Mấy tiết sau, Lâm Thanh Dao nhất quyết không để bản thân ngủ gật nữa, cô và Dịch Dương được xem là học sinh hỏi bài nhiều nhất, cả hai hơn thua tranh nhau giơ tay làm bài, không ai chịu nhường ai, các bạn trong lớp cũng hoang mang nhìn hai người. Mới ngày đầu nhập học có cần hăng hái học tập như thế không?
Đến giờ cơm trưa, cả lớp mệt mỏi kéo nhau đến phòng ăn. Lâm Thanh Dao và Tô Thi Thi cùng đến phòng ăn, trên đường đi, cô nàng bắt đầu luyên thuyên.
” Cậu vố lớp trưởng có ân oán sao?”
” Không có.”
” Sao tớ nhìn ra trong mắt cậu với cậu ta đều có súng.”
” Mặc kệ cậu ta đi. Tớ đi tìm A Duật của tớ đây.”
” Người ta còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái nữa đấy, đừng tự luyến.”
” Sớm muộn chúng tớ cũng sẽ yêu đương thôi.”
Hai cô đi lấy phần ăn của mình, Lâm Thanh Dao nhìn một lượt, xác định được chỗ ngồi của Hạ Duật nhanh chóng đến đó. Lục Giản thấy cô liền khều cậu một cái, cậu ngước lên nhìn người đang tươi cười chạy đến kia. Nụ cười kia cậu rất công nhận là vô cùng xinh đẹp.
” A Duật. Chào các cậu.”
” Chào cậu.”
Lâm Thanh Dao không cần hỏi mà trực tiếp kéo tay của Tô Thi Thi ngồi xuống bàn ăn cùng các cậu. Hạ Duật quá quen với cảnh này nên chẳng để tâm, im lặng ăn phần của mình. Bầu không khí im lặng có chút nghẹt thở, Lục Giản lên tiếng nói vài câu để khuấy động không khí, chốc lát đã xuất hiện tiếng cười đùa. Nhưng rất nhanh cũng đã bị dập tắt.
” Không nói chuyện trong lúc ăn.”
” Ầy cậu đừng…”
Tả Đồng bị cái nhìn của Hạ Duật không dám lên tiếng, cả đâm bị cậu chỉnh nên hiện giờ đều ngoan ngoãn ngồi ăn phần của mình.
Dùng bữa xong, Lâm Thanh Dao theo bọn họ về lớp, cô muốn xác định chỗ ngồi của cậu. Thấy cậu ngồi một mình, trong lòng cô vô cùng yên tâm, tham quan một chút cũng chạy về lớp của mình. Vừa vào lớp đã chạm mắt với Dịch Dương, cô lườm cậu ta một cái rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Vào những tiết học tiếp theo, bầu không khí của lớp 11A2 vô cùng sôi nổi làm cho các thầy cô đến giảng vô cùng phấn khích, bọn họ rất thích bầu không khí nhiệt huyết như thế này.
Tiếng chuông một lần nữa vang lên, đến giờ ra về tất cả học sinh thi nhau ùa ra khỏi lớp. Lâm Thanh Dao tạm biệt Tô Thi Thi rồi chạy đến lớp của Hạ Duật, lớp cô cách lớp cậu một cái cầu thang cũng rất gần nhau.
Lâm Thanh Dao vừa chạy đến đã thấy bên cạnh Hạ Duật còn có một nụ sinh khác, cô biết nữ sinh này tên là Tô Khả Hân bạn học cùng lớp 10 của cô và cậu. Nhìn hai người đứng gần nhau, trong lòng cô vô cùng khó chịu, gương mặt bí xị đi lại gần hai người.
” Chào bạn học Mộc.”
” Chào cậu.”
” A Duật chúng ta về thôi.”
” Vậy tớ về trước không phiền hai cậu nữa, lớp trưởng Hạ cậu có thể suy nghĩ thêm được không đừng vội trả lời.”
” Được.”
” Thế thì tốt quá, tạm biệt hai cậu.”
” Tạm biệt.”
Lâm Thanh Dao vô cùng tò mò câu chuyện của hai người, nhưng cũng chẳng dám hỏi, đành lủi thủi theo phía sau lưng cậu. Hạ Duật nhìn gương mặt không được vui kia, trong lòng có chút phiền muộn muốn giải thích với cô nhưng cậu nghĩ lại nên không muốn nói, cứ thế một trước một sau đi về phía cổng trường không ai nói lời nào.
” Ui da.”
Hạ Duật đột nhiên dừng lại, Lâm Thanh Dao đi theo sau, mắt luôn dán sau gáy của cậu nên không chú ý, khi cậu dừng lại cứ thế cô đâm vào lưng cậu, chóp mũi có chút ê ẩm. Cô đang xoa cái mũi của mình, cậu quay người lại rồi nói.
” Xe của chú Lâm đến rồi.”
” À vậy cậu có muốn về chung với tớ không?”
” Không cần, một lát bác Lưu sẽ đến đón.”
” Được, tạm biệt.”
Trong lòng vẫn còn câu hỏi nhưng không dám mở lời, đi được vài bước cô chạy lại chỗ cậu, lấy hết can đảm để hỏi.
” Cậu và Mộc Khả Hân quen nhau sao?”
” Ừm. Cậu cũng quen.”
” Không phải, ý tớ không phải như vậy. Kiểu như là…tóm lại cậu không được yêu sớm đấy nếu không tớ sẽ méc chú dì. Tớ đi đây.”
Sắc mặt Hạ Duật không biến đổi, ánh mắt nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia chạy đi. Cậu biết cô muốn hỏi gì nhưng không chủ động giải thích, mặc cô có hiểu lầm mình.
Chuyện của Mộc Khả Hân đến tìm cậu là vì muốn cậu vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn Hoá, vừa mới vào năm học mới, các thầy cô khi nhìn thấy cậu đều muốn lôi kéo cậu vào đội tuyển. Mộc Khả Hân được giáo viên Hoá bổ nhiệm đi khuyên cậu, nên cô ấy chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình.
Đứng chờ một lát xe của bác Lưu chạy đến, bác Lưu đã làm người lái xe cho Hạ Gia cũng rất lâu, con trai của ông ấy cũng bằng tuổi cậu và học cùng trường. Tuy lúc nhỏ có chơi chung nhưng tính cách không hợp nên lớn lên chẳng nói chuyện với nhau.
Ngồi trên xe ba Lâm nhìn ra được Lâm Thanh Dao có tâm sự, ông nghĩ chắc có liên quan đến Hạ Duật rồi. Chỉ có cậu ta mới dám làm con gái của ông phiền lòng đến mức này.
” Trong trường xảy ra chuyện gì sao?”
” Dạ không ạ.”
” Một lát nữa ghé tiệm bánh ngọt một chút.”
” Vâng thưa Lâm Tổng.”
” Ba muốn bánh cho con sao?”
” Ừm, con gái buồn lòng ba không đành lòng, chỉ có thể gửi tâm tư vào những chiếc bánh ngọt làm con vui lòng.”
” Con yêu ba nhất.”
” Thật sao, vậy còn tên tiểu tử kia thì sao?”
” Đương nhiên là ba đứng nhất rồi, cậu ấy đứng thứ hai.”
” Haha vậy là ba thắng A Duật rồi sao?”
” Ba đừng trêu con.”
” Được được, con gái ngoan.”
Tâm tình của Lâm Thanh Dao được dỗ dành bằng những bánh ngọt, cô không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa, trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh hấp dẫn của chiếc bánh ngọt mà cô thích ăn nhất.