Thanh Mai Đấu Trúc Mã

Chương 11



Nàng hận Hạ Nhĩ Trúc đến chết mất!!. Thượng Quan tiểu Mai xoay người bỏ chạy, một mạch về khuê phòng của mình, dùng sức đóng cửa lại.

Phanh!

Cánh cửa phát ra một tiếng thật lớn, Thượng Quan Tiểu Mai vẫn không quên cài chốt cửa lại..

”Mai nhi, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .” Hạ Nhĩ Trúc đuổi theo, gõ cửa liên hồi, không để ý bọn nô bộc của Thượng Quan phủ đang chế giễu.

“Ta không muốn nghe, không muốn nghe!” Nàng cắn môi, hướng về phía cửa rống to.

Bọn họ đều là lũ lường gạt, đem nàng ra lừa phỉnh, giống như một con cá ngu ngốc, không ngừng ở bên cạnh hắn xoay chuyển.

Nhưng quay đầu lại, tất cả đều là bọn họ gạt nàng, len lén tiến hành giao dịch.

Nàng chỉ là vật phẩm hạng nhất mà bọn hắn giao dịch thôi a!

Quá đáng chính là, đại tỷ cùng Tam muội cũng cùng nhau bán đứng nàng!

Nàng tức giận đến nỗi hốc mắt đều đỏ, chóp mũi ê ẩm.

Thứ thiệt nàng rất vất vả mới có thể thẳng thắn nói mình thích hắn, nhưng hắn vẫn là một dạng đùa bỡn nàng!

”Ngươi nhất định phải nghe.” Hắn ở ngoài cửa kêu nàng, “Mười năm này, ta đã dùng hết các kế sách, chỉ để cho ngươi nhớ ta, mặc dù ngươi ghét ta, hận ta, chỉ cần ngươi đem ta để ở trong lòng, coi như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng muốn để trong lòng ngươi có ta. . . . . .”

”Lý do!” Nàng lắc đầu, không muốn tin tưởng chuyện hoang đường đó, hơn nữa nàng hiện tại đang nổi nóng, trấn an cái gì cũng nghe không vô.

”Chẳng lẽ ngươi quên mấy ngày trước, ngươi cũng thừa nhận yêu ta sao?” Hắn nhắc tới cái đoạn thời gian nàng đang bị bệnh kia, nàng trở nên thành thật, ngây thơ, sẽ không ngoan cố cùng hắn đấu , nháo, chỉ dùng tâm chân thật nhất nói cho hắn biết ——

Nàng rất thích, rất thích hắn.

Vậy tại sao hiện tại khẩn trương rồi? Lại đem hắn cự tuyệt trong lòng phòng ngoài đây?

”Ngã bệnh nói mớ, ngươi cũng tin sao?” Nàng tức giận đáp trả hắn, không muốn thừa nhận mình yêu thật hắn, mặc dù lòng của nàng đối với hắn áy náy không dứt.

Nhưng là bẩm sinh quật cường, làm thế nào cũng không có thể bình thản thừa nhận tâm tình của mình.

”Ngươi đừng nói lung tung.” Hắn thật muốn cùng nàng từ tốn nói chuyện một chút, “Ngươi muốn ta làm sao, mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?”

”Đánh cuộc giữa chúng ta còn chưa kết thúc.” Nàng không cam lòng, cho nên vẫn là muốn đem đám hàng kia tìm cho bằng được.

”Cho nên?” Hắn thiêu mi, chờ nàng nói tiếp.

”Nói cho ta biết, tung tích đám hàng.” Nàng không chịu thua, vẫn là phải tìm được đáp án.

Hắn trầm mặc một chút, “Như vậy ngươi liền nguyện ý tha thứ cho ta?”

”Phải” nàng không chút do dự gật đầu.

Nghe được câu trả lời của nàng, hắn mừng rỡ không dứt, cho là nàng không hề cùng hắn so đo nữa, Vết nhăn trên trán cũng giãn ra.

”Vậy ngươi nguyện ý cùng ta thành thân?” Hắn hỏi, giọng nói vô cùng mong đợi.

Nàng trầm mặc một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sau đó nàng mới nói: “Ai muốn cùng ngươi thành thân? Ta chỉ phải . . . . . Muốn đem ngươi thiếu ta trướng, xóa bỏ thôi.”

”Xóa bỏ?” Hắn không hiểu hỏi.

”Ngươi hại ta bị Mịch Ngưng mưu sát, món nợ này. . . . . .” Nàng cắn môi, lung tung tìm một lý do, “Cứ như vậy xóa bỏ.”

”Vậy hôn sự của chúng ta thì sao đây?” Hắn bắt đầu không nhịn đượchỏi.

”Ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi.” Nàng quýnh lên, bật thốt lên.

Hắn mím môi, không nói một câu.

Cách cửa gỗ, nếu không phải nghe được tiếng hít thở trầm thấp của hắn, nàng sẽ cho là hắn đã rời đi.

”Ngươi không muốn gả cho ta?” Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén, thật sâu đâm vào tim hắn.

”Không muốn, không muốn.” Nàng làm trái vớitim mình, nói cũng trái với lương tâm.

Trên thực tế, nàng nghe được hắn muốn kết hôn với nàng, tâm tựa như chú chim nhỏ, cơ hồ sắp nhày lên đầu cành mà bay vút rồi.

Vậy mà nàng không biết, câu trả lời của nàng đối với hắn mà nói, là khổ sở cỡ nào.

Hắn cuối cùng vẫn là công dã tràng sao? Nàng đối với hắn chỉ là lòng yên tĩnh không gợn sóng, một chút tình cảm cũng không có?

”Đám hàng kia, ta đã ươm thành mai .” Ngữ khí của hắn giống như băng sơn lạnh lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ.

”Cái gì? !” Hắn hành động sao lại nhanh như vậy?

”Không cần lo lắng, sau nửa canh giờ, ta sẽ đem toàn bộ số mai đó đưa tới Thượng Quan phủ.” Tim của hắn, cũng bị hàn băng phủ kín rồi.

Nàng cuối cùng đối với hắn là Vô Tâm?

Điều này làm cho hắn đủ để hết hy vọng .

”Có thật không?” Nàng giữa lông màyâm mai cũng đảo qua quét sạch, xem ra, đánh cuộc này. . . . . . Phải là nàng thắng đi?

”Ta đi.” Hắn không muốn ở lại chỗ này thêm nữa, dù sao nàng không muốn gả cho cho hắn.

Nàng muốn mở miệng lưu hắn lại, nhưng thế nào cũng nói không ra một câu.

Phản đối mà nói đi, đều là nàng đang nói.

Không muốn gặp lại hắn, rồi lại muốn hắn lưu lại. . . . . .

Nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với bản thân?

Cho đến khi tiếng bước chân của hắn đã cách xa, nàng chẳng những không có tùng khẩu tức, tâm, ngược lại giống như có một tảng đá lớnđè ép.

Lần đầu tiên, Thượng Quan tiểu Mai cảm thấy Hạ Nhĩ Trúc cách nàng thật là xa, thật là xa. . . . . .

Hạ nhĩ trúc không có cuốn nàng.

Không tới nửa canh giờ, đám hàng kia, toàn bộ hiện ra ở trước mặt nàng.

Thì ra là đám kia hàng giấu ở trong chậu hoa của Thượng Quan Tiểu Điệp, lừa gạt nàng là hoa non nhập khẩu, thật ra thì dưới bùn đất tất cả đều là Mai tử.

Sau khi giấu được nàng, Hạ nhĩ trúc liền bắt đầu âm thầm cất mai.

Mà nhóm mai nghe nói là đến từ Đông Doanh Quốc, là một nhóm Mai tử thịt quả ôm trọn, cộng thêm dụng tâm Hạ nhĩ trúc, dùng đặc chế Lưu Ly ngọc đốt trong bình nhỏ, trong bình nhỏ chỉ để một khỏa Mai tử, mục đích là để cho Mai tử khi cất vẫn có thể hoàn toàn lành lặn, không bị đào đốt trong bùn đất, phá mất vẻ tươi đẹp.

Số lượng lớn như vậy, nhưng thành phẩm chỉ có ba trăm viên.

Bình bình lon lon nhiều như vậy, Hạ nhĩ trúc làm cho này nhóm cất mai, lấy một tên rất có hàm ý—— Kim Bình Mai.

Thượng Quan tiểu Mai mặc dù vẫn chưa hết tức Thượng Quan Tiểu Nguyệt, Thượng Quan Tiểu Điệp, nhưng vừa nghe đến Mai tử đã được đưa đến thì lập tức chạy đến sảnh xem.

Khi nàng đem mật sáp trên miệng bình lấy xuống sau, mở miệng bình, liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm mát.

Định nhãn nhìn lên, bên trong lại vẫn thả một ít phiến lá vàng.

”Đây là. . . . . .” Nàng kinh ngạc, tại sao cất Mai tử phải có đặc biệt như vậy ?

”Đây là Hạ nhĩ trúc ở Đông Doanh học được cất mai thuật.” Thượng Quan tiểu nguyệt ở một bên giải thích.

”Nhị tỷ, ngươi đừng tức Hạ ca ca nha!” Thượng Quan Tiểu Điệp tiến lên, kéo ống tay áo của nàng, “Ngươi có biết không, để làm những thứ này Hạ ca ca đã mất rất nhiều tâm huyết.”

Thượng Quan tiểu Mai hừ hừ tức, không muốn nói lý với các nàng.

Xem xét lại Thượng Quan tiểu nguyệt, trên mặt chẳng những không có một tia hối lỗi, khóe miệng còn câu khởi cười khẽ.

Nhìn thấy đại tỷ không có chút hảo ý cười như vậy, Thượng Quan tiểu Maitrong lòng chính là không thư thản.

”Dù sao những Mai tử này, bán đi là có thể kiếm hời một khoản.” Thượng Quan tiểu Mai cắn môi. Không nghĩ tới kỹ thuật của hắn so phương pháp của nàng đã được cải tiến rất nhiều.

Thượng Quan Tiểu Điệp ở một bên gấp đến độ giơ chân, “Những thứ này đều là Hạ ca ca cất tới cấp cho ngươi ăn!”

Thượng Quan tiểu Mai vừa nghe, không khỏi ngây ngẩn cả người.

”Ngươi không biết sao?” Thượng Quan Tiểu Điệp nhìn thấy nàng ngây ngốc, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Hạ ca ca căn bản không phải vô ý muốn cùng ngươi đối nghịch, hắn kinh doanh cửa hàng Mai tử, chẳng qua là muốn cho tinh thần của ngươi cũng đặt ở trên người của hắn, muốn cho ngươi hiểu tim của hắn.” (Cảm động quá ak >.<)

”Hắn. . . . . .” Dụng tâm lương khổ như vậy sao?

”Ngươi không tin phải không?” Thượng Quan Tiểu Điệp vẫn không quên ở một bên thuyết phục nàng, “Hạ ca ca từ trước kia cũng rất thích ngươi, rất thích ngươi .”

”Ngươi nhất định lại đemhắn chỗ tốt, mới có thể giúp hắn khi nâng thuyết khách.” Thượng Quan tiểu Mai cắn môi, “Vậy còn ngươi? Từ trước kia hắn đau nhất đích chính là ngươi, hoặc giả người hắn thích là ngươi. . . . . . Dù sao hai chúng ta tỷ muội ngày thường giống nhau như đúc.”

Nàng nói, mà trong lời nói là chua chát, lại dẫn theo gai.

Thượng Quan Tiểu Điệp tức giận dậm chân, “Làm sao ngươi có thể như vậy, hắn thích ai cũng không biết? Mặc dù ta và ngươi ngày thường giống nhau như đúc, nhưng ta lại không giống ngươi không có đầu óc như vật, quật cườngmột chút cũng không hiểu được dàn xếp!”

”Ngươi đây là đang hiềm khí cùng ta khi tỷ muội sao?” Nàng tính khí cũng nổi lên, nhìn chằm chằm Tam muội.

”Khi còn bé mỗi người cũng sẽ đem ta và ngươi nhận lầm, nhưng là Hạ ca ca từ trước kia liền một cái liền nhận ra ta và ngươi, ngươi còn có thể nói người trong lòng Hạ ca ca là ta sao?” Thượng Quan Tiểu Điệp phồng má đáp.

”Kia. . . . . . Ngươi không phải là thích hắn sao?” Thượng Quan tiểu Mai thấp giọng hỏi .

”Ta chỉ đem hắn làm thành đại ca đối đãi.” Thượng Quan Tiểu Điệp than thở, nhẫn nại giải thích.

”Nhưng là. . . . . .” Thượng Quan tiểu Mai muốn phản bác, mắt lại nhìn sang đại tỷ, chỉ thấy nàng không kêu một tiếng, kính tự uống trà.

Lại nữa.

Đại tỷ luôn là bộ dạng này khí định thần nhàn , phảng phất cùng nàng một chút liên quan cũng không có.

Nhưng sau một khắc, Thượng Quan tiểu nguyệt để ly trà xuống.

”Hôn lễ làm theo cử hành.” Thượng Quan tiểu nguyệt không có như các nàng trẻ con tranh cãi, mà trực tiếp tuyên bố không để cho người khác phản đối.

”Cái gì hôn lễ?” Thượng Quan Tiểu Điệp còn chưa hiểu tình huống, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

”Ta sẽ không gả cho Hạ nhĩ trúc !” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan tiểu Mai đỏ lên, vẫn còn tính khí tiểu hài tử từ chối.

”Ta chưa nói ngươi nhất định phải gả cho Hạ nhĩ trúc.” Trong cặp mắt đẹp của Thượng Quan Tiểu Nguyệt ánh lên sự giảo hoạt.

”Là sao?” Thượng Quan tiểu Mai cảm giác được đại tỷ lại muốn lừa nàng.

”Đừng cho là ta không biết ngươi cùng Hạ nhĩ trúc làm chuyện gì.” Thượng Quan tiểu nguyệt lạnh lùng nhìn Quan Tiểu Mai, “Chuyện như vậy đã sớm truyền khắp trong ngoài hai phủ rồi, ngay cả cha mẹ cũng biết còn hỏi ngươi cùng Hạ nhĩ trúc hôn lễ khi nào cử hành.”

Thượng Quan tiểu Mai chột dạ cúi đầu, không dám đáp lời.

“Chuyện cho tới bây giờ, gạo cũng đã nấu thành cơm, ngươi không muốn gả, tỷ ta dù có thế nào đương nhiên cũng phải nghĩ cách lừa gạt được trưởng bối.” Thượng Quan tiểu nguyệt giọng nói không nóng không lạnh, giải thích, “Cho nên ta quyết định để cho Tiểu Điệp thay mặt gả, trở thành thê tử Hạ nhĩ trúc.”

“Cái gì? !” Hai tỷ muội sinh đôi không dám tin trừng hướng đại tỷ.

“Đại tỷ, ngươi đừng. . . . . . Cái gì cũng có thể thử trừ truyện này a!” Thượng Quan Tiểu Điệp vẻ mặt đưa đám. Làm gì cần phải biến nàng thành tân nương cần gả đây?

“Muốn trách, thì trách tỷ ngươi đi!” Thượng Quan tiểu nguyệt môi anh đào nhất câu, cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy, “Nàng không lấy chồng, tương lai sẽ khiến quan phủ chỉ điểm, bại hoại gia phong. Các ngươi chỉ ủy khuất một chút, trao đổi thân phận, dù sao Hạ nhĩ trúc đối với hai tỷ muội các ngươi cũng không tệ. . . . . . Ngược lại tiện nghi Hạ nhĩ trúc rồi! Sính lễ cần phải kêu hắn đưa nhiều một chút. . . . . .”

Nàng lại bắt đầu tính toán, sính lễ rốt cuộc bao nhiêu mới có lời, căn bản đều không để ý đến tâm tình của hai muội muội.

“Ta không muốn. . . . . .” Thượng Quan Tiểu Điệp gấp đến độ chạy vòng vòng một chỗ.

“Hừ!” Thượng Quan tiểu Mai giả bộ tĩnh táo từ biệt, “Đại tỷ, ngươi đừng tưởng rằng như vậy mà có thể đe dọa ta.”

“A!” Thượng Quan tiểu nguyệt vẫn như cũ duy trì nụ cười trên mặt, “Ta từ trước đến giờ nói là làm.”

Đáng sợ! Thượng Quan tiểu Mai không muốn chống lại cặp mắt gian thương kia của đại tỷ.

Nàng cho là đại tỷ chẳng qua là hù dọa nàng, muốn bức bách nàng gả cho cho Hạ nhĩ trúc, nàng không thể nào thật sẽ hy sinh Tam muội đi!

Sẽ không !

Hơn nữa. . . . . .Người mà Hạ nhĩ trúc thích không phải là Tiểu Điệp, mà là nàng, không phải sao?

Thượng Quan Tiểu Mai tràn đầy tự tin, cho là hôn lễ lần này, không thể nào cử hành thành công.

Tiếng khóc của Thượng Quan Tiểu Điệp, truyền khắp cả phủ.

“Ô. . . . . . Ô oa oa. . . . . .” Thượng Quan Tiểu Điệp một thanh nước mắt, một thanh nước mũi, khỏi bệnh thanh âm khóc càng lớn, “Ta không muốn gả cho Hạ ca ca nữa!”

Nàng suy nghĩ như thế nào a? Chỉ là vì một chậu”Ngủ hỏa liên” , liền phải bồi thường cả cuộc đời mình.

Đại tỷ thật giống như ác ma, thật đem thân phận nàng cùng nhị tỷ đổi.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng là Thượng Quan tiểu Mai, mà nhị tỷ là Thượng Quan Tiểu Điệp.

Mà nhị tỷ của nàng, sắp chết đến nơi mà vẫn còn không chịu chấp nhận.

Dù nàng có khóc như thế nào, cũng không có biện pháp để cho đại tỷ hủy bỏ kế hoạch, bởi vì cha mẹ hai bên cũng đã chở về, sẽ chờ bọn họ bái đường.

Thượng Quan tiểu Mai cố ý giả bộ rất trấn định, dù sao nàng cảm thấy bọn họ nhất định sẽ không thành thân được.

“Nhị cô nương.” Tổng quản đi tới trước mặt nàng, “Từ hôm nay trở đi, xin Nhị cô nương đừng quên thay thế vị trí của Tam cô nương, sau khi Tam cô nương bái đường thì người phải lấy thân phải lấy thận phận muội tử xuất tịnh.”

“Biết rồi.” Thượng Quan tiểu Mai trợn mắt nhìn tổng quản một cái, không vui ngồi ở trong sảnh.

Thượng Quan tiểu nguyệt thay một thân hoa phục, nhìn nàng một cái, liền câu khởi nụ cười, “Tiểu Điệp.”

“Đại tỷ, ngươi. . . . . .” Nàng cau màynhìn chằm chằm đại tỷ.

“Thế nào? Tiểu Mai xuất giá, có phải hay không sẽ cảm giác mình có chút tịch mịch?” Thượng Quan tiểu nguyệt đứng lên, “Bất kể ngươi nghĩ không muốn đi Hạ phủ, chưa tới mấy khắc chính là giờ tốt rồi, ta thân là đại tỷ , phải đi trước thôi.”

Không muốn cùng Tiểu Mai nói nhảm, Thượng Quan tiểu nguyệt mang theo tiểu tỳ, bước ra khỏi sảnh.

Con mẹ nó! Toàn bộ mọi người rõ ràng cùng nàng chơi ám chiêu mà.

Người của Thượng Quan phủ, cơ hồ cũng đến Hạ phủ giúp một tay, trong phủ tựa hồ chỉ còn dư lại mình nàng.

Lạnh tanh . . . . . .

Mà lòng của nàng, phảng phất cũng ở đây dao động.

Hạ nhĩ trúc sẽ không thật cưới Tiểu Điệp đi?

Nhưng là. . . . . .

Nàng cùng Tiểu Điệp dáng dấp giống như vậy, nếu lại bị đại tỷ tẩy não, Hạ nhĩ trúc có thể hay không thật đem Tiểu Điệp làm thành nàng đây?

Trong đầu của nàng suy nghĩ miên man.

Con mắt sáng, không nhịn được nhìn về cách vách.

Thanh âm ồn ào náo nhiệt, không ngừng từ bên cạnh truyền sang.

Đi? Không đi?

Trong óc của nàng lại nghĩ tới Hạ nhĩ trúc đối với nàng hảo. . . . . .

Mấy ngày nay, Tiểu Điệp không ngừng nói cho nàng biết, Hạ nhĩ trúc vì nàng, làm những chuyện khiến người ta phải động lòng, cũng vì nàng, vắt hết óc chỉ để cho nàng chú ý tới hắn, hơn nữa còn để cho đại tỷ lột một chút món lợi kếch sù, nhưng là hắn đến một câu oán hận cũng không có.

Nàng nghĩ, nghĩ, cước bộ cứ như vậy mà hướng Hạ phủ đi tới.

Lúc này, pháo vừa vang lên ——

“Giờ lành đến.” Thượng Quan Tiểu Thước đảm nhiệm làm hỉ nương, cổ họng trong trẻo mà hô to.

Không có ai chú ý tới nàng, tất cả đều đem lực chú ý đặt ở phòng khách nơi chú rể và tân nương đang đứng.

Hạ nhĩ trúc mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, nét mặt biểu lộ nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ không kháng cự trận hôn lễ này.

Chuyện gì xảy ra?

Trận này hôn lễ làm tốt lắm giống như thật.

Lông mày, không khỏi nhăn lại.

Cước bộ của nàng cũng xu thế tiến lên, muốn tìm tòi đến tột cùng ——

Lão gia, phu nhân hai phủ, đều ngồi ở vị trí cao nhất của cao đường.

Một khi đã bái đường, sẽ không thể vãn hồi được nha. . . . . .

Làm sao bây giờ?

Thượng Quan Tiểu Mai cắn môi, tâm rối loạn vô cùng, mười ngón tay xoắn chặt lại với nhau.

Lúc này, tất cả mọi người cười đến thật vui vẻ, chỉ có nàng bị đứng ở bên ngoài.

Nàng thật hi vọng người mà Hạ nhĩ trúc cưới không phải là nàng sao?

Đột nhiên một câu nói ở bên tai nàng vang lên•

“Xem ra bọn họ sẽ rất hạnh phúc, đúng không?”

Thượng Quan tiểu nguyệt xuất hiện ở bên cạnh nàng, cười mị mị nhìn nàng, “Tiểu Điệp, đừng sợ, đại tỷ về sau sẽ vì ngươi tìm nam nhân so Hạ nhĩ trúc còn tốt hơn.”

Thượng Quan tiểu Maikhóe miệng xụ xuống.

Không nghĩ tới đại tỷ thế nhưng nói với nàng những lời như thế.

Hạ nhĩ trúc là của Thượng Quan tiểu Mai nàng, không phải sao?

Vì quá tức giận, nước mắt của nàng đổ rào rào rơi xuống (mưa to..), “Ô. . . . . . Ô oa oa. . . . . . Ta không cùng đại tỷ đấu nữa! Ta cũng vậy không muốn khi dễ Tiểu Điệp . . . . . .”

Thượng Quan Tiểu Nguyệt không nghĩ tới nàng sẽ dùng chiêu này, lập tức choáng váng tại chỗ.

Ngay cả toàn bộ người, cũng quay đầu lại nhìn Thượng Quan tiểu Mai gào khóc.

“Ta muốn lên làm Quan Tiểu Mai. . . . . . Ta không muốn Tiểu Điệp gả cho Hạ nhĩ trúc. . . . . . Không muốn, không muốn. . . . . .” Nàng càng khóc càng lớn, dứt khoát xoa cặp mắt khóc.

“Vậy ngươi có nguyện ý gả cho ta không?” Chẳng biết từ lúc nào, Hạ nhĩ trúc đi tới bên cạnh nàng.

Hắn đã chờ nàng thật lâu. . . . . .

Cũng may, nàng còn là không bỏ được hắn, đi tới bên cạnh hắn.

“Không cho phép ngươi cưới Tiểu Điệp. . . . . .” Nàng nhào vào trong ngực của hắn, bất chấp tất cả mọi thứ, hai tay giữ chặt eo của hắn.

“Từ đầu tới đuôi người ta muốn cưới chỉ có ngươi.” Hắn xoa xoa đầu của nàng, sủng ái thấp giọng nói. (ak ak, phu quân, ta cũng muốn giống nàng ý…)

“Ô ô. . . . . .” Ở phòng kháchThượng Quan Tiểu Điệp kéo xuống hồng khăn trên đầu, đông đông đông đi tới bên cạnh hai người, khóc khóc nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, mũ phượng này sắp ép gãy cổ ta rồi.” Sau đó vội vội vàng vàng đem mũ phượng đội lên đầu Thượng Quan tiểu Mai, rồi chạy biến.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Nàng không nên tự dối mình, còn chà đạp lòng của hắn, vì vậy không ngừng cùng hắn nói xin lỗi.

“Không quan hệ, ta không tức.” Hắn thương nàng còn không kịp, sao còn có thể tức nàng, “Đừng khóc, hôm nay là ngày vui của ngươi.”

“A?” Thượng Quan tiểu Mai chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, ngước mắt không hiểu nhìn hắn, “Này bái đường là thật?”

“Đại tỷ ngươi ngoan độc, tổ chức hôn lễ thật.” Hắn bất đắc dĩ than thở, “Vì muốn đem ngươi bức ra, thật đúng là gửi thiệp, tính toán tối nay cổ động yến khách.”

“Nếu như ta không xuất hiện thì làm sao?” Nàng buồn bã nhìn hắn.

“Vậy ta sẽ cả người cả của đều mất.” Hắn cầm tay nhỏ bé của nàng, không để ý mọi người kinh ngạc, đem nàng mang về đại sảnh, “Đại tỷ ngươi đánh cuộc ngươi sẽ xuất hiện, cho nên đã thu ta sính lễ, kể cả tiền mừng đều là thuộc về nàng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phồng đến thật tròn, thật tròn.

“Đại tỷ thật đủ. . . . . . Gian.” Thượng Quan tiểu Mai quay đầu lại tìm Thượng Quan tiểu nguyệt, thấy Thượng Quan tiểu nguyệt cười híp con ngươi, tuyệt không cảm giác mình có lỗi. (O_O gian thật)

“Nguyện ý hiện tại cùng ta bái đường, gả làm thê của ta sao?” Hắn nâng lên cằm của Thượng Quan Tiểu Mai, nhẹ giọng hỏi.

Nàng muốn đáp cũng không không có cách nào, bởi vì cha mẹ hai nhà đang chằm chằm nhìn nàng, nhất là những ánh mắt sau lưng nàng, hàng trăm tân khách đều chờ đợi nàng gật đầu.

Nếu không đáp ứng, mọi người sẽ oán nàng, chỉ trích nàng nha .

“Nguyện ý.” Thượng Quan tiểu Mai nắm chặt bàn tay to của hắn, không suy nghĩ nữa mà gật đầu.

Thôi, nàng cùng hắn đấu cũng đã mười năm, vẫn không có phân ra thắng thua, bởi vì hai người bọn họ cuối cùng vẫn là đấu thua —— Thượng Quan tiểu nguyệt. (haha, ta thích tỷ này thế)

Nhưng là, nàng lại lấy được hạnh phúc cả đời.

Đời này kiếp này sẽ cùng hắn có đôi có cặp, vĩnh viễn không chia cách.

~ Hoàn trọn bộ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.