Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 21: Pn2



Tiểu Trì từ Giang Sam biết cậu và Tống Trí Văn ở cùng một chỗ, hơn nữa xem như là đang sống chung, hắn chỉ kinh ngạc một giây, liền sắc mặt quái dị nói: “Tôi thừa nhận người kia thật là tốt, thế nhưng, anh chấp nhận được y coi anh thành một người khác à?”

Giang Sam cười nói: “Tôi không cảm thấy y ngu ngốc như vậy,lại coi tôi là một người khác. Trên thế giới này, không thể có hai người chân chính giống nhau, cho dù là sinh đôi. Chính y rất rõ ràng.”

Giang Sam coi Tiểu Trì như em trai, cậu không biết trên thế giới này người cùng cậu giống nhau đến cùng có bao nhiêu, mà nhìn Tiểu Trì, cảm giác lại rất kỳ diệu.

Tiểu Trì vẫn còn con nít, thô lỗ mà tính khí nóng nảy, tổng làm cho người ta cảm giác rất có cảm xúc mãnh liệt cùng sức sống.

Mà hắn kỳ thực tính cách cũng không làm cho người ta e ngại, hai người làm bạn bè, cậu lại không nói cho hắn, cậu đã cùng Tống Trí Văn ở cùng một chỗ, thực sự không đủ đạo đức.

Tiểu Trì nhìn chằm chằm Giang Sam một hồi, nói: “Chính anh cảm thấy được là tốt rồi. Kỳ thực sau khi cùng y chia tay, tôi cũng tỉnh táo lại, tôi cảm thấy được tôi đích xác tính khí chưa đủ tốt, cũng không trách y muốn cùng tôi chia tay, bất quá, tôi nghĩ chia tay cũng tốt, nếu không sau đó huyên náo càng khó coi hơn, thời điểm tôi cùng với y, tôi cảm thấy được tôi hoàn toàn không hiểu y, không hề có một chút cảm giác chân thực là chúng tôi ở chung với nhau. Đặc biệt cái tên giả nữ nhân gọi tôi “nho nhỏ” có thể cho tôi biết y bất quá chỉ coi tôi người thành khác thôi, tôi liền càng không thể nhịn. Kỳ thực tôi nghĩ tới, tôi muốn làm cho y yêu tôi đến không thể tự kiềm chế, sau đó sẽ đem y đá văng, nói cho y biết Tiểu Trì tôi đây chính là Tiểu Trì, Tiều Khả gì đó, thay tôi xách dép cũng không xứng.”

Nói tới chỗ này, hắn cười ha hả, biểu tình rất khôi hài, mà không có một tia ẩn nhẫn, chính là cảm thấy buồn cười mà thôi:”Không nghĩ tới y trước tiên đem tôi quăng. Bất quá tôi sau đó cảm thấy được tôi nghĩ cái biện pháp rất ấu trĩ, tôi mà lại ở trên người y lãng phí thời gian.”

Giang Sam nhìn hắn, nghĩ thầm chỉ có tuổi trẻ như thế, mới có khí phách như vậy.

Tiểu Trì nói một hơi dài, phát hiện Giang Sam vẫn luôn trầm mặc, liền nói: “Tôi bây giờ đối với y một điểm ý nghĩ cũng không có. Anh cứ yên tâm a.”

Giang Sam buồn cười:”Tôi biết.”

Tiểu Trì nhìn chung quanh phát hiện không ai chú ý hắn và Giang Sam, nhỏ giọng hỏi: “Hai người các anh, ừm…, ai ở phía trên?”

Giang Sam ngơ ngác liền đem nước uống vào trong miệng sặc tiến vào khí quản, ho khan một hồi lâu mới đỡ.

Tiểu Trì bất mãn nói: “Này có cái gì, nói đi.”

“Có cái gì để nói.” Giang Sam tiếp tục uống nước.

“Tống Trí Văn cái lão già đó, cũng không phải nữ nhân, thế nào không thể nói.” Tiểu Trì trở nên so với Thải Thải còn nhiều chuyện hơn.

Giang Sam dù như thế nào cũng không nói, Tiểu Trì đành phải rất nhàm chán nói: “Y không cho anh ở trên sao? Nhất định là như vậy, nói rõ như vậy y căn bản không đủ yêu anh. Anh phải chiếm cứ chủ đạo, biết không?”

Giang Sam lần này cười phun, lại có tâm tư hỏi: “Cậu lẽ nào đã thượng qua.”

Tiểu Trì không đáp. Mà biểu tình quả thực như táo bón.

Tiểu Trì chính là nhóc con, hơn nữa Giang Sam cảm thấy được hắn trước đây ở cùng Tống Trí Văn, e sợ hai người thậm chí không có quan hệ kia a.

Ở trên máy bay Tống Trí Văn cảm thấy được một trận ngứa mũi, liên tục đánh vài nhảy mũi.

Giang Sam đem Tiểu Trì đuổi về khách sạn hắn và các bạn học của hắn ở chung, lúc này mới trở về nhà.

Về đến nhà không lâu, Tống Trí Văn cũng quay về.

Nhà Giang Sam hiện tại ở là nhà của Từ Thanh lúc trước, nhà này Từ Thanh mua sớm, lúc đó rất tiện nghi, hiện tại giá cả thì lại không ít .

Nàng chuyển tới J thành phát triển, bên kia giá phòng quá đắt, nàng muốn mua gian nhà để con học hành, kinh tế lại rất túng quẫn, thế là liền đem căn nhà ở S thành này nửa bán nửa tặng cho Giang Sam.

Mà bé con Lê Lê đối với địa phương mình cư trú qua có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cô bé hết thảy không thể mang đi thứ gì, Giang Sam cũng không có nhúc nhích, hồi nó về S thành chơi, vẫn là ở gian phòng của mình, như thế này vẫn giống như nhà của nó. Đối Giang Sam mà nói, cậu không có con, Lê Lê cứ như con gái của cậu vậy.

Tống Trí Văn xuống phi cơ xong vốn là có việc, không có báo cho Giang Sam tới nơi này đón, cho nên cũng không có trước nói cho cậu mình sửa lại hành trình trở lại sớm một chút, mà đi tới giữa đường, sự tình bị y đẩy lên ngày thứ hai, y ngẫm lại hay là trước đến chỗ Giang Sam, liền để tài xế đưa y tới.

Thời điểm y mở cửa vào nhà, Giang Sam đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc quần pyjamas dài rộng thùng thình, xích lõa nửa người trên ở trong phòng khách dọn dẹp tư liệu trên bàn trà.

Nghe được tiếng cửa mở, cậu liền nhìn sang, không nghĩ tới là Tống Trí Văn đã trở lại.

Huyền quan cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường pha lê, Tống Trí Văn cách bức tường nhìn thấy Giang Sam không mặc áo, sẽ không để tài xế vào nhà, bảo hắn đem hành lý thả ở cửa là được, lại nói thời gian sáng ngày thứ hai tới đón y, liền để hắn đi.

Tống Trí Văn đem hai cái rương để vào phòng mình, kéo cửa ra.

Giang Sam đi tới giúp y: “Không phải về trễ sao? Em nhớ lộn?”

Tống Trí Văn nói: “Em không lạnh sao, mau mặc áo vào. Anh thay đổi lịch trình, ngày hôm nay trở về.”

Giang Sam giúp y đem valy nhấc tới phòng ngủ, chính mình liền mặc vào áo ngủ, đi ra hỏi y có muốn ăn gì hay không.

Tống Trí Văn đã hướng phòng tắm đi tắm , Giang Sam không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa hỏi y, bên trong truyền ra âm thanh hàm hồ của Tống Trí Văn: “Em muốn làm gì thì làm đi.”

Giang Sam nói: “Cái này, cũng không phải món ăn gì đặc biệt. Em nấu mì anh ăn không?”

“Ừm, được.”

Giang Sam đi nấu mì, thời điểm nấu nước liền rửa sạch một phần anh đào trên khay trà ở phòng khách, lại đem một quả bỏ vào miệng, quay đầu lại nhìn thấy Tống Trí Văn dưới thân chỉ vây quanh một cái khăn lông lớn từ phòng tắm đi ra.

Giang Sam nói y: “Anh cũng không cầm theo áo tắm lại đi vào tắm.”

Tống Trí Văn không để ý tới cậu, đi tìm áo tắm mặc vào.

Phòng ngủ chính nhà Từ Thanh có phòng thay quần áo cùng cùng phòng rửa tay, mà căn phòng này vì thuận tiện cho con nít, thiết kế cho Lê lê, mà Lê Lê một mực không nhúc nhích, cho nên Giang Sam không thể làm gì khác hơn là ở đây, dùng phòng rửa tay chun, gồm có phòng ngủ, gian phòng làm phòng thay quần áo cùng phòng tập thể hình.bên cạnh

Thiết kế kiểu phòng này Tống Trí Văn có thể dùng lung ta lung tung để hình dung, bất quá ở quen cũng không cảm thấy có cái gì không tiện.

Giang Sam luộc vắt mì, Tống Trí Văn uống một chén nước cùng ăn nửa đĩa anh đào, thế là ăn không hết một bát mì lớn, chính y cầm đũa, lúc Giang Sam đem mì sợi thịt bò muối đặt trên bàn ăn, y cầm đũa liền không biết thế nào động đũa , nhìn Giang Sam nói: “Nhiều lắm, anh ăn không hết.”

Giang Sam không biết Tống Trí Văn lúc làm việc là cái bộ dáng gì, mà trong cuộc sống, cậu phát hiện Tống Trí Văn ngầm có lúc rất mơ hồ. Liền giống như hiện tại, ăn không hết, không ăn xong không được sao, y cũng là bộ dáng rất hoang mang.

Giang Sam đành phải đi lấy một cái bát không đến, giúp y gắp ra một ít, Tống Trí Văn lúc này mới giải thoát, gắp tiếp gần một nửa ra, lại hỏi Giang Sam: “Anh ăn có chút à?”

Giang Sam dựa vào đứng ở cạnh bàn ăn nhìn y ăn, lắc đầu: “Anh cơm tối ăn được không ít, không đói bụng.”

Tống Trí Văn liền hết sức chuyên chú ăn mì sợi, chỉ tán dương một câu: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

Giang Sam nói: ” Thịt bò muối bên trong là mấy ngày trước Hái tỷ đưa tới. Em cũng cảm thấy mùi vị tốt.”

“Ồ.” Tống Trí Văn không bày tỏ gì khác.

Cơm xong, thời điểm Giang Sam muốn thu thập cái bàn, Tống Trí Văn biểu thị: “Để đó đi. Hoặc là để dì giúp việc ngày mai dọn.”

Giang Sam nói: “Em làm cũng xong rồi. Em không biết trong rương của anh có đồ trọng yếu gì hay không, em không động vào, chính anh đi thu valy một chút đi.”

Tống Trí Văn suy nghĩ một chút, chính mình đi thu dọn valy đi.

Tống Trí Văn cứng nhắc từ trong rương lấy ra một cây bút điện, còn có một cái hộp tinh mỹ, nhưng mà bên trong lại không có quần áo gì, Giang Sam cảm thấy kỳ quái, “Không có quần áo muốn giặc sao?”

Tống Trí Văn nói: “Để tiểu Trần đưa Già Lam Đạo bên kia rồi, đem đến đây, em lại bận bịu.”

“Kỳ thực không sao, giặt quần áo không mất nhiều thời gian.” Giang Sam nói.

Tống Trí Văn đem cái hộp tinh mỹ kia cho cậu, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc, Giang Sam hỏi: “Đây là cái gì?”

Tống Trí Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, ra hiệu chính cậu tự xem.

Giang Sam đem hộp dể trên giường mở ra, phát hiện là một cái kim mèo cầu tài lắc lư, cậu nâng lên cảm thấy rất nặng, liền hỏi: “Đây là vàng ròng sao?”

Tống Trí Văn nói: “Ừm.”

Giang Sam nói: “Kia thế nào dám đặt tại trong phòng, bị trộm thì làm thế nào.”

Tống Trí Văn ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, Giang Sam thế là nở nụ cười, “Em trong phòng này y phục của anh khá là đắt, cùng những thứ trong phòng của anh đều đắt không giống nhau, nhất định phải đề phòng cướp mà. Càng nghèo càng cảm giác mình bị kẻ trộm ghi nhớ, chính là như vậy.”

Tống Trí Văn bị cậu chọc cười, một lúc liền thu liễm nụ cười: “Nếu không chuyển tới Già Lam Đạo ở đi, cũng rất thuận tiện.”

Giang Sam cười nói: “Em ở nơi này còn muốn cho Thanh tỷ xem phòng ở đây, bên trong còn có không ít thứ của nàng.”

Tống Trí Văn biết cậu hẳn là không muốn, sau đó liền không có nói nữa.

Lúc sắp ngủ, Giang Sam đột nhiên cùng y nói rằng: “Ngày hôm nay Tiểu Trì đến bên này, em cùng hắn ăn cơm tối.”

Cậu cảm thấy Tống Trí Văn thật giống cứng người một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.