Thanh Long Đồ Đằng

Chương 30: Cung mã thuật



Thuật cưỡi ngựa bắn tên)

Nếu theo những nam tử mà Đan Siêu gặp qua ở kinh sư, ấn theo diện mạo sắp xếp, Tạ Thống lĩnh hoàn toàn xứng đáng đứng đầu bảng, mà người giờ phút này tiến vào đại khái có thể sắp thứ hai.

Hắn mặt như thoa phấn, môi tựa điểm son.Thời điểm không cười chân chính có thể nói mặt tựa hoa đào; nhưng khi Đan Siêu nhìn lần thứ hai, cảm thấy người này cùng Tạ Thống lĩnh vẫn là có bất đồng thật lớn.

Tạ Vân chẳng sợ giả trang thành nữ, chẳng sợ mũ phượng đỏ thẫm, khăn lụa quàng vai, cả người thoạt nhìn đều là vẻ sắc lạnh, dung mạo tuấn mỹ bất quá như tầng hoa lụa mỹ diễm khoác ngoài ngọn đao phong mà thôi; Mà người trước mắt này bước chân phù phiếm, thần thái cũng giống với vẻ ngoài, nói ngắn gọn chính là thoạt nhìn có chút giống công tử ca nhi ngả ngớn.

Võ Hậu bị cắt ngang câu chuyện, lại không tức giận, “A?” một tiếng hỏi: “Mẫn Chi đến đây, ngươi nói còn có chủ ý gì hay hơn?”

Đan Siêu cuối cùng nhớ tới hắn là ai – Hạ Lan Mẫn Chi!

Thân ca ca (*) của Ngụy quốc phu nhân không đầu óc Hạ Lan thị kia!

[(*) Thân ca ca: anh ruột]

Kỳ thật người này hiện tại đúng ra là họ Võ. Hoàng hậu ghi hận hai vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ năm đó đối với mình quả phụ bất kính, liền đưa bọn họ biếm quan xuất kinh, lại lệnh cho Hạ Lan Mẫn Chi cải họ Võ, phong làm Tả tán kỵ thường thị, môn hạ của Hoằng Văn quán học sĩ, ý là muốn cho hắn tương lai kế thừa Võ gia.

Nhưng mà có một di mẫu là Hoàng hậu, muội muội là sủng phi, lại còn được Hoàng đế tin tưởng một bề, biểu hiện trên triều của Hạ Lan Mẫn Chi lại lơ lỏng bình thường, tên tuổi cũng không vang dội như một cái thanh danh khác của hắn – hoa danh.

Hắn không chỉ thích hái hoa, lại còn không phải là cái loại ngươi tình ta nguyện.

Nghe đồn rằng một lần nọ Tạ Vân đi bái kiến Hoàng hậu, vừa vặn trên đường gặp phải Hạ Lan Mẫn Chi, liền đồng thời vào Thanh Ninh cung. Kết quả Hoàng hậu không có ở đó, sắc trời sập tối, một cung nữ xinh đẹp tiến lên châm trà cho hai người; Mẫn Chi thấy người này bộ dạng xinh đẹp đẫy đà, liền lấy cớ là đi phương tiện (*) chạy ra ngoài, muốn thừa dịp vắng người chuẩn bị đem nàng đánh ngất xỉu, tiện làm việc vô liêm sỉ.

[(*) đi WC á]

Nhưng mà kế hoạch không thành, thời điểm đánh ngất xỉu cung nữ lại kinh động người, Mẫn Chi trước lúc mọi người chạy tới đã kịp vội vàng đào thoát. Cung nữ sau khi tỉnh lại dĩ nhiên nháo đến trước mặt Võ Hậu. Võ Hậu liền truyền triệu hai người bị tình nghi – Tạ Thống lĩnh cùng Hạ Lan thường thị tiến đến vấn tội. Kết quả Hạ Lan Mẫn Chi một mực chắc chắn là do Tạ Vân làm.

Võ Hậu tự nhiên là không tin. Tạ Vân nếu muốn ra tay đánh ngất xỉu cung nữ, đừng nói kinh động đến người, ngay một con muỗi cũng nhất định không kinh động mà bay. Nhưng sự việc rõ ràng như vậy, lại không chịu nổi Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị ở trước mặt Hoàng đế khóc nháo biện giải, khiến án này giằng co vài ngày, cuối cùng chỉ có thể cùng đánh hai người năm mươi đại bản, đồng thời phạt ba tháng bổng lộc.

… Tạ Thống lĩnh từ khi sinh ra đến giờ chỉ là khiến cho người khác chịu thiệt, lần này lại bị lỗ nặng với kẻ hái hoa tặc như vậy, nhất định không thể từ bỏ ý đồ.

Vì thế một đêm trăng mờ gió lạnh nào đó, y một mình lẻn vào Hạ Lan quý phủ, đem Hạ Lan Mẫn Chi đánh ngất xỉu, bắt cóc đi ra đánh cho một trận tơi bời, sau đó lột sạch toàn thân trụi lủi, để trước cửa giáo phường!

Việc này phải nói là thập phần thiếu đạo đức. Nếu không phải Hạ Lan Mẫn Chi là khách quen của giáo phường, nửa đêm thanh lâu nữ tử ra ngoài nhận được hắn, nhanh chóng đưa vào trong lâu trốn qua một đêm, thì chuyện Hạ Lan công tử nửa đêm khoả thân ngoài đường đã có thể truyền khắp toàn kinh sư.

Oan oan tương báo khi nào dứt, Hạ Lan công tử đương nhiên không hề nguyện ý. Chỉ là việc này không có chứng cớ, việc đêm đó không những không ai nhìn thấy bóng dáng Tạ Vân, ngay cả ruồi bọ trong Hạ Lan quý phủ đều không bị kinh động một cái, quả thực là xuất quỷ nhập thần, không một dấu vết.

Tạ Vân rốt cục dùng hành động chứng minh thực lực của mình, nhưng từ đó về sau cũng liền kết hạ thâm cừu với Hạ Lan Mẫn Chi – hơn nữa bên Thái Dịch trì mới đây, Tạ Thống lĩnh kia tráng sĩ đoạn cổ tay nhảy xuống, cừu cũ chưa đi lại thêm hận mới, dùng câu “oan gia gặp mặt phá lệ đỏ mắt” để hình dung hoàn toàn không sai.

May mà bất luận là Hạ Lan Mẫn Chi hay Tạ Vân, ở trước mặt mọi người đều không biểu hiện ra bộ dáng có chút cừu hận cũ nào.

Hạ Lan Mẫn Chi thậm chí là thập phần phong độ nhẹ nhàng, tất cung tất kính hướng Đế Hậu hành lễ, cười nói: “Thần ở bên ngoài nghe nói Bắc Nha cấm quân cùng Kiêu kỵ binh đánh nhau, cảm thấy Hoàng hậu nương nương xử trí thập phần thích hợp, nhưng phương pháp luận võ, tựa hồ có chút không ổn.”

Võ Hậu trên mặt hơi trầm trầm, nhưng cũng không biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường: “Chỗ nào không ổn?”

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn Vũ Văn Hổ, qua đến Đan Siêu, ánh mắt liếc qua Tạ Vân bên cạnh Hoàng hậu vẫn đang đỡ trán, ngay ánh mắt cũng lười mở ra.

Hắn nói: “Đan cấm vệ tuy có binh khí lợi hại, nhưng đả bại Vũ Văn đại tướng quân cũng là sự thật. Cho dù hiện tại dùng tay không đánh bại Đại tướng quân, cũng không thuyết minh được cái gì. Bởi vậy có luận võ thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì lớn.”

Không chỉ là Đan Siêu cùng Võ Hậu, ngay cả Vũ Văn Hổ cũng nhìn Hạ Lan Mẫn Chi ánh mắt đều không hẹn mà gặp: người này đầu óc đột nhiên có bệnh? Như thế nào lại thay Bắc Nha cấm quân nói chuyện?

Võ Hậu hỏi: “Chiếu lời ngươi nói như vậy, chẳng lẽ muốn so ngâm thơ làm phú a?”

“Cũng không phải, thần có biện pháp khác.”

Hạ Lan Mẫn Chi mỉm cười, chậm rãi nói: “Bắc Nha cấm vệ tinh tu võ công, mà Kiêu kỵ binh chính là tướng sĩ vì nước chinh chiến, từng người thuật nghiệp có chuyên môn, thua ở kiếm pháp là chuyện bình thường. Chính là trận đầu tỷ thí, lợi thế nghiêng về hướng Bắc Nha cấm vệ. Như vậy, để công bằng, trận thứ hai nên thiên về hướng Kiêu kỵ binh; Bởi vậy không bằng đem tỷ võ đổi thành cưỡi ngựa bắn cung, cũng khảo nghiệm được Đan cấm vệ có đáng được trọng dụng hay không, Hoàng hậu nương nương cảm thấy thế nào?”

Lời này nói ra thực có tình có lí. Đan Siêu cũng không nghĩ tới gã công tử bột này còn có trình độ nhận thức, không khỏi hơi ngẩn ra.

Đúng rồi, hắn tiếp theo kịp phản ứng – người này cho dù tính bị lột sạch để trước cửa giáo phường, đó cũng là bị Tạ Thống lĩnh tâm ngoan thủ lạt tự mình ra tay, thua ở võ công chứ không phải trên tâm kế. Cho nên việc đó cũng không đại biểu công tử ca này chỉ là phường giá áo túi cơm hoàn toàn không đáng ngại a!

Võ Hậu hiển nhiên cũng nghĩ giống Đan Siêu.

Võ Hậu trầm ngâm một khắc, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tạ Vân, ánh mắt ẩn hàm nghi ngờ, ý tứ thực rõ ràng: nếu đổi lại là cưỡi ngựa bắn cung, khả năng Đan Siêu có thắng nổi không?

Tạ Vân hơi hơi nhấc mắt, cũng không một tia biểu tình.

“Mẫn Chi nói có đạo lý.” Võ Hậu ho nhẹ một tiếng, trước tiên khẳng định ý kiến đối phương, sau đó chuyển đầu đề câu chuyện một đi vòng: “Nhưng nếu muốn so cưỡi ngựa bắn cung, ắt phải có ngựa hay cung tốt so tài mới tận hứng. Hiện giờ Đông tuần bên ngoài, ngựa chỉ là dùng cho nghi trượng, đâu thể thích hợp cho tỷ thí cung mã?”

Lý do này cũng đúng, Hạ Lan Mẫn Chi lại cười rộ lên, đáy mắt tràn đầy vẻ đã định liệu trước: “Nương nương không cần lo lắng. Thần hôm nay đến đây, vừa lúc có hai con Thiên lý mã cùng hai thanh Thiên thạch cung muốn hiến cho Thánh thượng, liền thấy hoàn toàn vừa vặn.”

… Lại có chuyện trùng hợp như thế?!

Võ Hậu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi từ đâu có cung mã?”

Hạ Lan Mẫn Chi nói: “Không phải đồ vật của thần. Thần chính là mượn hoa hiến Phật. Tìm kiếm được cung tốt ngựa hay nhờ ta dâng lên, kỳ thật là một người quen cũ của thần.”

Nói xong hắn làm một cái ấp lễ, mỉm cười nói: “Chính là người giang hồ xưng Thần quỷ môn đương gia chưởng môn, Doãn Khai Dương.”

Trong điện đột nhiên yên lặng một mảnh, Đế Hậu biểu tình đều xảy ra biến hóa.

“… Ngươi nói cái gì, Ám Môn?” Khẩu khí Hoàng đế tuy rằng ngoài ý muốn, lại rõ ràng cũng có thể nghe ra vẻ sung sướng, hỏi: “Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao, Ám Môn hiện giờ cũng sẽ hiến đồ vật?”

Phản ứng của Hoàng đế không ngoài Võ Hậu dự kiến, không ngoài Tạ Vân dự kiến, đương nhiên cũng không ngoài Hạ Lan Mẫn Chi dự kiến.

Thậm chí có thể nói, không ngoài dự kiến của Doãn Khai Dương xa cuối chân trời kia.

Hạ Lan Mẫn Chi phá lệ cung kính mà bái xuống, tươi cười chân thành tha thiết:

“Thánh Thượng Phong thiện Thái sơn, việc này cổ kim hiếm thấy, có thể nói trên hợp ý trời, dưới hợp lòng dân. Ám Môn từng phục vụ cho Thánh Thượng nhiều năm, tuy rằng hiện nay không ở trong triều, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho an nguy của Thánh Thượng, thực nguyện ý cúi đầu xưng thần.”

“Bởi vậy Ám Môn chưởng môn trên đường đi đến Thái sơn, duyên phận đưa đẩy thu thập được bảo mã lương cung, liền nói: cho dù giờ phút này hắn không ở bên người Thánh Thượng, nhưng nếu đem bảo vật dâng lên, cũng có thể cấp cho hiền tài thay mặt hắn hộ giá cho ngài, như vậy cũng coi như một mảnh trung tâm của hắn; Thỉnh Thánh Thượng minh xét!”

Hoàng đế trong lòng sung sướng, giờ phút này mới chân chân thật thật từ trong đáy mắt toả ra.

… Nếu là nói hiện tại còn có chuyện gì có thể làm cho Hoàng đế long tâm đại duyệt như thế, cũng chỉ có việc Ám Môn lần nữa quy thuận, có thể so sánh gần bằng với việc Phong thiện Thái sơn.

“Khó được, khó được!” Hoàng đế vỗ tay cười to. Trong tiếng cười to kia, biểu tình Võ Hậu rốt cục tấc tấc trầm xuống: “Nếu Doãn chưởng môn thành tâm như thế, trẫm cũng không nên phụ ý tốt của hắn! Đan cấm vệ, Vũ Văn tướng quân, hai người các ngươi liền tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung đi. Một khi phân ra thắng bại, trẫm liền làm chủ đem thiên lý mã cùng thiên thạch cung ban cho người đó!”

……

“Vũ Văn Hổ cưỡi ngựa bắn cung trong quân là kẻ đệ nhất.” Tạ Vân mặt không đổi sắc nói “Tam quân hàng năm đều có luận đấu, hắn hàng năm đều đứng thứ nhất, bao cỏ Hạ Lan gia kia chính là đến làm rối.”

Con ngựa Ám Môn dâng lên quả thật thần tuấn, cung cũng quả thật lực đương ngàn quân; bất quá trong nội khố hoàng gia, ngựa hay cung tốt như núi như biển, cũng không thể nói phần cống lễ trước mắt này là độc nhất vô nhị.

Nhưng mà phần nịnh hót đến từ Ám Môn kia lại thực là độc nhất vô nhị. Hoàng đế lôi kéo Võ Hậu thật sự xem xét nửa canh giờ, đám nội thần a dua khen ngợi nói ước chừng khô cả miệng.

Đan Siêu ngưng mắt nhìn chăm chú Tạ Vân thật sâu, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ bại dưới tay hắn?”

“…” Tạ Vân trong hoảng hốt lại sinh ra ảo giác trước mắt, bị một con khổng tước đực một bên liều mạng xòe đuôi một bên giận dỗi. (*)

[(*) khổng tước: chim công]

Y theo bản năng lắc lắc đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đan Siêu, nói: “Hạ Lan Mẫn Chi khả năng sẽ động tay động chân lên ngựa để ngươi thua, phải cẩn thận.”

Phía trong rào chắn, một tiếng ngựa hí dài, Đan Siêu không khỏi đưa mắt nhìn, đột nhiên trong lòng nảy lên hồ nghi: “Ám Môn chưởng môn Doãn Khai Dương… Người này rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao phải cùng Hạ Lan Mẫn Chi liên thủ đối phó với cấm quân như vậy?”

Tạ Vân đưa tay nhu ấn thái dương, đáy mắt đột nhiên lại hiện ra biểu tình phi thường cổ quái – Nếu muốn cẩn thận hình dung mà nói, vừa giống như chán ghét, phản cảm, lại cố tình bởi vì cố kỵ cái gì mà khó có thể mở miệng.

“Doãn Khai Dương còn không đến mức đem hai kẻ nhà Hạ Lan kia… xem vào trong mắt.”

Tạ Vân hơi dừng lại, Đan Siêu tin hẳn là y đã tỉnh lược bớt mấy từ thô tục. Khi tiếp tục nói, Tạ Vân đã khôi phục sự bình thản không gợn sóng: “Chỉ là bọn họ bất chấp thủ đoạn khó lòng phòng bị, phải cẩn thận.”

Bộc dương hành cung quy mô không tính là lớn, trường đua ngựa không thể so sánh với khu vực săn bắn hoàng gia. Cưỡi ngựa bắn tên tỷ thí việc bắn ưng vây thú là không có khả năng cử hành. Bởi vì việc này thuần túy là do Thánh Thượng cao hứng dâng trào, cũng không có chuẩn bị gì trước đó, cho nên Võ Hậu chỉ sai người chăng một cái đường băng, dựng mười cái bia cách xa trăm thước, kẻ nào bắn trúng hồng tâm nhiều nhất, tới trước xem như thắng cuộc.

Tạ Vân sai người dắt con ngựa trắng của mình tới, xoay người ngồi lên lưng ngựa, đi vào phía ngoài đường băng, đột nhiên nghe một thanh âm mang theo ý cười hỏi: “…Tạ Thống lĩnh xem ra đối với cuộc tỷ thí thắng bại nho nhỏ này cũng để bụng như vậy, muốn giục ngựa một đường đi theo sao?”

Hạ Lan Mẫn Chi đứng ở bên cạnh, thuận tay sờ sờ cổ con ngựa trắng. Bạch mã xem rõ ràng tinh thông nhân tính, đại khái cũng không thích gã công tử ca nhi đầy mặt ngả ngớn này, liền phun ra tiếng phì phì trong mũi, nghiêng đầu tránh đi.

Tạ Vân cách không hướng cổ tay Hạ Lan Mẫn Chi chỉ chỉ, cũng không hề chạm đến da thịt, nhưng Hạ Lan Mẫn Chi đã cảm thấy một đạo kình khí mạnh mẽ ập tới, xương cổ tay lập tức tê mỏi, “A!” một tiếng, cánh tay liền rũ xuống.

“Họ Tạ ngươi! … “

“Nên nói thì nói,” Tạ Vân giễu cợt nói, “Miễn động thủ động cước.”

Y giục ngựa đi về phía trước, Hạ Lan Mẫn Chi nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên lạnh lùng mỉm cười: “Tạ Thống lĩnh!”

Tạ Vân không quay đầu lại.

Hạ Lan Mẫn Chi nói: “Doãn chưởng môn nhờ ta hướng ngươi nhắn một câu.”

“…”

Tạ Vân tựa hồ lỏng dây cương, bởi vì bước chân con ngựa trắng dừng lại một chút. Nhưng chính là trong nháy mắt này, cấm quân Thống lĩnh vẫn không quay đầu lại, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không nghiêng một chút.

“Doãn Khai Dương đối với ngươi gọi là lệnh…” y thản nhiên nói: “…không phải là nhờ.”

Ngay sau đó, y ngay cả nghe thêm một chữ cũng không hứng thú, liền như vậy lập tức giục ngựa chạy đi.

Đan Siêu cùng Vũ Văn Hổ hai người chia ra bối cung bội tiễn, ngồi trên lưng ngựa, song song đứng ở điểm khởi đầu của đường băng.

Hai người cũng không có bất luận cái gì nhún nhường khiêm tốn hư tình giả ý, đều ngồi thẳng nhìn về phía trước, coi đối phương như là không khí. Thẳng đến khi Tạ Vân giục ngựa đi tới, yên yên tĩnh tĩnh mà đứng ở phía cạnh Đan Siêu, chưởng lệnh quan vung cờ lên, hai thớt thiên lý thần câu đồng thời sóng vai phóng đi, con ngựa trắng kia của Tạ Vân thế nhưng cũng như tia chớp liền xông theo!

Vũ Văn Hổ tâm nội trầm xuống.

Tạ Vân là tới để trông chừng cho Đan Siêu.

… Y đối một hồi thắng bại chấp nhất như vậy sao? Nếu là đổi một thân cấm vệ khác, y có thèm liếc mắt mà nhìn một cái không?

Trong lòng Vũ Văn Hổ dâng lên vị chua xông thẳng tới yết hầu, nhất thời hóa thành khí lực như bài sơn đảo hải. Thiên lý thần câu không giống ngựa bình thường, tấm bia đầu tiên trong giây lát liền đi tới trước mắt, hắn giương cung cài tên. Cây cung cứng rắn được xưng Thiên thạch bị một sức mạnh khổng lồ kéo căng, ngay sau đó – Vút!

Vút!

Hai mũi cương tiễn trước sau bay ra, xuyên qua trăm bước, nháy mắt từ hai phương hướng đồng thời ghim trúng hồng tâm!

Xa xa trên khán đài, Thánh Thượng bộc phát ra một tiếng: “Hay!”

Vũ Văn Hổ là lão tướng, cũng không bởi vì tạm thời cùng đối thủ đánh ngang liền hoảng hốt, tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước. Chỉ là khi cúi người, khóe mắt dư quang thoáng nhìn qua Đan Siêu vậy mà chỉ thua khoảng nửa thân ngựa, nhịn không được cũng hơi hơi kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm: tăng nhân xuất thân nơi Từ Ân tự, như thế nào lại cưỡi ngựa thành thạo đến như vậy?

Hắn không biết chính là Đan Siêu hơn mười tuổi ở trong sa mạc đã giương cung bắn ưng, chặt lấy ưng trảo trộm đưa cho sư phụ hắn. Có thể là dòng máu tổ tiên cưỡi ngựa bắn tên giành thiên hạ, tiềm chất trời sinh liền giấu trong huyết mạch của hắn, Đan Siêu luyện tập cưỡi ngựa bắn cung muộn, nhưng tiến bộ lại có thể nói là thần tốc. Cuối cùng hai biệt tài cưỡi ngựa bắn cung này thậm chí vượt quá Tạ Vân.

Lúc này tấm bia thứ hai đã gần đến, Vũ Văn Hổ cùng Đan Siêu ánh mắt đồng thời nheo lại, cùng xuất tiễn. Lại là vèo vèo hai cái, trúng ngay hồng tâm!

“Hảo, hảo!” Thánh Thượng vui mừng đến cực điểm: “Vũ Văn tướng quân danh bất hư truyền, Đan thị vệ cũng có thể bộc lộ tài năng, thủ hạ của trẫm thật sự là nhân tài đông đúc a!”

Võ Hậu chợt có cảm giác đau răng, gật gật đầu.

Vũ Văn Hổ nghĩ lầm. Tạ Vân nhìn chăm chú không phải là Đan Siêu, mà là con ngựa Đan Siêu đang cỡi kia.

Việc khiến cho ngựa kinh sợ từ trước tới nay đa dạng, chỉ là bản thân y biết trong Ám Môn có vài loại bí thuật có thể làm cho ngựa đột nhiên bất tỉnh, sau đó còn có thể không lưu dấu vết. Mà Hạ Lan Mẫn Chi là một cái đại gia hoả, ngay cả trong cung cũng dám chạy đi phi lễ cung nữ. Để đạt thành mục đích ắt hẳn sẽ động tay chân lên ngựa, loại hành vi hạ lưu này hắn hoàn toàn có thể làm dễ như xiếc.

Tạ Vân một đường giục ngựa theo dõi chặt chẽ. Đảo mắt một cái hai người giữa sân kia đã vượt qua tám tấm bia. Đan Siêu vậy mà vẫn bám theo sát Vũ Văn Hổ nửa thân ngựa, vừa không cách nào vượt qua, cũng không chút nào tụt hậu. Tiếng Thánh Thượng vỗ án tán dương đã lớn đến mức khắp cả đương trường mọi người đều có thể nghe thấy được.

Nhưng mà thớt hãn huyết bảo mã màu nâu kia hoàn toàn không có bất luận dị trạng gì, tinh thần hiên ngang phấn chấn, nện bước mạnh mẽ hữu lực, bị Đan Siêu hung hăng thúc hơn mười cái xuống bụng ngựa, vó ngựa chợt nhanh hơn, căn bản không có một chút nào bộ dáng đột nhiên phát cuồng.

… Chẳng lẽ Hạ Lan Mẫn Chi thật sự đặt cược cho tài cưỡi ngựa bắn tên đầu bảng trong tam quân của Vũ Văn Hổ kia?

Tạ Vân ấn đường căng thẳng, lúc này tấm bia thứ chín đã tới trước mặt. Vũ Văn Hổ cùng Đan Siêu đồng thời hai tay buông cương, cài tên lên cung!

Ngay trong nháy mắt đó, con ngựa trắng của Tạ Vân đột nhiên ngửa đầu.

“Hí……”

Tiếng ngựa hí long trời lở đất, sau đó con ngựa trắng giống như bị vạn tia sét đánh trúng, điên cuồng giãy dụa!

Tạ Vân đồng tử chợt giãn ra, trong giây phút chớp nhoáng, nhớ tới lúc trước khi bước vào mã trường, Hạ Lan Mẫn Chi từ bên cạnh ngựa phất tay một cái.

Lúc này nói cái gì đều đã quá muộn, đang trên đà chạy như bay, ngựa bị chấn kinh chính là trí mạng. Hơn nữa con ngựa trắng khoẻ mạnh dũng mãnh, đang bị chấn kinh nhảy dựng lên quả thực như bài sơn đảo hải, nài ngựa cho dù là người cứng rắn như thép đều có thể nháy mắt bị vứt bay ra.

Trong lúc vội vàng, Tạ Vân xiết chặt dây cương, căn bản kéo không lại sức mạnh của con ngựa điên, suýt nữa đã bị mạnh mẽ quật xuống dưới vó ngựa!

Biến cố phát sinh đến quá mức đột ngột, mọi người phía ngoài đều kinh hãi, Võ Hậu đứng phắt dậy: “Tạ Vân! Giết ngựa!”

Tạ Vân từ sau thắt lưng rút ra chủy thủ, nhưng khi hướng tới cổ ngựa, trong phút chốc chẳng biết tại sao lại ngừng hạ xuống.

… Nếu đây là một cái cổ địch nhân, giờ phút này đã đủ cho y chém tới chém lui mười tám lần… Nhưng đây lại là chiến mã của y!

Tạ Vân hô hấp ngừng lại một nhịp, trở tay đem chủy thủ ném ra xa, ngay sau đó hai tay bắt lấy dây cương, đúng là muốn lấy lực kềm lại!

Cùng lúc đó, hai người trong sân cũng phát hiện động tĩnh. Vũ Văn Hổ thả tay bắn tên, trúng ngay hồng tâm, quay đầu nhìn lại; mà Đan Siêu ngón tay run lên, mũi tên thứ chín rõ ràng bắn không trúng bia!

Hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn mũi tên kia một cái, đột nhiên quay đầu lại, hướng Tạ Vân vươn tay.

Tất cả biến cố đều trong khoảnh khắc phát sinh, nhanh đến mức mọi người không kịp nhìn rõ.

Con ngựa điên bạo khởi rống dài, sức mạnh kia quả thực nặng như ngàn quân, đem Tạ Vân quẳng lên giữa không trung; Lần này nếu là y bắt không được dây cương, hiển nhiên sẽ ngã xuống đất, ắt hẳn bị vó ngựa cứ thế mà dẫm qua.

Nhưng mà ngay lúc đó, Đan Siêu từ trên lưng ngựa đứng thẳng lên, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, một tay vòng qua thân thể Tạ Vân ôm ngang thắt lưng, lấy sức mạnh khó có thể tưởng tượng đem y ôm lấy!

Phanh!

Cả người Tạ Vân bị đặt trước người Đan Siêu. Hai tay Đan Siêu vòng quanh y tóm lấy dây cương, một câu cũng không kịp nói, tấm bia cuối cùng phía trước chớp mắt đã tới.

Trong khoảng khắc đó, Vũ Văn Hổ đã dẫn trước mấy bước, đem một phát cương tiễn cuối cùng mạnh mẽ đóng đinh vào hồng tâm.

… Liên tiếp mười mũi hắn toàn trúng, mà mũi thứ chín của Đan Siêu đã trật, thắng bại đã không còn gì bàn cãi.

Đan Siêu nhẹ nhàng hít khẩu khí, lập tức giương mày kiếm, ánh mắt sắc bén như chim ưng hơi hơi nheo lại, ở trên lưng ngựa khai cung nhắm ngay hồng tâm…

Tạ Vân chỉ nghe hắn dán ở bên tai mình, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Ta còn có thể thắng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.