Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 47: Mộng tỉnh



“Phượng Dẫn a Phượng Dẫn, ngươi nói mẫu thân làm sao không khổ tâm được đây!”

Mỹ nữ lớn tuổi hơn một chút kia lau một đống nước mắt nước mũi lên người ta, ta đang định cau mày thì nghe câu nói kia nên đành nén lại.

Mẫu thân? Trong lòng ta chấn động, bờ môi run rẩy nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải hỏi ra: “Người là mẫu thân của ta?”

Vốn tưởng mỹ nữ kia khi nghe lời của ta thì có thể bình tĩnh lại một chút nhưng không nghĩ rằng nàng càng khóc dữ dội hơn, ôm ta vào ngực chặt hơn.

“Nhà ta đã tạo nghiệt gì mà lại khiến Phượng Dẫn chịu tội đây? Thần tiên nào trên Thiên đình mà không phải hạ phàm lịch kiếp, ai cũng an toàn trở về, sao đến phiên ngươi lại bị hồn phi phách tán còn chưa nói, bây giờ cứu về được lại còn bị mất trí nhớ chứ?”

Ta nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận tính toán trong lòng. Không ngờ ta đã từng trải qua một chuỗi sự kiện như thế, thật bi thảm. Hai vị mỹ nữ đứng bên giường, một trái một phải vỗ vai ta coi như an ủi. Nữ tử có vẻ ít tuổi hơn nhướng mày, trong sự thanh lệ lộ ra nét xinh đẹp: “Tiểu muội à, muội thật không may. Nhưng yên tâm, tương lại nhị tỷ sẽ chăm sóc muội thật tốt, không để Ngọc Đế khi dễ!”

Còn nữ tử lớn tuổi hơn thì vẫn im lặng, nhìn qua có vẻ chìm hơn hai người kia. Nàng sờ trán ta, cẩn thận thăm do rồi mới vừa thở dài vừa nói: “Thì ra không phải là mất trí nhớ mà là bị lạc mất một phách”.

Người tự xưng là nhị tỷ kia có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ là tình phách?”

“Ừ.” Đại tỷ gật đầu một cái: “Như vậy càng tốt, sau này tiểu muội gặp được đầu sỏ khiến nàng mất đi một phách thì tất nhiên sẽ nhớ ra “

Mẫu thân cau mày hung hăng trợn mắt với đại tỷ: “Tốt cái gì mà tốt? Thiên hạ rộng lớn, ngươi có biết mặt tên súc sinh đã khiến Phượng Dẫn trở nên như vậy không?” Mẫu thân nghiến răng: “Hừ, tốt nhất là đừng để ta biết là ai, nếu không ta rút gân lột da hắn”.

Ta cứng rắn nuốt nước miếng, cẩn thận nhắc nhở: “Mẫu thân nếu muốn biết, đi mượn Đồng Thủy Duyên Kính về xem là biết ngay”.

Ta vừa dứt lời liền thấy hối hận, ba người kia vẻ mặt quỷ dị nhìn ta, rốt cuộc nhị tỷ mím môi, ngón tay hoa lan chỉ vào trán ta: “Xem ra quả nhiên đại tỷ nói không sai, đúng là triệu chứng mất đi tình phách. Ngươi quên sạch người có liên quan đến mình nhưng cái Duyên Kính vớ vẩn kia lại nhớ rõ”. Nhìn ta ngây ngốc, nhị tỷ không nói thêm gì nữa chi cười với ta rồi móc ra một cái tạp dề: “Ngươi chờ chút, nhị tỷ đi làm cho ngươi một ít mứt sen xanh mà ngươi thích ăn nhất”.

Nhị tỷ nói xong thì ba người cùng bỏ đi sạch sẽ. Trong phòng rộng rãi chỉ còn mình ta. Ta vô lực ngã xuống giường, trong đầu vẫn mù mờ chưa nghĩ ra được mọi chuyện. Điều duy nhất ta biết là những người từng có liên hệ tình cảm với ta thì ta đều quên sạch. Nhưng những vấn đề nhiều chuyện như đây là đâu, ta là ai hay Ngọc Đế hiện nay có mấy nương tử thì ta lại nhớ rõ.

Ta sâu kín thở dài, đưa tay lấy từ dưới gối ra một túi đồ ăn. Ưm, ta cắn một miếng, nhớ mang máng đồ ăn hình như là mười ngày trước ta giấu dưới gối, không ngờ xuống phàm trần một chuyến trở về mà đồ ăn vẫn còn ở đó.

Đúng rồi, lại nói ta chỉ nhớ chuyện hạ phàm lịch kiếp còn chuyện lịch kiếp gì, gặp qua ai ta cũng không nhớ được tí nào. Nhưng cho dù có thể nhớ ra thì ta cũng không muốn đi thử cố gắng. Nhức đầu không nói mà nếu đó là chuyện nên quên thì nhớ lại cũng không tốt. Người nên gặp thì tự nhiên sẽ gặp, nếu không nên gặp thì không nên tự mình đi tìm phiền não. Ta lại ném vào miệng một miếng mứt hoa quả nữa, cười híp mắt gật gù hả hê. Sống ở đâu thì yên ở đấy chính là bản lĩnh lớn nhất từ trước đến giờ của Phượng Dẫn ta đây.

“Nhị tỷ, Nhị Lang với người thế nào rồi?”

Ta nhón lấy một miếng mứt sen xanh trên mâm trong tay nhị tỷ, miếng mứt óng ánh, trong suốt hương thơm tỏa bốn phía thật là một kiệt tác nghệ thuật. Bây giờ ta đã khá hơn một chút so với lúc mới tỉnh lại, đại tỷ, nhị tỷ và mẫu thân vẫn tùy theo ta. Mặc dù ngày nào ta cũng đi theo nhị tỷ đòi ăn mứt sen xanh, nàng cũng không nói hai lời liền vào bếp. Ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thật vừa lòng.

Nhị tỷ giận dỗi trừng mắt với ta: “Phượng Dẫn ngươi thật là giỏi! Không nhớ rõ ta nhưng lại nhớ tên quái ba mắt kia”.

“Gọi là tên quái ba mắt thật khó nghe”. Ta cắn miếng mứt sen xanh, mồm không ngừng nghỉ “Dù gì cũng là người trong lòng của tỷ”

“Hừ!” Nhị tỷ nhét cả mâm mứt hoa quế vào lòng ta, quẫn bách quay đầu đi: “Chỉ sợ mình ta coi trọng hắn còn đầu gỗ kia vẫn chưa để ta vào mắt”.

“Nhị tỷ nói đùa rồi”. Ta nghĩ hai ngày nay nhị tỷ nhất định là đang náo loạn với Nhị Lang Thần, ta hôm nay nịnh hót không phải lúc, lại khiến người ta giận dỗi rồi, ta đành ấm ức mím môi dời khỏi đề ta nguy hiểm này: “À, sao không thấy tam tỷ đâu?”

“Nàng à?” Nhị tỷ cười trêu ghẹo nói: “Cô nàng kia gần đây coi trọng Độ Ách tinh quân, đang bận !”

“Độ Ách?” Ta lục tung đầu óc cũng không nhớ ra người này là ai, chẳng lẽ cũng là một người có quan hệ sâu xa với ta sao?

Nhị tỷ thấy ta vẻ mặt kỳ quái, cũng không thể làm gì khác hơn là kéo tay áo ta: “Đừng nghĩ nữa, muội chưa từng gặp hắn, đương nhiên sẽ không biết. Hắn chỉ mới nhậm chức cách đây không lâu”.

Ta gật gù, tiết kiệm được chút đầu óc cũng khiến ta thật vui mừng tự tại, ta duỗi tay định tiếp tục nhón mứt sen xanh trên mâm nhưng lại bị tay một người tóm lấy.

Ta đau khổ nhìn người kia, người nọ cũng nhìn lại ta một cách nghiêm túc, không nhìn ra vui giận: “Tiểu muội cứ ăn như vậy thì sớm muộn gì cũng không ai thèm lấy”.

“Đại tỷ, Phượng Dẫn muốn ăn thì cứ để cho con bé ăn đi, lần lịch kiếp này thật sự khiến nó chịu không ít khổ”. Nhị tỷ vội vàng giải vây giúp ta, cuối cùng vẫn không quên nhìn ta với một đôi mắt tràn đầy xót thương.

Ta bị nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là bắt tay áo đại tỷ cười ha hả: “Không ai thèm lấy cũng tốt, có mấy vị tỷ tỷ bên cạnh muội cũng không nhàm chán”.

Mặt đại tỷ không chút thay đổi, đưa tay vỗ gáy ta: “Hừm, muội coi chừng, đến khi chúng ta đi lấy chồng hết, chỉ còn lại mình muội thì muội làm thế nào?”

Ta đen mặt, âm thầm nghiến răng. Đại tỷ thấy thế, cuối cùng không nhịn được xì cười, thở dài nói: “Thôi thôi, ta sợ muội không có đồ mặc nên đã giúp muội làm một bộ quần áo. Chiều nay sẽ có bữa tiệc do Vương Mẫu nương chiêu đãi, muội đi trang điểm ăn mặc cho đẹp đẽ một tí tranh thủ xem mắt trong tiệc này luôn”.

“Tiệc?” Nhị tỷ nhíu mày, thuận tay nhét vào miệng ta một miếng mứt sen xanh: “Thọ yến năm nay không phải là đã tổ chức rồi sao? Còn tiệc gì nữa”.

Đại tỷ đưa tay tóm lấy một nửa miếng mứt sen xanh trên miệng ta còn chưa kịp nuốt vào, không thèm nhìn ta, trắng trợn lôi cả miếng mứt đang còn dính nước miếng kia ra ném vào lại trên mâm: “Lần này là phúc yến. Trước đó vài ngày con trai Ngọc Đế bị thương gần như mất nửa cái mạng, hình như cũng là chuyện lịch kiếp. Hôm nay vừa khỏe lại, Vương Mẫu nương nương đặc biệt tổ chức tiệc chúc phúc cho con trai bảo bối”.

“Ơ, tiểu tử này cũng có mặt mũi thật”. Nhị tỷ cười kíp mắt, liếm môi nói: “Không biết tiểu tử kia có anh tuấn không”.

Trong miệng ta đầy vụn bánh ngọt, khát nước điên cuồng, dứt khoát nốc hết nửa bình thanh liên bên cạnh. Cuối cùng ta dùng tay áo lau miệng, vỗ vai nhỉ tỷ, tốt bụng nhắc nhở: “Nhị tỷ quên Nhị Lang Thần rồi sao?”

Đại tỷ đoạt lấy bầu rượu thanh liên trong tay ta, giận dữ nói: “Thật là càng ngày càng không có quy củ, ban ngày mà dám uống rượu”.

Ta cười hì hì, cái này cũng không thể trách ta. Từ sau khi tỉnh lại, con trai Vương Mẫu cái gì ta cũng không thèm quan tâm, nhưng lại rất để ý đến chuyện ăn uống. Ta đang định nhón tiếp một khối mứt sen xanh nữa thì đã bị đại tỷ xách vào phòng bắt thay y phục, tình cảnh này thật giống như vội vã gả ta ra ngoài.

Ta uể oải ngồi ở vị trí của mình nhìn một bàn đẩy thức ăn mà chảy nước miếng, cố gắng lắm mới không đưa tay ra. Đại tỷ ngồi đối diện không ngừng nháy mắt với ta, ta mới miễn cưỡng ngồi thẳng người, nhàm chán quan sát mọi người xung quanh.

Nói thật, ngồi ở vị trí của ta đây chỉ sợ là cũng không ai thèm để ý. Tiên cấp của Thanh Liên Tiên tử mặc dù không thấp nhưng so với Thái Bạch Kim tinh, Thái Thượng Lão Quân, Thác Tháp Thiên Vương thì cũng không tính là cao. Bây giờ ta đang ngồi ở trong góc, rõ ràng là một vị trí thuận lợi, muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng nhân vật chính của yến hội còn chưa đến, đại tỷ lại giám sát chặt chẽ như vậy ta thật không có cơ hội xuống tay.

Một lúc lâu sau, lâu đến ta suýt nữa ngủ mất thì vị nhân vật chính kia mới đỡ Vương Mẫu từ từ xuất hiện. Đợi vị chủ tiệc kia ngồi xuống ta mới nâng mí mắt nhìn lại, nhưng từ vị trí của ta nhìn sang hơi xa, ngoài một thân áo xanh ra tướng mạo của vị kia ta cũng nhìn không rõ, dĩ nhiên ta cũng lười dùng pháp thuật để nhìn. A, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất không phải là do ta lười mà là nhĩ đến bộ dáng nghiêm túc của Ngọc Đế kia, ta thật sự không có tâm tình đi dò xét bộ dáng của con trai hắn.

“Chúng khanh gia hôm nay nể mặt, Tiểu Tôn hôm nay đã khỏi bệnh, cũng là nhờ vào hồng phúc của chúng khanh gia”.

“Vương Mẫu nói đùa. Vương Mẫu nương nương và Ngọc Đế mới là phúc của chúng ta”

Vương Mẫu nương nương và chúng tiên tâng bốc nhau qua về một lúc còn ta thì vẫn đang ấm ức chờ một câu “Khai tiệc”. Cũng may không ai nhìn sang đây, ta rốt cuộc không nhịn được, nuốt nướng miếng, cẩn thận hướng ma trảo đến cái bàn ở giữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.