Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 23: Hồ yêu



Âm thanh bên ngoài truyền đến khiến ta giật mình, không ngờ hai tiểu tử này lại để lộ sơ hở như vậy, thật sự là thất bại trong gang tấc. Nhưng mà nếu là xiêm y màu tím … Ta không cần nghĩ, thầm niệm chú ẩn thân, đồng thời cũng không quên phất tay thay đổi dung mạo Thôi Thanh Hủ một chút, sau đó không chút do dự đẩy hắn ra ngoài.

Thanh Hủ a, chớ trách sư phụ. . . . . . Ai bảo món xiêm y bắt mắt thòi ra ngoài đó chính là của ngươi . .

“Sư. . . . . .”

Thôi Thanh Hủ hình như hoàn toàn chưa hiểu rõ tình huống, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe ánh nến, tiếp theo liền bị đá văng ra đất, cho nên đành phải thuần thục lăn một vòng mới vỗ vỗ áo bào đứng dậy. Hồ yêu này cũng không ngờ được là trong phòng có người, nếu không phải vừa rồi vô tình nhìn thấy một góc áo tím thì chỉ sợ bỏ mạng lúc nào không hay.

“Ngươi là người phương nào?” Hồ yêu cảnh giác giương mắt quan sát người mới xuất hiện, lại không ngờ được đó là một vị tiểu thư mặc xiêm y màu tím xinh đẹp. Thôi Thanh Hủ ngẩn người, qua nửa buổi mới sâu kín đáp: “Ta. . . . . .”

Thôi Thanh Hủ hoàn toàn không ngờ được âm thanh mình phát ra là giọng nữ, chợt nhớ đến vừa rồi hình như sư phụ lẩm bẩm gì đó, lúc này mới nghiến răng nhận rõ tình hình thực tế, bất đắc dĩ nhắm mắt đáp : “Ta ái mộ nhạc công đã lâu, hôm nay mới cả gan nấp trong nhà nhạc công. . . . . . Xin nhạc công tha thứ tiểu nữ tử đường đột. . . . . .”

Không ngờ Thôi Thanh Hủ lại thấu hiểu nhanh như vậy, ta rất vui mừng gật đầu. Hồ yêu xưa nay thích cái đẹp, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, ta đã biến Thôi Thanh Hủ thành một mỹ nhân, một là vì có thể làm cho hắn không đến nỗi trong nháy mắt bỏ mạng, hai là hy vọng hắn có thể phân tán được sự chú ý của hồ yêu. Nhờ đó bổn tiên có thể đánh bất ngờ, không cần tốn nhiều sức liền có thể chế phục hắn.

Trong tủ quần áo bớt đi một người, mặc dù có vẻ vẫn chật chội, nhưng vẫn rộng hơn rất nhiều. Ta thoáng dịch ra bên cạnh một chút, Vân Liên lại vẫn dựa vào người ta, thân thể nóng bỏng. Ta nhẹ nhàng lau trán hắn, nhiều năm như vậy rồi đều chưa thấy Vân Liên ngã bệnh bao giờ, không ngờ lần này lại khéo như vậy. Ta đang định thi thuật giúp Vân Liên hạ nhiệt, lại không ngờ Vân Liên ôm lánh cánh tay ta, đầu nặng nề đặt trên vai ta, đôi môi như có như không quét qua cổ ta, khiến chuông báo động của ta rung lên mãnh liệt.

“Vân. . . . . . Vân Liên. . . . . .” Ta nhẹ nhàng đẩy một cái hắn, thế nhưng hắn lại chợt vòng hay cánh tay ôm ta vào ngực. Ta chỉ cho là hắn bị bệnh mà làm nũng, cũng không suy nghĩ nhiều. Đang định đẩy hắn ra, bên ngoài lại truyền đến một tiếng kêu khẽ.

“Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì vậy?”

“Còn phải hỏi sao?” Đôi mắt dụ hoặc của Hồ yêu không chút nào che giấu dục vọng, đưa tay kéo cái eo nhỏ nhắn của Thôi Thanh Hủ: “Ngươi ái mộ ta, cần gì phải phản kháng?”

“Ngươi. . . . . .” Thanh âm của Thôi Thanh Hủ tràn đầy tức giận. Ta run lên một cái, lúc này nếu không đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị hắn oán hận cả đời.

Ta tránh vòng tay của Vân Liên, đạp cửa nhảy ra. Hồ yêu nghe thấy động tĩnh sau lưng, nhưng cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, tay chụp lấy cổ Thôi Thanh Hủ kéo hắn giữ trước người.

“Đừng tới đây, ta chỉ dùng sức một chút là có thể bẻ gãy cổ hắn.”

Ta hất cằm, tỉ mỉ quan sát hắn, dáng dấp hồ yêu kia lại có hai phần thùy mị, nếu không phải mặc nam trang, thật sự là không nhìn ra giới tính.

Ta vỗ vỗ tay áo, tùy tùy tiện tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, hai tay khoanh ở trước ngực, khiêu khích nhìn hắn: “Sao? Ngươi thử xem.”

Ta nhìn hắn, chặt chẽ theo dõi mọi động tác của hắn. Vừa rồi ta đã nhìn ra hồ yêu này mới chỉ có ba bốn trăm năm đạo hạnh, bắt hắn cũng là chuyện đơn giản. Chỉ có điều hắn đang có Thôi Thanh Hủ làm con tin, tuy biết rằng trước mắt hắn sẽ không thương tổn Thôi Thanh Hủ, nhưng nếu bức hắn quá, cũng khó tránh hắn chó cùng giứt dậu.

Ta buông tay, chống cằm không thèm che dấu tiên khí nữa. Hồ yêu này cũng rất thức thời, quả nhiên sắc mặt lập tức đại biến, hoảng sợ chỉ vào người ta nói: “Ngươi là. . . . . . đạo sĩ sao? !”

Bổn tiên nghe hắn nói thì thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống. Rốt cuộc là hồ yêu kia không am hiểu sự đời hay mạng hắn tốt ? Là một yêu tinh, lại tu luyện đã ba bốn trăm năm nhưng lại không nhận ra thiên địch của mình, hôm nay bị bổn tiên thu phục cũng là đáng đời.

“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi là đạo sĩ thì ta sẽ sợ ngươi. Mấy ngày trước ta vừa mới ăn một tên đạo sĩ, mùi vị so với người bình thường còn ngon hơn. Không ngờ hôm nay khi ta quay về ngươi lại tự mình chui đầu vào lưới, xem ra hai hôm nay vận số của ta quả thật không tệ.”

Hồ yêu đang dương dương tự đắc cười, cũng không ngờ tủ quần áo lại mở ra một lần nữa, mơ hồ thấy một người áo xanh từ trong tủ lăn ra. Về phần vì sao mơ hồ là bởi hồ yêu còn chưa thấy rõ vật gì lăn ra thì đã bị ta nắm lấy cổ.

Náo loạn như vậy lại khiến ta chợt nhớ trên người mình còn có Dây trói tiên vơ vét được ở chỗ tiểu địa tiên kia. Hồ yêu hình như không ngờ được lại bị thu phục dễ dàng như vậy, đôi tai hồ ly cụp xuống trước trán, buồn bã nhìn ta. Ta vỗ vỗ gáy hắn như đang sờ một con vật nhỏ, liền ném hắn sang một bên không quan tâm nữa. Dù sao vấn đề trước mắt của bổn tiên không phải xử lý con hồ yêu kia mà là …

Ta quay lại thấy Thôi Thanh Hủ bộ dạng như một cô con dâu nhỏ, ôm Vân Liên ngồi trong góc, câu được câu không nhẹ nhàng nức nở. Vân Liên mặc dù đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn còn chút hoảng hốt, mặc Thôi Thanh Hủ ôm, cũng không phản kháng. Cảnh tượng này thật giống hình ảnh bán mình chôn cha mà ta nhìn thấy trên chợ lần trước.

Ta thở dài bước về phía Thôi Thanh Hủ mấy bước, nhưng hắn lại ôm Vân Liên lui về sau thật nhanh, trong miệng lẩm bẩm : « Thời khắc nguy cấp sư phụ lại bỏ mặc đồ nhi, đồ nhi thật sự đau lòng… »

“Đó cũng chỉ là kế tạm thời của Vi sư. . . . . .” Ta giơ tay lau mồ hôi một phen, lúc này Thôi Thanh Hủ vẫn đang trong hình dạng mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc hoa lê đái vũ, cũng làm cho bổn tiên có mấy phần cảm giác tội lỗi.

“Thanh Hủ a, không bằng trước hết để vi sư hóa giải thuật biến hình trên người ngươi đã “

Thôi Thanh Hủ nghe vậy mới ngừng khóc. Nhìn Vân Liên rồi lại chợt ngẩng đầu nghiêm mặt hỏi “Sư phụ, Vân Liên làm sao vậy?”

Ta vuốt hai tay, cũng không biết làm thế nào “Sao lại bị sốt chứ?”

“Vừa rồi người ta cũng nóng lên, không hiểu vì sao?”

Thôi Thanh Hủ đỡ Vân Liên lên giường, ta cũng rất chân chó đẩy chăn trên giường hồ yêu qua một bên, dọn ra một chỗ cho hai người bọn hắn. Ai ngờ hồ yêu nhìn chằm chằm Vân Liên, chợt cười nói “Mấy đạo sĩ các người thật là buồn cười, Tiểu Đạo Sĩ này rõ ràng là trúng xuân dược, ngay cả cái này mà cũng không biết sao?”

“Bổn tiên dĩ nhiên là biết.” Ta nhìn chằm chằm hồ yêu, uy hiếp nói: “Ta dù gì cũng là một Thần Tiên, nếu như ngươi tiếp tục gọi ta là đạo sĩ, ta liền lột da ngươi, hắt máu chó treo lên cửa thành “

Hồ yêu ngây ngẩn, mắt nhìn ta chằm chằm không chớp, vẻ mặt khiếp sợ, không biết là vì nửa câu đầu hay nửa câu sau của ta. Sau đó uốn éo quay đầu đi chỗ khác không nhìn ta nữa.

Cũng may Vân Liên hình như cũng đã khá hơn rất nhiều, chậm rãi ngồi dậy trên giường, khẽ gọi: “Sư phụ. . . . . .”

Ta sờ trán hắn, liền thở phào “Xem ra là đã hạ sốt rồi.”

“Sư phụ. . . . . .đã bắt được Hồ yêu rồi sao?” Vân Liên nâng đỡ trán, lảo đảo đứng lên bên giường trông có vẻ rất miễn cưỡng.

Ta nhìn đến đôi môi mỏng của hắn, lại chợt nghĩ đến cảnh tượng trong tủ quần áo vừa rồi, tự nhiên đỏ mặt “Ừ, ở kia.”

Vân Liên nhìn theo hướng ta chỉ, lại thấy hồ yêu cười đến càn rỡ : “Phát sốt? Ha ha, các ngươi lại còn coi đó là phát sốt a. . . . . .”

Ta không nhịn nổi nữa, rốt cuộc tiến đến xách một tai hồ ly lên, nhìn đôi mắt hơi hoảng hốt của hắn : “Ta hình như đã nói với ngươi rồi, nói nhảm nữa liền lột da ngươi. . . . . .”

“Ngươi rõ ràng chỉ nói là không được gọi ngươi là đạo sỹ. . . . . .” hồ yêu hốt hoảng nuốt nước miếng một cái, kìm nén nụ cười mị hoặc đến đỏ bừng mặt: “Ngươi là Thần Tiên, nói lời phải giữ lời. . . . . .”

Ta đưa một ngón tay nâng cằm hắn lên, cười đến rực rỡ, khiến hắn phải hoảng hồn, một lát sau, bổn tiên quay sang Vân Liên và Thôi Thanh Hủ : “Lại nói, gần đây vi sư cảm thấy trên đỉnh Thanh Liên thật không an tĩnh, có nên nuôi một con vật biết trông cửa không nhỉ?”

Thôi Thanh Hủ cười đến nghẹn, bày ra bộ dạng thương xót vạn vật nhìn hồ yêu, mối thù sỉ nhục vừa rồi vẫn chưa báo, nên lúc này hắn rất tích cực : “Sư phụ nói rất đúng, ta và Vân Liên cũng rất lo lắng cho sư phụ, dù sao sư phụ vẫn thích ở một mình trong phòng, nếu có con sủng vật làm bạn, cũng không quá mức tịch mịch.”

“Vậy sao?” Ta mặt hưng phấn nhìn chằm chằm hồ yêu, chợt thu lại Dây trói tiên. Hồ yêu không ngờ là ta sẽ thả hắn ra, hoảng sợ nhanh chân muốn chạy, nhưng chạy nửa ngày mới phát hiệ ra mình vẫn đang ở tại chỗ, không động đậy được nửa phần.

Hồ yêu thẹn quá hóa giận, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, chỉ vào ta mắng “Thần tiên chết tiệt. . . . . . Thối thần. . . . . .”

Hồ yêu còn chưa mắng xong, bạch quang lóe lên hóa thành chân thân. Ta bắt lấy nó, thì ra là một con tuyết hồ toàn thân trắng toát, trên trán có một ấn ký màu xanh dương, rất xinh đẹp. Hồ yêu giương một đôi mắt to, lấp lánh ánh nước, hắn thật vất vả mới tu thành hình người, hôm trước còn mê hoặc ngàn vạn nam nữ, hôm nay đã lạc thân làm chó giữ cửa, cho dù là ai khi nghe thấy cũng thay hắn cảm thán một phen.

Dĩ nhiên, đây không phải là thời khắc bi thảm nhất của hồ yêu Uyên Mặc.

Bi thảm nhất là hắn giống như tất cả những con chó nuôi trong nhà khác, dưới sự giật dây của Thôi Thanh Hủ, có được một cái tên thật khí phách … Lai Tiễn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.