Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
“Ngươi nói ai chết?” Bảo Yến tiến lên, quả thật nàng muốn liều mạng với ả tiện nhân này, bị Tú Nguyệt kéo lại giữ chặt.
Tú Nguyệt bình tĩnh giữ Bảo Yến, nói với Tú Quý nhân: “Ngươi về đi! Cho kiệu đến Diên Hi cung, tất nhiên ta sẽ đi.”
“Được, muội muội tốt. Ngươi đã giữ chữ tín như vậy thì tỷ tỷ ta đây sẽ lập tức đi trả lời vị công công của Kính Sự phòng kia.” Tú Quý nhân đã thực hiện được mục đích, sợ đêm dài lắm mộng nên làm sao dám chậm trễ, tràn đầy vui mừng rời đi.
Bảo Yến ở lại nhìn bóng lưng của nàng ta, trong lòng chua xót đến mức muốn nôn ra ngoài.
“Tiện nhân!” Nàng bất giác nắm chặt dao điêu khắc trong tay đến chảy máu: “Nếu lần này ả ta thật sự hại chết người, nô tỳ dù có liều cái mạng này cũng nhất định sẽ lấy mạng ả!”
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Tú Nguyệt vỗ vỗ tay Bảo Yến, để nàng ấy thả tay ra, con dao nhuốm máu rơi xuống đất.
“Ngươi không nghe thấy sao, nàng ta đã cho kiệu đến đón ta, còn không nhanh chuẩn bị, ngươi thật sự mong ta chết à?”
“Chuẩn bị, phải chuẩn bị một chút.” Lúc này Bảo Yến mới từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng có chút đau thương nhìn Tú Nguyệt: “Nhưng mà, lỡ như… Tiểu thư, không thì chúng ta đi tìm vị Tiểu Bạch gia kia đi. Lần trước hắn có thể ra tay giúp người, lần này chắc chắn cũng sẽ có cách!”
Tú Nguyệt lắc đầu: “Hoàng thượng bị bắt cóc, chuyện lớn liên quan đến thay đổi triều đại, dính vào người e là chết không có chỗ chôn. Một mình ta là đủ rồi, tội gì phải kéo hắn ta vào.”
“Hơn nữa, việc này căn bản là hậu cung không xen vào được. Sợ rằng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bó tay không có đối sách, nói gì tới một phó tổng quản của Trữ Tú cung như hắn.”
Tú Nguyệt lẳng lặng nói, Bảo Yến lặng lẽ lê bước đi qua, cả người nàng hơi run rẩy: “Hiện tại chỉ mới tiến cung được ba tháng thôi! Mới vừa rồi chúng ta còn vừa nói vừa cười bàn bạc. Cái bàn và giường của chúng ta phải sơn màu gì cho đẹp, cửa sổ còn chưa sửa nữa, sao chỉ một chớp mắt, người đã rời khỏi nô tỳ…”
Bảo Yến đột nhiên cảm thấy sợ, nàng ngồi xổm dưới đất: “Nếu người không trở lại, căn phòng này chỉ còn một mình nô tỳ. Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ…”
Tú Nguyệt nhìn bộ dáng của Bảo Yến, trong lòng rất khó chịu. Bảo Yến là một con người lạnh lùng nghiêm nghị, nàng chưa bao giờ thấy Bảo Yến rơi một giọt nước mắt nào.
“Được rồi.” Nàng kéo Bảo Yến đứng lên, dịu dàng an ủi vài câu.
“Vì ngươi, vì ngạch nương và ngoại tổ phụ.” Ánh mắt Tú Nguyệt trầm xuống: “Muốn mạng của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ta, cũng không phải dễ dàng như vậy.”
…
Tú Nguyệt được hai thái giám nâng kiệu vội vội vàng vàng ra khỏi Diên Hi cung, đi đến Trinh Thuận môn. Nàng ngồi lắc lư bên trong suy nghĩ, từ trước đến nay lần đầu tiên được may mắn ngồi lên kiệu, vậy mà lại trong hoàn cảnh bi thương hoang đường này.
Lúc đến nơi hỏi thăm được vài câu, người bắt cóc Hoàng đế chính nô tài Bao y, họ Trần tên Đức. Trước đây hắn ta là người hầu dưới quyền của Bao y Tương Hoàng Kỳ Đạt Thường Tỏa – Tổng quản Nội Vụ phủ. Trần Đức là tạp dịch chuẩn bị kiệu và đồ lặt vặt cho Hiền phi, cho nên hắn ta nắm rất rõ đường đi trong nội viện của hoàng cung.
Nghe nói, hắn ta đánh bạc uống rượu sắp xong đời rồi, nên mới nghĩ tới muốn kéo Hoàng đế Đại Thanh cùng chết chung.
Tú Nguyệt có chút đau đầu, một người nếu ngay cả mạng cũng không cần, thì ai có thể làm gì được chứ?
Nô tài nâng kiệu đưa Tú Nguyệt đến nơi, sợ tránh không kịp nên run run cáo lui. Tú Nguyệt nhìn bọn họ chạy như một làn khói, ngẫm lại tình cảnh của mình, đứng tại chỗ cười tự giễu.
Nàng xoay người, nhìn thấy thị vệ đã vây kín Trinh Thuận môn và Thần Võ môn. Mỗi người một vẻ mặt đang nôn nóng gấp gáp, bầu không khí giằng co sẵn sàng đón địch.
Thấy tư thế như gặp phải đại địch của bọn họ, xem ra Hoàng đế bị bắt giữ trong mấy gian phòng kia. Nàng nhìn nhìn trong đám người tới lui, cuối cùng cũng tìm được lão thái giám của Kính Sự phòng. Ông ta đang tránh ở một góc không người, mặt xám như tro đang ngồi xổm nhìn cục diện.
Tú Nguyệt lướt qua từng tầng chướng ngại mới chen người đi tới bên cạnh lão thái giám. Nàng cúi đầu hành lễ với ông ta, cười bắt chuyện: “Công công, ta chính là Nguyệt Đáp ứng của Diên Hi cung tối nay thị tẩm, làm phiền công công mang ta vào gặp Hoàng thượng.”
Qua đêm nay, xem ra triều đình này sẽ có biến đổi lớn. Lão thái giám ở đây cả đêm, muốn chạy nhưng không dám chạy, nghe Tú Nguyệt nói vậy, trưng vẻ mặt đưa đám nói với nàng: “Tiểu chủ! Bây giờ người còn tới thị tẩm gì nữa. Thích khách trong kia đã phát điên rồi, la hét vạn tuế gia của chúng ta phải đền mạng cho hắn kìa. Ta đây số khổ, người cũng mạng khổ, cho nên gặp phải tối nay thị tẩm. Nô tài khuyên người, vẫn nên hồi cung chờ đi. Nếu như thánh thượng thật sự có gì bất trắc, tiểu chủ người sợ là cũng không có ngày lành để sống nữa đâu.”
Tú Nguyệt nghe lão thái giám đau lòng nói vậy, lại nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nàng cười nói: “Đa tạ công công đã dặn dò. Chỉ là Hoàng thượng đã hạ lệnh thị tẩm, ta sao dám cãi hoàng mệnh. Hơn nữa công công, mặc dù ta phải vì chuyện hôm nay mà tuẫn táng, tốt xấu gì thì cũng có thể thấy dáng dấp của Hoàng thượng một lần, cũng không uổng công ta chôn cùng Hoàng đế của Đại Thanh, đúng không?”
Nàng vẫn còn lòng nhàn nhã trêu ghẹo, lão thái giám trợn mắt, nhìn vị Đáp ứng ăn mặc mộc mạc trước mặt mình: “Tiểu chủ, người thật sự muốn đi vào sao?” Ông ta hạ giọng, giọng nói mang theo chút không đành lòng: “Theo tình hình lúc này, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được. Người muốn vào đó, một khi trong phòng có gì bất trắc, người ở bên trong không tránh khỏi liên can, thậm chí gánh trên mình tội danh cứu giá bất lực khiến cho Hoàng thượng bị hại! Đến lúc đó trong cung sẽ hất hết nước bẩn lên người tiểu chủ, người hiểu chứ?”
Lời của lão thái giám ngược lại đã nhắc nhở Tú Nguyệt. Bỗng nhiên nàng hiểu ra, nhìn chăm chú vào các thị vệ và thủ lĩnh đang bao vây lớp lớp ở phía xa. Chả trách bọn họ cứ chần chừ do dự mãi mà không tiến lên, thì ra là sợ trở thành chim đầu đàn, rước họa vào thân. Đáng thương cho người đường đường là Hoàng đế Đại Thanh, hiện giờ chẳng những bị một nô tài Bao y vũ nhục, mà đám nô tài người hầu ngày thường tung hô vạn tuế này, không một ai nguyện ý tiến lên cứu giúp.
Vị chân mệnh thiên tử trong phòng kia, nếu như hắn biết bị mọi người bên ngoài cánh cửa vứt bỏ, tất cả đều đang chờ tin cái chết của hắn, trong lòng không biết có cảm thụ gì.
Loại cảm thụ và khổ sở này, nàng từng trải qua. Lúc cùng đường bí lối, cứ như vậy liền bị xem như là chiếc giày rách mà vứt bỏ. Trong đại lao năm đó, đến một lần hắn cũng không quay lại hỏi han nàng.
Lòng dạ độc ác như vậy.
Sau đó nàng thở dài, nhìn về phía lão thái giám: “Làm phiền công công, mong ngài mang ta vào trong.”
“Chuyện này…”
Lão thái giám thấy nàng cố chấp như vậy cũng không tiện nhiều lời nữa: “Nếu tiểu chủ cố ý muốn vậy, lão nô lập tức thông báo với thủ lĩnh thị vệ một tiếng. Nhưng mà, tiểu chủ thứ tội, lão nô thật sự không tiện dẫn ngài vào, xin ngài tự mình đi trước.”
Tú Nguyệt gật đầu, cùng là người mệnh khổ, có thể ít liên lụy đến ai thì ít liên lụy vậy.
Nàng theo lão thái giám đi đến gian phòng Hoàng đế bị bắt giữ. Đó vốn là chỗ nghỉ ngơi của thị vệ canh giữ Thần Võ môn, hiện giờ Hoàng đế chính là bị thích khách bắt cóc từ Trinh Thuận môn đi thẳng một đường đến đây.
Bên này Tổng quản thị vệ nghe lão thái giám Kính Sự phòng thông báo, nhăn mày đánh giá Tú Nguyệt, nhưng cũng không có ý định cho nàng đi vào.
“Hiện tại Hoàng hậu đang dẫn đầu lục cung cầu phúc cho thánh thượng ở Khâm An điện, một Đáp ứng như ngươi tới chỗ này nhiều chuyện làm gì!”
Sắc mặt Tú Nguyệt không đổi, cười điềm đạm với thị vệ kia: “Là “Thánh thượng có lệnh”, lệnh tần thiếp tới thị tẩm. Nếu thị vệ đại nhân có lòng ngăn cản, vậy Tú Nguyệt cũng thật sự cảm ơn ân cứu mạng của đại nhân. Ngày sau nếu hỏi tới, thật sự là do thị vệ ngăn cản không cho tần thiếp đi vào, mà không phải là tần thiếp làm trái thánh chỉ. Tần thiếp chỉ là một nữ nhân, mặc dù có lòng làm bạn với Hoàng thượng, nhưng thật sự không thể lay chuyển được nhiều thị vệ canh gác như vậy.”
Quả nhiên sắc mặt của thống lĩnh thị vệ thay đổi trong nháy mắt, mở to hai mắt căm tức nhìn Tú Nguyệt, chán chường nói: “Vào đi vào đi!”
Ngay sau đó Tú Nguyệt cúi đầu thi lễ một cái: “Đã làm phiền,” rồi nàng đi đến trước cửa phòng, dưới một rừng ánh mắt ở sau lưng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, thở hắc ra một cái, lắc người vào trong phòng.
Trong phòng ánh sáng u ám, một tiếng động cực nhỏ này lập tức dẫn tới một tiếng hét chói tai: “Ai!”
Người lên tiếng vô cùng cảnh giác, tập tức có chút kích động: “Khốn kiếp! Ai dám đi vào, ta giết tên cẩu Hoàng đế này!”
Dưới ánh nến âm u, Tú Nguyệt vội vàng đưa tay khép cửa, rồi xoay người lại cười ngọt ngào trả lời: “Là ta, là ta nha, lão gia.”
Nàng dịu dàng nói, người đã vào đến nơi. Đến gần một chút, theo ánh sáng thấy rõ hai bóng dáng trong phòng đang tựa vào trong góc, nô tài Bao y kia một tay dùng lực khống chế Hoàng đế, một tay cầm dao nhọn kề sát vào cổ hắn, trên cổ đã rịn mấy vết máu vừa nông vừa sâu.
Đây là lần đầu tiên Tú Nguyệt nhìn thấy đương kim quốc quân thiên hạ, Hoàng đế Đại Thanh, Ngung Diễm.
Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng dựa vào vách tường, hai tay bị trói bằng vải bố. Tuy bị Trần Đức dùng lực khống chế, tóc tai xiêm y hỗn loạn nhưng lại không chật vật tiều tụy như Tú Nguyệt nghĩ, cũng không có vẻ mặt ăn nói khép nép, mà lại trấn định tự nhiên, khuôn mặt lạnh lùng không rên một tiếng, tản ra khí tức Quân vương vốn có từ trong xương cốt.
Bên trong gian phòng đột nhiên có người vào, tâm tình Trần Đức lập tức dao động. Ánh mắt Ngung Diễm vốn bình tĩnh, lúc này nghe động tĩnh cũng ngước lên nhìn về phía người đang tiến vào phòng, trong mắt chỉ thấy bóng dáng một nữ tử, sắc mặt hắn có chút gợn sóng.
Tú Nguyệt cười hành lễ với hai người đối diện: “Tần thiếp là phi tần tối nay được triệu đến thị tẩm, phụng lệnh đến hầu hạ Hoàng thượng.”
Trần Đức vốn là nô tài cấp thấp nhất của Tử Cấm thành, cho tới bây giờ chưa thấy ai cung kính với mình như vậy. Nữ tử này là phi tần hậu cung, lại hành lễ với mình, hắn nhìn nàng ngược lại có mấy phần thuận mắt.
Nhưng Trần Đức vẫn hừ một cái, lớn tiếng mắng: “Nói xằng bậy gì đó! Hôm nay ai cũng phải chết, còn thị tẩm cái gì? Các ngươi đừng giở trò với ông đây, có tin ông đây lập tức giết tên cẩu Hoàng đế này không? Ông đây chết có Thiên tử Đại Thanh chôn cùng, tên còn được viết vào sách sử, trở thành nhân vật nổi tiếng thiên cổ, ông đây lời to!”
Nói xong, Trần Đức có chút đắc ý, càng bật cười: “Ngươi còn chưa cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”
Tú Nguyệt cũng theo đó cười rộ lên: “Làm sao đây, lão gia, ta cũng muốn cút ra ngoài lắm, nhưng người trong cung nói, tối nay đã có ta thị tẩm, Hoàng đế Đại Thanh không thể chết cô đơn thảm hại như vậy được, bảo ta nhất định phải chết theo bên cạnh Hoàng thượng. Thứ nhất là để an ủi Hoàng thượng, thứ hai là cũng muốn giữ lại chút mặt mũi cho hoàng gia. Nếu không thì sẽ liên lụy đến cửu tộc của ta.”
…
Lời tác giả: Trong lịch sử, lý do Trần Đức hành thích Hoàng thượng cũng siêu hoang đường.