Thanh Cung Sủng Phi

Chương 11



Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Hiền phi vừa nói vừa dùng khăn gấm che khóe miệng, nhìn rất thùy mị, mấy câu nàng nói tuy là thân thiết quen thuộc nhưng lại như có như không mà vượt quá quy củ, Hoàng hậu nương nương cũng không để ý, ngược lại còn hiện ra ý cười hiểu ý Hiền phi, nói với nàng: “Hiền phi, muội là người đứng đầu các phi tần, lại là người ở Phi vị duy nhất trong lục cung, thân phận tôn quý như vậy, ở trong lục cung, nên nói ít lời đùa cợt thôi.”
Hiền phi lớn hơn Hoàng hậu hơn mười tuổi, trong cung chỉ có nàng, tiên Hoàng hậu Hỉ Tháp Tịch thị đã qua đời và Hoàng thượng là tuổi xấp xỉ nhau, cũng là người có tư lịch sâu nhất. Càn Long gia trường thọ, lúc Hoàng thượng đăng cơ hậu cung không có Thái hậu, sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng tôn trọng Hiền phi nhất.

Hiền phi cũng không để lời nhắc nhở của Hoàng hậu trong lòng, trái lại còn quay đầu tùy ý nhìn các phi tần bên dưới: “Thần thiếp cũng chỉ nói mấy câu vui đùa mà thôi, sao có thể so được với Tín Quý nhân nhận được muôn vàn yêu thương của Hoàng thượng, chỉ là một Quý nhân đã dỗ Hoàng thượng ban cho ở một mình tại Thừa Càn cung, nắm giữ một cung. Hoàng hậu nương nương cũng biết Hoàng thượng coi trọng chủ vị một cung, không tùy tiện phong Phi, nhưng thần thiếp lại nghe nói nha, Tín Quý nhân này mới vào cung hơn một năm, Hoàng thượng đã có ý phong Tần vị cho nàng ta rồi.”
Hiền phi cười thành tiếng: “Nhìn thử xem, thỉnh an Hoàng hậu nương nương nói không đến là không đến, chủ vị trong cung không nhiều lắm, nàng tấn phong Tần vị, có phải chờ các vị muội muội hành lễ với Hoàng hậu nương nương xong rồi đến hành lễ với nàng ấy không đây!”
Trong khi nói chuyện, sắc mặt của Hiền phi lạnh đi rất nhanh, nàng giơ một ngón tay ra, chỉ chỉ vào các phi tần ngồi bên dưới: “Người xem Oánh Tần, Giản Tần, Thuần Tần, ai không phải là chủ vị một cung, Tốn Tần không may bị bệnh, không tính muội ấy, ai mà sáng sớm không đến Trữ Tú cung chờ thỉnh an, tất cả mọi người đều thông cảm cho các muội muội trong cung khổ cực, không muốn để các muội ấy bôn ba thêm, nhưng Tín Quý nhân trẻ tuổi làm bậy, Trữ Tú cung không đến, không phải các tần phi phân vị thấp còn phải đến Thừa Càn cung của nàng ta một chuyến hay sao?”
Gương mặt Hiền phi vẫn còn treo nụ cười, nhưng lại lạnh như một thanh hàn đao, mấy câu nói về Tín Quý nhân đều như lưỡi dao: “Thần thiếp thấy, Tín Quý nhân nhớ tới tình cảnh Hoàng hậu nương nương được hậu cung bái kiến, cũng muốn tôn vinh giống Hoàng hậu nương nương, được mọi người bái kiến một lần.”

Hiền phi vừa nói vừa cười, nhưng không ngờ lại nói thẳng ra như vậy, các phi tần ở Trữ Tú cung nhất thời xấu hổ đứng ngồi không yên, bầu không khí khẩn trương đông lại như kết băng.
Tú Nguyệt lần đầu đến thỉnh an nhìn cũng hiểu, Hiền phi nhìn Tín Quý nhân vô cùng không vừa mắt. Không khí hiện tại khẩn trương như thế, mọi người không khỏi nhìn về chủ nhân của Trữ Tú cung.
Hoàng hậu đứng giữa thị phi, nàng nhìn chiếc ghế trống phía sau Thuần Tần ở bên phải mình, ấn đường hơi nhíu lại, nhưng quay đầu lại vẫn trách cứ Hiền phi: “Muội muội, lời không thể nói lung tung được. Hậu cung dĩ hòa vi quý, làm cho Hoàng thượng khó xử, chính là do hậu phi chúng ta không đúng.”
Hiền phi nghe xong lời này, tựa hồ như là trong dự liệu, nàng thờ ơ ngồi ngay ngắn lại, rũ mi xoay khăn tay hoa vàng: “Hoàng hậu nương nương không nhận ra lỗi lầm trong lời nói và việc làm của Tín Quý nhân, thần thiếp cũng không có bản lĩnh dạy bảo tần phi. Nhưng may mà Tín Quý nhân hôm nay chỉ là một Quý nhân nho nhỏ, thay quyền chủ vị một cung, nếu ngày khác lên đến Phi vị, Giản Tần, Oánh Tần, Thuần Tần, các muội cũng phải đến thỉnh an vị Quý nhân muội muội này rồi. Nếu có ngày lại tăng đến Quý phi, ta đây Phi vị, không thể thiếu phải đi thỉnh an nàng đấy! Có điều Hoàng Hậu nương nương lại là nhất quốc chi mẫu, một phi tần nho nhỏ như nàng ta có thăng thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua đầu người được, thần thiếp cũng cảm thấy nhẹ lòng.”
Các phi tần trong đại điện đều hít sâu một hơi, ngay cả người râu ria như Tú Nguyệt cũng bất giác khẩn trương, sao Hiền phi lại nói chuyện lớn mật như thế? Sắc mặt Hoàng hậu có chút không tốt, tựa hồ như nói Hiền phi cũng không được, mà không nói cũng không được, Hiền phi thì ngược lại, vẫn đang đùa giỡn chiếc khăn tơ vàng trong tay, gương mặt mang vẻ vô tội.
Đúng lúc có một cung nữ đi vào thông báo, phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Vân Thường tại đến muộn, nàng ấy nói muốn vào thỉnh an nương nương ạ.”
Vân Thường tại này đến thật đúng lúc, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, Hoàng hậu thu ánh mắt lại, ngồi ngay ngắn gật đầu: “Cho nàng vào đi.”
Lời nói vừa rơi xuống, ở cửa đại điện đã có một nữ tử ăn mặc diễm lệ bước nhanh vào, cụp mi cười ngọt ngào cúi người hành lễ: “Tần thiếp tới muộn! Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
Giọng nói của cô gái kia vô cùng trong trẻo, có chút đắc ý, âm sắc cũng rất cao, gương mặt trắng nõn, tản ra hương vị trẻ tuổi xinh đẹp.
Tú Nguyệt nhớ Bảo Yến đã có nhắc tới, người trước mắt chính là Vân Thường tại được sủng ái.

Hoàng hậu gậ đầu, phân phó: “Ngồi đi.”

Vân Thường tại nghe Hoàng hậu phân phó, mặt mày hớn hở ngồi xuống. Tú Nguyệt thấy mặc dù nàng ta là Thường tại, nhưng quần áo trên người còn muốn lộng lẫy chói mắt hơn Quý nhân Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, châu ngọc đầy đầu vô cùng đáng chú ý, quả thực là điệu bộ của sủng phi.
Nàng bất giác sờ sờ vải vóc thô ráp của mình, xiêm y của Vân Thường tại là cống phẩm gấm Tứ Xuyên, giá trị ngàn vàng, cả đời này của nàng cũng không mặc được. Chỉ là trong lục cung, Vân Thường tại chỉ có phân vị là Thường tại, ở trước mặt các vị nương nương, không khỏi quá mức rêu rao và không biết thu liễm.
Quả nhiên, Giản Tần ngồi bên tay phải liếc nhìn sắc mặt của Hoàng hậu và Hiền phi, quay đầu nói với Vân Thường tại: “Bổn cung nghe nói, tú nữ của Bát Kỳ tiến cung lần này, Hoàng thượng chỉ giữ mỗi Vân Thường tại lại hậu cung, nhưng nếu như Vân Thường tại được sủng ái như vậy, sao không như Tín Quý nhân dỗ Hoàng thượng ban thưởng một cung, lại bị đuổi đến Thấu Phương trai xa xôi. Quản chuyện ở Thấu Phương trai là Xuân Thường tại, chính là người cũ theo Hoàng hậu nương nương của chúng ta vào tiềm để hầu hạ Hoàng thượng, nhìn một chút, rốt cuộc cũng hiểu quy tắc, làm việc vất vả còn nhớ tuân thủ giờ giấc đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, trái lại Vân Thường tại ngươi, ta thấy đầu đầy châu ngọc, Quý nhân cũng không cắm nhiều như Thường tại ngươi.”
“Giản Tần nương nương nói rất đúng,” Vân Thường tại cười vui vẻ, trên mặt đều là ý cười: “Sáng nay cùng Hoàng thượng dùng bữa sáng. Hoàng thượng vui vẻ, nói tần thiếp hầu hạ có công, hứa với tần thiếp qua một thời gian nữa sẽ tấn vị lên Quý nhân.”
“Quý nhân?”
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu nương nương không có biểu tình gì, Hiền phi vẫn tươi cười, Tú Nguyệt giả vờ uống trà, các phi tần còn lại sắc mặt đều khó coi.
Vừa rồi Hiền phi nói chỉ làm các nàng cảm thấy bất an, nhưng hiện giờ đều hụt hẫng, lúc này mới khoảng chừng hai ngày, Vân Thường tại tiến cung không được mấy ngày, vừa mới phong Thường tại, Hoàng thượng lại cất nhắc nàng lên Quý nhân?

Xuân Thường tại và Vinh Thường tại đã hầu hạ Hoàng thượng được bảy, tám năm, từ lúc còn ở tiềm để, chịu đựng nhiều năm như vậy mới chỉ ở phân vị Thường tại, Vân Thường tại này mới vào cung được mấy ngày chứ? Còn muốn phong lên Quý nhân?
Vân Thường tại không mặn không nhạt nói, giống như muốn cố ý khoe khoang, nàng ta cũng vô cùng vừa lòng với hiệu quả của lời nói này, càng thêm nhìn về phía Xuân Thường tại đang ngồi yên lặng: “Tần thiếp cùng Xuân tỷ tỷ ở Thấu Phương trai, trước giờ rất thân thiết, Thấu Phương trai vốn chỉ có một mình tỷ ấy, tất nhiên vất vả tỷ ấy lo liệu, qua mấy ngày nữa muội làm Quý nhân, sự vụ lớn nhỏ trong Thấu Phương trai ước chừng không cần tỷ tỷ phải nhọc lòng vất vả, ngược lại thì, đều rơi vào trên người muội đây.”
Lời này là cố tình hay vô ý, toàn bộ phi tần trong đại điện đều có thể nghe rõ ràng. Nhất thời mọi ngượng ngùng đều đổ lên người Xuân Thường tại. Xuân Thường tại đã vào vương phủ sớm bảy, tám năm, hiện giờ bị một Vân thị mới tiến cung vượt mặt, thật là khó chịu nổi, làm mọi người ở lục cung đều nhìn nàng chê cười.
Tú Nguyệt không khỏi hiếu kì nhìn về phía Xuân Thường tại chưa nói ra câu nào.
Vị trí của Xuân Thường tại gần Vân Thường tại, nàng ngồi phía trên Vân Thường tại, lúc quay đầu nhìn về phía Vân Thường tại vừa vặn bị Tú Nguyệt thấy thẳng mặt.
Tú Nguyệt chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp đến vậy, cả lục cung đều ở trong điện này cũng rất khó lấy ra một người có thể so sánh sắc đẹp với nàng. Nói nàng xinh đẹp không thể tả được cũng không quá đáng, gương mặt xinh đẹp như vậy, quả thật giống như tranh vẽ, đã sâu sắc lại động lòng người.
Tú Nguyệt thật sự không nghĩ ra, hai người này cùng ở Thấu Phương trai, Xuân Thường tại bị Vân Thường tại kém hơn mình rất nhiều đoạt đi danh tiếng, thẩm mỹ của Thánh thượng, thật là một điều bí ẩn…
Trước mắt bao người, Xuân Thường tại bị khiêu khích như vậy nhưng cũng không giận, nàng khẽ cười, giọng điệu dịu dàng như gió xuân: “Vân muội muội nói đúng, ta vốn ngu dốt không sáng bằng muội muội thông tuệ, lấy thân phận Thường tại quản lý sự vụ ở Thấu Phương trai suốt ngày hoảng sợ bất an, nếu muội muội có thể lúc phong làm Quý nhân chưởng quản Thấu Phương trai, nghĩ đến Hoàng thượng cũng hiểu rõ, đến lúc đó ta cũng phải chúc mừng muội muội.”
Lời của Xuân Thường tại rất có đạo lý, Vân Thường lại không khỏi nhớ đến phần tình cảm lúc ban đầu của hai người, vẫn là do Xuân Thường tại chủ động mời, để nàng cùng ở Thấu Phương trai.
 Phải biết rằng, dựa theo cung quy, phần lớn tú nữ vào cung đều phải ở lục cung trước, sau khi được Hoàng thượng phong thưởng thì Nội Vụ phủ mới an trí cung điện lần nữa.
Nàng là con gái duy nhất trong nhà, lúc mới vào cung không quen ai, lại sợ đến cung nào sẽ bị chủ vị nương nương chèn ép, vẫn là Xuân Thường tại quan tâm nàng, lúc Hoàng thượng đến Thấu Phương trai nghe hí còn từng tiến cử mình.

Chuyện cũ từng màn hiện lên, cũng làm cho Vân Thường tại có chút xúc động và ngượng ngùng, nàng thu lại sự sắc sảo, bỏ đi những lời bén nhọn: “Xuân tỷ tỷ, từ khi tần thiếp tiến cung đã cùng ở chung với tỷ, tình cảm hợp nhau, muội chỉ nói đùa một câu thôi, sao có thể thật sự sinh ra hiềm khích giữa tỷ muội chúng ta chứ.”
“Huống hồ như lời Giản Tần nương nương nói, Thấu Phương trai thật sự cũng quá xa, đâu giống nơi ở của phi tần được sủng ái. Tối hôm qua Hoàng thượng ở chỗ của tần thiếp còn nhắc, mỗi lần gặp tần thiếp thật sự là hơi bôn ba.”
Vân Thường tại có tình dừng lại một chút, khóe miệng cong lên: “Vì Thánh thượng suy nghĩ, ngược lại tần thiếp thấy Khải Tường cung của Giản Tần nương nương cũng rất tốt, đông ấm hạ mát, đặt song song với Vĩnh Thọ cung, là cung điện gần Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng nhất! Thích hợp để tần thiếp và Hoàng thượng ở lại.”
Trong cung của Hoàng hậu, đổi lại nếu lời này được thốt ra từ miệng của bất kỳ một Thường tại nào cũng là tội bất kính lớn. Nhưng hôm nay Vân Thường tại được sủng ái, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu nàng ta dụ được Hoàng thượng, tất nhiên cũng không phải là không có khả năng.
Ban đầu Giản Tần có thể vào ở Khải Tường cung, toàn bộ nguyên nhân là do nàng sinh hạ Hoàng trưởng nữ, là thân phận vinh hiển, Hiền phi nương nương mới đặc biệt xin Hoàng hậu nương nương, ban thưởng Khải Tường cung, ý dụ “Triệu tường chi địa” [1]. Trong mười hai cung là cung điện được đặt song song với Vĩnh Thọ cung, gần Dưỡng Tâm điện nhất, có điều vì phương hướng cửa lớn của Dưỡng Tâm điện nên phải đi qua Vĩnh Thọ cung trước.
Muốn Khải Tường cung của Giản Tần, không khác nào muốn thịt trong tim của nàng!
Lời tác giả: Có rất ít tư liệu về hậu cung của Gia Khánh, chỉ biết Hiếu Thục Hoàng hậu và Hiếu Hòa Hoàng hậu hình như từng ở Cảnh Nhân cung và Trữ Tú cung, sau này có một chuyên gia phỏng đoán ban đầu hẳn là Hiền phi ở Vĩnh Hòa cung luôn cảm thấy Vĩnh Hòa cung không có tiếng tăm nên đã sửa thành ở Cảnh Nhân cung, để tôn thêm thân phận của Hiền phi.
 

 
[1] Chữ Khải trong Khải tường (启祥) và Triệu trong Triệu tường (肇祥) đều có nghĩa là bắt đầu, mở đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.