Thành Bích

Chương 5



Ai mời cậu? Chả đến thì thôi!

Hai năm sau, cậu Thành chuyển nhà.

Giai đoạn ấy, Bắc Kinh vẫn luôn loạn lạc. Sau khi phủ Thành bị phá không lâu, nơi ấy đột nhiên ồn ào náo nhiệt trở lại. Kiệu và xe ngựa tấp nập dừng ở đầu ngõ, đa số người đến đều là cụ già có mái tóc thắt đuôi sam màu muối tiêu, khoác mã quái bên ngoài áo dài, trong tay còn cầm tẩu thuốc, hoặc là các cậu ấm cắt tóc ngắn ngang vai, xách theo lồng chim đến chơi.

Thẩm Tử Thiện nghe thấy cha mình nói một câu, đó là “tàn dư phong kiến”.

Những ngày tháng ấy, phủ Thành lại vang lên tiếng trống phách sênh la. Mặt trời mùa thu vừa cao vừa xa, không có chút nóng nực nào. Nhưng chẳng được bao lâu thì phủ Thành đã tiếp tục lặng xuống.

Lúc tan học về nhà, Thẩm Tử Thiện gặp mười mấy người đàn ông và hầu già mặc quần áo xanh xám, khoác tay nải trên vai đang đi ra khỏi phủ Thành.

Khu vườn ở phủ Thành hồi mùa xuân còn rực rỡ đủ màu, ấy thế mà sau một trận mưa thu đã trở nên cằn cỗi. Vẫn còn chừng mười người ở lại trong phủ, đều sống cả ở dãy nhà hướng về phía Bắc.

Khi Thẩm Tử Thiện gặp lại cậu Thành trong con ngõ nhỏ, Thành Bích đang mặc áo vải trắng, bên ngoài khoác áo quái hai vạt màu xanh.

Cậu Thành đi một mình, đằng sau không còn đám cậu ấm lúc xưa nữa. Cậu đã cao lên nhiều, dưới hàng mày đen sẫm là đôi mắt hạnh hệt như thuở trước. Thành Bích liếc Thẩm Tử Thiện, rồi lại lập tức ngước mắt nhìn trời, khiến Thẩm Tử Thiện chỉ có thể nhìn thấy một cần cổ kiêu ngạo.

Thẩm Tử Thiện cẩn thận vòng qua Thành Bích. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Xuân đi đông đến, một năm cứ vậy mà trôi qua.

Thẩm Tử Thiện đã mười tuổi.

Mùa đông miền Bắc vừa lạnh vừa khô. Phu xe kéo tay ngày một nhiều, nên Thẩm Tử Thiện không cần đi cùng cha mỗi ngày nữa. Dù có đoạn đường nào không ngồi xe, thì cậu cũng không đi lạc được.

Bên đường có sạp bày hạt dẻ rang trong chảo sắt, có người bán khoai nướng đang thở ra từng ngụm khí trắng muốt, còn có kẻ cầm cây kẹo hồ lô đi khắp nơi chào mời. Đó vốn là những cảnh khiến Thẩm Tử Thiện cảm thấy hiếu kỳ, nhưng giờ đây cậu không còn thấy hiếm lạ gì nữa.

Cậu vẫn xuống xe ở mé đường cách đầu ngõ một đoạn, sau đó băng qua phố để đến sạp bán sách quen. Ba năm đã đủ để bác bán sách nhận ra cậu. Sau khi chào hỏi, cậu thành thục rút một quyển sách có gáy đóng chỉ ra, tựa lưng vào giá và bắt đầu đọc.

Thẩm Tử Thiện đã sắp lên trung học, cha cậu bắt đầu lo chuyện cho cậu học tiếng Anh. Ông muốn mời một gia sư đến dạy thêm cho cậu sau giờ học. Thẩm Tử Thiện còn chưa nói gì, mẹ cậu đã không đồng ý. Bà nói rằng cậu mới 10 tuổi, học thế đã là nhiều, hỏi cha cậu không thấy cổ tay con đã có vết chai hay sao.

Mấy năm nay đường làm quan của cha Thẩm Tử Thiện rất thuận lợi, ông suy nghĩ rồi nói:

– Lớn thêm chút nữa là Tử Thiện đi du học được rồi. Phải tranh thủ học tiếng Anh từ khi con nó còn nhỏ mới được, coi như làm quen trước với môi trường ngôn ngữ.

Không nói đến chuyện du học còn đỡ, cha Thẩm Tử Thiện vừa nói xong, mẹ cậu đã lắc đầu:

– Giờ mình làm trong chính phủ đã bận lắm rồi, ngày nào tôi cũng không thấy mình thì thôi. Chúng ta chỉ có một đứa con duy nhất này, mình còn muốn đưa nó đi. Tính từ bây giờ, Tử Thiện còn ở bên tôi được mấy ngày?

Sự phản đối của mẹ đã giúp Thẩm Tử Thiện giữ được khoảng thời gian đọc sách mỗi ngày.

Tử Thiện rất thích đọc văn chương cổ điển. Ban đầu cậu chỉ hiểu được đơn giản đại khái, nhớ được chút ấn tượng mờ nhạt trong đầu. Sau này, nền tảng Hán học ông nội đặt cho cậu từ nhỏ đã bắt đầu có tác dụng, khiến cậu dần dần hiểu được cái đẹp của từ ngữ. Hôm nay cậu đọc một quyển sách về hí kịch, ca từ trong đó cũng vô cùng mỹ miều, có cả gió mát trăng thu và sương lạnh trên mặt hồ gợn sóng.

– Tử Thiện, muộn rồi, mau về thôi!

Chủ sạp sách thấy cậu mê mẩn như vậy thì lên tiếng gọi. Thẩm Tử Thiện bèn đặt sách về chỗ cũ rồi cúi người chào:

– Vâng ạ. Cháu chào bác.

Cậu vừa rẽ ra ngoài đường thì đã bị năm sáu người ngăn lại, trong đó có ba bốn người mặc áo dài khoác mã quái, lại thêm một kẻ mặc đồ Tây kẻ sọc màu be. Vài tên còn cao hơn cậu một chút.

– Thẩm Tử Thiện, mày còn nhớ tao không?

Thằng mặc đồ Tây hỏi cậu, rồi làm một động tác tựa như đang giơ tay xách đồ.

Thẩm Tử Thiện nhớ ra nó, chính là tên nhóc hay thích xách cái lồng chim.

Một thiếu niên mặc áo thô, dáng người cao cao lên tiếng. Nó cười đầy quái đản:

– Thẩm Tử Thiện, nếu không phải cha mày dẫn quân tạo phản, bọn tao cũng không biến thành thế này!

– Không phải sao? Cha mày làm nhà bọn tao khổ đủ đường. Dù sao hôm nay bọn tao cũng đã đến nước này rồi, mày cũng phải nếm tí đau khổ thôi.

Một thằng nhóc mặt to miệng rộng đưa tay chỉ ra đằng sau:

– Mấy người bọn tao toàn là bị mày hại!

Thẩm Tử Thiện cụp mắt, yên lặng.

Tên mặc đồ Tây lại nói:

– Ban đầu trong số những người ở đây, có nhà ai là không quyền cao chức trọng đâu. Hừm, cha mày dẫn theo một đám người cầm mồi lửa đốt sạch bách chỉ trong một đêm, nếu không phải bác cả tao có chức vụ trong quân đội, không chừng cả nhà tao bị mày diệt hết.

– Mày có gọi người cũng vô dụng. Bọn tao canh chắc quãng đường này rồi.

Thẩm Tử Thiện vẫn không nói gì. Đám người đó vây xung quanh cậu, có người đá một cú, khiến cậu loạng choạng không đứng vững. Cả lũ thuận thế, kẻ thì đấm kẻ thì đá, cuối cùng Thẩm Tử Thiện không đứng nổi nữa. Dù đã ngã khuỵu xuống đất thì cậu vẫn chẳng kêu rên một tiếng nào. Nhưng rõ ràng, thái độ này lại càng khiêu khích đám thiếu niên hăng máu thêm.

Một thằng nhóc nhổ nước bọt, hừ một tiếng:

– Tao trông mày có vẻ như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.

Nói xong, nó liền lấy ra một cái gậy gỗ rồi đập về phía cậu.

Thẩm Tử Thiện vốn tưởng mình sẽ rất đau, nhưng cuối cùng lại không cảm nhận được gì. Mở mắt, cậu thấy thiếu niên mặc áo trắng đang đứng bên cạnh, phía sau là một mảnh trời ngập trong ráng chiều đỏ tía.

Thiếu niên nọ mở to mắt, mím môi lại, liếc nhìn Thẩm Tử Thiện đang lấm lem bùn đất. Rồi cậu ngẩng cao đầu lên, tay nắm lấy cây gậy kia.

Thằng nhóc đánh người không thành thì sững sờ trong chốc lát. Sau khi nhận ra, nó reo lên một cách hớn hở:

– Cậu Thành, cậu đến thì hay quá! Có phải cậu muốn đích thân ra tay không?

– Chắc chắn rồi! Nếu phải bàn xem ai ghét thằng nhãi này nhất, thì chắc chắn là cậu Thành.

Những người khác cũng lần lượt hùa theo.

Thẩm Tử Thiện chầm chậm bò dậy rồi phủi bụi dính trên người, chốc chốc lại nhìn cậu Thành.

Cậu Thành sa sầm mày mặt, không nói không rằng.

Chỉ có thằng nhóc ngày xưa thích xách lồng chim cười nhạt một tiếng:

– Không phải là cậu Thành mềm lòng rồi chứ? Nhà cậu bị nó hại còn chưa…

– Im miệng đi, Kim Huy.

Cậu Thành cắt ngang rồi nhìn qua chỗ thằng nhóc:

– Đây là chuyện của ta.

– Hừ! Mày còn làm như mày là hậu duệ Thân vương đấy à, Thành Bích?

Thằng nhóc bị cậu Thành cướp lời thì không nhịn nổi nữa:

– Nhà họ Thành chúng mày đã đến ngày tàn rồi…

– Kim Huy!

Cậu Thành gầm lên một tiếng đầy giận dữ, khuôn mặt đổi màu trắng bệch. Cậu chỉ cây gậy trong tay về phía Thẩm Tử Thiện:

– Ta đã bảo đừng tìm cậu ta rồi hay chưa?

Cậu Thành nhìn lướt qua đám trẻ một cách hờ hững:

– Các người từng đi theo ta, đều biết họ Thành chúng ta là con nhà võ. Gậy gộc không có mắt, lỡ có ai bị thương thì cũng đừng trách ta.

Thành Bích nói xong, đám trẻ lập tức bỏ đi trong yên lặng. Chỉ có Kim Huy là không nhúc nhích.

Cậu Thành liếc nhìn nó.

– Biết rồi, cậu Thành… ạ.

Kim Huy cố tình kéo dài giọng rồi mới chậm rãi cất bước.

Ráng chiều ban nãy đã biến thành một vùng xanh xám. Một mảnh trăng khuyết treo giữa trời.

Đợi Thẩm Tử Thiện đứng thẳng dậy, Thành Bích đã vứt cây gậy trong tay mình đi từ lâu, còn phủi cả tay cho sạch. Cậu dõi mắt kiểm tra Thẩm Tử Thiện một lượt, cuối cùng liếc nhìn vết bầm tím trên mặt người kia:

– Đi được nữa không?

Thẩm Tử Thiện cử động chân tay thử rồi gật đầu.

Kẻ trước người sau, họ cùng đi trên con ngõ dẫn về nhà.

Cậu Thành nói:

– Không phải ta gọi chúng nó đâu.

– Tôi biết không phải cậu.

Cậu Thành dừng lại nhìn Thẩm Tử Thiện, hai mắt mở to đến cực đại:

– Tại sao?

Thẩm Tử Thiện cười:

– Vì cậu đã cứu tôi.

Cậu Thành rời mắt, nhìn quanh:

– Cũng có thể là ta cố ý…

– Cảm ơn cậu!

Thẩm Tử Thiện nhìn thiếu niên mặc áo trắng. Một cơn gió lạnh ùa qua ngõ nhỏ.

Má Thẩm Tử Thiện sưng lên, sống mũi thì xanh tím, nhưng dường như cậu không thấy đau. Cậu nói một cách nghiêm túc:

– Tôi biết cậu sẽ không làm thế.

Cậu Thành nhướn mày, trong mắt có thêm ý cười:

– Thôi bỏ đi. Dù sao hôm nay tâm trạng ta cũng không tệ.

Thẩm Tử Thiện đáp một tiếng “ừ”.

Cậu Thành sờ mũi, nhìn sang hướng khác mà hỏi:

– Hôm nay cậu có lấy được chìa khóa cánh cửa đó không?

Thẩm Tử Thiện không hiểu:

– Sao thế?

Cậu Thành ngẩng đầu cười:

– Hôm nay chị cả ta về nhà. Chị ấy về thì nhất định sẽ hát, đó mới là người hát hay nhất nhà ta!

Thẩm Tử Thiện ngơ ngẩn hỏi lại:

– Cậu muốn mời tôi nghe kịch à?

Cậu Thành cất bước, vươn thẳng tấm lưng:

– Ai mời cậu? Chả đến thì thôi!

Tôi muốn đến chứ! Thẩm Tử Thiện vội vàng đuổi theo, nhưng chân vẫn còn hơi đau. Dần dần, tâm tình cậu lại vui vẻ hẳn lên.

Hôm đó, đúng là chị cả của cậu Thành về nhà. Đó quả là một mỹ nhân, nhưng cô lại không lên tiếng hát. Buổi tối, Thẩm Tử Thiện bước qua cửa nhỏ sang nhà cách vách, nhìn thấy cậu Thành xách theo một chiếc vali mây nhỏ, đang đi ra khỏi khu vườn.

Người phủ Thành đã dọn ra khỏi con ngõ nhỏ.

───────────

Lời tác giả: Cậu Thành chuyển nhà rồi, vẫn chưa được nghe kịch.

Lời người dịch: Cậu Thành quen xưng “ta”, nhưng thân hơn với Tử Thiện rồi nên mới gọi Tử Thiện là “cậu” thay vì “mi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.