Diệp Thư Từ nhổ được cái cọc trong lòng, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi về nhà, vừa lúc Khương Hiểu gọi điện thoại đến, Diệp Thư Từ liền kể cho cô ấy nghe chuyện này.
“Ah, mình còn tưởng hai người các cậu thi thoảng vẫn trò chuyện chứ.”
“Không có.” Diệp Thư Từ mỉm cười: “Đều là chuyện công việc và cuộc sống, một câu mập mờ cũng chưa từng nói qua.”
Khương Hiểu hơi khó hiểu: “Lâm Nam này nhìn cũng không tệ, sao cậu lại bye bye nhanh như vậy?”
“Mình không có cảm giác với anh ta, có thể nhìn ra anh ta có ý với mình, nhưng cũng không thể kéo người ta xuống được.”
Nhưng lại nói, Diệp Thư Từ thực sự không ngờ Lâm Nam lại có cô bạn gái quen năm năm, dù sao đã quen năm năm mà vẫn có thể chia tay, ít nhiều gì cũng có vấn đề.
Thanh xuân của con gái là quý giá nhất.
“Mình nói này.” Giọng điệu Khương Hiểu chọc ghẹo: “Có phải sau khi gặp lại Thẩm Tứ, cậu liền cảm thấy Lâm Nam tẻ nhạt vô vị không?”
“Dù sao mình nhớ rõ có người nào đó khen Lâm Nam là người lương thiện chất phác đấy.”
Diệp Thư Từ cau mày.
Ấn tượng đầu tiên đúng thật là lương thiện chất phác, điều này không sai, nhưng sau khi trải qua sự việc ở nhà hàng Quảng Đông, cô cảm thấy Lâm Nam là người bốc đồng, vô lý, không phải là đối tượng thích hợp để kết hôn.
“Không liên quan gì đến Thẩm Tứ.”
Tuy rằng người đàn ông bình thường quả thực không bằng Thẩm Tứ, nhưng dù sao trên thế giới cũng chỉ có một Thẩm Tứ. Mấy năm nay, dường như cô đã mất đi dũng khí năm đó.
Đã nhắc đến Thẩm Tứ, Khương Hiểu cũng nói thêm vài lời.
“Mấy năm nay Thẩm Tứ thực sự rất nỗ lực, mình cũng nghe người ta nói, sau khi công ty ba cậu ấy đóng cửa, cậu ấy phải gánh một đống nợ, vừa làm việc vừa trả nợ, còn phải kiếm tiền học phí, cũng không có đủ tiền ăn cơm, chậc chậc, cực khổ quá..”
“Có một khoảng thời gian Thẩm Tứ phải ăn dưa muối sống qua ngày, đương nhiên chuyện này mình cũng được nghe kể lại, không biết có đúng không, nhưng cậu ấy thực sự rất khổ, chưa từng phàn nàn với ai, một mình gánh vác tất cả.”
“Thật không dễ dàng.” Khương Hiểu lại nói: “Còn tin này nữa, sau khi ba Thẩm xảy ra chuyện, người chạy nhanh nhất lại là hai mẹ con Trần Thanh Nhuận, cạn lời thật.”
Diệp Thư Từ chưa từng suy nghĩ về điều này.
Chỉ biết ba Thẩm vào tù, công ty đóng cửa, đồng nghĩa với việc anh mất đi chỗ dựa, nhưung lại chưa từng nghĩ, một thiếu niên kiêu ngạo như thế phải đối mặt với khó khăn chưa từng gặp phải trong đời, từ trước đến nay anh là người trọng tình trọng nghĩa, tình nguyện giúp người ba trả hết nợ nần.
“Nhưng mà.” Khương Hiểu lặng lẽ bật cười, cơn buôn chuyện nổi lên: “Mình cũng nghe nói có vài phụ nữ lớn tuổi thích cậu ấy, sẵn sàng giúp cậu ấy trả nợ, nhưng cậu ấy từ chối, nhất quyết tự mình chịu trách nhiệm, trong lúc học đại học tự mình trả nợ mấy ngàn vạn, được gọi là huyền thoại Hải Đại đấy.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Diệp Thư Từ thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cô có một giấc mơ kỳ lạ.
Mơ thấy cô đến công ty luật đưa thức ăn cho Trương Tiểu Xuyên, gặp lại Thẩm Tứ, nhưng lần này Thẩm Tứ đi cùng một người phụ nữ xa lạ, anh anh em em, thấy cô cũng không quan tâm, ngược lại còn khinh thường nhìn cô.
Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, gần như khiến sống lưng ớn lạnh: “Diệp Thư Từ, ở đây không chào đón cậu.”
“A a a!” Diệp Thư Từ điên cuồng tỉnh lại, chăn bị đá xuống đất, chiếc gối đầy vết xước cũng phơi bày sự tức giận của cô, cô ngủ cũng coi như đàng hoàng, chưa từng đá chăn ra ngoài.
Diệp Thư Từ gãi đầu, nỗi đau trong lòng vẫn còn sót lại.
Sao cô lại để ý Thẩm Tứ đến vậy? Ngay cả một giấc mơ hão huyền như thế cũng khiến cô suy sụp, không thể chấp nhận sự thật.
Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, mở WeChat.
Tin nhắn Khương Hiểu gửi tối qua cô vẫn chưa trả lời.
Khương Hiểu: [ Tiểu Từ, cậu thật sự không thích Thẩm Tứ sao? ]
Sau khi nhìn chằm chằm vào khung thoại một lúc lâu, cô mới chậm rãi gõ một chữ: [ Thích.]
Khương Hiểu: [!!!!!!! ]
Khương Hiểu: [ A a a a!! Tiểu Từ, cậu điên rồi sao? ]
Khương Hiểu: [ Năm giờ sáng mình đi, có phải cậu đã mơ mộng gì rồi không?! Cậu vẫn là Tiểu Từ của mình sao? Tiểu Từ, cậu tỉnh lại cho mình!! ]
Sau khi Diệp Thư Từ nghĩ kĩ mình thích Thẩm Tứ, dường như đã trút bỏ nỗi bâng khuâng, ngủ một giấc, mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Lúc này, cô tràn đầy năng lượng, nằm trên ghế sô pha trả lời Khương Hiểu: [ Ừ, vẫn là Tiểu Từ của cậu đây. ]
Diệp Thư Từ: [ Nhưng cũng là Tiểu Từ đang tương tư người ta. ]
Khương Hiểu: [ Huhuhu, Tiểu Từ nhà mình sẽ sớm thoát kiếp độc thân!! ]
Diệp Thư Từ: [ Sao cậu biết? ]
Khương Hiểu: [ Cậu thích Thẩm Tứ, Thẩm Tứ thích cậu, cậu không thoát kiếp độc thân, chẳng lẽ là mình sao? ]
Diệp Thư Từ kiên nhẫn trả lời: [ Hiện tại mình chỉ xác định là mình thích Thẩm Tứ, hiện tại thái độ của Thẩm Tứ đối với mình thực sự khiến mình không thể không suy nghĩ nhiều, nhưng mình cũng không chắc chắn lắm. ]
Cũng có thể là thế này, chuyện xảy ra với cô nên cô trở nên nhút nhát, do dự, nếu chuyện tương tự cũng xảy ra với người khác, có lẽ cô sẽ chắc chắn Thẩm Tứ cũng thích cô.
Khương Hiểu: [ A a a, Tiểu Từ, giờ mình vẫn rất phấn khích, cảm giác như nhà có con gái mới lớn, rất thần kỳ, Tiểu Từ nhà mình đã độc thân hai mươi sáu năm cuối cùng cũng muốn thoát kiếp độc thân rồi!! ]
Diệp Thư Từ nghịch điện thoại trên sô pha một lúc, Lộ Giai Ân ưỡn eo đi ra khỏi phòng: “Chào buổi sáng, chị Từ.”
“Chào buổi sáng.”
“Đúng rồi, hôm qua em đã mơ thấy vị luật sư kia.” Lộ Giai Ân làm trong giới giải trí, từng gặp rất nhiều soái ca, nhưng vẫn ấn tượng với nhan sắc của Thẩm Tứ: “Thực sự rất đẹp trai, em còn mơ thấy em với anh ấy đã phát triển một khoảng thời gian rồi.”
“Chị Từ, vị luật sư kia là bạn trai của chị sao?”
Diệp Thư Từ lắc đầu.
“Vậy nếu bọn chị không có quan hệ gì, có thể cho em WeChat của anh ấy không?” Vẻ ngoài Lộ Giai Ân ngọt ngào đáng yêu, con ngươi đen nhánh, bộ dáng làng nũng cầu xin khiến người ta vô thức mềm lòng: “Xin chị đấy, chị Thư Từ.”
Diệp Thư Từ kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi em.”
“Vậy giờ em nguyện ý trả tiền thuê nhà một năm, chị Thư Từ tốt bụng có thể cho em WeChat của soái ca được không?”
“Không được.”
Lộ Giai Ân cũng không buồn bực, chỉ cắt một ít trái cây rồi ngồi cạnh Diệp Thư Từ, cười hỏi: “Chị Thư Từ này, chị từng yêu đương chưa?”
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
Lộ Giai Ân gãi đầu.
“Trước đây em đã yêu đương vài lần, sau khi chia tay thì còn cảm giác gì nữa, mỗi lần nhìn cảnh chia tay khóc lóc thảm thiết trên TV, em cảm thấy rất mất kết nối.”
“Hôm gặp được luật sư Thẩm, vậy mà cả đêm em cảm giác như trúng phải tiếng sét tình yêu, có phải em đã yêu anh ấy rồi không?”
Diệp Thư Từ vỗ đầu cô ấy, buồn cười nhìn cô em gái ngây thơ này: “Tình yêu quả thực là chuyện nhất thời, nhưng có thể em không thích Thẩm Tứ, chỉ là trong cuộc sống xuất hiện người khác giới với diện mạo ưu việt, nên có hơi kích động.”
“Đương nhiên, phần cảm xúc này chuyển hóa như thế nào còn tùy vào bản thân em.”
Lộ Giai Ân xoa cằm nhiều chuyện hỏi: “Chị vẫn chưa nói rốt cuộc chị đã từng yêu đương chưa đấy.”
Diệp Thư Từ tự hỏi một lúc, năm nhất đại học, khi đó cô rất nhớ Thẩm Tứ, lại nghe tin Thẩm Tứ đang hẹn hò, tâm như tro tàn, quyết định không bao giờ thích anh nữa.
Khi đó vừa lúc có một tiền bối theo đuổi cô, nên cô đã giận dỗi đồng ý.
Vị tiền bối ấy dịu dàng chu đáo, đối xử với cô rất tốt, nhớ kỹ chu kỳ kinh nguyệt của cô, khuôn viên trường rất rộng, thậm chí còn mua một chiếc xe đạp để đưa cô đến trường, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, đều cho cô nếm thử miếng đầu tiên.
Nhưng cho đến một buổi tối, cả hai trở lại trường sau khi xem phim.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, tâm sự rất nhiều chuyện, có lẽ vì bầu không khí đang tốt nên tiền bối lấy hết can đảm để nắm tay cô.
Diệp Thư Từ lập tức vùng vẫy buông ra, cô thực sự không chịu nổi sự tiếp xúc thân mật như vậy, cả người như bị những con bọ bao lấy, cảm giác buồn nôn sinh ra từ trong thâm tâm.
Sau đó, cô đã đề nghị chia tay.
Thích một người, sẽ thích mùi cơ thể đối phương.
Sẽ cam tình cam nguyện tiếp xúc thân thể.
Từ đó, Diệp Thư Từ chưa từng yêu đương.
Buổi chiều, Diệp Thư Từ đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ: [ Giỏi đấy, không đưa WeChat của tôi cho người khác. ]
Diệp Thư Từ:??
Người này có lắp camera giám sát trên người cô sao? Chưa đến vài tiếng từ khi Lộ Giai Ân xin WeChat, anh đã biết rồi à?
Diệp Thư Từ: [ Cậu theo dõi tôi à? ]
Thẩm Tứ: [ Cô Trần gọi điện cho tôi, nói em gái cô ấy muốn WeChat của tôi, nhưng cậu không cho. ]
Diệp Thư Từ: […]
Cô không ngờ, vừa quay đầu Lộ Giai Ân lại nhờ Trần Mỹ Tú giúp đỡ, cũng may Trần Mỹ Tú không có WeChat của anh.
Diệp Thư Từ: [ Tốc độ của Lộ Giai Ân nhanh thật. ]
Diệp Thư Từ: [ Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ dù sao WeChat là của cậu, tôi không muốn tự ý cho người khác. ]
Thẩm Tứ: [ Vậy sao? ]
Diệp Thư Từ: [ Nếu không thì sao? ]
Bên Thẩm Tứ không có động tĩnh gì.
Cô không biết, Thẩm Tứ cũng đang bối rối, người đàn ông mở phần mềm tìm kiếm, nhập một dòng: Cách theo đuổi con gái?
Tất cả các loại câu trả lời đập vào mi mắt.
Câu trả lời đầu tiên: Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình của tôi, chỉ cần trở thành tổng tài bá đạo là được, dũng cảm tuyên bố chủ quyền.
Câu trả lời thứ hai: Phải xem ngoại hình và công việc thế nào đã, nếu cậu là Ngô Ngạn Tổ*, đừng nói là theo đuổi, bảo đảm con gái sẽ theo đuổi bạn lại.
Ngô Ngạn Tổ (吳彥祖; sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974) là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là “Lưu Đức Hoa trẻ,” Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.
Câu trả lời thứ ba: Dáng dấp đẹp trai cộng thêm hàng to xài tốt.
Thẩm Tứ cau mày, chắc là khá lớn, nhưng cụ thể thế nào anh cũng không biết, anh chưa từng thử qua.
Câu trả lời thứ tư: Nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ con gái thích kiểu con trai dịu dàng một chút, kiểu người lặng lẽ làm mọi thứ, dùng sự chu đáo và quan tâm tiến vào cuộc sống của cô ấy, chẳng hạn như mang bữa sáng, đón cô ấy đi làm và đợi cô ấy về, đợi cô ấy hình thành thói quen không thể sống thiếu bạn được.
Thẩm Tứ nhìn nửa ngày, dường như đã học được gì đó, nhưng hình như lại không học được gì.
*
Buổi chiều, Cát Lâm Chân mời mọi người uống trà sữa, đột nhiên thần bí tìm Diệp Thư Từ, nói vào tai cô: “Lát nữa cô ra ngoài cùng tôi một chuyến nhé?”
“Đi đâu?”
“Cô còn nhớ vị luật sư tôi thích không?” Cát Lâm Chân nói: “Tôi đã tìm người lén hỏi về hành trình của anh ấy, chiều nay anh ấy sẽ gặp khách hàng ở quán cà phê đối diện đài của chúng ta, đoán chừng ba giờ rưỡi sẽ xong, cô đi với tôi nhìn xem sao.”
“Được.”
Hai người ra ngoài không lâu lắm, huống chi công việc tổ trưởng giao cũng đã hoàn thành.
“Cô tính thổ lộ sao?”
Cát Lâm Chân suy nghĩ: “Chủ động xin thông tin liên lạc trước đã, tùy theo tình hình mà thổ lộ, dù sao tôi cũng không sợ.”
Ba giờ mười phút chiều, hai người xuất phát đúng giờ, Cát Lâm Chân đi trước, đi thẳng vào quán cà phê, không một chút lén lút.
Tính cách cô ấy thẳng thắn, làm chuyện gì cũng không che che giấu giấu.
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ thu hút sự chú ý của Diệp Thư Từ, người đàn ông mặc tây trang đen tuyền phẳng phia, ngồi thẳng lưng, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, khiến người đàn ông càng thêm anh tuấn.
Trời, lại là Thẩm Tứ.
Đừng nói với cô, người Cát Lâm Chân thích là Thẩm Tứ nhé?
Lúc này, Thẩm Tứ nhấp một ngụm cà phê, sau đó, ánh mắt sâu thẳm dán chặt lên người cô, Diệp Thư Từ không khỏi rụt vai lại.
Cát Lâm Chân cũng nhìn về phía Thẩm Tứ, kéo Diệp Thư Từ đứng dậy, đi về phía anh, trầm giọng nói: “Thư Từ, đây là người tôi đã nói với cô.”
Quá xấu hổ.
Khi Cát Lâm Chân muốn lấy điện thoại ra thêm WeChat, Thẩm Tứ đột nhiên cong môi, vẫy tay với Diệp Thư Từ: “Bạn gái.”
24/09/2023 – 2609 từ