Dưới hộp quà có một tấm thiệp Diệp Thư Từ viết tay.
Ngoài quà tặng, đương nhiên phải có một thứ gì đó để thể hiện tấm lòng.
Diệp Thư Từ muốn viết rất nhiều điều, viết mình biết ơn cậu thế nào, niềm vui khi được ngồi cùng bàn với cậu và cả tình cảm đối với cậu.
Cô thức trắng mấy đêm, viết rất nhiều, nhưng cuối cùng đều xé đi.
Bọn họ chỉ là bạn học bình thường, nếu viết nhiều quá, dù không đề cập đến tình yêu, ít nhiều gì cũng bị bại lộ.
Cuối cùng, Diệp Thư Từ chỉ viết một tấm thiệp đơn giản.
Nhưng cô không nghĩ đến tấm thiệp này cũng không được trao đi.
Khương Hiểu cũng sửng sốt trước tình huống này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô nàng há hốc mồm, không nói nên lời.
Hốc mắt dần hiện lên cảm giác cay đắng, năng lượng tích trữ trong cơ thể không còn mấy, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại, Diệp Thư Từ chần chờ, sợ mình sẽ khóc lớn lên, gật đầu, nói với Thẩm Tứ: ” Được rồi, thôi vậy.”
Gió tùy tiện thổi đến, hốc mắt thiếu nữ dần đỏ lên, cô vốn đã gầy, lúc này lại càng giống một đóa sen tàn, gió lạnh bào mòn chút sức sống cuối cùng của cô.
Diệp Thư Từ kéo tay Khương Hiểu, tay kia cầm lấy món quà và cặp sách, dáng vẻ chật vật rời khỏi lớp.
Thẩm Tứ ở phía sau gọi cô, nhưng cô không dừng lại.
Chỉ muốn thoát khỏi thế giới của cậu, ngày càng xa.
Sau khi xuống lầu, Khương Hiểu thở hổn hển muốn nói chuyện với Diệp Thư Từ, nhưng Diệp Thư Từ dường như đã cạn kiệt sức lực, cô lắc đầu, môi tái nhợt: “Mình không khỏe lắm, muốn về nhà.”
Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của Khương Hiểu, lên xe, gần như là chạy bạt mạng.
Trên đường về nhà, Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, cảnh Thẩm Tứ từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh như băng.
Cô không rõ lắm, rốt cuộc là sai chỗ nào, trách mình quá rẻ tiền, người ta chưa bao giờ nhắc đến sinh nhật, chứ đừng nói đến việc ăn sinh nhật, chính cô là người háo hức tặng quà, người ta cũng không lạ gì.
Trong đêm thanh tĩnh, trăng ẩn trong mây, bóng đêm vô tận, mờ ảo như giọt nước mắt nhỏ trên tấm thiệp.
Diệp Thư Từ đạp xe ngày càng mạnh, nhìn bóng của mình, không kiềm chế được sự chua xót trong mắt, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhiệt độ như thiêu đốt làn da.
Yêu thầm là gì.
Là dốc hết tâm tư vì cậu mà soi sáng, nhưng chỉ thấy mỗi bóng dáng mờ mịt của bản thân.
Thật vất vả mới về đến nhà, tâm trạng của Diệp Thư Từ vẫn không khá hơn.
Chỉ là tặng quà bị từ chối thôi mà?
Chẳng sao cả.
Nhưng đối phương là Thẩm Tứ, nên cô mới khổ sở đến vậy.
Diệp Thư Từ vừa đau khổ, vừa tự nhủ Thẩm Tứ là người lý trí, thái độ của cậu như vậy, nhất định phải có lý do.
Cô phải học cách thấu hiểu và cảm thông.
Có lẽ thực sự có hiểu lầm?
Tối hôm nay, cô cố chống đỡ hoàn thành xong nhiệm vụ đặt ra cho bản thân hàng ngày – hoàn thành một đề Vật lý, miễn cưỡng nằm xuống.
Nếu một ngày không còn thích, không còn yêu thầm, sẽ không phải khổ sở nữa. Khương Hiểu gọi đến.
“Tiểu Từ, tâm trạng tốt hơn chưa?”
Diệp Thư Từ mạnh mẽ mỉm cười: “Tâm trạng vẫn tốt, nhưng vừa rồi bụng không thoải mái, về đến nhà thì tốt hơn nhiều rồi.”
Khương Hiểu: “Vừa rồi ở trường, mình thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, cậu tốn không ít tâm tư để mua món quà này đúng không?”.
||||| Truyện đề cử: Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi |||||
“Không, mình chỉ chọn bừa thôi.”
Cô thản nhiên nói.
Có vẻ như chỉ có vậy, mới có thể giữ được chút tự trọng cuối cùng của thiếu nữ, đem mức tổn thương xuống thấp nhất.
“Tụi mình cũng không biết chuyện này, vừa nãy mình gọi điện hỏi Chu Tử Kỳ.” Khương Hiểu thở dài: “Thật ra Thẩm Tứ không có mẹ, tụi mình cũng không biết, mẹ cậu ấy tự sát vào ngày sinh nhật của cậu ấy, chắc chuyện đó đã xảy ra hồi cấp 2, nên khi đến sinh nhật tâm trạng của Thẩm Tứ rất tệ.”
“Người không biết nên vô tội, cũng không thể trách tụi mình được.”
Diệp Thư Từ không nghĩ hóa ra mọi chuyện lại thế này, huống hồ thiếu niên như ánh mặt trời tươi tắn, ưu tú không ai bì nổi, lại không có mẹ từ khi còn nhỏ như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, một hồi lâu, mới định thần lại.
Cô có thể hiểu được tâm trạng Thẩm Tứ không tốt, nhưng đây không thể là lý do Thẩm Tứ lạnh nhạt.
Cô là người vô tội, chuyện gì cũng không biết, tốt bụng tặng quà, tại sao lại bị đối xử như vậy?
Nhưng Diệp Thư Từ không khỏi nghĩ đến Thẩm Tứ hồi cấp 2.
Một đứa con cưng của trời, có lẽ không thể chịu được đả kích lớn như vậy. Sao cậu có thể chịu đựng, vượt qua nỗi đau được?
Đã bao lần tự liếm miệng vết thương, mới cố vượt qua những đêm đau khổ.
Diệp Thư Từ lắc đầu, liên tục tự nhủ bản thân đừng nghĩ về chuyện đó nữa.
Ngày đầu tiên là thứ sau, dường như thầy giáo đã quyết định, buổi sáng làm hai bài kiểm tra, ngoại trừ đi vệ sinh, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Buổi chiều không có nhiều tiết lắm, hình như Thẩm Tứ muốn nói gì đó với cô, nhưng Lâm Úy đã đứng ở cửa kêu: “Thẩm Tứ, đến giờ diễn tập rồi.”
Thẩm Tứ quay mặt lại nhìn cô thật sâu rồi mới rời đi.
Hôm này là buổi các bạn tập dượt, đến khi tan học, Diệp Thư Từ cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Tứ.
Buổi sáng ngày đầu tiên, Diệp Thư Từ mang cặp, ngồi cùng Trần Thanh Nhuận ở lớp luyện thi như thường lệ.
Cô thực sự đã thấy Thẩm Tứ.
Thế mà Thẩm Tứ đã đến lớp luyện thi, cậu chàng tìm một chỗ phía sau cô, tùy tiện ngồi xuống.
Gây ra ồn ào không nhỏ.
“Oa, Thẩm đại thần thế mà lại tham gia lớp luyện thi á, đẹp trai quá, lần đầu nhìn cậu ấy gần đến vậy.”
“Cậu có gương không? Tôi muốn trang điểm lại, a, hình như Thẩm Tứ đang nhìn qua đây.”
Trong suốt buổi học, Diệp Thư Từ chăm chú nghe giảng, sống lưng thẳng tắp.
Lần đầu cảm nhận được, người mình thích ngồi sau lưng, là việc tra tấn cỡ nào.
Khi Trần Thanh Nhuận nói chuyện với cô, lâu lâu sẽ kể chuyện cười, cô quay mặt qua, cũng không dám cười thoải mái, cảm thấy khi cười lộ ra tám cái răng, sẽ không đủ nữ tính.
Cả tiết học này, Diệp Thư Từ không thể nghe vào, chuông tan học vang lên, một tiết học đầy lo lắng cũng kết thúc.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ quay mặt qua cười với cậu, hỏi cậu sao lại đột nhiên đến lớp luyện thi, nhưng sự xấu hổ từ đêm hôm trước vẫn còn đó, Diệp Thư Từ không muốn chủ động.
Cô tranh thủ đi vệ sinh, vừa ngồi xuống đã thấy Chu Tử Kỳ mang theo hai ly trà sữa vào lớp.
Chu Tử Kỳ đặt nước lên bàn Thẩm Tứ, chào Diệp Thư Từ rồi đi.
“Diệp Thư Từ.”
Thẩm Tứ ở phía sau gọi cô.
“Sao vậy?” Cô vờ bình tĩnh, làm bộ quên đi chuyện không vui ngày hôm đó.
Thẩm Tứ khẽ mỉm cười, đưa cốc trà sữa in logo rất đẹp cho cô: “Chu Tử Kỳ tiện đường mang đến, cậu uống thử xem.”
Diệp Thu Từ nhận ra logo quen thuộc này, ở trên mạng đây là thương hiệu trà sữa nổi tiếng nhất ở thành phố, vừa đến thành phố Tô, đã có rất nhiều người xếp hàng, không biết Chu Tử Kỳ đã xếp bao lâu để mua được.
Cô nhận lấy nước, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Nếu cô nhớ không lầm, Thẩm Tứ không thích đồ ngọt, nhưng lại thích uống trà hoa quả, chưa từng thấy cậu uống trà sữa, cũng không biết hôm nay tại sao lại muốn uống trà sữa.
Diệp Thư Từ nhấp một ngụm, vị sữa rất đậm, thêm vào đó là mùi thơm của trà, khiến nó chát hơn một chút, dư vị kéo dài vô tận, quả nhiên là thương hiệu trà sữa nổi tiếng nhất.
Cô rất thích uống trà sữa.
Một lúc sau, Thẩm Tứ lại vỗ cô một cái.
Cậu chàng đưa cho cô một cuốn sổ mới, rất dày, có in hình Crayon Shinchan rất dễ thương.
“Đây là những ghi chú của môn Vật lý tôi đã ghi lại, tôi đã hỏi anh khóa trên, tổng kết ra những kiến thức có trong cuộc thi, cậu xem thử có giúp được gì không.”
Diệp Thư Từ ngạc nhiên nhìn cuốn sổ.
Cô ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, cô biết Thẩm Tứ dùng sổ gì, nhưng chưa từng thấy cuốn sổ này trước đây.
“Cậu vừa ghi xong sao?” Diệp Thư Từ nhẹ ngước mắt: “Gần đây cậu bận lắm mà.”
Thẩm Tứ không trả lời vấn đề này, đặt vở trên bàn cô, dùng ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ bàn, cười nói: “Bận rộn cũng tùy thời điểm.”
Ý là Thẩm Tứ sẵn sàng vì cô mà lãng phí thời gian sao?
Bận rộn như vậy, cũng không có thời gian rảnh, nhưng cậu lại dành hai đêm để sắp xếp lại những bài tập có trong cuộc thi rất hữu ích cho cô.
Diệp Thư Từ không rõ cảm giác của mình.
Rõ ràng tâm đã lạnh, thất vọng, đau khổ, tạo thành một vùng đất hoang bị thiêu đốt, nhưng vào lúc này, gió xuân chậm rãi thổi qua, vạn vật hồi sinh, cây cỏ sinh sôi.
Hai người cũng không nhắc đến chuyện hôm sinh nhật, tất thảy những điều không vui cũng lặng lẽ trôi qua.
Thẩm Tứ không nói xin lỗi, nhưng mọi hành động cậu làm đều là lời xin lỗi.
Thiếu niên kiêu ngạo cũng sẽ cúi đầu.
*
Chiều hôm 31 tháng 11, cuộc thi kịch sân khấu chính thức bắt đầu.
Lớp nào cũng tham gia cuộc thi, nhưng được khán giả reo hò nhiều nhất là “Romeo và Juliet”, do thầy Trần tự cải biên lại.
Thẩm Tứ và Lâm Úy đều trang điểm nhẹ, thay trang phục diễn xuất, khung cảnh của nước Anh thời trung cổ, hai người họ diễn xuất sống động như thật.
Các bạn học bên cạnh nhỏ giọng thảo luận: “Hai người đó thật xứng đôi, ánh mắt Thẩm Tứ rất thâm tình, nếu không có tình cảm, sẽ không diễn si tình vậy đâu.”.
“Tôi cũng thấy bọn họ rất xứng đôi, nghe nói hai người họ hình như cũng có tình cảm với nhau.”
Nữ sinh rất có hứng thú: “Có thể bọn họ đã ngầm quen nhau, chúng ta cũng không biết được, dù sao tin đồn cũng nói vậy.”
Romeo thấy Juliet đã chết trong tang lễ, ôm hận khóc, khiến cả trời đất đều chấn động.
Giống như Lâm Úy thực sự là cô gái Thẩm Tứ yêu.
Trong lòng cô chua xót không thôi, ban đầu chỉ là chút cảm xúc kỳ lạ, sau đó như từ trong không trung ném xuống một viên sủi, từ từ lên men, toàn thân tràn ngập đau đớn cùng nỗi chua xót.
Ngay cả bạn học ngồi cạnh Diệp Thư Từ cũng cảm khái: “Hai người họ thật sự rất xứng đôi, cậu có thấy vậy không?”
Diệp Thư Từ cắn môi không nói, dường như chỉ cần cô không thừa nhận, kết cục tệ nhất sẽ không bao giờ xảy ra.
Rõ ràng là rất xứng đôi.
Cô nhớ lại ngày đó Thẩm Tứ đưa cho cô cuốn sổ và ly trà sữa, cười chân thành dịu dàng, cô biết rõ, chẳng qua chỉ là cậu chàng thấy có lỗi, không liên quan gì đến tình yêu.
Cuối cùng, “Romeo và Juliet” giành giải nhất.
Lâm Úy và Thẩm Tứ đứng ở trung tâm sân khấu, thầy Trần ở dưới hoan hô không ngừng, vỗ tay thật cao.
Lãnh đạo nhà trường đích thân trao giải cho bọn họ, mọi người cùng nhau nâng cúp, tiếng chụp hình vang lên không dứt, nam nữ sinh nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt và đuôi chân mày đều sáng ngời.
Diệp Thư Từ gần như muốn khóc.
Diệp Thư Từ 18 tuổi, lần đầu nếm trải cảm giác ghen tuông là như thế nào.
Trở về lớp, mọi người vẫn đang thảo luận về cuộc thi, có bạn học khen Lâm Úy xinh đẹp, nói cô ta diễn xuất rất tốt, có thiên phú làm diễn viên, mi mắt Lâm Úy cong cong nói cảm ơn.
Cũng có một số nữ sinh táo bạo trực tiếp đến cửa lớp năm, lén nhìn Thẩm Tứ, nhỏ giọng thảo luận.
Ngày mai là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, không khí lễ hội nồng đậm, mọi người đều không muốn học, Diệp Thư Từ cầm bài thi làm, chuyên tâm, hai tai không để ý đến sự việc ngoài cửa.
Làm đến khi tan học, cô mới nhận ra, trong lớp không có ai.
Diệp Thư Từ nhìn tờ bài thi đầy những con số, buồn bã thở dài.
Dường như chuyện gì cô cũng làm không tốt, người cô yêu thầm sẽ không thích cô, cô cũng cách thành tích học tập xuất sắc của cậu rất xa.
“Áp lực lớn lắm sao?”
Thẩm Tứ thế mà vẫn chưa về.
“Sao cậu vẫn chưa về?”
Thẩm Tứ thản nhiên cười: “Chơi với Chu Tử Kỳ một lát.”
Ngoại trừ cuộc trò chuyện ngắn với Thẩm Tứ trong lớp luyện thi hôm đó, mấy ngày này bọn họ thực sự không cũng không nói gì nhiều, ngoại trừ buổi diễn tập.
“Thu dọn sách vở đi, ra ngoài đi dạo một chút.”
Chắc vì chơi bóng, trên trán Thẩm Tứ có một tầng mồ hôi mỏng, làn da cậu trắng sáng sạch sẽ, cũng đẹp trai, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Diệp Thư Từ nhanh chóng thu dọn sách vở, không hỏi Thẩm Tứ đi đâu, theo cậu xuống lầu, đến cổng trường mới nhớ đến hỏi: “Đi đâu vậy?”
Cậu chàng quay đầu lại, cười nói: “Không phải rất áp lực sao?”
Thẩm Tứ hất cằm, chỉ về phía trước.
Một chiếc xe mô tô đậu ngoài góc cổng trường, còn mới tinh, màu trắng bạc, nhìn rất ngầu.
Diệp Thư Từ hoài nghi nhìn xe mô tô, rồi nhìn Thẩm Tứ, người trước thì lệch lạc, còn người sau thì dịu dàng như ngọc, dường như đang cố gắng tìm điểm chung giữa họ, nhưng cô đã thất bại.
“Chiếc xe này của cậu sao?”
Thẩm Tứ cười trêu chọc: “Không thì sao.”
Gió đông vẫn lạnh lẽo, nhưng giọng nói của thiếu niên không hiểu sao lại hơi mềm mại, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi.
“Khi có áp lực quá lớn, nó luôn ở cạnh tôi.” Thẩm Tứ nói ngắn gọn, vươn tay nắm lấy tay lái: “Diệp Thư Từ, lên thử xem.”
Diệp Thư Từ từng ngồi mô tô, nhưng chưa bao giờ ngồi mô tô chạy tốc độ quá nhanh.
Sợ bị ngã, cô không nhịn được ôm chặt lưng Thẩm Tứ, vốn tưởng sẽ xấu hổ, nhưng tốc độ xe quá nhanh, không cho phép cô suy nghĩ lung tung.
Thiếu niên hơi cúi người nghiêng về phía trước, Diệp Thư Từ nghe tiếng gió thổi, cô sợ hãi, nhưng lại cảm thấy kích thích khủng khiếp, từng tế bào trong cơ thể đều mở ra, sảng khoái vô cùng.
Tiếng gió trở nên dữ dội, tiếp xúc với da thịt cô, đây là lần đầu cô cảm nhận rõ hình dạng của gió.
Xe chạy rất nhanh, như một con báo nhanh nhẹn.
Mỗi khoảnh khắc tăng tốc, đều khiến Diệp Thư Từ nhớ về cuộc sống của bản thân.
Cô rất bình thường, ngoan ngoãn lớn lên, chưa từng nổi loạn.
Từ năm mười bảy tuổi, đã có một tâm sự vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Kỹ thuật lái xe của Thẩm Tứ rất ổn định, Diệp Thư Từ dần thả lỏng cơ thể lẫn tinh thần, cũng dần mở to mắt ra, màn đêm đen tuyền là một thùng chứa khổng lồ, cả thành phố đều nằm gọn trong đó.
Bầu trời đầy sao như một đại dương lộn ngược, dường như đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Có ánh trăng và mặt trời, khiến các vì sao trông vô cùng mờ ảo.
Cũng như chính cô.
Cô nhỏ giọng cảm thán: “Ngôi sao vốn dĩ sẽ không phát sáng, là ánh sáng phản chiếu lên nó, mới khiến chúng ta cho rằng ngôi sao sẽ phát sáng.”
Thẩm Tứ đạp nhẹ chân ga, tốc độ dần dần chậm lại, giọng nói của cậu chàng như suối nguồn trong trẻo, vang vọng bên tai cô.
Ngay lúc này, tiếng gió gần như im bặt.
“Diệp Thư Từ, ánh sáng của các ngôi sao sẽ không thay đổi đúng không? Nhưng đối với vũ trụ rộng lớn mà nói, nó cũng chỉ là sự tồn tại nhỏ bé.”
“Số phận của tất cả các ngôi sao là đều sẽ biến mất, những ngôi sao mới sẽ được tái sinh từ những ngôi sao còn sót lại, đến cuối cùng, vũ trụ sẽ trở lại trạng thái ban đầu.”
“Cho dù đó là những ngôi sao, mặt trời hay chúng ta, đều không có sự khác biệt.”
Giọng nói thiếu niên lạnh lẽo, hơi cô đơn. Dưới ánh đèn đan xen mờ ảo, cậu nghiêng mặt, khuôn mặt thon gầy trắng sáng.
Như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lướt qua trái tim Diệp Thư Từ, ngứa ngáy.
“Cảm ơn cậu.”
— Tôi chọn tin tưởng vào bản thân mình và ngừng bối rối, tôi có thể làm được, là tốt lắm rồi.
Thẩm Từ nhướng mày mỉm cười: “Vui hơn chưa?”
Cô nặng nề gật đầu: “Ừ.”
Diệp Thư Từ cảm thấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực mình, đang đập cực kỳ khác thường, rất sống động và mạnh mẽ.
Thẩm Tứ nhẹ nhàng chậm rãi nói, tràn ngập áy náy chân thành: “Diệp Thư Từ, sự việc ngày hôm đó, tha thứ cho tôi nhé?”