Thanh Âm Thầm Mến

Chương 20



Diệp Thư Từ về đến nhà, ghế sô pha xiêu vẹo, sàn nhà đầy bát đĩa vỡ, những thứ này rất đắt tiền, hai năm trước Diệp Thanh Vân đã trúng một dự án lớn, bỏ ra gần năm con số để mua.

Đường Tiếu giữ gìn như bảo bối, có lần Diệp Thư Từ không cẩn thận làm bể một cái, Đường Tiếu cũng lải nhải mãi.

Trước mắt…là bát đĩa vỡ, cho thấy chủ nhân của chúng đã trải qua một cuộc cãi vã dữ dội.

Trước đây, họ cũng cãi nhau.

Nhưng hai vợ chồng rất quan tâm đến việc học của con gái, thậm chí khi cãi vã cũng kìm nén cảm xúc, nhiều lần, nửa đêm, thực sự không kìm được đã đánh thức Diệp Thư Từ.

Diệp Thư Từ chỉ có thể trộm khuyên Đường Tiếu, nói nhẹ nhàng với Diệp Thanh Vân một chút, nhưng Đường Tiếu cũng không nghe, sau một thời gian, cô cũng mặc kệ, bọn họ muốn cãi nhau thì cứ cãi.

Hiện giờ là thời điểm Diệp Thư Từ tan học, theo lẽ thường, thì ở nhà sẽ không có tiếng cãi vã.

Nhưng vào giờ phút này, tiếng cãi vã không dứt khiến Diệp Thư Từ muốn bịt tai lại, chạy trốn khỏi đây.

“Diệp Thanh Vân, tôi không muốn hầu hạ anh nữa!” Giọng nói điên cuồng của Đường Tiếu truyền đến: “Chồng của Tần Diệu vừa giặt quần áo, vừa nấu cơm, anh nhìn người ta đi, đối vử với vợ con tốt thế nào!”

Tính khí Diệp Thanh Vân cũng không vừa: “Sao cô không nhìn xem vợ người ta dịu dàng thế nào, ngày nào cô cũng trưng bản mặt thối đó với tôi, tôi có nói cô chuyện gì sao?”

“Năm đó điều kiện của anh kém như vậy, ngay cả áo cưới cũng mua không nổi, tôi có nói gì anh không? Hiện tại ngày nào anh cũng chỉ biết chỉ trích tôi, Diệp Thanh Vân, tôi không muốn sống với anh nữa!”

“Trước đây, tôi thấy Tiểu Từ còn nhỏ, không thể không có ba chăm sóc, bây giờ tôi mới biết, có loại ba vô trách nhiệm như anh, còn không bằng đã chết!”

“Nhưng mà thôi, ai sợ ai chứ, để tôi xem có thằng đàn ông nào nguyện ý ở cạnh cô không!”

“Xoảng Xoảng- ” Trong phòng lại truyền đến tiếng cốc vỡ, cùng với tiếng lục lọi các hộp và tủ.

“Diệp Thanh Vân, tôi thật sự không biết, anh có ý kiến với tôi như vậy, mỗi ngày anh không phải đi công tác, thì tăng ca, anh xem anh về nhà được mấy lần? Anh ăn vụng bên ngoài rồi đúng không?”

“Cô lại nói bậy gì đó? Tôi hỏi lương tâm của cô, tôi là loại đàn ông như vậy sao? Tại sao tôi lại làm việc bán mạng như thế, chẳng phải cô hiểu rất rõ sao?!”

“Đường Tiếu, sáng mai ly hôn đi.” Diệp Thanh Vân hạ thấp giọng, thở dài như cũ: “Mười năm trước thì không nói, khi đó cô nói, muốn cho con chúng ta một gia đình trọn vẹn, chúng ta chịu đựng nhau, tôi chịu đựng, còn cô thì sao? Chỉ biết gây chuyện.”

“Nếu cô không sửa đổi tính tình của mình, sau này khi tái hôn, người ta cũng không thể chịu nổi cô đâu!”

Đường Tiếu giễu cợt: “Anh thì có trách nhiệm lắm sao? Tiểu Từ lớn như vậy, anh trừ bỏ tiền ra, thì còn cái gì nữa? Khi còn nhỏ Tiểu Từ bị viêm phổi, anh tăng ca, lễ tốt nghiệp của Tiểu Từ, anh đi công tác, Tiểu Từ thi tuyển sinh vào cấp 2, anh vẫn đi công tác!”

“Mấy năm này, già trẻ lớn bé đều là tôi chăm sóc, cũng không cản trở việc tôi kiếm tiền đúng không? Anh thấy ổn, nhưng lại gây thêm phiền phức cho tôi, sáng mai, ly hôn đi.”

“Tôi cũng không muốn sống như vậy nữa, chúng ta đã bước vào tuổi trung niên, tôi không muốn ngày nào bản thân cũng phải chịu đựng như thế.”

Diệp Thư Từ không ngủ cả đêm.

Cô đã chứng kiến ba mẹ cãi nhau nhiều lần, nhưng đều là những trận cãi vã nhỏ cố kìm nén cảm xúc, nhưng đây là lần đầu cãi nhau, ai cũng không chịu nhường nhịn ai.

Tuy rằng lần nào cũng nói không chịu nổi nữa, muốn ly hôn, đây là lần đầu, hoàn toàn không màng đến đến tình cảm đôi bên, cãi nhau thẳng mặt.

Diệp Thư Từ có dự cảm, bọn họ thực sự sẽ ly hôn.

Cô đã tự tiêm phòng cho mình rất nhiều, tự nhủ sớm muộn gì ba mẹ cũng ly hôn, cô đã trưởng thành rồi, không nên can thiệp vào quyết định của ba mẹ, có thể tưởng tượng được cô thực sự sắp mất đi một gia đình trọn vẹn, vẫn đau khổ trùm chăn khóc lớn.

Diệp Thanh Vân nói, mười năm trước bọn họ đã không chịu nổi.

Mười năm trước, Diệp Thư Từ mới bắt đầu học tiểu học. Hóa ra, khi đó bọn họ đã không có tình cảm, cô luôn cho rằng bọn họ mới bắt đầu cãi nhau mấy năm nay.

Hôm sau, Diệp Thư Từ đến trường với quầng thâm dưới mắt.

Buổi sáng, cô thấy được Diệp Thanh Vân cũng đang nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cô, mắt Đường Tiếu đỏ bừng.

Diệp Thanh Vân không ăn sáng ở nhà, Đường Tiếu tùy tiện chuẩn bị một chút cho Diệp Thư Từ, nhưng bản thân mình cũng không ăn, mẹ con hai người không nói gì.

Nhiều lần, Diệp Thư Từ đều muốn hỏi một câu: “Mẹ thực sự sẽ ly hôn với ba sao?”, nhưng lời này cứ nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói.

Cả ngày nay, Diệp Thư Từ học không vào.

Cả tâm trí đều là chuyện của ba mẹ.

Năm ngoái, ba mẹ sẽ vờ ân ái trước mặt cô, xây dựng hình tượng gia đình hạnh phúc, sau lưng vẫn sẽ cãi vã, nhưng Diệp Thư Từ có thể làm tê liệt bản thân.

Hiện giờ, lớp ngụy trang cuối cùng cũng vứt đi.

Sau giờ học, thầy Trần gọi Diệp Thư Từ đến văn phòng.

“Diệp Thư Từ, thầy thấy trạng thái hôm nay của em không ổn lắm?”

Diệp Thư Từ không muốn mang chuyện gia đình nói ở trường, nên chỉ nói: “Không sao đâu thầy, hôm qua em ngủ muộn nên bị mất ngủ, tối nay em về ngủ một giấc thật ngon là ổn rồi ạ.”

Thầy Trần cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thầy biết, hiện tại áp lực của em rất lớn, nhưng em phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, nếu vì học tập mà khiến bản thân mệt mỏi, cũng mất nhiều hơn được, thầy biết em là một học sinh thông minh, phải học được cách điều chỉnh cảm xúc.”

Diệp Thư Từ ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt bối rối vì xấu hổ.

Thầy Trần lấy ra một chồng tài liệu đã in: “Trường chúng ta có truyền thống biểu diễn kịch, vốn dĩ học sinh cấp 3 không được tham gia, nhưng thầy nghĩ, chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, tham gia hoạt động này, lưu lại chút kỷ niệm.”

Diệp Thư Từ gật đầu.

Yêu cầu tham gia hoạt động chỉ mất một buổi tối, sẽ không mất quá nhiều thời gian, cũng không ảnh hưởng đến thành tích.

“Kịch bản lần này, lớp mình tự lên kế hoạch nhé, thầy đã chỉnh sửa lại một chút, cảm thấy rất tốt.” Thầy Trần cười, hơi xấu hổ sờ cằm, lại nói: “Thầy nghĩ, em khá thích hợp với nhân vật Juliet.”

“Khí chất của em, hình tượng, cách nói chuyện của em, thầy rất hài lòng, em muốn diễn nhân vật này không?”

Được thầy khen ngợi, Diệp Thư Từ thấy rất vinh dự, tất nhiên cô muốn tham gia, dù cô thực sự không muốn nổi bật, nhưng ở trước mặt các bạn học, đứng trên sân khấu, diễn một nhân vật, đương nhiên là ước mơ của cô.

Nhưng.

Cô nghĩ đến trận cãi vã, ba mẹ muốn ly hôn.

Cô không biết hôm nay có ly hôn không.

Cô nghĩ đến cuộc thi chưa biết kết quả.

Nghĩ đến Thẩm Tứ…

Cô không muốn thành tích quá tệ, nhất là khi Thẩm Tứ tham gia cuộc thi cùng với cô.

Diệp Thư Từ cắn môi, nhanh chóng quyết định: “Thưa thầy, thầy cũng biết, hiện tại em đang bận với cuộc thi, có lẽ không thể tham gia biểu diễn ạ.”

Nhìn cô mệt mỏi, thầy Trần gật đầu: “Là thầy suy nghĩ không thấu đáo, hiện tai quả thực em rất bận, so với việc tham gia hoạt động lần này, thi đấu quan trọng hơn, hãy chuẩn bị thật tốt, thầy xem trọng em.”

Diệp Thư Từ không coi trọng việc này, sau khi về lớp, cũng không nói chuyện này cho bạn học.

Cô bận tâm chuyện bố mẹ ly hôn, giữa trưa gọi điện thoại liên tục, muốn gọi về nhà hỏi thăm tình, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Khi cô học cấp 2, ba mẹ của bạn cùng bàn muốn ly hôn, người bạn cùng bàn ấy khóc lóc với cô, nói ba mẹ mình muốn ly hôn, nên làm gì bây giờ.

Khi đó, cô vỗ đầu bạn cùng bàn, nói với cô ấy, chuyện của bậc cha chú, chúng ta không quản được, nếu ba mẹ cảm thấy hạnh phúc, cứ để bọn họ đi.

Hóa ra, khi lưỡi đao vận mệnh giáng xuống, mới biết được đau đớn nhường nào.

Buổi chiều, Diệp Thư Từ vẫn thất thần.

Khi đi ngang qua cửa sau lớp, nghe Lâm Úy đang nói chuyện với mấy nữ sinh khác.

“Chúc mừng Úy Úy!” Nữ sinh kinh ngạc, nói: “Lại có thể nắm được cơ hội biểu diễn.”

“Úy Úy của chúng ta xinh đẹp như thế, đến ngày đó, cho dù chỉ trang điểm một chút, cũng có thể khiến toàn trường kinh ngạc!”

Lâm Úy hài lòng hưởng thụ rắm cầu vồng* của người khác, chớp mắt, trên môi nở nụ cười tự tin: “Chỉ là diễn xuất thôi, không có gì cả.”

Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành cầu vồng.

“Sao mà không có gì được?” Nữ sinh kia hâm mộ: “Rõ ràng là rất tuyệt mà? Đối phương là Thẩm Tứ đó!”

Lâm Úy cười, không nói gì.

Khi Diệp Thư Từ đi ngang qua, chỉ cảm thấy máu cả người như đông lại, cả cơ thể như ở trong không gian đầy tuyết.

Không thở được, ngũ quan mất hết.

Ông trời ơi, cô đã đánh mất gì vậy?

Diệp Thư Từ về chỗ ngồi của mình, hít một hơi thật sâu.

Lát sau, Thẩm Tứ cũng vào lớp, cậu chàng đang uống nước, Diệp Thư Từ hỏi: “Thẩm Tứ, cậu muốn diễn《 Romeo và Juliet 》à?”

“Thông tin truyền đi nhanh vậy sao?” Thẩm Tứ cười nói: “Giữa trưa mới xác nhận chuyện này.”

Được người có liên quan xác nhận, Diệp Thư Từ còn chán nản hơn.

“Sao vậy.” Thẩm Tứ rũ mắt, yết hầu lên xuống, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cậu muốn diễn vai Juliet à?”

Muốn.

Thực sự rất muốn.

Tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Bản thân tôi đã từ chối cơ hội này.

Diệp Thư Từ mím môi, đột nhiên cảm thấy hốc mắt đau xót, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, cô kìm xuống, không nói lời nào.

Chu Tử Kỳ quay mặt qua, sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, đột nhiên mở to hai mắt, chỉ Thẩm Tứ: “Anh Tứ, giữa trưa cậu…”

Thẩm Tứ nâng cằm, vẻ mặt nghiêm túc hơn, Chu Tử Kỳ liền đem lời trong miệng nuốt xuống, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người.

Khương Hiểu quay mặt qua: “Tiểu Từ, mình cũng thấy cậu rất thích hợp để diễn vai này, diện mạo trong trẻo xinh đẹp, thử xem thế nào?”

Diệp Thư Từ khổ sở không nói nên lời.

Buổi chiều tan học, tin Thẩm Tứ sẽ diễn vai Romeo lan truyền toàn khối, mọi người đều thảo luận, một học sinh giỏi không bao giờ tham gia các hoạt động ngoại khóa, vì sao lại đột nhiên muốn biểu diễn.

Thậm chí còn có bạn học lớp khác đến lớp họ xem, đều tò mò về tính xác thực của tin tức này.

Tuy nhiên, không ai thảo luận về việc Lâm Úy sẽ diễn Juliet, Lâm Úy cũng yên lặng hơn so với cô nghĩ, không nói gì cả, khiến Diệp Thư Từ hoài nghi, việc cô nghe được bọn họ thảo luận có phải chỉ là một giấc mơ không.

*

Buổi tối, Diệp Thư Từ về nhà, trong nhà chỉ có Đường Tiếu.

Cô rót một ly nước mật ong, bưng đến bàn trà, ngồi cạnh Đường Tiếu, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự sẽ ly hôn với ba sao?”

Đường Tiếu sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Thư Từ: “Ba mẹ sẽ không ly hôn đâu.”

Không ly hôn thì thật tốt, cô vẫn có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng đêm đó, Diệp Thư Từ vẫn trằn trọc, ngủ không ngon, trong giấc mơ, không ngừng hiện lên cảnh Thẩm Tứ đứng trên sân khâu với Lâm Úy, cả hai đều có ngoại hình nổi bật, nhìn thế nào cũng rất xứng đôi.

Sáng hôm sau, Diệp Thư Từ đến trường nhưng không vào lớp, mà đi thẳng đến văn phòng của thầy Trần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.