Mặc dù Đường Tiếu có suy tính của mình, nhưng Diệp Thư Từ không muốn từ bỏ cơ hội này.
Nếu thầy Trần không nói gì cũng không sao, nhưng thầy Trần đã đánh thức cô, cô sẽ không ngủ tiếp nữa.
Diệp Thư Từ nghĩ tới nghĩ lui, bên Đường Tiếu chắc chắn không có hi vọng, vì vậy chỉ có thể xin Diệp Thanh Vân giúp đỡ.
Nhưng mấy ngày nay không biết sao lại thế này, mỗi tối sau tiết tự học buổi tối, Diệp Thanh Vân đều không ở nhà, hỏi Đường Tiếu, thì bà nói ông ấy đang bận xã giao.
Buổi sáng thức dậy, Diệp Thanh Vân vẫn còn ngủ say.
Bất lực, Diệp Thư Từ tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi cho Diệp Thanh Vân.
Sau tiếng bíp, Diệp Thanh Vận nhận điện thoại, đầu bên kia rất yên tĩnh, Diệp Thư Từ thử gọi: “Ba ạ?”
Diệp Thanh Vân “Ừ” một tiếng.
Diệp Thư Từ đang định nói về cuộc thi, nhưng không ngờ giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệp Thanh Vân vang lên: “Tiểu Từ, ba đang xã giao, trước tiên không nói với con nữa, tối rồi về nhà nói sau.”
Không để Diệp Thư Từ phản ứng lại, điện thoại đã cúp.
Diệp Thư Từ buồn bã nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, mất mát và tuyệt vọng.
Đơn đăng ký tham gia cuộc thi của Thẩm Tứ và Trần Thanh Nhuận đều đã nộp, chỉ còn lại Diệp Thư Từ, thầy Trần có giục cô một lần, nhưng cô cũng rất khó xử, không dám tùy tiện nộp đơn.
“Diệp Thư Từ, cậu vẫn tham gia cuộc thi chứ?” Trần Thanh Nhuận hỏi cô.
Cách lối đi, Diệp Thư Từ mỉm cười: “Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Tham gia đi.” Trần Thanh Nhuận nói: “Tôi rất mong có một đối thủ như cậu.”
Diệp Thư Từ không nói nữa.
Trần Thanh Nhuận nhìn chằm chằm Diệp Thư Từ, ánh mắt dừng trên mặt cô một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Thư Từ vẫy tay về phía cậu ta: “Chuyện gì vậy?”
Trần Thanh Nhuận thở phào một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Diệp Thư Từ, cậu thật sự không nhớ tôi sao?”
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, khiến Diệp Thư Từ hoàn toàn bối rối.
“Hình như trước đây chúng ta không quen nhau đúng không?”
Trần Thanh Nhuận khẽ cau mày, lấy ra một chiếc vòng tay màu đỏ từ trong cặp, trên đó có gắn một con mèo nhỏ màu trắng làm bằng sứ, rất dễ thương.
“Cậu có nhớ thứ này không?”
Diệp Thư Từ cau mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
Cô không nhớ mình có bất kỳ liên quan nào với Trần Thanh Nhuận, với chiếc vòng tay này lại càng không.
Ánh mắt Trần Thanh Nhuận xẹt qua một tia thất vọng, rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc: “Đã nhiều năm rồi, cậu không nhớ cũng thường thôi, khi tôi học lớp bốn, mới chuyển đến đây, đối với chuyện gì cũng hoàn toàn mới mẻ, tôi muốn mẹ dẫn đi dây trên sông, nhưng mẹ tôi lại sợ độ cao, lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, vì vậy tôi đã khóc rất lâu ở lối vào.”
Trong đầu Diệp Thư Từ “oanh” một tiếng.
Cô nhớ rồi.
Đúng là khi cô học tiểu học, Đường Tiếu có dẫn cô đi dây trên sông chơi, ở lối vào cô gặp một cậu bé đang khóc nhè.
Diệp Thư Từ không phải là người hay lo chuyện bao đồng, nhưng cậu bé đó thật sự khóc rất to, khiến không ít người quay đầu lại nhìn, vì vậy cô dứt khoác lấy chiếc vòng tay mới mua, đưa cho cậu bé, không nghĩ đến, sau khi cậu nhận chiếc vòng tay đó, thực sự ngừng khóc.
Không ngờ cậu bé đó lại là Trần Thanh Nhuận, nháy mắt đã nhiều năm trôi qua, vòng đi vòng lại vẫn có thể gặp lại nhau.
Diệp Thư Từ rất ngạc nhiên: “Làm sao cậu lại nhận ra tôi?”
Tuy rằng vẻ ngoài sẽ không thay đổi nhiều, nhưng dù sao cũng mới gặp một lần.
Ánh mắt Trần Thanh Nhuận dịu dàng, tròng kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, khóe môi hơi cong lên: “Từ nhỏ cậu đã xinh đẹp, đương nhiên nhìn thoáng qua là có thể nhận ra rồi.”
Diệp Thư Từ mím môi.
“Đùa chút thôi.” Trần Thanh Nhuận nhướng mày “Ngày đó tôi giúp thầy Trần phân loại hồ sơ cũ, thấy được ảnh cậu lúc nhỏ.”
Diệp Thư Từ tự nhiên nói với Khương Hiểu chuyện này, không nghĩ đến Khương Hiểu sẽ nói đùa: “Ồ, đây không phải kịch bản trong truyện ngôn tình sao? Lúc nhỏ vì chuyện này mà quen nhau, đặt đối phương trong lòng nhiều năm, khi trưởng thành rồi thì ngang ngược chiếm lấy đối phương!”
Nghe những lời này, Diệp Thư Từ cau mày.
“Cậu đừng nói đùa nữa.”
Tính cách Trần Thanh Nhuận lạnh lùng, trong lớp không có bạn bè nhưng ngoại hình cũng ưa nhìn, cũng có vài nữ sinh trộm bày tỏ tình cảm với cậu ta, nhưng cậu ta đều phớt lờ, đối với Khương Hiểu, Trần Thanh Nhuận cũng là học sinh giỏi không thể với tới được.
“Thành thật mà nói, Tiểu Từ, việc nhỏ như vậy mà Trần Thanh Nhuận đã nhớ rõ cậu rồi, điều đó có nghĩa là cậu thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc với cậu ta, cậu thấy cậu ta thế nào?”
Trong lòng Diệp Thư Từ lộp bộp một tiếng, vô thức nhìn Thẩm Tứ đang đọc truyện tranh bên cạnh.
Cậu chàng đang chuyên tâm đọc truyện, dường như không chú ý đến cuộc nói chuyện.
Diệp Thư Từ không sợ bị người khác hiểu lầm, chỉ sợ Thẩm Tứ hiểu lầm.
Ngay cả Chu Tử Kỳ cũng tham gia vào đề tài này, Thẩm Tứ vẫn đọc truyện tranh, không nói lời nào.
Cô sợ cậu hiểu lầm, nhưng nếu cậu thật sự không nói lời nào, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, Diệp Thư Từ lắc đầu, càng lúc càng cảm thấy mình đang nằm mơ.
Sao lại tin mấy câu nói của Phương Du Nhiên được chứ? Mấy cô gái thích Thẩm Tứ có thể xếp thành hàng, Thẩm Tứ sao có thể thích một người bình thường như cô được?
Buổi tối sau khi tan học, Trần Thanh Nhuận hỏi Diệp Thư Từ cuối tuần có muốn đến thư viện học cùng nhau không.
Thẩm Tứ nghe thấy.
Thẩm Tứ ngước mắt qua, nhàn nhạt hỏi cô: “Cuối tuần cậu có thói quen đến thư viện sao?”
Diệp Thư Từ không phản ứng lại, ngây ngốc hỏi: “Vậy cậu muốn tôi đi sao?”
Ánh đèn sáng đến chói mắt, chiếu quanh người cô nàng, như được bọc thêm một lớp kính lọc ấm áp, làn da trắng nõn mềm mại, sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Hai mắt Thẩm Tứ đen láy, ánh mắt chứa vài phần khó hiểu: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, chủ nhật cậu phải giúp bà nội trông tiệm, nếu lại đi thư viện, sẽ không kịp thời gian.”
Diệp Thư Từ cong môi cười: “Vậy nên tôi mới không đến thư viện.”
Đêm nay, Diệp Thư Từ mở cuốn nhật ký đã lâu chưa viết, để lại vài chữ mới tinh bằng nét chữ đẹp đẽ của mình trong nhật ký.
2013.10.16
Không thích đến thư viện, nhưng lại nguyện ý đi với với cậu.
Chỉ cần là cậu, lên núi đao xuống biển lửa, tôi vẫn không sợ.
Diệp Thư Từ không từ bỏ việc tìm Diệp Thanh Vân để thương lượng, cô phải tham gia cuộc thi này, nhưng Diệp Thanh Vân phải xã giao liên tiếp mấy ngày nay.
“Tiếu Tiếu, cậu đừng nghi ngờ nữa, chắc chắn chồng cậu không có việc gì đâu, chúng ta phải tin tưởng vào nhân phẩm của lão Diệp.”
Diệp Thư Từ nhẹ nhàng bước vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, đã nghe thấy mẹ mình Đường Tiếu đang video call với bạn thân, cô càng bước nhẹ bước chân.
Đường Tiếu nói: “Nhưng người xưa từng nói, trên đời không có con mèo nào vụng trộm, chỉ là phát hiện và bị phát hiện khác nhau thôi.
Bạn thân lại nói: “Dù sao cậu cũng ở bên người đàn ông này mấy chục năm rồi, tính cách anh ấy thế nào cậu là người hiểu rõ nhất.”
Đèn trong phòng ngủ chiếu xuống, tỏa ra hơi ấm khắp sàn, Diệp Thư Từ rũ mắt nhìn bóng của mình, thở dài bất lực.
“Lão Diệp có lừa dối hay không cũng không quan trọng, dù sao hai tụi mình đã ở trong tình cảnh này nhiều năm, cậu biết đó, anh ấy đã sớm chia phòng ngủ với mình rồi, chỉ vì Tiểu Từ…”
Nghe xong câu cuối, Diệp Thư Từ thở dài, đóng cửa phòng lại.
Khi còn là đứa trẻ mười mấy tuổi bà ấy cũng không có được tự do thật sự, chứ đừng nói là tuổi trung niên như hiện tại.
Sau đó, Diệp Thư Từ gọi cho Diệp Thanh Vân mấy ngày liên tiếp, tuy rằng mỗi lần nói chuyện không lâu, nhưng Diệp Thư Từ đã biết đại khái chút sự việc đơn giản.
Chẳng hạn như, gần đây Diệp Thanh Vân đang bận rộn với hạng mục nào, địa điểm ăn uống ở đâu.
Tranh thủ thời gian giữa trưa, Diệp Thư Từ không quay về ký túc xá nghỉ ngơi, mà lén đi tàu điện ngầm đến chỗ Diệp Thư Từ ăn cơm.
Cô thực sự không biết mình đang muốn chứng minh điều gì trong chuyến đi này.
Thật ra từ nhỏ cô đã hiểu một chân lý, chuyện tình cảm của ba mẹ con cái đừng nên xen vào, đôi khi tự cho là đúng vì muốn tốt cho ba mẹ, nhưng chỉ khiến sự việc tệ hơn.
Nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa.
Nắng chiều khiến lòng người bất an, đến sảnh khách sạn Quân Như, ban đầu nhân viên phục vụ không cho người ngoài vào, cô phải bịa ra một lý do mới vào được.
Vốn nghĩ rất khó để tìm được Diệp Thanh Vân, không ngờ vừa bước vào nhà hàng, đã thấy được bóng dáng Diệp Thanh Vân.
Ngồi đối diện với Diệp Thanh Vân là một người phụ nữ, hai người cùng ăn đồ Tây, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, quan trọng là còn rất trẻ.
Khá giống Đường Tiếu khi còn trẻ, thật ra Đường Tiếu rất đẹp, Diệp Thư Từ cũng thừa hưởng vẻ đẹp của Đường Tiếu, đáng tiếc là sau khi Đường Tiếu kết hôn, hết lòng chăm lo cho gia đình, bà với Diệp Thanh Vân ban đầu cũng từ hai bàn tay trắng, sau đó cùng cố gắng để có cuộc sống tốt hơn, nhưng Đường Tiếu ăn mặc giản dị, cùng chồng nuôi dạy con.
Khi còn trẻ thích làm móng tay, sau đó lại sợ lãng phí tiền, vậy nên dứt khoát cắt ngắn móng tay, từ bỏ chiếc váy dài mình thích nhất và mái tóc dài yêu thích.
Mấy năm nay cũng khá hơn một chút, Diệp Thư Từ đã trưởng thành, Đường Tiếu cuối cùng cũng có thời gian để chăm chút bản thân, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, làn da sần sùi khiến bà ấy thường thở dài, rốt cuộc năm tháng cũng không buông tha con người.
Diệp Thanh Vân trò chuyện rất vui vẻ với người phụ nữ kia, có thể nhìn ra, Diệp Thanh Vân thả lỏng bản thân, đặc biệt thoải mái.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn màu đen, phác họa lên vòng eo thon gọn, kiểu dáng ngực khoét sâu, làn da trắng đến chói mắt.
Hơi quen mắt.
Diệp Thư Từ nhìn kỹ lại, mới chắc chắn rằng mình biết người trước mặt.
Là dì nhỏ của Thẩm Tứ.
Thế mà lại là dì nhỏ của Thẩm Tứ.
Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy, do có một lần Chu Tử Kỳ xem album ảnh trên điện thoại của Thẩm Tứ, khi lướt đến ảnh gia đình, Chu Tử Kỳ cảm thán: “Người này đẹp thật đấy!”
Thẩm Tứ lạnh nhạt giới thiệu, đây là dì nhỏ của cậu, nghe nói có quan hệ rất tốt với mẹ cậu.
Vì tò mò, Diệp Thư Từ cũng nghiêng người qua nhìn thử xem.
Thật không ngờ, người phụ nữ này lại có quan hệ với Diệp Thanh Vân.
Khổ sở và ủy khuất như sóng biển cuốn đến, trái tim vốn không thể chịu đựng bất cứ chuyện gì của Diệp Thư Từ càng không thể chịu nổi.
Thẳng thắn mà nói, cô đã nhìn thấy vết rạn nứt trong mối quan hệ giữa Diệp Thanh vân và Đường Tiếu từ lâu, cũng biết vợ chồng hai người tôn trọng nhau như khách khứa, cất giấu bao sự xa cách và lạnh nhạt.
Chỉ là cô không hỏi, bọn họ cũng không nhắc đến, phảng phất như có thể duy trì hình tượng gia đình hoàn mỹ.
Từ giờ phút này, bong bóng xà phòng trong tưởng tượng của cô, nơi cô được sống thoải mái, cuối cùng cũng vỡ tan.
Diệp Thư Từ gần như chạy trốn khỏi khách sạn Quân Như.
Suốt dọc đường mơ mơ màng màng, thậm chí còn không biết trường mình ở đâu.
Cô chưa bao giờ đối mặt với chuyện như vậy, cũng không biết nên xử lý như thế nào. Cô rất muốn nói với Đường Tiếu chuyện này, nhưng nghĩ đến tính khí của Đường Tiếu, cô không muốn làm gia đình không hạnh phúc này càng tệ hơn, nhưng nếu không nói cho Đường Tiếu, thì thật sự rất có lỗi với mẹ mình…
Còn Thẩm Tứ.
Diệp Thanh Vân quen ai không quen, nhất định phải quen dì nhỏ của Thẩm Tứ, đó là người nhà của Thẩm Tứ, tại sao cơn ác mộng này lại là người nhà của Thẩm Tứ chứ.
Sau này ở trước mặt Thẩm Tứ, cô thậm chí cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cũng có thể, cô và Thẩm Tứ không có tương lai.
Cả buổi trưa, tinh thần Diệp Thư Từ hoảng loạn, như thể rơi vào một không gian không có oxy, năm giác quan mất hết cảm giác. Cũng may buổi chiều giáo viên môn Hóa có cho làm bài kiểm tra, cô cũng cố gắng hoàn thành.
Buổi tối gió đột ngột nổi lên, gió lớn, Diệp Thư Từ không ăn tối.
Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được sống một giây bằng một năm, cũng may tối nay Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ lẻn ra ngoài xem phim, không ai nói chuyện với cô, nếu không cô sợ mình không kìm được cảm xúc, ảnh hưởng đến người khác.
Cho đến khi tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên, Diệp Thư Từ mới nhận ra, đã tan học.
Có lẽ vì buổi chiều có bài kiểm tra nên mọi người đều mệt mỏi, gần như nối đuôi nhau ra về, khi Diệp Thư Từ thu dọn xong đồ đạc, lớp học đã không còn bóng người.
Cũng vào lúc này, cô sờ mặt mình, mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước mắt.
Khi Thẩm Tứ vào lớp để lấy cuốn truyện để quên, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ khẽ run lên, đang cố kìm nén tiếng khóc.
Gió đêm không dịu dàng, nhưng lại mang đến hương hoa thoang thoảng. Cậu chàng kéo mạnh hai dây đeo cặp sách, tâm trạng buồn bực không sao giải thích được.