Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 47: Xuân Nhật Yến



Nữ nhân đi đến trước mặt Nhậm Dật Phi rồi dừng lại cách hắn khoảng ba mét, đôi mắt ngậm nước, dường như có vô số tâm sự muốn nói với hắn: “Lúc trước sư huynh bế quan, ta còn nghĩ lần này huynh sẽ không đến.”

Bùng binh của nguyên chủ cuối cùng vẫn tới.

Nhậm Dật Phi nhìn thẳng về phía nàng.

Dù sao hắn đã sớm giác ngộ được, hôm qua là sự đệ mở bát thì hôm nay phải đến lượt sư muội.

Đến lượt thì sao, chẳng lẽ nàng còn điên hơn trượng phu của nàng nữa à.

Chắc chắn nguyên chủ không có khả năng có tình cảm gì vượt qua tình sư huynh đệ với bọn họ. Nếu không thì với tính cách của sư đệ kia, hắn đã nổi điên từ lâu.

Lại nói, hai người này đều thích nguyên chủ, làm sao ghé vào chung một chỗ hay vậy?

Nhậm Dật Phi cảm thấy có chỗ nào quái quái.

“Đã lâu không gặp.” Hắn đáp qua loa cho có lệ, hơn nữa cũng không thay đổi ngữ điệu, tựa như hai người xa lạ.

Nếu tình cảm huynh muội giữa bọn họ không tồi thì Nhậm Dật Phi khách khí như vậy sẽ cực kỳ đả thương đến đối phương.

Nàng sẽ theo bản năng kinh ngạc, sau đó bi thương, có thể còn có chút oán giận hắn.

Hết thảy những cảm xúc đang biến hóa trên mặt đó sẽ làm biểu tình người nọ biến hóa vi diệu theo.

Những thứ này Nhậm Dật Phi đã từng học qua. Thầy diễn xuất có dạy tỉ mỉ cho hắn làm thế nào để có biểu tình đi đôi với thiết lập tính cách nhân vật, làm thế nào để thúc đẩy cốt truyện đại loại.

Có điều nữ nhân trước mặt bị hắn kích thích lại không có chút đau khổ nào. Nàng không trợn mắt, không cau mày, hai sườn má cũng không hiện lên cơ mặt lúc cắn răng, biểu tình không chút thay đổi.

Nói cách khác, nàng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Biểu tình khách khí tựa như hai người xa lạ của Nhậm Dật Phi thật ra là biểu hiện bình thường, đối phương cực kỳ quen thuộc.

Thậm chí ái mộ trong mắt nàng cũng không hề giảm bớt nửa phần.

Được rồi, không phải Thanh Hồng thứ hai, ít nhất không phải là một cặp phu thê có bệnh điên.

Có được cơ sở phán đoán, Nhậm Dật Phi lập tức biết được phải diễn tiếp như thế nào.

Với tư cách là người được đơn phương, thật ra hắn giữ chút ưu thế tâm lý, có thể thuận tiện hỏi ra một vài tin tức.

“Là ngươi mời ta đến?” Nhậm Dật Phi hỏi.

Mỹ phụ nhân theo bản năng khẽ lắc đầu, nhưng trong miệng lại đáp: “Là ta.”

Sau đó nàng bổ sung thêm: “Chỉ là ta không ngờ sư huynh sẽ đến thật.”

“Vì chuyện gì?” Hắn hỏi tiếp.

Nàng hơi né tránh tầm mắt của Nhậm Dật Phi rồi quay về nhìn chằm chằm hắn: “Ngắm hoa. Xuân Nhật Yến, đương nhiên là ngắm hoa.”

Nói rồi nữ nhân vươn tay nâng cây trâm trên đầu, đó là đóa hoa sáu cánh đóng lại giống một cái đèn lồng nhỏ, cánh hoa ngọc bích trong suốt như pha lê: “Giữa sư huynh và Thanh Hồng có chút hiểu lầm, ta hy vọng các huynh có thể cởi bỏ khúc mắc. Nếu hắn có làm sai chuyện gì, cũng mong sư huynh sửa lại kịp thời, để tránh sai lại sai thêm.”

Nhậm Dật Phi nhìn đóa hoa nhỏ trên cây trâm của nàng giống hệt đóa đèn hoa trong hoa viên như đúc, ngón tay hắn hơi thu lại, mắt nhìn đối phương không chớp.

Nàng vô tình hay cố ý?

Cuối cùng hắn chớp chớp mắt, ghi nhớ cây trâm trên đầu người nọ, lại phân tích lời nói và hành động của nàng một chút.

Đối phương không giống với hôm qua. Hôm qua rõ ràng biểu hiện của nàng là mong Hạc Quân rời đi, thậm chí còn dùng mật ngữ truyền âm nói y không nên tới, vậy mà hôm nay lại thay đổi.

Có phải vì tối qua có ai đã cảnh cáo nàng, cho nên nàng mới thay đổi quyết định hay không?

Là sư đệ Thanh Hồng?

Theo hiểu biết của hắn về phó bản này thì lắc đầu chính là phủ định.

Nhưng mà nữ nhân trước mặt vừa lắc đầu vừa nói phải, hành động và lời nói không hề đồng nhất, chứng tỏ nàng đang nói dối. Lúc sau nàng lại nhìn chằm chằm hắn đáp lời, giống như cố tình nhấn mạnh tính chân thật trong lời nói của mình, cũng chứng tỏ trong lời nàng có giấu giếm hoặc muốn gây hiểu lầm gì đó.

Hai lần nói dối và gây hiểu lầm đều là vì để hắn an tâm, sau đó ở lại.

Có điều đối phương lại cố ý bỏ hết tư trang, làm nổi bật một cây trâm hoa trên tóc, thậm chí nàng còn cố ý nâng cây trâm lên, giống như muốn nhắc nhở hắn cái gì.

Thật sự mâu thuẫn.

Nhậm Dật Phi còn muốn tiếp tục thăm dò, một chuỗi tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ xa.

Chỉ thấy chủ nhân yến hội mang theo vài thị tòng đi đến, băng qua thùy hoa môn, bộ dáng như mới phát hiện hắn mà cực kỳ ngạc nhiên vui vẻ: “Sư huynh ở chỗ này sao. Ý, phu nhân cũng vậy?”

Mỹ phụ nhân vẫn đang nói chuyện trước mặt Nhậm Dật Phi cười một tiếng, ý cười không chạm đáy mắt: “Ta đến để ôn chuyện với sư huynh, “phu quân” gấp cái gì? Sợ ta nói bậy về ngươi sao?”

“Phu nhân hiểu lầm.” Thanh Hồng cũng cười giả dối không khác nàng là mấy.

“Yên tâm, chúng ta và sư huynh đã tu hành cùng nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ sư huynh còn không biết cách đối nhân xử thế của ngươi?”

Nàng nói xong lập tức quay đầu sang hướng khác, không nhìn trượng phu của mình nữa, cũng không để ý đến hắn. Vừa thấy liền biết tình cảm vợ chồng không tốt, tương kính như “băng”.

Nhậm Dật Phi nhìn qua, tầm mắt vừa vặn chạm phải tầm mắt của Thanh Hồng. Một người tươi cười xán lạn, một người thanh lãnh đạm bạc, có điều trong tươi cười của người đối diện lại giấu giếm sát khí.

Không phải sư huynh. Thanh Hồng cực kỳ thất vọng, nhưng hắn cũng là người theo trường phái diễn kịch chuyên nghiệp nên không lộ ra dấu vết gì, cũng không có biểu tình dữ tợn muốn bóp chết người ta như hôm qua: “Tham kiến sư huynh, hôm qua huynh ngủ ngon giấc không?”

Đối phương không nhắc còn tốt, vừa nói “ngủ” ra khỏi miệng, Nhậm Dật Phi lập tức không vui. Bởi vậy hắn không đáp lại hai chữ “sư huynh” của Thanh Hồng mà lãnh đạm mở miệng: “Không đảm đương nổi.”

Thanh Hồng vẫn cười như cũ, hắn duỗi tay về phía sau vỗ nhẹ hai cái, thị tòng sau lưng liền bưng một cái mâm đi ra.

Mâm có màu nâu đậm, trong đó không biết đặt cái gì, phía trên phủ một tấm vải đỏ, thứ bên trong nhô lên giống như một ngọn núi nhỏ.

Cơn gió từ đâu thổi đến thổi bay vải đỏ trên mâm, bên trong lộ ra một cái đầu đặt bên cạnh mủ quả dưa đen, cái đầu kia đã chết thật, sắc mặt than chì xám xịt.

Là tiểu lão đầu.

“Ôi, đây là thứ ghê tởm gì mà ngươi lại đưa cho sư huynh xem?” Mỹ phụ nhân vung tay áo, vải đỏ tự động bay về phủ lên trên mâm.

Nàng lại nói: “Ta và sư huynh khó có thể gặp được một lần, nếu “phu quân” không có việc gì thì tạm thời tránh đi một lát?”

Thanh Hồng quay đầu. Trong giây phút phu thê bọn họ đối mặt, đao thương côn bổng vô hình bay ra, sấm chớp ầm ầm vang dội.

“Ta cũng có chuyện muốn nói với sư huynh.” Thanh Hồng đáp.

“Đã làm sai chuyện, mạo phạm sư huynh thì nên có kết cục này. Ta đã cảnh cáo thủ hạ ở dưới để bọn họ cảnh giác một chút, chắc chắn sẽ khiến sư huynh chơi thoải mái.”

“Ngươi giết người của mình thì có liên quan gì đến ta đâu?” Nhậm Dật Phi cũng không thèm liếc nhìn thứ trên mâm.

Cảnh cáo ta?

“Đúng đúng đúng, là ta đa tâm. Bởi vì hôm qua sư huynh hủy đi rất nhiều gian phòng nên ta còn nghĩ rằng huynh không cao hứng.”

Thanh Hồng vung tay lên, thị tòng mang mâm lui về sau. Hắn mang theo gương mặt tươi cười chân thành dựa vào gần Nhậm Dật Phi: “Nếu sư huynh tò mò với nơi này thì không bằng để ta tự mình đưa huynh đi, ta quen thuộc nơi này mà.”

Mỹ phụ nhân thấy vậy liền cau mày, nàng vừa muốn tiến lên, Thanh Hồng lập tức bước tới một bước ngăn thân ảnh nàng ở phía sau.

Bọn họ dựa rất gần, Thanh Hồng vươn tay sửa lại cổ trường bào cho Nhậm Dật Phi, thấp giọng nói: “Cũng không biết sư huynh mang theo tiểu yêu từ đâu đến, tùy ý phá hư.”

Nhậm Dật Phi biết, đối phương đang chỉ trích Nhậm Dật Phi làm hỏng hình tượng của sư huynh hắn.

Thật ra người làm hỏng hình tượng của sư huynh hắn là hắn mới phải. Người như Hạc Quân không nên sa vào mối quan hệ bùng binh bất chính của bọn họ.

Sơ yếu lý lịch viết được ngàn chữ, Hạc Quân không cầu đạo thì cũng là người để người khác cầu đạo, trời sinh khiết phích, không thích tranh đấu, tình cảm lại rất thành thật…

Không thể nghi ngờ, chí hướng của Hạc Quân không đặt trên chuyện tình cảm. Cho dù có tình cảm thì cũng chỉ là tình nghĩa huynh đệ đơn thuần mà thôi, sẽ không có nhiều hơn.

Quan hệ của y và Thanh Hồng trước kia cực kỳ thân thiết, ít nhất trước khi y say rượu thì y rất tín nhiệm Thanh Hồng, nếu không làm sao có thể say khướt trước mặt người khác như thế? Có điều sau lần đó hai bên tan rã trong không vui, nguyên chủ bế quan trăm năm, vừa mới xuất sơn.

Như vậy tình cảm của y đối với sư đệ đi đâu? Sẽ nhanh chóng tan biến hầu như không còn chút gì ư?

Nguyên chủ vẫn để ý đến ba giọt tâm đầu huyết bị lấy đi trong hôm say rượu ấy, nhưng dù y gặp phải loại chuyện như thế thì vẫn không đề cập đến vấn đề giáo huấn sư đệ.

Nhậm Dật Phi nhìn về phía Thanh Hồng, ánh mắt vững vàng không đổi.

Hạc Quân là anh, là cha, chỉ không thể là tình nhân, đây chính là đáp án.

Thay mặt Hạc Quân có tình cảm phức tạp, ánh mắt Nhậm Dật Phi nhìn Thanh Hồng càng thêm phức tạp.

Trừ không vui thì còn có một loại bất đắc dĩ “không biết làm sao”. Tuy rằng thoạt nhìn giữa bọn họ là quan hệ giương cung bạt kiếm nhưng vẫn chưa tới mức trở mặt thành thù, chỉ có thất vọng nhiều hơn.

“Không cần ngươi tự mình dẫn đường, ta có đồng bạn.”

Tay Thanh Hồng hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ ngoại bào cho hắn: “Không biết là ai?”

“Ngươi đã gặp.”

Thanh Hồng nâng mắt, ánh mắt càng thêm nguy hiểm: “Sư huynh nhớ cẩn thận?”

“Hạc Quân, ta đến đây.” Salman đột nhiên đi ra từ chỗ rẽ. Trên lưng hắn mang một thanh kiếm, sải vài bước chân là đến trước mặt Nhậm Dật Phi, thái độ tự nhiên hào phóng, giống như là bằng hữu.

Sư đệ sư muội hai người bên này đồng thời nhìn qua, ánh mắt tựa mũi tên sắc nhọn.

Nhậm Dật Phi nhìn đối phương: Buổi tối cùng đi?

Salman hơi mỉm cười: Có thể.

Mỹ phụ nhân cười một tiếng: “Không biết vị này là?”

Thanh Hồng bị ngắt lời nhìn bộ dáng giao lưu ánh mắt ăn ý của hai người, sắc mặt cực kỳ khó coi, lại quay đầu nói với Nhậm Dật Phi: “Gia hỏa không biết gốc gác từ đâu chui ra, chỉ sợ có mục đích tiếp cận sư huynh.”

“Đại nhân quả là người hay quên, chúng ta vừa gặp hôm qua mà ngài đã quên mất. Còn nữa, cho dù hiểu người khác quá rõ ràng cũng không hẳn là chuyện tốt.” Salman ném cho đối phương một cái đinh không cứng không mềm.

Salman chỉ phản bác lại lời Thanh Hồng mà thôi, không ngờ vô tình đâm trúng tim đen Thanh Hồng, làm hắn nhất thời không nói nên lời.

Tâm tình Nhậm Dật Phi bay bay vui vẻ, trên mặt lại giả ý không vui: “Để ta đợi hồi lâu.”

Hôm qua Salman đã biết tính tình người nọ nên lúc này hắn cũng không phản bác, bị cào oan một cái cũng ngoan ngoãn nhận sai: “Là ta không đúng.”

Nhậm Dật Phi vung ống tay áo: “Tạm tha thứ cho ngươi lần này.”

Xem thái độ thân mật giữa bọn họ, biểu tình phu thê Thanh Hồng càng lúc càng khó coi. Hai người nhìn sư huynh và tiểu yêu kia trước sau rời đi, vô cùng ăn ý hài hòa.

“Hắn là ai? Vì sao lại thân thiết với sư huynh như vậy?” Mỹ phụ nhân hỏi trượng phu mình, khi nào sư huynh lại dựa gần người khác đến thế?

Thanh Hồng cũng vung tay áo: “Một tiểu yêu quái không biết sống chết.”

Hai NPC biểu hiện địch ý rõ ràng làm Salman dở khóc dở cười.

Thật ra hắn không sợ đối mặt với hai NPC này, chỉ là Salman không nghĩ đến sẽ có ngày hắn vướng vào yêu hận tình thù của NPC. Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu, chuyện gì cũng có thể gặp.

“Hạc Quân, bọn họ…?” Salman thử thăm dò.

“Không cần để ý tới.” Nhậm Dật Phi đáp lời, chẳng qua là cẩu huyết đầy đất, coi như cho hắn xem kịch đi.

Không cần để ý tới?…Salman cười khẽ.

Đại yêu bạch y phía trước lướt đi như gió, những NPC khác gặp y sẽ dừng lại chào hỏi, cho dù là người nhìn không thích y cũng phải dừng lại tìm lý do chào hỏi vài câu, cuối cùng trào phúng một câu.

Mà đối phương thì lại rất lạnh nhạt, đại yêu không quá để ý đến người khác yêu mình hay ghét mình.

Tiểu yêu ma bạch y đã như thế, nếu đổi lại thành đại yêu ma, chỉ sợ đến mặt của bọn họ y cũng không muốn ban cho một cái liếc mắt.

Salman vẫn còn nhớ rõ bộ dáng người nọ không thể chống đỡ nổi mà dựa tường nghỉ ngơi đêm qua. Đối phương không khác gì đóa hồng kiều diễm bị mắc mưa khiến người ta thương tiếc, lại vô cớ dâng lên ý nghĩ muốn chà đạp y.

Quả nhiên hư hỏng của con người là do trời sinh, Salman nghĩ thầm.

Nếu những yêu ma ái mộ y nhìn thấy biểu hiện suy yếu của đại yêu lúc bấy giờ sẽ thế nào nhỉ?

Sức mạnh và quyền thế càng cao, đạo đức càng đạm bạc. Khi muốn nắm giữ quyền khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay thì người ta sẽ muốn tìm kiếm những kích thích khác cao hơn, chẳng hạn như khinh nhờn sự tồn tại xa xôi nào đó mà mình không thể với tới.

“Thế mà mình lại đi lo lắng cho một NPC ở trong phó bản?”

“Ngươi tên gì?” Đang đi đến đình đài, Nhậm Dật Phi chợt dừng lại.

Salman nhớ đến tên nguyên chủ phổ thông dễ hiểu, đáp: “Đại bàng.”

Đại bàng? Nhậm Dật Phi lập tức liên tưởng đến cái tên “Hạc Quân” bình dân tương tự của mình: “Tên hay.”

“…” Salman không nói gì. Mặc dù đối phương là yêu ma cao lãnh nhưng gu thẩm mỹ vẫn ba chấm như cũ.

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn không trung, hắn dùng đầu quạt vén tóc dài đang rũ trước ngực ra phía sau.

Rõ ràng bọn họ ở trên mấy tầng mây, thế nhưng cảnh vật trước mặt lại không khác gì ở dưới mặt đất, đều là giữa thanh thiên bạch nhật, không biết dùng pháp thuật gì.

Thời gian cũng vừa đúng lúc ánh mặt trời lười nhác rơi xuống đình viện, một con bạch lộc từ đâu đi đến dạo chơi giữa vườn cỏ xanh rì.

Ban đêm đi tới đi lui đều là hành lang không có điểm cuối, ban ngày lại thấy đình viện trùng điệp giữa không trung, lầu các cao thấp nhấp nhô, giữa cảm giác ngay ngắn chỉnh tề là chút cảm giác tự tại, vừa nhìn đã biết kiến trúc này do bàn tay của danh gia nào đó dựng nên.

“Đình Vân Các, Xuân Nhật Yến, ngắm hoa?” Nhậm Dật Phi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, một bên suy tư. Yến tiệc này không phải yến tiệc bình thường.

“Nếu ngươi đồng hành cùng ta thì sẽ bị người khác nhìn chằm chằm không buông, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Hắn quay đầu nhìn Salman.

Thân phận của Hạc Quân khá đặc thù, nếu cùng y ở chung một chỗ thì đương nhiên mỗi hành động cử chỉ của Salman đều sẽ bị người chú ý, đặc biệt là bị Thanh Hồng chú ý, đối với người chơi thì đây không phải chuyện tốt gì.

“Hạc Quân đang ám chỉ ai?”

“Tất cả mọi người, trừ ta và ngươi. Sợ sao?” Nhậm Dật Phi cố ý nói vậy để hắn biết quan hệ này có gì thiệt hơn.

Salman sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Hạc Quân không sợ thì có gì ta phải sợ?”

Khẩu khí này chứng tỏ người nọ rất tự tin về bản thân thì phải.

Thật ra người chơi bánh ngọt có một loại khí chất rất đặc biệt của riêng hắn, đối phương cũng khiến người khác yêu thích. Cho dù người nọ không có hương khí thì Nhậm Dật Phi cũng nguyện ý tìm hắn hợp tác.

Nhưng không biết thế nào mà mùi hương trên người đối phương lại cực kỳ lớn tiếng dọa người, còn nhanh hơn cả cảm quan của Nhậm Dật Phi, người chưa thấy đã nhiệt tình nhắc nhở: Đây nè, đây nè, anh ta ở chỗ này nè.

“Vươn tay đến đây.” Nhậm Dật Phi nói.

Salman vươn tay, một nụ hoa pha lê màu ngọc bích nho nhỏ dừng trên lòng bàn tay hắn, cảm xúc mềm mại như đệm thịt dưới móng vuốt của chú mèo con nhẹ nhàng lướt qua.

“Giữ lại lễ vật hôm qua,” Nhậm Dật Phi xoay người muốn đi, “Buổi tối chúng ta lại gặp.”

“Hạc Quân đi đâu?”

Nhậm Dật Phi nghĩ nghĩ: “Đi đến phòng bếp, mượn chút rượu.”

“Rượu?”

“Ừm.” Nhậm Dật Phi bước hai bước, hướng nơi nào nhìn thoáng qua rồi rời khỏi nơi này, cũng không quay đầu lại.

___

Tác giả có lời muốn nói:

A Phi: Bùng binh là của mấy người, tui hỏng có liên quan gì hết à nha.

___

Thùy hoa môn là cái cửa này nà:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.