Hàn Dung buông Đỗ Nhược Ngu ra, cười như không cười, đôi mắt cố ý vô tình mà liếc về phía Sư Diệc Quang, nói: “Thư kí Đỗ phải cố lên đó, tranh thủ sớm ngày thoát độc thân. Không bằng Sư tổng hỗ trợ giới thiệu vài người xem, xem có người thích hợp không, để trên người thư kí Đỗ có chút mùi khác.”
Đỗ Nhược Ngu không hiểu lời cô nói, cái gì để lại mùi, nghe thật hôi.
Sư Diệc Quang nghe xong, lập tức đen mặt, nói: “Cô là chó à.”
“Tôi mới không phải chó.” Hàn Dung nghe xong những lời này rất không vui, cô tiếp tục đẩy Đỗ Nhược Ngu đi ra ngoài, ung dung thong thả bỏ xuống một câu, “Nhưng Sư tổng thế mà lại chuyển sang ăn chay à.”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy so với anh cùng Sư Diệc Quang, Hàn Dung càng tùy tính với Sư Diệc Quang hơn, có cái gì nói cái đó, không giống cấp trên cấp dưới lắm.
Đỗ Nhược Ngu tới công ty muộn, không biết những việc lúc trước, Hàn Dung có địa vị thế nào cũng không rõ.
Nhưng những thứ này đều không liên quan với anh, Đỗ Nhược Ngu đi với Hàn Dung ra khỏi công ty, Hàn Dung cũng không làm phiền anh nữa, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới rón ra rón rén về lại gara, lái chiếc xe của Sư Diệc Quang ra.
Anh tìm một quán mì, gọi một phần đặc biệt, thêm một món phụ. Ngồi trong quán mì xì xụp ăn xong mới cảm thấy sống lại.
Anh nhìn thời gian, cảm thấy còn hơi sớm, nên lái xe đến siêu thị, mua sắm một ít nguyên liệu nấu ăn, đặt vào cốp xe.
Chờ anh chậm rì rì trở lại biệt thự của Sư Diệc Quang, mới phát hiện đèn vẫn tắt.
Đỗ Nhược Ngu thở dài, cũng không buồn chạy vòng vòng nữa, đỗ xe ở ven đường trước cổng, đường đi trong khu biệt thự cao cấp rất rộng, ít người qua lại. Mở cửa sổ xe xuống, tắt máy, chỉ ngồi trong xe chờ đợi.
Anh mở WeChat, nhìn thấy hàng loạt nhóm công ty xen lẫn với nhóm sinh viên mà đau đầu, lướt vòng bạn bè, nội dung không phải quảng cáo thì là ăn nhậu chơi bời, anh nhìn nhìn, chợt nhớ mình đã chặn Đỗ Dĩnh Dĩnh.
Đỗ Nhược Ngu kéo em gái ra tới, không chủ động tìm cô nói chuyện mà đi đọc chuyên mục của cô.
…… Cô thật sự làm một bộ đam mỹ.
Văn án không viết cụ thể, chỉ viết “Tổng tài công cùng ảnh đế thụ”.
Chắc chắn là thấy ảnh đế Bùi Lăng trong hôn lễ, sau đó lột nhân thiết của anh ta, não bổ ra một loạt cốt truyện đam mỹ.
Đỗ Nhược Ngu rất tức giận, tại sao không phải tổng tài công cùng thư kí thụ, ngay cả em gái anh cũng đi hủy CP.
Còn có người đọc khóc dưới bài của Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Thái thái chị không viết ngôn tình sao, không ăn đam mỹ huhuhu.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, lại đăng kí một tài khoản phụ, bình luận dưới bài của Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Không ăn đam mỹ, viết đam mỹ liền unfollow tác giả, cho điểm kém!”
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới thoải mái, rời khỏi APP Tấn Giang, lại nhìn thời gian, cũng không biết Sư Diệc Quang về giờ nào. Anh nghĩ nghĩ, vẫn nhắn cho Sư Diệc Quang.
“Sư tổng, tôi không vào nhà được.”
Sư Diệc Quang lập tức nhắn lại một chuỗi dấu ba chấm: “………… Cậu chờ, tôi lập tức quay lại.”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục ngồi chờ chủ nhà tới mở cửa cho anh, trong lúc đó thì mẹ Đỗ gọi đến.
Mẹ Đỗ lo lắng cho cuộc sống tân hôn của anh nên đặc biệt gọi điện hỏi thăm.
“Con là người đã kết hôn rồi, trưởng thành lên đi đừng nhỏ mọn.”
“……” Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm hóa ra anh có nhân thiết nhỏ mọn à? Từ khi cha anh qua đời anh chưa mất bình tĩnh với ai, cũng không có làm nũng gì, nhiều nhất là nhéo Đỗ Dĩnh Dĩnh giỡn chơi.
Nhưng anh hiểu mẹ chỉ lo lắng cho anh, anh yên lặng nghe, cũng không phản bác.
“Sư tổng vừa nhìn đã biết là người sống trong nhung lụa từ nhỏ, khẳng định sẽ có chỗ không hiểu được với con, con cũng đừng oán trách, giao lưu nhiều hơn đi.”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Mẹ, con làm với Sư tổng rất nhiều năm, hiểu anh ấy mà.”
Mẹ Đỗ nghe xong liền đổi chủ đề nói: “Mẹ còn chưa nói xong, nhưng con cũng không cần quá thận trọng, nếu kết hôn hai người sống chung đều bình đẳng. Hôn nhân mà một bên quỳ gối sẽ không kéo dài được lâu.”
Sư Diệc Quang quá giàu, trên trời dưới đất với Đỗ gia, mẹ Đỗ tất nhiên biết khoảng cách này, cũng nhạy bén nhận thấy được Đỗ Nhược Ngu còn coi Sư Diệc Quang là ông chủ.
Đỗ Nhược Ngu nuốt nước bọt, không biết nên nói gì.
“Phi phi phi, con mới vừa tân hôn, chắc chắc sẽ thiên trường địa cửu.” mẹ Đỗ sửa lại nói, “Tóm lại thông minh lên, Sư tổng đâu?”
Trải qua một ngày như vậy, Đỗ Nhược Ngu vốn đã bình tĩnh trở lại, lúc này nghe mẹ nói, những cảm xúc kìm nén trong lòng anh lại đột nhiên dâng lên, khiến cổ họng anh có chút tắc nghẽn.
Ngày đầu tiên kết hôn khác với những gì anh tưởng tượng, anh chỉ hơi buồn một chút.
Khu biệt thự yên tĩnh, không có một chút tiếng người, Đỗ Nhược Ngu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ xe, hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có việc gì nói: “Anh ấy đang đọc sách trong thư phòng.”
Mẹ Đỗ lập tức nói: “Được rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đỗ Nhược Ngu vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy một chiếc ô tô từ phía đối diện chạy tới, không phải xe công vụ của Sư Diệc Quang sao.
Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy chiếc xe đậu đối diện mình, tài xế xuống xe mở cửa cho Sư Diệc Quang.
Nhắc mới nhớ, người tài xế này cũng rất buồn cười, đối mặt với Sư Diệc Quang còn tất cung tất kính hơn Đỗ Nhược Ngu, Sư Diệc Quang nói đi bên trái, làm tài xế, anh ta rõ ràng biết bên phải mới đúng, nhưng cũng thành thật đi theo Sư Diệc Quang nói.
Sư Diệc Quang xuống xe bảo tài xế lái đi, sau đó bước tới mở cửa cho Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu đỗ chiếc Mercedes-Benz trong gara trước, sau đó mang nguyên liệu mua vào.
Sư Diệc Quang đứng ở trong phòng khách nhìn thấy túi xách lớn nhỏ của anh, dừng lại một chút, hỏi: “Đây là cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu cười nói: “Một số thứ dùng để nấu nướng. Sư tổng, tôi có thể dùng bếp được không?”
Sư Diệc Quang nhìn căn bếp đủ sáng để trượt băng của mình, cau mày nói: “Đừng làm loạn.”
Đỗ Nhược Ngu biết anh ta vậy là đồng ý rồi, vui vẻ nói: “Cảm ơn Sư tổng.”
Sư Diệc Quang bổ sung một câu: “Cậu tự dọn cho mình thôi.”
Ẩn ý là đừng làm phiền anh ta.
Đỗ Nhược Ngu biết giữa trưa nhà ăn công ty sẽ nấu bữa riêng cho cao tầng, buổi sáng có tài xế đưa đồ ăn cho anh ta, nhưng buổi tối không biết giải quyết thế nào.
Nhưng Đỗ Nhược Ngu cũng không hỏi nhiều, hỏi nhiều tổng tài sẽ phiền.
Sư Diệc Quang mở hệ thống bảo hệ quyền hạn cho anh, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng có thể tự ra vào ngôi nhà.
Sư Diệc Quang do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Tôi quên mất.” Anh ta có vẻ hơi áy náy ngượng ngùng, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Lần sau cậu nói cho tôi biết sớm hơn, không cần phải chờ nửa ngày.”
Anh ta để Đỗ Nhược Ngu tan làm sớm để anh về nghỉ ngơi, kết quả vẫn là chờ tới bây giờ mới vào nhà.
Đỗ Nhược Ngu vội vàng tự trách mình: “Tôi cũng quên mất, tôi về rồi Hàn trợ lý cũng còn ở đó nên khó nói.”
Họ bí mật kết hôn mà không hề nói với đồng nghiệp trong công ty.
Sư Diệc Quang nghe được Đỗ Nhược Ngu nhắc tới Hàn Dung, gần như không thể nhận ra được cau mày.
Đỗ Nhược Ngu không biết Sư Diệc Quang có nhớ đến lời Hàn Dung nói anh có mùi giống chó độc thân hay không.
Loại chuyện này thật sự có thể dựa vào mùi để phân biệt sao?
Đỗ Nhược Ngu thấy mình có thể ra vào thoải mái nên lại đi ra ngoài.
“Cậu làm gì?” Sư Diệc Quang khó hiểu nhìn anh.
“Gara còn có quà kết hôn, tôi xách vào.”
Sư Diệc Quang: “……” Anh ta hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đỗ Nhược Ngu dọn quà vào nhà, Sư Diệc Quang xụ mặt chỉ huy anh đem đồ bỏ vào một phòng kế lầu một.
Đám cưới của họ không hề được công khai, thực tế số lượng quà tặng không xứng đáng với địa vị của Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang ngoài miệng nói ném hết, nhưng trong đó có mấy món người quan trọng gửi đến, không thể ném loạn.
Nhưng hôm nay thật sự quá mệt, Đỗ Nhược Ngu cũng không có thời gian thu dọn nên tạm thời để nó trong phòng.
Dù sao trong căn phòng lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, cũng không tốn diện tích.
Trằn trọc một ngày, cả hai người đều có chút mệt mỏi nên Đỗ Nhược Ngu báo cho Sư Diệc Quang một tiếng, về phòng mình.
Anh tắm rửa, thay bộ đồ ngủ, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì có người gõ cửa.
Đỗ Nhược Ngu không thể tin được, trong phòng này trừ anh chỉ còn mỗi Sư Diệc Quang.
Tổng tài thế mà lại chủ động đi gõ cửa phòng mình?
Đỗ Nhược Ngu thấp thỏm mở cửa phòng, liền thấy Sư Diệc Quang xụ mặt, vẻ mặt lạnh lùng hơi hếch cằm, cúi đầu nhìn anh.
Tổng tài nói: “Cậu ngủ phòng tôi.”
——oOo——