Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 49



 

Chiếc nhẫn hình sóng lúc này trông cực kì lấp lánh, đôi mắt của Sư Diệc Quang bị ánh bạc lóa mắt, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Anh ta quay đầu nhìn Vương Dần Nhất, Vương Dần Nhất còn vẻ mặt tự hào.

Tự hào vì bị đá có ích gì, quả thực không hiểu được mạch não đồ ngốc ấu trĩ.

Nhưng Sư Diệc Quang vẫn lửa giận ngập trời, lúc anh ta không biết Đỗ Nhược Ngu sao có thể thông đồng với Vương Dần Nhất rồi? Lại còn thân quen như thế!

Còn có, vết cắn của hổ con trên chân anh ta rất đau, không ai để ý sao? Anh ta không thể làm gì được hổ con, chỉ có thể giả vờ không quan tâm, nhưng hổ ở tuổi này đã có răng dài rồi, cắn thật như thế sao còn có thể giả vờ nhẹ nhàng được?

Cho nên Sư tổng vẫn rất tức giận, cực kì tức giận.

Sư Diệc Quang lại rống qua Vương Dần Nhất, nói: “Ai cho anh tiếp cận cậu ấy? Tại sao anh biến thành nguyên hình? Anh có phải đang cố chiếm thiện cảm không hả?”

Vương Dần Nhất đơn giản cho rằng sư tử điên rồi cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đi tới, sư tử lại gầm lên: “Anh định làm gì?”

Cố ý muốn so giọng ai to hơn hả? Vương Dần Nhất cũng rống lên: “Tôi lấy con về!”

Vương Dần Nhất đi đến trước mặt Sư Diệc Quang, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cổ hổ nhỏ, để nhóc mở miệng.

Vương Anh Chiêu cuối cùng cũng nhả răng ra, bị ba ba ngậm lên mang đi.

Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn ôm cổ Sư Diệc Quang, lúc này cảm thấy Sư tổng bình tĩnh hơn chút mới thả lỏng cánh tay.

Vương Dần Nhất đặt Chiêu Chiêu cạnh chân mình, đứa nhỏ vẫn bị dọa sợ, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy.

Vương Dần Nhất nhìn hổ con cũng có chút bực bội, toàn do Sư Diệc Quang vừa đến đã rống lên dọa con anh ta.

Lão hổ đến bây giờ vẫn không hiểu Sư Diệc Quang tức giận vì điều gì, nói: “Tôi nghĩ thư kí Đỗ không phải là người tốt để quan tâm đến chuyện của cậu. Công ty của cậu còn quan tâm đến đời sống riêng tư của người khác à?”

Vương Dần Nhất đánh giá Sư Diệc Quang từ trên xuống dưới, suy đoán tâm lý của Sư Diệc Quang: “Đồ băng sơn lãnh đạm như cậu cực kì ghen ghét tôi à, đã kết hôn một lần, lần này còn chủ động tích cực tiếp tục theo đuổi hạnh phúc tương lai, cậu thấy tịch mịch hả?”

Lời nói của anh ta lại đốt cháy Sư Diệc Quang trong một giây, con sư tử lao ra dùng móng vuốt răng nanh vồ lấy con hổ.

Đỗ Nhược Ngu bị anh ta kéo về phía trước suýt chút nữa ngã xuống đất, thế là anh lại ôm chặt con sư tử lớn.

“Nói cái ma quỷ gì! Tôi phải quản cậu ta, cậu ta là ——”

Đỗ Nhược Ngu duỗi tay che miệng anh ta lại.

Miệng sư tử quá lớn, Sư Diệc Quang lại đang gầm rú, thiếu chút nữa cắn luôn tay anh.

Không thể bại lộ, thứ nhất Vương Dần Nhất dù sao cũng là người ngoài, cho anh ta biết quan hệ của bọn họ sẽ rất phiền toái; thứ hai nếu nói cho Vương Dần Nhất chuyện này, chắc anh ta sẽ cảm thấy càng thêm mất mặt, người ta vừa mới bị từ chối để lại chút mặt mũi cho người ta đi.

Đỗ Nhược Ngu ôm sư tử, vừa ngăn cản vừa nháy mắt ra hiệu cho Vương Dần Nhất.

Cầu xin anh, đi nhanh đi.

Chỉ cần Vương Dần Nhất đừng kích thích Sư Diệc Quang nữa, anh sẽ có thể chậm rãi trấn an sư tử.

Vương Dần Nhất nhìn Đỗ Nhược Ngu với ánh mắt không đồng tình, nhưng anh ta cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của sư tử quá điên cuồng, Chiêu Chiêu vẫn còn ở đây, anh ta cũng muốn mau chóng đưa con trai mình về.

Vương Dần Nhất lúc này mới nói: “Đừng rên rỉ nữa, đi thôi.” Nói xong, anh ta lại thay đổi.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng xoay người.

Vương Dần Nhất thực sự muốn thay đổi thì thay đổi như anh ta đã nói.

Không chỉ hổ lớn có thể biến hình dễ dàng mà ngay cả hổ nhỏ cũng có thể biến thành một cậu bé sau khi được cha dỗ dành. Vương Dần Nhất nhặt quần áo mặc vào, lại xử lý cho con trai, lúc này mới nói với Đỗ Nhược Ngu: “Đi thôi, thư ký Đỗ, mặc dù chúng ta không thể phát triển quan hệ đặc biệt, nhưng tôi thật sự thưởng thức cậu, Chiêu Chiêu cũng rất muốn tiếp tục làm bạn với cậu.”

Vương Anh Chiêu còn đang bị kinh hách, nắm ống quần ba ba nhìn Đỗ Nhược Ngu.

Không đợi Đỗ Nhược Ngu đáp lại, Sư Diệc Quang liền lớn tiếng rống: “Mau cút!”

Vương Dần Nhất đêm nay bị anh ta rống đến mức lỗ tai đều ong ong, lúc này anh ta lại muốn phát tác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Đỗ Nhược Ngu, anh ta buộc mình phải chịu đựng, ôm con trai tức giận rời khỏi phòng riêng.

Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Anh đóng cửa lại đàng hoàng rồi bước đến bên cạnh Sư Diệc Quang.

Sau khi Vương Dần Nhất rời đi, sư tử lại không rên một tiếng, yên lặng ngồi xổm dưới đất giận dỗi.

Đỗ Nhược Ngu lại ôm sư tử, chịu thua nói: “Sư tổng, đừng tức giận.”

Sư tử bị anh ôm, vẫn cứng đờ cả người, nhưng nhiệt độ cơ thể giảm lại nhiều, Đỗ Nhược Ngu vùi mặt vào lông bờm, nói: “Thật sự không có gì, tôi đã nói rõ với Vương tiên sinh.”

Anh một năm một mười kể lại chi tiết cho Sư Diệc Quang nghe, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt sư tử.

Nhưng Sư Diệc Quang đã rống lên quá nhiều, bây giờ anh ta đã trở lại vẻ thờ ơ, nửa ngẩng đầu, bờm rối bù bất động.

“Cho nên sự tình chính là như vậy, cũng có chút hiểu lầm.” Đỗ Nhược Ngu nói.

Sư Diệc Quang không phản ứng.

“Nhưng tôi thực sự không cố ý không nói cho anh biết, và tôi cũng không mong đợi điều này.”

Sư Diệc Quang vẫn bất động.

“Nếu tôi muốn gạt anh thì sẽ không đến nơi đây ăn, còn dùng thẻ thành viên của anh để tiêu xài.”

Đỗ Nhược Ngu thấy lỗ tai Sư Diệc Quang hơi động một chút, nhưng vẫn không để ý bên này.

Đỗ Nhược Ngu vò đầu bứt tai, nghĩ còn cần nói gì đó, chỉ có thể nói: “Kỳ thật tôi chủ yếu là muốn chơi với đứa nhỏ, tôi không giao tiếp nhiều với Vương tiên sinh.”

Sư tử tiếp tục không nói lời nào.

Đỗ Nhược Ngu nên nói đều nói xong, chỉ có thể yên lặng ôm sư tử, dựa vào người anh ta, sư tử không cự tuyệt cũng không đáp lại.

Một lát sau, Đỗ Nhược Ngu nhỏ giọng nói: “Cái kia, Sư tổng, tôi muốn về nhà, nếu không chúng ta về trước đi?”

Cửa tuy đã đóng, nhưng đã quá lâu, không có gì đảm bảo người trong câu lạc bộ sẽ không tới kiểm tra, Sư Diệc Quang vẫn duy trì hình dạng sư tử, quá nguy hiểm.

Đỗ Nhược Ngu vừa nói ra những lời này, cảm giác được thân thể mình đang ôm run lên, anh tưởng Sư Diệc Quang sắp đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Đỗ Nhược Ngu hơi ngơ ngẩn, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, thật cẩn thận hỏi: “Sư tổng…… anh không biến lại được sao?”

Thân thể sư tử đột nhiên căng thẳng, Sư Diệc Quang quay đầu gầm lên với anh: “Để tôi yên tĩnh một lát!”

Cho nên…… Thật là không biến lại được.

Đỗ Nhược Ngu vừa lo lắng vừa buồn cười, hổ có thể tùy ý biến hình, nhưng một khi Sư Diệc Quang cảm thấy áp lực quá lớn, anh ta sẽ không biến lại được.

Vậy có thể làm gì đây? Một con sư tử nghênh ngang bước ra sẽ khiến mọi người sợ hãi, chỉ có thể đợi Sư Diệc Quang tự biến về.

Đỗ Nhược Ngu nhắm mắt lại, nói: “Sư tổng, thực xin lỗi……”

Để anh bị căng thẳng.

Bởi vì Sư Diệc Quang không đẩy anh ra, Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn ôm sư tử, thật sự rất ấm áp, anh yên lặng chờ đợi.

Ngay khi Đỗ Nhược Ngu bắt đầu muốn gọi Hàn Dung hoặc là luật sư Lâm, Sư Diệc Quang rốt cuộc giật giật, Đỗ Nhược Ngu buông anh ta ra, giương mắt nhìn anh ta.

Sư tử dùng mũi đẩy anh qua một bên, sau đó biến lại.

Sư Diệc Quang trầm mặc mặc quần áo, túm Đỗ Nhược Ngu đi ra ngoài.

Đỗ Nhược Ngu bị anh ta lôi kéo ra bãi đỗ xe, lại bị nhét vào trong xe, anh vốn muốn nói xe anh cũng ở bên cạnh, nhưng nhìn sắc mặt Sư Diệc Quang lại không hé răng.

Sư Diệc Quang âm trầm lái xe, lại kích hoạt kỹ năng bão tuyết, Đỗ Nhược Ngu ngồi bên cạnh cảm nhận được thời tiết lạnh giá, lạnh đến mức không dám nói một lời.

Về đến nhà, tổng giám đốc xuống xe trước, Đỗ Nhược Ngu theo sau đi vào.

Vừa vào nhà, Đỗ Nhược Ngu đã bị bế lên.

Nói thật, Đỗ Nhược Ngu đã trải qua tình huống này rất nhiều lần, dù sao anh cũng là một người đàn ông cân nặng bình thường, nhưng lần nào Sư Diệc Quang cũng có thể dễ dàng bế anh lên tựa như không tốn chút sức lực nào.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, có lẽ đây là sức mạnh của sư tử.

Nhưng mỗi lần anh bị bế như vậy đều có nghĩa là Sư Diệc Quang tâm tình không tốt.

Quả nhiên, Sư Diệc Quang bế anh lên phòng ngủ chính trên tầng hai, ấn anh lên giường như trước.

Lúc này đây, Sư Diệc Quang đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống anh.

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu ngược sáng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của tổng giám đốc.

Tổng giám đốc sắc mặt vô cảm, cụp mắt xuống, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng khí chất toát ra lại rất đáng sợ.

Đỗ Nhược Ngu cũng không lạ gì loại bầu không khí này, lần trước anh tìm đường chết, cầm bạc hà mèo phun sương tới dụ dỗ Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang giống hiện tại như đúc.

Trông như muốn ăn thịt anh.

Đỗ Nhược Ngu không dám nói gì, chỉ nhìn về phía tổng giám đốc, người này cũng lạnh lùng nhìn anh.

Im lặng quá, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Qua hơn nửa ngày, Sư Diệc Quang mới thở dài.

Anh ta thở dài, giơ tay đỡ trán, thu lại vẻ mặt u ám, chuyển sang vẻ mệt mỏi.

Đỗ Nhược Ngu cảm giác như bị đâm vào tim, phản ứng của tổng giám đốc lại khác với những gì anh nghĩ.

Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng rằng Sư Diệc Quang sau khi trở về sẽ lớn tiếng mắng anh, nhưng không ngờ anh ta lại thở dài.

“Tại sao cậu không nói với tôi.” Sư Diệc Quang bình tĩnh hỏi.

Đỗ Nhược Ngu ấp úng nói: “Tôi không dám, sợ anh tức giận.”

Sư Diệc Quang cùng lão hổ không có mối quan hệ tốt, anh ta nói rõ rằng anh không được phép tiếp xúc với hổ, tuy rằng không phải Đỗ Nhược Ngu chủ động, nhưng đúng là anh đã làm quen với Vương Dần Nhất.

Đỗ Nhược Ngu tiếp tục chờ tổng giám đốc chất vấn, không ngờ lại im lặng.

Đỗ Nhược Ngu bối rối không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào, sự im lặng của Sư Diệc Quang còn tệ hơn cả việc mắng mỏ anh.

Anh không biết tổng giám đốc kỳ thật cũng đang rối rắm.

Sư Diệc Quang tự hỏi nửa ngày chỉ có thể hỏi ra một câu như vậy.

Bởi vì mặt khác Đỗ Nhược Ngu xử lý rất tốt.

Thậm chí nếu không phải anh cố ý đến hội sở kia ăn, hệ thống thành viên cũng sẽ tự động thông báo cho Sư Diệc Quang về việc tiêu phí của anh, Sư Diệc Quang căn bản sẽ không nhận ra điều gì cả, và anh có thể giải quyết vấn đề một cách lặng lẽ.

Vương Dần Nhất có cảm tình với anh nhưng anh đã xử lý xong.

Sư Diệc Quang cau mày, đưa tay móc chiếc nhẫn quanh cổ Đỗ Nhược Ngu rồi bắt đầu nghịch ngợm.

Chẳng trách cậu nói muốn tìm chiếc nhẫn hôm đó, chắc để chuẩn bị cho những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay.

Tưởng tượng đến điểm này, Sư Diệc Quang càng tức giận.

Anh ta tức giận vì sao Vương Dần Nhất lại có ánh nhìn tốt với Đỗ Nhược Ngọc như vậy, anh ta cũng tức giận vì sao Đỗ Nhược Ngọc có thể bình tĩnh giải quyết vấn đề này như vậy, kiểu cân nhắc không cần lo lắng này cũng khiến anh ta tức giận.

Nếu bọn họ không kết hôn, liệu Đỗ Nhược Ngu có chấp nhận sự theo đuổi của Vương Dần Nhất không?

Giả định này khiến Sư Diệc Quang tức giận.

Anh ta cũng giận chính mình vì đã quá tức giận.

Sư Diệc Quang kéo chiếc nhẫn của Đỗ Nhược Ngu, sợi dây chuyền bạc siết cổ anh khiến Đỗ Nhược Ngu hơi đau.

Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi Sư Diệc Quang: “Sư tổng, anh còn tức giận sao?”

Sư Diệc Quang mím môi mỏng không nói gì.

Đỗ Nhược Ngu bình thường tuy rằng rất nghe lời, nhưng kỳ thực có rất nhiều ý tưởng, lá gan cũng lớn.

Lúc này trong lòng anh đột nhiên dao động, hỏi một vấn đề căn bản.

“Tại sao anh lại tức giận như vậy?”

Câu hỏi này vừa thốt ra, giống như bật công tắc cho Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang tức giận ném anh xuống giường hung dữ hỏi anh: “Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

Đỗ Nhược Ngu nằm trên giường ngước mắt nhìn tổng giám đốc, đột nhiên cười nói: “Là bởi vì anh cảm thấy xấu hổ? Hay là dục vọng muốn độc chiếm?”

Động vật họ mèo không thích người khác ăn trộm đồ của chúng hoặc xâm phạm lãnh thổ của chúng.

Điều này có nghĩa là anh đã được đưa vào lãnh thổ của Sư Diệc Quang sao?

Sư Diệc Quang không trả lời mà tháo kính xuống, chọn cách cúi đầu lấp kín miệng anh.

Đầu óc Đỗ Nhược Ngu trống rỗng trong giây lát, sau đó anh ngoan ngoãn hợp tác.

Từ nông đến sâu, họ hôn nhau say đắm, Sư Diệc Quang mút lấy môi và lưỡi của anh như thể rất muốn người ở dưới mình chết ngạt.

Đỗ Nhược Ngu cố hết sức hít vào từ khe hở, không đành lòng để anh ta rời đi.

Đỗ Nhược Ngu cầm lòng không đậu, túm vai áo Sư Diệc Quang, vò nát chất liệu vải mịn.

Bọn họ dính sát vào nhau, Đỗ Nhược Ngu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của tổng giám đốc.

Hồi lâu sau, dường như cảm xúc đã phát tiết qua nụ hôn này, Sư Diệc Quang ôm Đỗ Nhược Ngu trở mình, anh ta nằm xuống phía dưới, để Đỗ Nhược Ngu nằm trên người mình.

Sau đó anh ta đẩy Đỗ Nhược Ngu ra.

Lần này biến thành Đỗ Nhược Ngu rũ mắt xuống, hai người nhìn nhau, trong mắt Sư Diệc Quang hiện lên một tia xấu hổ.

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười sờ lên mắt anh ta nói: “Không sao đâu, Sư tổng, nếu bây giờ ngài chưa nghĩ ra thì có thể từ từ suy nghĩ.”

Anh là một người kiên nhẫn và anh có thể chờ.

Thái độ của Sư Diệc Quang khơi dậy hy vọng trong anh, anh đã có hy vọng, chờ đợi cũng không có hại gì.

Anh có thể đợi cho đến khi Sư Diệc Quang có được câu trả lời rõ ràng trong lòng.

Nói xong cúi đầu hôn lên khóe miệng tổng giám đốc, ngượng ngùng cười.

Sư Diệc Quang nhìn anh thật sâu, sau đó kéo anh xuống, hai người lại hôn nhau.

Nhưng hai người đều là đàn ông, ôm chặt như vậy, lại hôn rất nhiều lần, đều cảm giác nhiệt độ thân thể tăng lên.

Đỗ Nhược Ngu sắc mặt đỏ bừng ngồi dậy trong vòng tay của Sư Diệc Quang, anh ngồi quỳ trên giường, tư thế ngoan ngoãn, nhưng trong miệng lại nói ra lời lớn mật.

“Sư tổng, muốn tôi giúp anh không.”

 

——oOo——

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.