Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Hiện tại ta mới vừa tỉnh lại.
Chuyện là thế này, hôm qua Trương Trùng Cửu nói một ít chuyện không thể hiểu nổi, sau đó hắn hôn ta, kỳ thật hai chúng ta không biết xấu hổ đã hôn nhau rất nhiều lần, ta đối với hắn cũng không phải rất phản cảm, cho nên ta cũng không có đẩy hắn ra.
Vấn đề là cái kia của ta.
Sau khi Trương Trùng Cửu phát hiện thì cứ cười mãi, nói thật dáng dấp của hắn không tồi, ta lại không biết cách che giấu mình, cho dù biết lúc này không đúng lúc, ta vẫn cảm thấy rất động lòng.
Nhưng ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với hắn.
Tuy rằng biết làm như vậy rất ngốc, nhưng ta vẫn mở miệng hỏi: “Trương Trùng Cửu, ngươi muốn đối phó với sư phụ ta thế nào?”
Đúng vậy, ta hỏi vấn đề này là muốn biết trong đó rốt cuộc có chỗ giảng hòa được hay không, nếu sư tỷ có ở đây, nàng chắc chắn sẽ ném cho ta một cái tát, sau đó mắng ta là đồ ngốc, đến đây mà còn ảo tưởng.
Quả nhiên, Trương Trùng Cửu tuy rằng còn đang mỉm cười, nhưng cảm xúc trong ánh mắt hắn đã thay đổi.
Hắn nói: “Vấn đề này ta không muốn trả lời.”
Sau đó, hắn xoay người muốn đi.
Lúc này ta mới phát hiện bờ vai hắn rất rộng, trước kia ta chưa bao giờ chú ý qua, tựa như giờ phút này ta mới chú ý tới đường cong sườn mặt hắn rất kiên nghị. Sư muội từng rất nghiêm túc phổ cập khoa học cho ta, nàng nói: “Sư huynh, muội sẽ cho sư huynh biết, loại đàn ông nào là lòng dạ sắt đá, sư huynh có thể lập tức nhìn ra ngay! Muội nói cho sư huynh nghe! Đàn ông tóc cứng không có người nào tốt! Chẳng lẽ sư huynh cho rằng đàn ông tóc mềm thì tốt sao? Sai! Đàn ông tóc mềm do dự không quyết đoán, cũng không phải người tốt! Đàn ông không có ai là người tốt! Bao gồm cả sư huynh!”
Tóc Trương Trùng Cửu là tóc cứng sao? Ta theo bản năng duỗi tay đi sờ, không nghĩ tới hắn đột nhiên quay đầu, ngón tay ta chạm vào mặt hắn.
Ánh mắt hắn tức khắc trở nên vô cùng mềm mại, ta không biết phải hình dung như thế nào nữa.
Sau đó hắn ôm ta lui về phía sau, một bên lui một bên hôn môi ta, xuất phát từ tư tâm ta không có cự tuyệt hắn, hơn nữa cơn sợ hãi của ta đối với hắn đang dần dần tiêu tan.
Bên ngoài có người đang đi lại, đại khái là người trông coi ta đang thay ca, Trương Trùng Cửu thì thầm khe khẽ: “Ngươi cố gắng đừng lên tiếng nhé.”
Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Lúc ta nằm mơ cũng từng mơ thấy chuyện này, nhưng nó và hiện thực hoàn toàn khác nhau — nơi này ngay cả giường cũng không có!
Trương Trùng Cửu một bên sờ phía sau lưng ta, một bên nói: “Ở chỗ này có được không?”
Ta lại hỏi một cái vấn đề không nên hỏi.
Ta hỏi: “Sư tỷ của ta, bọn họ thế nào rồi?”
Trương Trùng Cửu dừng một chút, trả lời ta: “Còn sống.”
Bọn họ còn sống, thần kinh vẫn luôn căng chặt của ta đột nhiên thả lỏng, vì thế ta đem tất cả lời nói kế tiếp nuốt vào trong bụng, nhìn Trương Trùng Cửu cởi áo khoác, ta còn phối hợp ngồi quỳ ở phía trên.
Cứ như vậy.
Ta cảm giác ngoại trừ đau đớn còn có mồ hôi, bởi vì mồ hôi nếm vào có vị mặn, cho nên tổng thể mà nói ta trải nghiệm không tính là tốt, hơn nữa tâm tư ta vẫn luôn lơ lửng trên mây, trong đầu nghĩ tới một vài thứ hoàn toàn không có liên quan, ví dụ như vì sao đọc kiếm phổ cũng đọc không xong.
Chân chính khiến ta cảm nhận được ôn nhu chính là sau đó hắn vẫn luôn ôm lấy ta.
Đến cuối cùng, lỗ tai ta xuất hiện tình trạng ù tai, ta phải lúc lắc đầu mới xua được loại âm thanh này.
Môi Trương Trùng Cửu rất hồng, hắn ôm ta, hơi thở phả ra khí nóng đánh vào cổ ta, ta đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây ta nằm trên lưng hắn, hắn lấy mặt mình cọ cọ vào mặt ta.
Loại cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này làm ta nói ra một câu hắn không thích nghe, ta nói: “Trương Trùng Cửu, nếu ta có cách khuyên sư phụ ta từ bỏ, ngươi –”
Trương Trùng Cửu ngắt lời ta.
Hắn nói: “Lạc Vân, ta rất thích ngươi.”
Ta nhìn hắn, sau đó thì sao?
Sau đó hắn nói: “Ta không quan tâm sư phụ ngươi là ai, bởi vì ta rất thích ngươi, ta không muốn để những chuyện khác phá hư phần yêu thích này, cho nên ngươi đừng nghĩ tới chuyện này nữa, có được không?”
Hắn nói rất uyển chuyển, đến mức ta sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ của hắn.
Nếu ta tiếp tục nói những lời hắn không thích nghe, như vậy phần yêu thích này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá hư.
Trương Trùng Cửu thích, rốt cuộc là cái gì đây?
Hắn nói xong câu đó thì giúp ta mặc y phục tử tế, sau đó tự mình mặc lại y phục chỉnh tề rồi rời đi. Trong nháy mắt hắn mở cửa ra, ta thiếu chút nữa bị ánh nắng chói mù mắt chó.
Cho nên rốt cuộc ngươi thích là cái gì? Đây là vấn đề ta vĩnh viễn cũng không nghĩ ra.
–
FM: Cảnh H mới vừa lướt qua như một cơn gió, có ai nhận ra không =”=