Ái Linh chạy về viện của Nam Lĩnh, vừa mới vô đã hấp tấp hỏi
” Anh à, sao mà binh khí của binh lính lại tệ đến mức này “
Trên vai Ái Linh đang đeo một cung tên, cô gỡ xuống để lên bàn của hắn.
Nam Lĩnh nhìn sơ cây cung, sắc mặt khó chịu rồi lại chuyển qua phiền não
” Thật chất, triều đình ban lệnh xuống để các quan xưởng sản xuất và cung cấp binh khí “
Anh rờ lên vải sờn trên cung tên
” Mỗi quan xưởng đều không ít thì nhiều sẽ cắt xén một ít vật liệu được ban phát “
Ái Linh hiểu ra được
” Bọn họ to gan dám cắt xén như vậy chẳng lẽ là….”
Nam Lĩnh biết em mình định nói gì liền đưa tay lên miệng ” Suỵt ” một tiếng.
Ái Linh thấy vậy liền im lặng, quay đầu lại nhìn ra cửa đang đóng kín kia.
Nam Lĩnh đứng dậy lấy tay gõ vào đầu cô
” Mai mốt có nói gì cũng phải dòm trước ngó sau, nghe chưa “
Ái Linh ôm đầu xoa xoa chỗ bị gõ.
Nam Lĩnh nhìn ra cửa lại thở dài
” Anh biết em có lòng tốt nhưng chuyện này dính dáng quá nhiều người, tốt nhất là hiện tại em không nên dây vào thì hơn “
Ái Linh gật gật đầu, lúc thấy không còn chuyện gì nữa.
Cô định quay đi ra khỏi viện thì có tiếng của thị vệ bên ngoài vang lên
” Bẩm Tướng Quân, đã tìm được người được căn dặn rồi “
Ái Linh mở cửa ra, giọng nghiêm trọng
” Mau đưa ta đi gặp kẻ đó “
Nam Lĩnh cùng Ái Linh đi ra chính viện, mới tới đã thấy một nam nhân trung niên ăn mặc sẫm màu mà quỳ trước viện.
Ái Linh đi lướt qua người kia, khoé mắt nhìn thấy mặt hắn liền khẳng định được đây là người mình muốn tìm.
Nam Lĩnh ngồi ghế ở trên còn Ái Linh lại ngồi ghế sát bên trái
” Nào, kêu người vào đây “
Nam nhân trung niên kia chậm chậm bước vào rồi quỳ xuống
” Thảo dân, tham kiến đại nhân “
Hắn chôn vùi mặt xuống đất ngày càng sâu.
” Đã có vài người tới muốn dẫn đường rồi nhưng ta đều thấy không đáng tin cậy “
” Ngươi mau đứng thẳng lên cho ta xem tướng khí cùng năng lực của bản thân đi “
Nam nhân kia liền đứng thẳng lưng, ngẩng mặt.
Tướng tá hắn cân đối, gương mắt phúc hậu, khoé mắt hơi giống như đang mỉm cười.
Vừa nhìn liền tạo cho người khác thiện cảm ngay lập tức
” Bẩm đại nhân, thảo dân trong thành danh tiếng vô cùng tốt. Nếu không tin người có thể cho quan binh đi hỏi. Còn thảo dân đã ở đây từ khi sinh ra, do là phường buôn bán nên thảo dân rất rành đường đi nước bước ở Bắc Phương Châu này “
Nam Lĩnh vẫn làm theo thường lệ kêu quan binh đi dò xét.
Sau khi nhận được lời xác nhận của binh lính đi dò xét.
Nam Lĩnh làm dạng gật gật đầu, ánh mắt lại liếc sang nhìn em gái.
Ái Linh nhìn anh trai, miệng nhẹ nói một chữ
” Duyệt ” rồi cúi xuống uống trà như không có gì.
Nam Lĩnh bộ dạng uy nghiêm
” Được rồi, ta thấy tướng tá ngươi hiền lành, danh dự cũng rất tốt, lại là con buôn rành về Bắc Phương, ngày mai tới phủ mà nhận chức trách đi “
Nam nhân trung niên kia liền quỳ xuống
” Thảo dân cảm tạ đại nhân “
Ái Linh híp mắt nhìn bóng dáng của nam nhân kia đi ra khỏi phủ.
” Anh, mau phái người theo dõi hắn, phải là tử sĩ giỏi ẩn nấp nhất “
Nam Lĩnh thấy sắc mặt của em mình nghiêm trọng liền gặng hỏi
” Em kêu anh tìm người, anh cũng tìm được rồi, vậy về lai lịch người này em nói cho anh được chưa “
Ái Linh nhìn hắn rồi lắc đầu
” Không phải em không muốn nói với anh chỉ là việc này hơi khó nói “
Thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, cô liền thấp thỏm hỏi
” Anh,em không nói sự thật cho anh biết, vậy anh còn tin em không “
Nam Lĩnh cười nhìn em mình, đi tới xoa đầu
” Cho dù em có làm gì anh cũng đều tin tưởng em, hai ta là người một nhà mà “
Người một nhà?
Lúc cô đang cảm thấy hâm mộ nguyên chủ khi mà có người anh trai tốt như vậy.
Bên má liền bị nhéo mạnh đến mức sưng đỏ
” Được rồi, không có thời gian nói chuyện đâu, mau đi nâng cao thực lực để các binh lính bội phục em đi “
Ái Linh lủi thủi đi tới sân mà tập luyện.
Tháng ngày về sau, trời chỉ vừa mới sáng Ái Linh đã dậy tập luyện,tới trưa lại tập bắn cung cưỡi ngựa với binh lính để trôi giàu tình cảm anh em.
Thời gian rảnh buổi chiều ra thành dặn dò về kế hoạch với tên ăn xin, tối tới thì đọc sách về binh lược.
Có thể nói là bận đến cả tối mặt tối mài.
[….] cảm thấy Ái Linh ôm quá nhiều việc vào người
” Ký chủ, hay là hôm nay người nghỉ đi, dù sao mai cũng là lúc chứng minh thực lực rồi. Nghĩ ngơi dưỡng sức, mai liền đánh cho mấy người kia túi bụi “
Ái Linh thấy hệ thống nói có lý, liền buôn thương đang cầm xuống mà ra thành dạo chơi.
________________________
Ngay tối hôm đó, các binh lính tụ tập xung quanh một mảnh sân được cấm cờ, giăng dây cùng kẻ vạch xung quanh.
Nam Lĩnh ngồi trên ghế ở một bục cao, ở dưới là những đèm đuốc cùng với binh lính hô hào.
Ái Linh đứng cạnh anh, nhìn trận thế như thế lại càng quyết tâm hơn.
Nam Lĩnh giơ tay, bên dưới binh lính liền im lặng.
” Các chiến sỹ, ngày hôm nay ta đưa ra cuộc giao chiến này chính là muốn chứng minh năng lực của Quân thư có thể dẫn binh hay không. Vì thế nên các ngươi phải dốc hết sức lực để có thể chọn được vị Lãnh Binh tốt đấy”
Nói xong anh giơ tay
” Nào, mời hai đối thủ ra sân “
Ái Linh bước vào vòng dây trước, sau đó liền có một binh lính cao to lực lưỡng đi vào.
Hai người trong sân, một người to lớn, một người nhỏ bé dẫn ra sự đối lập cực kì rõ ràng.