Bà ta tá hoả
” Ông Dương, chuyện gì thì từ từ giải quyết.Hai nhà chúng ta, dù sao cũng quen biết.Không cần làm lớn chuyện như vậy.Đến lúc đó cả hai đều xấu mặt “
Ba cô lúc này chả nghe lọt tai câu nào, kiên quyết
” Tôi không có gì phải nói với bà.Vụ này tôi chắc chắn phải làm ra lẽ “
Ái Linh nghe vậy liền yếu ớt
” Ba, hay là thôi đi.Nếu làm vậy, mọi người trong trường sẽ ghét con ”
Cô khóc thút thít.Thấy vậy ông liền cuống lên mà dỗ cô.
Chuyện này nếu chỉ trong phạm vi trong trường, còn dễ giải quyết.Lên toà rồi thì lời nói dối của cô sẽ bị phanh phui thôi.Tệ hơn nữa là sẽ bị mọi người nghĩ ngờ. Ái Linh không muốn chưa gì nhiệm vụ đã thất bại đâu.
Hiệu trưởng thấy vậy, lên tiếng giải hoà
” Hay là tôi thấy vầy.Tôi sẽ cho ba em kia hạ hạnh kiểm xuống trung bình.Lưu vào học bạ, từng đánh nhau.Còn em Thanh Hoà sẽ bị thôi học. Lưu vào học bạ từng dùng dao làm bị thương bạn học. Ông Dương ông thấy vậy đã vừa ý chưa”
Ba nhìn cô, thấy cô gật đầu nhẹ
” Được rồi, nếu thầy đã nói vậy.Thì cứ làm như thế đi “
Ba người kia nghe vậy liền suy sụp.Lê Thanh Hoà oà khóc, ghì chặt tay hiệu trưởng
” Không, thầy người đừng làm vậy.Nếu bị lưu vào học bạ, về sau em không thể đi học được nữa “
Bà Lê thấy vậy thì xấu hổ, lôi con mình về, đứng cạnh bà. Bà ta nghĩ giải quyết như vậy cũng coi là êm xui.Chứ bây giờ lôi nhau ra toà thì chỉ có gia đình bà xấu mặt thôi.
Bà Lê giả lã cười
” Tôi thấy thầy làm vậy là hợp lý rồi ”
Bà ta nắm chặt tay không thể hiện ra sự tức giận.
Làm xong các thủ tục thôi học, hạ hạnh kiểm.Ba cô thấy giấy trắng mực đen thì mới chịu đi về.Còn bốn nữ sinh kia,ai ai cũng thất tha thất thiểu đi về.
Về tới nhà, Ái Linh liền nói mình lên lầu nghỉ ngơi. Phi thẳng lên giường, nằm ngủ một giấc.Lúc tỉnh dậy cũng là khoảng 4h chiều.
Cô đang định vệ sinh cá nhân, rồi đi xuống lầu xem có gì ăn không. Nhưng khi nhìn vào gương liền tá hỏa. Người trong gương là ai thế kia, chuyện gì xảy ra vậy.
Cô tá hoả gọi hệ thống
” Ê hệ thống chuyện gì vậy hả. Vì sao….vì sao lại thành ra như vầy, ngươi mau giải thích cho ta đi “.
Lúc này hệ thống khi nghe cô kêu thì mới từ mặt mình lên. Mới vừa xuất hiện nó đã chứng kiến một cảnh kinh hoàng. Ký chủ xinh đẹp như hoa của nó, bây giờ biến thành một cô gái có bộ râu quai nón. Chuyện này là sao vậy.
“Chắc là do tác dụng phụ của thuốc rồi, để ta đi tìm biện pháp”.
Hệ thống cũng hoảng hốt không kém nhưng nó vẫn giữ vẫn lí trí mà đi tìm biện pháp.
Còn cô lúc này chỉ có thể ngồi im đợi hệ thống về thôi. Haizz nếu mà nó không tìm được biện pháp.Vậy thì cô chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ với bộ râu này thôi. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà cô đã ớn lạnh rồi.
[…] lúc này lên tiếng
” Ký chủ, ta không tìm được biện pháp để giải thuốc này. Hay là kí chủ ráng chịu đựng đi, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi “.
Cô cảm thấy câu thoại này đáng lẽ phải dùng vào những chuyện bi thương chứ tại sao lại dùng vào giờ này.
Cô lúc này chỉ có thể hỏi hệ thống
” Lúc nào thì những chịu chứng này sẽ hết “.
” Khoảng… 3 ngày ” […] nói với vẻ ngập ngừng.
Cô đang chán nản thì đột nhiên một cơn đau truyền từ bụng dưới khiến cô co quắp người lại. Chẳng lẽ là tới tháng rồi. Má nó đã nghèo mà còn gặp cái eo.
Cô chạy nhanh vào toliet để thay băng. Vì nguyên chủ hay đến bất thường nên luôn chuẩn bị băng trong toliet.
Mọi thứ xong xuôi cô lê cái thân đầy đau nhức lên giường. Cô cảm thấy toàn thân đều đau nhức. Nếu theo cô nhớ, thì mỗi lần tới ngày nguyên chủ đều rất đau, nhưng không đau tới mức độ này.
“Ký chủ, cái này cũng là do tác dụng của thuốc “. […] giải thích thắc mắc của cô.
Ái Linh vớ lấy điện thoại gọi cho bà.Kêu ông xin nghĩ bà ngày dùm cô.Ông hỏi han rồi nói sẽ xin nghĩ cho cô.
__________
3 ngày sau
Cuối cùng râu cũng không còn nữa.Cô sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài đi ăn mừng. Xuống lầu đi vào xe, cô kêu tài xế chờ tới công viên. Đang suy nghĩ thì cô thấy tờ báo được để trên ghế phụ, mà trọng điểm là cô thấy hình của Lê Thanh Hòa. Chồm lên lấy tờ báo.
Sau khi một hồi đọc,thì tóm cái quần lại chính là kể về chuyện bốn người đó vu khống cô.Đánh đập cô ở trường.Rồi việc bốn người họ bị hạ hạnh kiểm.Lê Thanh Hoà bị cho thôi học với vết nhơ trong học bạ.
Tới công viên,kêu tài xế quay về, một chút về cô sẽ kêu tới rước. Đi một đoạn liền tới trung tâm thương mại. Cô liền đi mua nào là quần áo, giày, một vài trang sức đơn giản. Cô lên xe taxi,đi tới bờ hồ.
Quay lại bờ hồ là một vài xe bán nước, còn có một vài xe là đồ ăn vặt này nọ, hai bên đường là một vài quán ăn…..So với đi ăn ở mấy chỗ nhà hàng, thì cô lại thích ở đây hơn vừa thoáng đãng mà không gò bó. Đam Mỹ Hay
Đang đi thì cô thấy một quán ốc, cô liền vui vẻ mà đi vào rồi lựa hết món này tới món khác ( ốc là món ăn ưa thích của bả). Những món ốc dần được bưng ra. Cô nhìn thấy nào là sò huyết rang me, sò lông nướng mỡ hành, ốc mỡ rang me, ốc hương cháy tỏi…. nhìn thôi mà nước miếng cô chảy thành một dòng.
Sau khi ăn uống no nê thì cô gọi cho tài xế tới rước. Khi về tới nhà cô thấy xe của ba cô, kì lạ bây giờ mới 7h sao ba cô về sớm thế nhỉ. Vừa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng cười đùa và nũng nịu. Nghe tới đây thì khỏi cần phải nói, cô cũng hiểu, hai mẹ con đó tới rồi.