Sau khi Thẩm Mặc Lam rời khỏi Phong trang viên, thời gian trôi đi, hầu như lúc nào Phong Vô Ngân cũng nằm bệt trên giường.
Từ đầu tháng Tám, hắn đã sắp xếp mọi chuyện cho Phong trang rồi.
Hắn biết hắn không phải là một vị thương gia tài ba, nên hắn từ từ giao hết sổ sánh, các loại trà truyền thống cho lão quản gia.
Lão quản gia chăm non hắn nhiều năm, gần đây lão cũng đến tuổi rồi.
Phong Vô Ngân khuyên lão nghỉ hưu, tận hưởng tuổi già, song đầu óc lão vẫn còn nhạy bén.
Mặc dù mấy năm trước Phong Vô Ngân đã trả khế ước bán thân cho lão, nhưng lão vẫn nguyện ý lo cho Phong trang như cũ, ra sức quản lý Phong gia.
Mấy ngày rồi lão quản gia không gặp Phong Vô Ngân, nào ngờ nay lão thăm hắn, thấy dáng vẻ chẳng còn sống được bao lâu của hắn, lão khóc nấc lên:
– Vô Ngân sao thế này?
Hắn không chịu được cảnh người khác khóc trước mặt hắn, bèn ôn hòa trấn an lão:
– Trúng độc ấy mà.
Chắc phụ thân, mẫu thân muốn gặp con rồi.
Hình tượng của lão quản gia là một ông lão điềm đạm, nãy lão xót hắn, lão trách:
– Họ mà muốn gặp con á? Thôi, để lão tìm thầy thuốc cho con.
– Không…
Hắn thở dài, lão quản gia đã nặng nề chạy khỏi phòng.
Lão quản gia đã có tuổi, động tác của lão còn nhanh nhẹn hơn cả hắn nữa.
Hắn lén viết di thư, không ngờ bị lão quản gia phát hiện, lão nói suốt, hắn bèn đưa di thư cho tả hộ vệ giữ.
Hắn cũng sắp xếp xong những chuyện sau này của tả hộ vệ và hữu hộ vệ luôn rồi.
Tiểu Liên thương tả hộ vệ, không biết phía tả hộ vệ thì sao.
Hữu hộ vệ quảng giao, không biết hữu hộ vệ có thích ai chưa.
Ban đầu hắn sắp xếp chuyện cưới xin cho cả ba người họ, song hắn tự nhìn lại chuyện của hắn, chính hắn còn chẳng định đoạn được chuyện duyên phận này, thôi thì để họ tự quyết định.
Lần đầu tả hộ vệ nhận được di thư của hắn, chàng trai trầm ổn này đỏ mắt.
Hắn quá mệt rồi, không còn đủ sức trấn an chàng trai này nữa:
– Muốn khóc thì ra ngoài khóc.
Đừng khóc ở đây, chướng mắt ta.
Tả hộ vệ dở khóc dở cười.
Hạ qua, thu đến.
Mảnh Phong trang xanh mướt kia nhuốm ánh đỏ của những chiếc lá thu.
Mặc dù năm giác quan của hắn mòn cả rồi, nhưng thị lực yếu ớt của hắn vẫn truyền về cảnh thu mờ ảo.
Tháng Chín rồi.
Cách đó vài hôm, lão quản gia đã mời hết những vị thần y khắp chốn Giang Nam này, ai nấy bắt mạch cho Phong Vô Ngân đều không biết hắn trúng độc gì, chỉ nói chung một câu rập khuôn như văn mẫu:
– Dựa theo mạch tượng, thoạt trông tựa lão, thánh thần khó cứu, tại hạ bất lực.
Lão quản gia đỏ mắt, tiễn thần y đi, nhìn hắn, khóc nấc:
– Sao lại thế chứ?
Hắn an ủi lão:
– Phương bá đừng khóc mà.
Con không thấy đau gì hết, chỉ là thời gian chẳng còn nhiều.
Ai mà chẳng chết, đúng không nào? Con chỉ chết sớm hơn một chút thôi.
Dù sao thì lần này con cũng sống chán rồi.
– Dứt lời, hắn tự thấy mình nói chuẩn chỉnh vô cùng, khóe môi cong lên, chua chát mỉm cười.
Lão quản gia lắc đầu, lão cũng không biết nên đáp hắn sao nữa, chỉ đưa tay che mắt chính mình lại.
Hai hôm sau, hữu hộ vệ về Phong trang.
Dạo trước Phong trang có gửi một xe trà thượng hạng đến Kinh Thành, cử hữu hộ vệ hộ tống đoàn xe.
Nào ngờ lúc về, hữu hộ vệ nghe được ít chuyện trong giang hồ, vội thúc ngực về báo trang chủ.
– Thật sao? – Mắt Phong trang chủ sáng lên.
Đây đúng là chuyện vui với hắn trong những ngày này – Trần gia sắp xếp hôn sự cho Trần Thiếu Thanh? Vị kia là ai?
Hữu hộ vệ nay hai lăm, nhỏ hơn tả hộ vệ hai tuổi, tính cách hướng ngoại, quảng giao.
Hữu hộ vệ cười, thưa:
– Thật đó.
Nghe nói tiểu thư Lý gia vẫn thường cố ý ghé Trần gia chơi, lại nghe nói tiểu thư Lý gia thầm thương Thu Diệp Khách mấy năm nay.
Lần này Thu Diệp Khách về thăm nhà, gặp tiểu thư Lý gia, thế là gã cũng thích nàng ta.
Khóe môi Phong Vô Ngân cong lên hân hoan.
Hắn nghĩ, chuyện này tốt thật… Hắn thật sự không muốn nghe chuyện Mặc Lam thành vị bạn đời của gã chút nào.
– Vậy còn Mặc Lam?
Hữu hộ vệ khựng một chút, đành thật thà đáp:
– Thuộc hạ không biết tung tích của Thẩm công tử.
Hắn “ừm” một tiếng, rồi nói:
– Ngươi tìm Mặc Lam giúp ta được không? Mời y đến Phong trang làm khách.
Trước khi y đi thì nhớ viết thư báo ta nhé, để ta chuẩn bị.
Hữu hộ vệ nhíu mày, hai nắm tay nắm chặt rồi buông, xong hỏi ý trang chủ:
– Có cần thuộc hạ nói cho Thẩm công tử về bệnh trạng của trang chủ không?
Hắn cười, kiên định:
– Không cần.
Chắc chắn hắn sẽ gặp lại Mặc Lam trong trạng thái khỏe mạnh nhất.
Hắn vẫn luôn muốn để lại ấn tượng về một người đàn ông mạnh khỏe, tự trọng.
Hắn không thể để Mặc Lam biết hắn sắp đi được.
Còn nữa, chưa ai biết hết những di chứng khác của Dẫn Sót Hồn, hắn cũng không muốn để Mặc Lam biết hắn đã trả giá đắt đến vậy.
Mặc Lam biết rồi, đời hắn đáng thương đến vậy, y sẽ thấy hổ thẹn với hắn mất.
Hổ thẹn, thương hại, niềm kiêu hãnh của Phong Vô Ngân hắn chẳng cần mấy thứ này.
Hữu hộ vệ im một lát, mới đáp:
– Đã rõ..
Sau này, cuối cùng Thẩm Mặc Lam cũng tìm được cơ hội rời khỏi trấn nhỏ. Hôm đó, y theo đám thanh thiếu niên đến sân tập như thường lệ, tập cho mấy lão kiếm khách đó xem một lúc lâu. Khi đám thanh thiếu niên kia về gần hết, một lão bén lại chỗ y, hỏi y có muốn theo lão học võ hay không. Theo lão giới thiệu thì lão là người truyền thừa kiếm pháp của Mặc gia nổi danh khắp giang hồ. Lão có tuổi rồi, nhưng mấy đồ đệ lão đã nhận thì lão vẫn chưa ưng lắm, chợt lão thấy nền tảng của y không tồi.
Y hơi dao động, nhưng y không nỡ bỏ mặc mẫu thân y ở lại một mình. Phụ thân y mất sớm, một tay mẫu thân y nuôi y lớn, lúc này mẫu thân y đã đến tuổi rồi, nhiều năm làm lụng vất vả khiến người ốm yếu, y còn đang chăm sóc người.
Lão kiếm khách cũng không ép y vội, chỉ để lại mảnh giấy, bảo y quyết định theo lão bất cứ lúc nào cũng được.
Mẫu thân y vẫn luôn khuyên y đi ngắm nhìn thế giới bao la đến đâu. Đêm ấy y nghĩ mãi, nghĩ đến việc Phong Vô Ngân đã rời khỏi cái trấn này, cuối cùng y quyết định sắp xếp một chút cho cuộc sống của mẫu thân y sau này, rồi y rời đi. Y dựa vào mảnh giấy kia, tìm lão kiếm khách. Nhưng mà sau đó, lại vì tính tình của y nên y không được đám con cháu Mặc gia hoan nghênh cho lắm. Thế nên y chẳng ở đó lâu, cỡ mấy năm là y rời khỏi Mặc gia, chính thức bước vào giang hồ.
Chủ yếu là y cướp của nhà giàu, chia cho nhà nghèo, hành hiệp trượng nghĩa. Y thường mặc đồ đen, kiếm pháp nhanh gọn, tục xưng “Mặc Sát”. Trong quá trình hành tẩu giang hồ, tình cờ y quen biết con trai độc nhất của Trần gia Trần Thiếu Thanh ở Cô Tô, cũng là Thu Diệp Khách có chút tiếng tăm trong giang hồ. Thiếu Thanh là một thanh niên mạnh mẽ, trong sáng đến mức hắn vừa gặp gã là lòng hắn dấy lên cảm giác quen thuộc khó tả.
Từ đó y không còn hoạt động một mình nữa: y và gã tung hoành giang hồ với nhau. Tính tình gã vội vã, thích gây chuyện khắp nơi, thỉnh thoảng y còn phải chạy đi dọn tàn cục của gã. Hai người ở chung sớm chiều, lại dính nhau như sam, nếu là anh em chắc thân nhau lắm. Y từng phân vân xem y có nên đến Phong trang thăm Phong Vô Ngân hay không, song y thấy không cần thiết. Tính hắn cố chấp, hắn giữ y đến thế thì hắn sẽ thương tổn Trần Thiếu Thanh cũng chừng; với lại, thời gian dài vậy rồi không thấy hắn tìm y, chắc hắn chẳng còn để ý y gì đâu, y như đang tự ảo tưởng vị trí của y trong lòng hắn thôi… thế nên việc ghé Phong trang của y cứ bị trì hoãn suốt.
Mãi đến khi y nhận được thư từ trấn xưa gửi đến. Thư rằng, mẫu thân y lâm bệnh nặng, mong y về sớm.
Sức khỏe mẫu thân y lúc tốt lúc xấu. Năm đó, trước khi y đi, y đã viết đôi dòng nhờ mấy nàng với các dì hàng xóm để ý mẫu thân y. Thỉnh thoảng y có về thăm nhà, lần nào cũng thấy mẫu thân y khỏe mạnh không khác gì trước kia. Bỗng dưng nhận được bức thư này, y cứng đờ.
Y chạy về trấn nhỏ. Lúc về đến, mẫu thân y thoi thóp, không biết có qua được đêm nay không không nữa. Sau khi hỏi dì thường chăm sóc mẫu thân y nhất, y mới biết, thì ra mẫu thân y bị cảm lạnh, nay phát sốt. Mùa đông ở trấn nhỏ phía Nam này vừa ẩm vừa lạnh, bệnh của mẫu thân y nguy kịch lắm rồi, thầy thuốc ghé qua cũng chỉ đuổi được cơn cảm, còn lại bất lực, không cứu được gì.
Dường như mẫu thân y biết thời gian người chẳng còn bao nhiều, người nhờ người ta viết thư gọi y về, gặp y lần cuối.
Ấy là lần đầu tiên kể từ khi y trưởng thành, y chứng kiến một cái chết trực tiếp ngay trước mắt y.
Chuyện phụ thân y mất lúc trước do một sự cố ngoài ý muốn, khi đó y cũng chưa có quá nhiều ấn tượng về vị phụ thân này. Y biết trong nhà chỉ có mình y là thanh niên trai tráng, ngay từ lúc nhỏ y mong mình nhanh lớn để chăm sóc mẫu thân thật tốt. Nào ngờ, trong lúc mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, y cũng dần có tiếng tốt trong giang hồ, thì mẫu thân y không thể gượng thêm được.
Trước khi mẫu thân y đi, người nắm tay y, hỏi y Phong Vô Ngân sao rồi. Từ lúc mẫu tử Phong chuyển đến, mẫu thân hắn ít chăm hắn, mẫu thân y lại chăm bù – chăm cả hắn lẫn y. Người cũng biết kể từ khi hắn đi thì hắn cũng chưa từng về lại trấn nhỏ bao giờ, thế nên người rất muốn biết tình hình hiện tại của hắn.
Lòng y đau xót, song vẫn thành thật trả lời rằng hai năm qua y chưa từng gặp hắn.
Mẫu thân y trước giờ vẫn luôn hiền hậu, người khẽ thở dài:
– Vô Ngân nó quý con lắm.
Y kinh ngạc, sợ mẫu thân y biết chuyện đó.
– Thẩm gia ta chỉ có mình con, không có đệ đệ hay muội muội nào khác. Nương luôn xem Vô Ngân như đệ đệ của con vậy, nhìn các con hòa thuận, nương vui lắm…
Y khẽ thở phào, vẫn không lên tiếng, chỉ nắm tay mẫu thân y.
Y nên biết nếu y dẫn theo Phong Vô Ngân về thì mẫu thân y sẽ phấn chấn hơn. Chỉ là lúc ấy nhận thư gấp quá, hắn quên chuyển tiếp thư đó cho Phong trang. Chẳng hiểu sao y cảm thấy hắn vẫn sẽ nhận được tin dữ này thôi, kế đó bất ngờ xuất hiện ở trấn nhỏ, bước vào Thẩm trạch, nhoẻn miệng cười, sà vào lòng mẫu thân y mà làm nũng, rồi hắn sẽ như đệ đệ thật sự của y, cùng y gánh nỗi đau đớn này.
Đến tận lúc mẫu thân y khép đôi mi lại, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Y lo liệu hậu sự cho mẫu thân y, xong việc cũng không định viết thư cho Phong trang. Hết thảy muộn cả rồi, với lại lâu rồi y với hắn cũng chưa từng liên lạc với nhau, quan hệ không còn như trước, liệu hắn có còn quan tâm?
Với lại lòng tự trọng của y không muốn y tha thứ cho cái con người ra đi không một lời tạm biệt kia.
Lần kế đó y gặp Thiếu Thanh là cỡ nửa năm sau. Khi ấy, y chuẩn bị vài chuyện liên quan đến Thẩm trạch, y không định ở lại trấn này, y sẽ lang bạt đó đây, Thẩm trạch thì y nhờ ai đó thỉnh thoảng dọn giúp y, để y có chốn thờ cúng tổ tiên, phụ thân và mẫu thân là được.
– Đoán đi, ai nào!
Khinh công của Thu Diệp Khách khá lợi hại, gã lẳng lặng đứng sau lưng y mà không phát ra tiếng động nào. Chính y cũng đang miên man suy nghĩ, chẳng phát hiện gã.
Y giật mình. Trong khoảnh khắc ấy, y ngỡ Phong Vô Ngân đã đến. Chỉ là công phu của hắn chưa đến tầm đấy, y khựng lại, trả lời:
– Thiếu Thanh.
Gã tỏ vẻ thất vọng sâu sắc:
– Vẫn không gạt được Thẩm đại ca.
Y mỉm cười, hỏi gã:
– Sao ngươi tìm được chỗ này?
– Ta nghe giang hồ đồn ngươi về quê… Mẫu thân ngươi mất rồi…
Y nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói tiếp, chỉ hỏi gã xem khoảng thời gian trước hắn phiêu bạt ở đâu. Sắc mặt gã trở nên căm phẫn:
– Gần đây giang hồ truyền tai nhau, rằng Nam Cương có một cuốn bí tịch đã được cổ vật thôi hóa, dùng để luyện thần binh Bảo Khí. Ta đi tìm, giữa đường gặp phải một ả xấu xí. Ta định lừa ả dẫn ta đến cuốn bí tịch ấy, nào ngờ ả ngỏ lời thương ta, còn bảo ả nhất định sẽ lấy ta… Tởm thật chứ, ả không tự soi xem ả trông như nào à? Sau đó ả không định thả ta đi, còn lấy bí tịch níu ta lại, ta đành đả thương ả, chạy về Trung Nguyên. Ta vẫn chưa chạm vào cuốn bí tịch đó nữa, tức thật…
Y vẫn luôn bất lực trước gã thiếu niên hành động bộp chộp, cậy chiều mà kiêu này. Tuy là người con trai độc nhất của Trần gia giàu có khắp Cô Tô đó, nhưng gã chẳng có hứng với đối với thanh danh gia tộc cũng như niềm vinh dự của con cháu Trần gia. Thay vào đó, gã toàn tâm toàn ý theo đuổi các loại thần binh Bảo Khí cũng như các thế võ mạnh. Gã tự xưng là “Thu Diệp Khách”, có tiếng trong giang hồ, nhưng gã cũng không quá để ý. So với vinh hoa phú quý thì gã thích chu du muôn nơi, ân oán rạch ròi, thế nên y mới thấy gã hợp cạ y.
Chuyện vụn vặt thế này, lúc ấy y chẳng để trong lòng làm gì cho mệt. Một tháng sau, y đã sắp xếp xong xuôi cho Thẩm trạch, bắt đầu rời khỏi trấn nhỏ một lần nữa. Lần này, bên y có Thiếu Thanh. Người trong trấn tiễn các y đi, tiếc là mẫu thân y không còn đứng trong đám đông ấy. Kế đó, dường như người theo y chẳng phải Phong Vô Ngân, ai nấy cũng hỏi thăm hắn.
Y không kiên nhẫn, trả lời qua loa. Gã lại tò mò, hỏi y về vị thiếu niên Phong gia mà mọi người nhắc đến. Y tự vấn hồi lâu, rồi đáp:
– Người quen cũ ấy mà.
Y và gã lên Kinh Thành. Thuở nhỏ, y rất muốn đến đây. Nay y lớn, đến được rồi, lại không còn tâm trạng ngóng trông như xưa nữa. Đúng là Kinh Thành phồn hoa, náo nhiệt hơn trấn nhỏ rất nhiều, chính y cũng thấy thế. Y và gã vẫn vậy, làm việc tốt, giúp đỡ người khác, gặp chuyện bất bình – rút dao tương trợ, danh vang muôn nơi, dường như ai ai cũng biết Mặc Sát và Thu Diệp Khách đang tung hoành khắp Kinh Thành vậy.
Thế nên, mấy hôm sau, có người ghé quán trọ kiếm y.
Dường như y đoán được ai đến, y ngước mắt nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng thanh niên vận đồ trắng.
– Mặc Lam?
Cuối cùng hắn cũng tới.