Thần Yêu Lục

Chương 19: Vãng Sinh thiên – Gặp ma



Edit: Tiểu Khánh

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt hồ sâu. Nơi này là đất Động Đình, vùng sông nước Giang Nam, đến mùa hè trong không khí sẽ giăng hơi nước nhàn nhạt. Mấy người đánh cá ngồi dưới tàng cây bên hồ hóng mát, nói dông dài chuyện nhà. Bỗng nhiên trên mặt hồ nổi lên một trận gió, trong thế núi xinh đẹp có một người chống thuyền tới. Đến gần bờ hồ, mọi người mới nhìn rõ, chống thuyền là một hòa thượng.

Dáng dấp hòa thượng kia mi thanh mục tú, thoạt nhìn chưa đến hai mươi, giọng nói lại trầm thấp thong thả.

“Xin hỏi chư vị, có nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi đi ngang qua không?”

Tiểu hòa thượng mặt mũi tuấn tú, thái độ lại nhã nhặn, khiến người ta sinh thiện cảm. Mấy ngư dân liền hỏi lẫn nhau: “Ông có thấy nam tử trẻ tuổi đi ngang qua không?” Có một ông già tóc mai hoa râm nói: “Ta vừa thấy một vị nam tử mặc hắc bào kim văn*, không biết có phải là người tiểu sư phụ muốn tìm không?”

(*Áo đen hoa văn vàng.)

“Cụ có thể cho bần tăng biết, hắn đi về phía nào không?”

“Về hướng bắc.”

“Đa tạ.”

Trong nháy mắt, hòa thượng kia liền biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu và con thuyền nhỏ khẽ lay động trên mặt hồ. Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó than thở: “Đó là Bồ Tát hạ phàm mà!”

Lời ấy đương nhiên không truyền đến tai hòa thượng kia, y đã cưỡi mây đến đạo quán bỏ hoang ngoài mười dặm. Một cỗ sát khí bên trong lao ra, y thầm nghĩ không ổn, phi thân vào đạo quán.

Trong đạo quán có hai nam tử đang đứng đối diện nhau, một người trong đó gương mặt non nớt, mặc áo vải màu xám, đầu đội khăn Tử Dương, trong tay cầm kiếm gỗ đào phát ra hàn quang màu trắng, chứng tỏ là một đạo sĩ. Người còn lại chính là nam tử mặc hắc bào kim văn kia, hắn ôm vai, gương mặt tiều tụy, xem ra là bị đạo sĩ kia đả thương.

Tiểu đạo sĩ quát nam tử: “Gặp được ma đế chuyển thế ngươi ở chỗ này, chính là cơ hội tốt nhất cho ta thay trời hành đạo. Ma vật, hôm nay ngươi chịu chết đi!”

Thấy đạo sĩ kia cầm kiếm đâm về phía nam tử, hòa thượng nhanh chóng lấy phật châu trong tay áo ra, bước mấy bước về phía trước, đỡ lấy kiếm ấy. Đạo sĩ bị đẩy lùi vài bước, nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào? Sao lại bảo vệ cho ma vật?”

Hòa thượng che trước người nam tử, bình tĩnh nói: “Bần tăng là Tôn Giả Vãng Sinh dưới tòa Phật Tổ Như Lai, phụng mệnh của Phật Tổ Như Lai, độ hắn vào cửa phật.”

Tiểu đạo sĩ vừa nghe y là Tôn Giả Tây Thiên, nhất thời nhiễm vài phần tôn kính, tuy không cam lòng mất đi cơ hội tru diệt ma đế, nhưng không thể không cung kính nói: “Tôn Giả phụng mệnh hành sự, tiểu đạo không nên nhúng tay. Đã đắc tội nhiều, xin Tôn Giả lượng thứ.”

“Đạo trưởng cũng là làm việc thiện, không nên tự trách.”

Nam tử áo đen phía sau y cười lạnh một tiếng – làm việc thiện? Theo ý của ngươi, giết bản tọa chính là làm việc thiện sao?

“Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão.”

“Hừ, ngươi cũng vậy thôi, phải cùng chịu tội với ta.”

Đợi đạo sĩ rời đi, Vãng Sinh vận công chữa thương cho nam tử kia. Nam tử liền nói: “Lão Như Lai kia quả là nể mặt bản tọa, cho Chiến Phật Phạn Niệm ngươi tới thu phục một phàm nhân trói gà không chặt như ta.”

Vãng Sinh không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng không có ý làm hại ngươi. Hơn nữa, bây giờ ta không phải là Phạn Niệm, là Vãng Sinh.”

“Được được, Tôn Giả Vãng Sinh.” Nam tử thở dài, nói: “Ba vạn năm trước hai chúng ta kết thù oán, ba vạn năm sau ngươi còn chưa chịu buông tha ta. Ta nói này Vãng Sinh, ngươi không mệt mỏi à?”

Lúc vết thương tự động khép lại sẽ đau đớn dữ dội, nam tử hít một hơi khí lạnh. Liếc mắt nhìn hắn, Vãng Sinh đứng dậy: “Vết thương lành thì cùng ta quay về Thanh Nguyên Sơn.”

Với cả, ta cảnh cáo ngươi, đừng mưu đồ chạy trốn khỏi người ta, hiểu chưa, Chung Dục?

Nam tử hừ khẽ một tiếng, nói: “Hiểu rồi, Tôn Giả Vãng Sinh.”

Ân oán giữa Ma Đế Chung Dục và Tôn Giả Vãng Sinh phải nói từ ba vạn năm trước. Khi đó Ma giới quấy nhiễu ba giới thiên nhân địa, Thiên Đế để diệt Ma Đế, đã xin giúp đỡ từ Như Lai Tây Thiên, Phật Tổ Như Lai liền phái Chiến Phật Phạn Niệm đến phong ấn Ma Đế Chung Dục. Ngày đó nơi hai giới thiên ma giao nhau, ánh sáng và bóng tối giằng co không ngừng, địa hỏa ngút trời chiếu sáng lòa bốn phía. Trong trận chiến phát ra tiếng vang nặng nề, va chạm vào núi non sông ngòi, chấn động đến mức đá vụn bay tán loạn. Họ đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng Phạn Niệm rốt cuộc đánh bại Ma Đế. Để đổi lấy thái bình của tam giới, Phạn Niệm tung thiên hỏa đốt thân thể Ma Đế thành tro bụi, lại dùng tu vi của bản thân mình phong ấn nguyên thần Chung Dục. Sau ba vạn năm Ma Đế mới có thể trọng sinh thể xác trong nhân gian, mà Phạn Niệm cũng bởi vậy mà chuyển thế thành Vãng Sinh.

Hôm nay đã đến kỳ hạn ba vạn năm, Vãng Sinh tu thành Tôn Giả, Ma Đế cũng trọng sinh trong nhân gian. Thiên Đế sợ Chung Dục quay lại làm loạn, lại xin Như Lai phái Vãng Sinh tới thu phục Ma Đế. Phật Tổ có đức hiếu sinh, liền cho Vãng Sinh tới độ Chung Dục vào cửa phật.

“Giờ ta chỉ là một phàm nhân, một tẹo pháp lực cũng không có, ngươi còn muốn thu ta?”

Chung Dục hiện tại đúng là một con người, nguyên thần của hắn không thể dung hợp với thân thể, dù trọng sinh cũng không còn là Ma Đế rung trời chuyển đất năm đó nữa.

Nội tâm không sờn trước sóng lớn, Vãng Sinh nói: “Ta chỉ phụng mệnh Phật Tổ độ ngươi nhập phật.”

Chung Dục cảm thấy lời của Vãng Sinh thật buồn cười. Thứ hắn coi thường nhất chính là bộ dạng giả tạo nói một đằng làm một nẻo của đám Phật Tổ thần tiên này.

Năm đó phong ấn nguyên thần của ta chính là ngươi, giờ ngươi nói với ta ngươi muốn độ ta vào cửa phật? Chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.

“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Buông dao mổ, lập tức thành Phật. Nếu thí chủ muốn thoát khỏi sinh tử, tốt nhất nên buông sát niệm trong tâm, vô dục vô cầu.”

Vãng Sinh trả lời bình tĩnh thẳng thắn, điều này khiến trong lòng Chung Dục rất khó chịu. Hắn nói: “Có tâm ắt có ham muốn, có ham muốn ắt có mưu cầu. Trong tam giới này, có ai có thể vô dục vô cầu?”

“Phật vốn vô tâm, đương nhiên có thể hiểu rõ tam giới, phổ độ chúng sinh.” Y nhìn Chung Dục, ánh mắt không hề chứa tình cảm: “Nếu trong lòng Ma Đế xao động hấp tấp, thì ngày ngày tụng kinh niệm phật thêm, đợi đến khi hiểu thông suốt, tất nhiên sẽ có cảnh giới khác.”

Khóe miệng co giật, Chung Dục lười chống đối Vãng Sinh. Mấy kẻ tu phật đều là đầu gỗ, ngày nào cũng ồn ào mấy câu sáo rỗng, có phiền không vậy?

“Bản tọa mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi một chút ở đạo quán nát này đi.” Dứt lời Chung Dục liền dựa tường nằm xuống.

Vãng Sinh thấy hắn như vậy, nhíu mày: “Vết thương của ngươi không đáng ngại nữa, hãy mau theo ta tới Tây Thiên.”

“Đến Tây Thiên chịu chết à?” Chung Dục nhắm mắt: “Vậy chẳng thà bây giờ ngươi đánh chết bản tọa luôn cho rồi.”

“Trách nhiệm của ta là chỉ bảo ngươi, nhất định phải bảo hộ ngươi chu toàn, sẽ không làm hại ngươi.”

Hơn nữa bây giờ ngươi nhục thể phàm thai, ma khí trên người lại nặng, sợ rằng nhiều đạo sĩ và yêu quái muốn bắt ngươi, nên ngươi cứ yên ổn ở cạnh ta đi, đừng chạy lung tung.

Nghe Vãng Sinh nói, Chung Dục càng nổi nóng. Nhớ đến trận chiến ba vạn năm trước, nếu không phải có kẻ phản bội trộm định hồn châu của hắn, khiến nguyên thần hắn không yên, đường đường là đế vương ma giới như hắn, sao có thể bại dưới tay Phạn Niệm? Hôm nay Phạn Niệm đã thành Vãng Sinh, y lại nói phải bảo vệ mình, đây không phải là đang hạ thấp Ma Đế hắn sao?

Biết Chung Dục khó chịu, Vãng Sinh cũng không chọc giận hắn nữa. Tìm một đống cỏ khô ngồi xuống, Vãng Sinh nói: “Vậy thì nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng mai cùng ta quay về.”

Chung Dực buồn bực “hừ” một tiếng.

Mấy hôm nay vào mùa mưa dầm, sáng sớm hôm sau trời đổ cơn mưa. Vạn vật giữa núi bị bao phủ trong làn mưa phùn lất phất, mờ mịt như một bức tranh thủy mặc.

Lúc Chung Dục tỉnh lại, Vãng sinh đang ngồi trên đống cỏ khô nhắm mắt tĩnh tọa. Hắn gọi y một tiếng, nhưng không thấy đáp lại, chẳng biết y ngủ hay tỉnh. Chung Dục suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới cánh cửa, bước một chân ra. Kết quả chân hắn còn chưa đặt xuống, giọng của Vãng Sinh đã vang lên.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta có thể đi đâu được chứ.” Thu chân lại, Chung Dục nói: “Không thấy ngươi nhúc nhích, ai biết ngươi sống hay chết rồi.”

“Người xuất gia thiền tọa, không hoài niệm, không buồn lo, không suy nghĩ, không dao động vì ngoại vật.”

“Nói như vậy, ta phải cảm ơn Tôn Giả ngài còn nhớ đến ta.” Chung Dục đứng dựa tường: “Mấy thứ ngươi nói ấy, bản tọa không hiểu. Nhưng bản tọa biết cứ thế tùy tiện chạy ra ngoài sẽ chẳng tốt lành gì.”

Vãng Sinh hơi rũ mắt, giọng nói vẫn trầm tĩnh ôn hòa như trước: “Ta nói phải bảo vệ ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Y đứng dậy chỉnh lại vạt áo, nói với Chung Dục: “Nếu tỉnh rồi, thì theo ta trở về đi.”

Chung Dục lười biếng nói một tiếng “ừ”.

Thanh Nguyên Sơn là nơi Vãng Sinh tu hành. Phía nam núi có rừng long não xanh rì, phía bắc núi có thác nước đào hoa nham* chảy ngàn dặm. Trên dòng nước biếc cuồn cuộn có hoa rơi bồng bềnh, xa xa truyền đến tiếng chim hót.

(*Đào hoa nham: núi đá có cây đào mọc lên. Cũng là tên một địa danh ở Hồ Bắc.)

Đó là nơi có phong cảnh vô cùng thanh nhã, từ ba vạn năm trước, Vãng Sinh đã bắt đầu tu hành ở chỗ này. Y chưa từng nghĩ, sẽ có người tới đây, càng không ngờ người đó sẽ là Chung Dục.

Y dẫn Chung Dục đi tới trước một tòa nhà trúc, dọc theo một con đường đá cuội nho nhỏ, ngang qua một bàn đá bày giấy tuyên thành, chậm rãi tiến vào căn phòng mát mẻ. Trong phòng bố trí cực kỳ đơn sơ, một bàn một ghế, ngược lại trên giá sách bày đầy kinh thư rất nổi bật. Chung Dục nhìn những quyển kinh thư đó không khỏi nhíu mày, chợt nghe Vãng Sinh nói: “Đây là nơi ở của ta, sau này ngươi cùng ta ở tại nơi này.”

Tràn đầy coi thường, Chung Dục nói: “Ngươi sợ ta chạy nên để ta ở cùng một phòng với ngươi, không sợ ta giết ngươi à?”

Vãng Sinh không nhiều lời, chỉ xoay người nói: “Ta phải tới đào hoa nham tĩnh tọa, ngươi đọc xong kinh thư trên giá trước đi.”

“Ôi! Ngươi cứ thế ném ta ở đây!” Đưa tay ngăn Vãng Sinh lại, Chung Dục nói: “Ngươi cũng không hỏi xem, ta muốn làm gì à?”

Vãng Sinh lại nhàn nhạt trả lời: “Đọc hiểu kinh thư là bước đầu tiên nhập phật, ngươi không được nóng lòng mong đạt ngay.”

Chung Dục cảm thấy buồn cười – thật sự cho rằng ta muốn tu phật ư?!!

Hắn nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói với Vãng Sinh: “Giờ bản tọa đang đói.”

“Đói?”

“Phải, đói mấy hôm, ngực sắp dính vào lưng rồi.”

Vãng Sinh suy nghĩ, nói: “Vậy ta xuống chân núi tìm chút đồ chay cho ngươi, ngươi ở yên đây.”

Đợi Vãng Sinh đi, Chung Dục nằm lên giường trúc. Hắn gối đầu lên hai tay, suy xét cẩn thận chuyện của mình.

Hắn vẫn luôn nghĩ, đợi hắn trọng sinh, nhất định phải chấn hưng lại ma giới, đâm cho Cửu Trọng Thiên thành một cái lỗ lớn, thay bản thân thay ma giới báo thù. Ai mà ngờ được, hắn dùng đủ thời gian ba vạn năm giải trừ phong ấn của nguyên thần, khó khăn lắm mới tìm được thân thể trọng sinh ở nhân gian, vậy mà nguyên thần vừa quy vị, đã bị Vãng Sinh bắt được.

Hắn không cam lòng, nhưng hiện giờ bản thân không có pháp thuật. Rời khỏi Vãng Sinh sẽ bị kẻ khác giết chết, theo Vãng Sinh lại thực sự uất ức.

Song lúc này cũng chẳng còn cách nào, ở cạnh Vãng Sinh, ít nhất sẽ an toàn. Còn nhiều thời gian, bản tọa sớm muộn sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của bản tọa.

Dưới Thanh Nguyên Sơn có một thôn làng, Vãng Sinh khất thực được một chút cháo trắng từ một gia đình, liền quay lại nhà trúc. Y vừa vào cửa, chợt nghe Chung Dục quát: “Sao ngươi chậm chạp thế, ta sắp chết đói rồi!”

Hắn bưng bát sành lên, lập tức sầm mặt: “Sao lại là cháo trắng?”

Vãng Sinh ngồi xuống: “Một chén cháo trắng không đủ à?”

Chung Dục cười, hắn nói: “Cháo trắng làm sao lấp đầy bụng được?”

Có chút mờ mịt, Vãng Sinh hỏi tiếp: “Vậy ngươi muốn ăn gì?”

“Cái này hả…” Chung Dục suy nghĩ, nói: “Lúc tới ta thấy có thỏ rừng ở bên cạnh suối, vậy đi bắt mấy con thỏ về nướng ăn đi.”

“Người tu phật không sát sinh.” Y ngẩng đầu Chung Dục, vẻ mặt không thay đổi: “Nếu ngươi sát sinh sẽ không vào được cửa phật.”

Vừa nghe thấy thế, Chung Dục quả thực muốn trợn trắng mắt – ngươi thật sự muốn cho ta nhập phật?

Hắn phất tay, nói: “Bỏ đi, cháo trắng ta nuốt không trôi, ta ra ngoài giải sầu một chút.”

“Không được sát sinh.”

“Rồi rồi!”

Không sát sinh? Ta cũng đâu phải trẻ ba tuổi, ngươi nói cái gì ta sẽ nghe cái đó sao?

Dựa vào trí nhớ tìm được đầm nước suối, liền nhìn thấy mấy con thỏ trắng lông mềm mại, Chung Dục nhìn thỏ chằm chằm, tiện tay nhặt một hòn đá lên, ném về phía thỏ. Nhưng hòn đá kia bay ra ngoài không bao xa, đã bật trở về, còn chưa đợi Chung Dục phản ứng, đã đập vào đầu gối hắn.

Hắn bị đau quỳ xuống đất, giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.

“Không phải đã nói với ngươi, không được sát sinh sao?”

Chung Dục nhếch miệng: “Người tu phật không được sát sinh, tiếc là ta không phải người của nhà phật, không nghe lời ngươi cũng không tính là sai mà.”

“… Ngươi nói có lý.” Đi tới đỡ Chung Dục lên, Vãng Sinh túm chặt cánh tay hắn đi về.

Chung Dục phút chốc sửng sốt, lập tức kêu lên: “Đi đâu thế?”

Vãng Sinh không trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.