Thần Y Phục Thù!

Chương 7



“Tên súc sinh đáng chết! Giết hắn cho ta! Ta phải dùng xương cốt của hắn, làm lễ tế cho cháu của ta!”

Trần Bá Thiên vừa dứt lời, mười tên bảo an, từ bốn phương tám hướng xông tới Lăng Việt.

Lăng Việt ngay cả một chút cử động đều không có

Minh Thừa một bên trong đám người truy sát con cháu của Trần nhà, một bên ném đồng tiền xu vào những tên bảo an.

Mỗi khi có bảo an tới gần Lăng Việt, đều sẽ bị tiền xu đánh lên thân thể.

Những đồng tiền xu này giống như viên đạn, một kích lấy mạng!

Người có ý đồ tới gần chỗ Lăng Việt, không có một người nào còn đứng, toàn bộ ngã xuống đất!

Càng về sau, đã không có người còn dám tùy tiện tới gần Lăng Việt!

Thiếu niên đẹp trai kia mặc một chiếc áo khoác màu đen, thân hình cũng không cần cử động, nhưng cũng làm cho người khác có cảm giác hắn giống như là Thần Chết từ địa ngục đi ra, đáng sợ đến tê cả da đầu.

Thậm chí, cũng không có người nào dám đối diện với ánh mắt của hắn.

Trần Bá Thiên bắt đầu luống cuống, hắn tận mắt nhìn thấy con cháu của mình, một người rồi một người liên tục bị Minh Thừa giết chết, nhưng hắn lại không có cách nào để ngăn cản!

Cứ theo đà này, Trần gia của hắn sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn! Ánh mắt của hắn cũng bắt đầu nổi lên từng sợi tơ máu.

“Đáng chết! Đám rác rưởi các ngươi! Nhanh lên đi giết hắn! Người nào có thể giết hắn, ta cho người đó 100 triệu, không một tỷ! Giết hắn cho ta!”

Nếu là lúc bình thường, phần thưởng nhiều như vậy liền sẽ có người tiến lên, thế nhưng là giờ phút này, lại không có ai dám tùy tiện hành động.

Cũng không cần phải nói nhiều, liền xem như giết chết Lăng Việt, vậy thì tên Minh Thừa biến thái kia thì sao.

Đến lúc đó, Minh Thừa chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ!

Tiền cho dù có nhiều, không còn mạng để xài, ai sẽ đi làm? Người nào lại dám đi làm?

Giờ khắc này, trong lòng của Trần Bá Thiên có một loại cảm giác bất lực.

Hắn bước đến giữa sân đối diện với thiếu niên kia, bốn mắt nhìn nhau, ria mép của hắn, bỗng nhiên run lên.

Hắn nhớ lại một chuyện lúc xưa, làm trong lòng của hắn rung động.

Ngày đó, Lăng khắp nơi trên đất đều là máu!

Ngày đó, Vợ chồng Lăng gia ôm nhau chết đi!

Ngày đó, một vị thiếu niên, hết sức cầu khẩn, dập đầu đập đến đầu rơi máu chảy! Tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.

Cũng chính ngày đó, Trần gia, cũng đem con đường của mình cắt đứt!

Hai chân của Trần Bá Thiên run rẫy, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi.

Một tiếng “Bịch” vang lên, Trần Bá Thiên, hai đầu gối quỳ xuống đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.