Thần Y Phục Thù!

Chương 15



“Cha, mẹ! Con sẽ sống thật tốt, để tâm huyết của hai người tiếp tục kéo dài và lớn mạnh hơn nữa.”

“Cha mẹ ở dưới cửu tuyền cho con một chút thời gian, con chắc chắn tự tay mình diệt sạch Hoa gia! Chém đầu toàn bộ người nhà Hoa gia, một tên cũng không để lại!”

Nói đến đây, khí thế của Lăng Việt đột nhiên chuyển một cái, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống, Minh Thừa vội vàng hoảng sợ nói:

“Này này này, Thiếu chủ, tôi còn ở lại chỗ này đây nha! Ngài tranh thủ thu lại đi, đừng làm tôi bị thương mà!”

Lăng Việt trừng mắt liếc hắn một cái.

“Ngươi đừng có nói nhiều!”

“Hắc hắc hắc… Thiếu chủ, ta là con người, nếu cảm thấy không thoải mái ta cũng không kìm nén được đâu.”

Dừng một chút, hắn lần nữa mở miệng nói:

“Thiếu chủ, ngài cũng đừng quá thương tâm. Người chết không thể sống lại. Bất quá, cha mẹ của ngài ở dưới suối vàng nếu như biết rõ cũng vì ngài cảm thấy kiêu ngạo!”

Lăng Việt gật gật đầu.

Ngay tại lúc này, ở phía sau lưng rừng cây, một ông lão khập khiễng chậm rãi đi tới.

Khi lúc nhìn thấy bóng lưng của Lăng Việt, trong nháy mắt thân thể của ông lão run lên, hai mắt mở to ra mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhẹ giọng hô:

“Là… là… Việt Việt sao?”

Lăng Việt sững sờ, quay đầu nhìn lướt qua, cảm xúc ở trong lòng ngổn ngang!

“Ông nội!”

Ông lão ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Việt, thở dốc một tiếng, gục xuống bên cạnh Lăng Tiêt, sờ lấy khuôn mặt, cánh tay của hắn.

“Cháu ngoan! Đúng là cháu sao! Đúng là cháu rồi! Ông nội rốt cuộc cũng tìm được cháu! Ông trời thật có mắt!”

Ông lão vội vàng ôm lấy Lăng Việt, giống như sợ hắn chạy mất.

“Cháu ngoan của ông, cháu chịu khổ rồi!”

“Ông nội! Thật xin lỗi, cháu muộn như vậy mới trở về, để ông phải lo lắng.”

” Không muộn, về là tốt rồi, về là tốt rồi! Hiện tại người của Hoa gia đã đi, bác cả và chú của con đều không ở nhà, bây giờ con trở về sẽ không bị bọn nó ức hiếp! Sau này để ông nội chăm sóc cho con, con không cần ở bên ngoài trốn tránh nữa. Con muốn đi đâu ông nội cõng con đi.”

Lăng Việt nín khóc mỉm cười, lắc đầu, nói:

“Ông nội, ông không cần lo lắng cho con, chân của con đã khỏi tự con đi được.”

“Cái gì?”

Lăng lão gia tử kinh hô một tiếng, liền vội vàng đỡ Lăng Việt đứng lên, sau khi liên tục xác nhận, mừng rỡ như điên.

“Ông trời có mắt a! Ông trời có mắt! Để cháu của ta, chân gãy đã khỏi, cám ơn ông trời, cám ơn ông trời!”

Ông nội Lăng vừa nói, vừa hướng về phương Nam, dập đầu mấy cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.