Thân Vô Thải Vũ

Chương 4



“Đinh linh linh…” Trên đường núi vang lên từng tiếng chuông, nghĩ đằng trước có thương đội, con đường lại hẹp, Nguyên Mặc liền dán vào vách núi mà đi, định chốc nữa nhường đường cho xe ngựa. Bỗng nhiên, qua một khúc ngoặt, nhìn thấy không phải chuông treo trên xe ngựa mà là đạo sĩ cầm chuông.

Đạo sĩ kia mặc đạo phục màu vàng đất, trên vẽ hình bát quái thái cực, trong tay cầm một cái chuông lớn đang lắc lắc.

“Sư phụ, trong núi này thật sự có yêu quái sao?” Đạo đồng đi bên người đạo sĩ nghiêng đầu hỏi gã.

“Đương nhiên là có,” đạo sĩ vuốt chòm râu dài trên cằm, “Không nhìn thấy chuông tìm yêu vẫn luôn rung sao?” Vừa nói xong liền nhìn thấy Nguyên Mặc đang ôm theo một sọt dâu tằm.

“Keng keng keng……” Chuông kia vừa thấy hán tử thân hình cao lớn này lập tức điên cuồng rung lên.

“Ha, yêu nghiệt!” Đạo sĩ hét lớn, lập tức lấy ra một xấp bùa, đốt lên ném về phía Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc cũng bị dọa sợ, một tay bảo vệ sọt dâu tằm, một tay vung lên đẩy bùa kia ra: “Ngươi làm gì thế?”

“Yêu nghiệt hãy nhận lấy cái chết!” Đạo đồng kia lơ ma lơ mơ móc ra một cái hồ lô, hất máu gà bên trong hồ lô vào Nguyên Mặc, máu gà thối hoắc dây bẩn cả sọt dâu tằm.

“Các ngươi……” Nguyên Mặc tức giận, ném sọt tre xuống, giơ tay đánh đạo sĩ kia.

Đạo sĩ rút kiếm gỗ trên có vẽ phù bằng chu sa, chém thẳng về phía Nguyên Mặc. Nguyên Mặc nghiêng người tránh né, một đấm thẳng vào hốc mắt đạo sĩ, ấn gã xuống đất. Đạo sĩ lập tức quăng ra một đám bùa, bùa này mang theo pháp lực, hừng hực âm hỏa đánh về phía Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc giơ tay, ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay giữa hư không ngăn cản lá bùa tới gần. Âm hỏa này chính là do lá bùa kéo tới, nếu dính vào người rất là phiền phức. Cũng may pháp thuật đạo sĩ này rất bình thường, vốn không thể đấu lại Nguyên Mặc một con gấu tinh ngàn năm. Mạnh mẽ vung một cái, đẩy lá bùa trở về: “Đang êm đẹp sao muốn đánh nhau với ta!”

Đạo sĩ vất vả chống đỡ, cắn răng nói: “Yêu vật, ai cũng có thể gϊếŧ chết, bổn đạo gia đây là vì dân trừ hại! Đồng nhi!” Nói xong, đá chuông bên chân cho đạo đồng.

Đạo đồng lập tức hiểu ý vội cầm chuông kia lên, hướng về Nguyên Mặc: “Mau buông tay, nếu không ta rung linh đang.”

Nguyên Mặc không nhịn được thấy buồn cười, một con người nhỏ như vậy hắn cũng không đành lòng ra tay đánh. Đạo đồng kia thấy yêu quái không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liền niệm khẩu quyết, dùng sức lắc chuông thật mạnh.

“Leng keng leng keng đinh đinh đinh…” Thanh âm thanh thúy càng ngày càng gấp, dần dần, vào tai Nguyên Mặc không còn là tiếng chuông linh đinh dễ nghe mà là âm thanh trầm mạnh của chuông đồng, dồn dập chấn động bên tai.

“A….” Tiếng vang mạnh mẽ ồn ào khiến lỗ tai hắn đau nhức, nhịn không được kêu một tiếng. Nguyên Mặc lùi về sau một bước, đạo sĩ nhân cơ hội nhào về phía trước, châm lá bùa kéo âm hỏa nháy mắt vây quanh Nguyên Mặc. Đạo sĩ lăn trên đất một vòng, tiếp lấy cái chuông kia lắc mạnh.

Chuông tìm yêu này chính là một món tiên vật đạo sĩ cơ duyên xảo hợp có được, hàng yêu trừ ma cực kỳ lợi hại.

“A—- ” Pháp lực mãnh liệt truyền ra từ trong chuông, chấn động nguyên thần của yêu, Nguyên Mặc chỉ cảm thấy từng tấc từng tấc bên trong thân thể như đang bị xé rách, cực kỳ đau đớn, nhịn không nổi phải kêu đau. Cùng lúc đó, âm hỏa kia không có gì ngăn cản, không do dự lao vào người hắn.

Ngàn năm tu luyện lại mơ mơ hồ hồ bị hủy đi trong một ngày, bị người gϊếŧ chết làm một tấm da gấu, Nguyên Mặc cực kỳ không cam tâm, nhưng đau đớn trên thân thể khiến hắn cạn kiệt sức lực, khiến hắn không còn cách nào chống cự. Ý thức dần trở nên mơ hồ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vầng sáng ngũ sắc, trong ánh sáng đó lại tựa như thấy được khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Phượng Tịch.

“Phượng Tịch……” Nguyên Mặc khẽ kêu một tiếng.

“Là ta.” Thanh âm du dương như tiếng ngọc vỡ trong nháy mắt xua tan tiếng chuông trong thức hải, gợi lại một tia thanh tỉnh trong tâm trí. Nguyên Mặc chớp mắt một cái, nhận ra mình đang dựa trong khuỷu tay Phượng Tịch.

Vừa nãy, Phượng Tịch một thân xiêm y ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, một tay túm lấy đạo sĩ quăng đi, đón được Nguyên Mặc suýt chút nữa đã lăn xuống vách núi. Nhìn miệng gấu ngốc lớn còn máu tươi, trên người bị đốt bỏng, mắt phượng kết băng, lạnh lẽo trừng đạo sĩ kia.

“Lại tới một tên!” Đạo sĩ bò dậy, đưa chuông về phía Phượng Tịch dùng sức lắc thật mạnh.

Phượng Tịch giơ tay, cách không đánh đạo sĩ kia bay xa ba trượng, sau đó tay hơi co lại, nháy mắt hút chuông kia lại vào lòng bàn tay: “Không phân tốt xấu, lạm sát kẻ vô tội, vĩnh viễn không thể đắc đạo.”

“Không thể nào!” Đạo sĩ lớn tiếng kêu lên, “Đây chính là tiên linh, yêu gì cũng có thể chế phục, trừ phi ngươi là thần tiên!”

“Hừ!” Phượng Tịch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nắm tay, chuông trong tay rắc một tiếng nát vụn, “Cút!”

Đạo sĩ sợ tới mức nói không ra lời, hoảng hoảng loạn loạn bò dậy, lôi kéo đạo đồng tè ra quần chạy mất.

Nguyên Mặc ngơ ngác nhìn Phượng Tịch vì dùng pháp lực mà cả người bốn phía phát sáng, sau một lúc lâu mới nói: “Phượng Tịch, ngươi thật là thần tiên sao? Ngươi…… sao không đội mũ?”

“Ai cần ngươi lo!” Phượng Tịch trừng mắt nhìn hắn, nói xong liền xoay người rời đi, mũi chân điểm đất nháy mắt bay lên, hóa thành một con phượng hoàng ngũ sắc, thét dài bay đi.

Vốn Phượng Tịch là một con Hỏa phượng hoàng, mặc vào ngũ sắc thải y dệt từ lông chim liền biến thành một con phượng hoàng hoa bình thường, nhưng vẫn dễ nhận ra đây là một con phượng hoàng. Nguyên Mặc ngơ ngác nhìn bóng dáng duyên dáng kia chậm rãi khuất trong mây, bay lên cửu thiên.

Phượng Tịch vừa đi, không còn quay lại nữa.

Nguyên Mặc dưỡng thương tốt liền vào thành đi tìm, tòa “Phượng trạch” kia đã trống không. Dâu tằm chín rục rơi trên mặt đất, hóa thành bùn nát, cuối cùng cũng không có cách nào đưa y ăn. Người đó là thần tiên, cũng không hiếm lạ những thứ này nhỉ?

Trèo lên cây ngô đồng cao cao, Nguyên Mặc ngồi chỗ Phượng Tịch đã từng dựa ngắm trăng, Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, không phải ngô không đậu, lúc đó Phượng Tịch đã nói với hắn, chỉ là hắn quá ngốc, không hiểu.

“Cạc cạc, phượng hoàng là loài chim xinh đẹp nhất thế gian, còn đẹp hơn cả ta,” quạ đen bay vòng vòng trên đỉnh đầu hắn cười nhạo, “Một con gấu xấu xí muốn tương giao với phượng hoàng, cạc cạc cạc, cười chết mất!”

“Câm miệng!” Nguyên Mặc tức giận lấy đá ném nó, rồi chán nản rũ đầu. Thực ra quạ đen nói đúng, hắn là con yêu thấp kém, người kia trời sinh là tiên thể cao quý, sao có thể nhìn xuống hắn.

Cầm bình ngọc nhỏ vẫn luôn không nỡ ăn, Nguyên Mặc một thân một gấu lẳng lặng ngồi bên dòng suối. Trong núi đổ mưa to, quạ đen vội vã về tổ, hắn vẫn không nhúc nhích ngồi trong mưa.

“Kia không phải là gấu tìm lông chim giúp Phượng hoàng sao?” Long Đại chỉ nam tử ngồi trong mưa.

“Phải rồi,” Long Nhị lao lên trước vỗ vỗ vai Nguyên Mặc, “Ê, có phải ngươi muốn gặp tên Phượng hoàng kia không?”

Nguyên Mặc ngẩng đầu, nhìn hai cái tên kì lạ trước mặt, hai người mặc xiêm y màu lục, trên đầu đều có một cặp sừng rồng, vừa nhìn đã biết là Long vương. Há miệng nhưng lại không biết nên nói gì, nói muốn gặp y?

“Nói cho ngươi một bí mật,” Long Đại nhìn nhìn xung quanh, một tay che miệng, “Ngươi chỉ cần kêu một câu, tên Phượng hoàng kia sẽ xuất hiện.”

“Là gì?” Nguyên Mặc nhịn không được vểnh tai.

“Chính là bí mật….” Hai tên Long vương liếc nhau, đột nhiên la lớn, “Phượng Tịch rụng lông, đã biến thành Phượng hoàng trọc lông rồi!”

Một luồng ánh sáng đỏ tươi xuất hiện, còn chưa kịp nhìn rõ, hai tên Long vương đã bị đánh nằm bò ra đất.

“Phượng Tịch!” Nguyên Mặc đứng tại chỗ, nhìn người quanh thân thụy khí(*) rực rỡ, không dám tiến lên. (điềm lành)

Mắt phượng khẽ nâng, nhìn Nguyên Mặc đang ngây ngốc, tức khắc trợn trừng: “Ngươi là đồ ngốc à? Đứng ở chỗ hứng mưa!”

Nguyên Mặc nhìn y, khóe miệng dần nhếch lên.

Hạ đi thu tới, Phượng Tịch phát hiện lông mình rụng đi lại dài ra, cực kỳ vui vẻ, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, trưởng lão trong tộc nói với y, Hỏa phượng hoàng mười năm niết bàn một lần, nói cách khác, mười năm sau y sẽ còn rụng lông.

Nguyên Mặc ở núi Vân Tang nỗ lực tu luyện, mười năm một lần, Phượng hoàng xinh đẹp kia lại bay tới, nâng cằm đòi hắn đi thu lông chim làm thải y. Mười năm rồi mười năm, không biết qua bao nhiêu cái mười năm, Nguyên Mặc rốt cuộc vượt lôi kiếp, tu luyện thành tiên.

Cưỡi mây đi lên vượt Nam Thiên Môn, Nguyên Mặc không còn là một con gấu yêu, mà thành gấu tiên rồi (=))) Tinh Quân được Thiên Đình phân công quản lý cảm thấy hắn thành thật, liền phái hắn đi thủ Thiên môn.

“Từ từ!” Một luồng sáng đỏ tươi xẹt qua, một người mặc hoa phục đỏ như lửa, đầu đội mũ Phượng vương đính hồng ngọc đáp xuống, “Gấu ngốc này, bổn vương muốn.”

Tinh Quân thấy là Phượng vương, cũng không nói nhiều, cười đáp ứng, viết tên Nguyên Mặc dưới Phượng cung.

Nguyên Mặc ngoan ngoãn đi theo Phượng Tịch ra khỏi Tinh Quân điện, bỗng nhiên nhớ tới, mình một con gấu, đi tới tổ chim có thể làm gì?

“Bổn vương mười năm rụng lông một lần, ngươi đi thủ Thiên môn, ai thu lông chim cho bổn vương?” Phượng Tịch nâng cằm tức giận nói.

Nguyên Mặc trợn mắt một lúc, cười ngây ngô gãi gãi đầu: “Ừm.”

Hoàn

Lời tác giả: Thế nhé~ Trên mạng chỉ viết đến đây thôi, chờ tui rảnh sẽ bù thêm phía sau nha, à cũng tập hợp mấy đoản văn thành một quyển luôn~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.