Thần Vô Chi Tế

Chương 33



Ánh Sáng Chi Đường. Người tổng phụ trách trước mắt– Thanh Dạ.

“Ách……” Thanh Dạ ở kênh hội tuyên bố nói,“Từ hôm nay, ngoại trừ thời gian thành chiến, Luật cũng sẽ không xuất hiện trong hội. Sự việc lớn nhỏ trong hội mọi người đều báo cáo để anh xử lý nhé.”

“Hả?”

“Luật đi nghỉ rồi.” Thanh Dạ cười cười, sau đó lại sửa lời,“Thực tế là em họ của cậu ấy đến đây, cậu ấy phải dẫn người đi luyện cấp.”

“Úc……” Lại là lời đáp chẳng liên quan.

“Vậy hả…… thật ra phó hội cũng nên sớm nghỉ ngơi.”

“Vâng……”

“Tuy rằng cũng không có gì quan trọng.” Thanh Dạ run rẩy nói,“Nhưng là, các cậu tuyệt không thương tiếc lão đại anh sao?”

“Vì cái gì chúng em phải thương tiếc lão đại anh chứ?” Có người lập tức phản bác.

“Thần kinh của anh cứng như sắt thép làm gì có chuyện có thể mẫn cảm đến mức bị tổn thương……”

“Aha ha ha…… Bị tổn thương? Cười chết tớ mất……”

“Tạo phản tạo phản ……” Thanh Dạ liên tục run rẩy.

“Thanh Dạ.” Noãn Nhi không để ý tới chuyện chung quanh, cũng không muốn gia nhập đề tài này,“Pk Pk, chúng ta pk đi.”

“Pk?” Thanh Dạ cười lạnh,“Tới cửa đòi lấy con nhà người ta, có rảnh chém chém giết giết còn không bằng nhanh đi giúp tôi chế dược.”

“Mộ Vũ Thanh Dạ anh nói rõ ràng cho tôi……” Tiểu Hàn âm trầm xông ra,“Ai là con anh?”

“Cậu.”

“Cút!”

— có người nói chuyện cùng lão đại nhà mình như vậy sao?

Tạo phản, đều tạo phản rồi……

Noãn Khí tiếp nhận nhiệm vụ chế dược. Trước khi đi, kéo Bạch Hân đi theo làm người trợ giúp.

Noãn Khí cả giận:“Lão Bạch, chúng ta phải tới cò kè mặc cả cùng gian thương xảo trá nhất server đó.”

Bạch Hân hỏi:“Nhóc Noãn Nhi, cậu không dám đi sao?”

Noãn Khí cười nói:“Không thành vấn đề, tôi đối với giá cả thị trường cũng quan sát thập phần cẩn thận cùng hiểu biết sâu rộng.”

Đương nhiên…… Đó là giá thị trường của Tam Sinh Thạch mà không phải của Bi Luyến Hồ.

Bạch Hân cũng cười:“Tôi cũng vậy. Người duy nhất trong công hội có thể đem giá hàng đọc làu làu chính là tôi.”

Đương nhiên…… Đó là giá hàng thật lâu thật lâu trước kia.

Mà điểm chung của hai người này, chính là cực hạn vô lại.

Độc Bộ nhìn trời…… A di đà Phật.

Thanh Dạ không biết vừa giải quyết xong chuyện gì, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Tâm tình thật tốt đi tới quảng trường, cùng hội trưởng Đậu Đỏ của Vườn trẻ Pháp Luân Đinh trao đổi chuyện ký kết đồng mình.

Vườn trẻ Pháp Luân Đinh năm nay vừa phát triển thành một công hội nhỏ. Bởi vì nhân duyên của hội trưởng cũng khá tốt, cho nên trong hội tụ tập không ít người tài, khi thành chiến thậm chí còn có năng lực tranh đoạt với công hội cỡ trung Kẹo Hòm, cũng không bị trên phân. Nhìn đại cục chung, trước mắt thành chiến ở Bi Luyến Hồ cũng không bởi vì giải thưởng trong Quốc chiến mà trở lên ảm đạm, thiếu sức sống, ngược lại càng thêm kịch liệt phức tạp.

Mấy ngày nay, sau khi Ảo Giác Liên Minh giải tán, vài vị lão hội viên lại lần nữa tập kết, thành lập công hội mới Thủy Tinh Ảo Giác. Thủy Tinh trở thành một thế lực mạnh mới, thậm chí còn tham dự vào tranh đoạt thành trì trong Trung ương địa khu.

Hội trường Vườn trẻ Pháp Luân Đinh, Đậu Đỏ, là một người rất thông minh. Thái độ xử sự với người ngoài rất thành thục, cái nhìn đối với thế cục cũng rất đúng mực.

Sau khi hàn huyên vài câu, hai người trực tiếp nói đến chủ đề thiết nhập.

“Sau khi kết minh, tôi hy vọng Ánh Sáng có thể điều một ít người từ phân hội đến giúp chúng tôi. Trong khoảng thời gian này, mục tiêu là Hồng Vũ.”

“Điều đó không thành vấn đề.” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Nếu Ánh Sáng xảy ra vấn đề gì, cũng hy vọng có thể nhận được tương trợ của các cậu.”

Đậu Đỏ biết đây là lời khách sáo. Gật gật đầu, thực cảm khái nói:

“Thật ra tôi rất rõ ràng, Vườn Trẻ bất quá chỉ là một công hội nhỏ, lấy tinh lực cá nhân của tôi mà nói, là không thể chống đỡ được thời gian quá lâu…… Nhưng lựa chọn kết minh cùng Ánh Sáng, cũng không hẳn là để tìm kiếm chỗ dựa. Chúng tôi rất tôn kính Ánh Sáng, đây mới là nguyên nhân chính.”

“Đậu Đỏ, cậu quá khách khí rồi.”

“Không. Vườn Trẻ sẽ rất vui vẻ nếu sau này, có nhân tài muốn tham gia vào Ánh Sáng– nếu bọn họ tự nguyện, tôi tuyệt đối sẽ không mở miệng giữ lại.”

Đã nói đến nước này, hai bên đều ngầm hiểu, đồng thời nói:

“Đi thôi,đến trụ sở quản lý việc của công hội, A Nhĩ Tắc Lâm Khắc.”

Hai công hội xin kết làm đồng minh, đầu tiên phải nhận được đồng ý của hai hội trưởng, sau đó đến trụ sở quản lý tiến hành đăng ký. Sau đó nữa sẽ cùng thực hiện nghi thức kết minh.

Khi  thành chiến “Chạy trốn như gió, đổ cửa như rừng, cứu trợ như lửa, đồng minh gặp nạn bất động như núi”, vì  “Chính sách” giáo dục đó, có thể tìm được một công hội kết đồng minh không vì tư lợi, cực kì không dễ dàng.

“Lại nói tiếp, hôm nay sao lại không thấy Luật phó hội?”

“Cậu ấy vẫn chưa tan sở.” Thanh Dạ mỉm cười trả lời.

“Uhm……”

“Tiểu Thanh Tử –!! Cậu đưa ai đến chỗ tôi vậy–”

Trên màn hình bỗng nhiên bắn ra lời kêu gọi đến toàn server thập phần thảm thiết của Độc Bộ.

Loại tư nhân thông cáo này phí dụng cực kỳ đắt đỏ. Xem ra, Độc Bộ vốn rất tiết kiệm mà buộc phải dùng loại này, chắc tâm trang đang rất nóng nảy, nếu không cũng sẽ không làm chuyện không lời lãi gì như vậy.

“Nhanh đem hai kẻ khốn nạn này bắt về cho tôi–!”

Độc Bộ rống giận trên toàn server.

“Hai kẻ khốn nạn”…… Tất nhiên là chỉ…… Noãn Khí, Bạch Hân.

Bọn họ làm gì với Độc Bộ? Có trời mới biết.

“Thanh Dạ.” Đậu Đỏ hỏi,“Có cần qua đó một chút không?”

“Không cần.” Thanh Dạ mỉm cười,“Tôi cái gì cũng không thấy được.”

“……”

Sau đó Thanh Dạ logout, đi vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.

Luật sắp trở về rồi.

“Đinh –”

Thanh Dạ vừa nấu xong món canh, nghe thấy tiếng huông cửa.

Chưa kịp nêm nếm xong canh, đã vội vàng ra mở cửa.

Luật chắc là quên mang chìa khóa, hay là lười không muốn mở của…… Hoặc là, người đến căn bản không phải là Luật?

Thanh Dạ nhất thời, cũng không để ý.

Cửa vừa mở ra. Không chỉ có Thanh Dạ ngây ngẩn cả người, đối phương cũng ngây ngẩn cả người.

Đối phương là một phụ  nữ trung niên hơi hơi mập, trên tay có mang theo mấy cái túi lớn nhỏ.

Đi nhầm cửa……?

“Xin hỏi bác tìm ai?”

“Cậu……” Người phụ nữ trung niên chần chờ lui từng bước về phía sau, ngẩng đầu nhìn bảng tên bên ngoài cửa, lại nhìn nhìn Thanh Dạ đang mặc tạp dề, nghi hoặc hỏi,“Nơi này…… Là nhà của Chu Luật phải không?”

Người đến tìm Luật rất ít. Ngoại trừ bằng hữu Hồ Ly, cũng chỉ có…… mợ của cậu.

Như vậy, nên giải thích với mợ thế nào bây giờ?

Ngay khi đầu óc Thanh Dạ đang nhanh chóng hết sức tính toán, anh nghe thấy tiếng bước chân của Luật.

Thấy người yêu, thấy người thân, thấy tình cảnh người yêu đối mặt với người thân. Cảm xúc của Chu Luật xuất hiện một ít dao động, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

“Mợ, mợ đã đến rồi?”

“A…… Tiểu Luật, mợ còn nghĩ mình đi nhầm nhà.” Mợ xấu hổ nở nụ cười,“Mợ đi ngang qua nhà con, nghĩ đến đã lâu không gặp, liền đi lên xem con thế nào.”

“Vậy ạ, mợ vào nhà ngồi trước rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Thanh Dạ hơi hơi cười cười.

Sau khi mợ ngồi lên sô pha, nhìn chung quanh phòng khách so với trước kia mà nói sạch sẽ hơn đến vài lần, lại Thanh Dạ vừa bưng trà cho mình một hồi lâu.

“Nhìn khí sắc của con cũng rất tốt, Tiểu Luật. Đây chính là người con đã nói qua…… à, bạn học Tương phải không?”

Đưa mình trở thành Tương Hằng Chu sao…… Tưởng tượng thấy bộ dáng Hồ Ly nổi trận lôi đình sau khi biết chuyện, Thanh Dạ cười khổ.

“Không phải.” Chu Luật thản nhiên trả lời.

“Hả……?”

Mợ chỉ cảm thấy mình cùng đứa cháu này càng ngày càng khó nói chuyện. Tuy từ khi còn bé nó đã ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng là hình như thiếu thiếu cái gì đó…… Lần trước làm cô bé mình hảo tâm giới thiệu dọa chạy, là điều mình nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

“Không phải bạn học à, là đồng sự đang ở nhờ phải không?” Mợ lại thuận miệng hỏi tiếp, đem Thanh Dạ làm đề tài mở màn.

“Cũng không phải.”

Chu Luật liền phủ định.

Thanh Dạ có lẽ cũng đã hiểu được tiếp theo cậu muốn nói gì, nhưng anh không ngăn cản, chỉ mỉm cười. Chuyện Luật quyết định bình thường rất ít ai có thể thay đổi, bắt cậu nói dối cũng không có khả năng.

Chu Luật nhìn Thanh Dạ, nhẹ nhàng nói:“Anh ấy là người yêu của con.”

“……”

Mợ nghĩ mình vừa nghe lầm, lại xấu hổ hỏi:“Tiểu Luật, con vừa nói gì?”

“Anh ấy là người yêu của con. Chúng con bây giờ đang ở cùng nhau, đương nhiên, sau này cũng vậy.”

Chu Luật rất rõ ràng lập lại lần nữa.

“……”

“Tiểu Luật…… con……” Mợ run run đứng lên, tươi cười vẫn đọng lại trên mặt,“Con…… đang nói đùa phải không……”

“Mợ chắc là biết, con sẽ không đùa giỡn với chuyện này?”

“…… Trời…… Trời ạ……”

Mợ chỉ cảm thấy một trận choáng váng, quơ quơ, lại ngã ngồi trên ghế sô pha.

“Luật, thôi thì đêm nay anh trở về trước.”

Thanh Dạ cởi tạp dề.

Hai người đứng ở cửa nói lời từ biệt.

“Thanh Dạ, cơm chiều……”

“Anh ra ngoài ăn là được rồi.” Thanh Dạ sờ sờ khuôn mặt lành lạnh của người yêu,“Ở trong này tiếp tục kích thích mợ, mặt anh cũng không dày đến thế.”

“Thật có lỗi quá, theo tính tình của mợ, trong khoảng thời gian này mợ có khả năng sẽ thường xuyên……”

“Không sao, dù sao việc này sớm muộn gì đều phải cho người khác biết, huống hồ mợ chắc chắn cũng sẽ không làm khó dễ em.” Thanh Dạ cũng không để ý cười cười,“Hơn nữa…… Anh gần đây cũng vừa lúc phải đi có việc, một thời gian nữa sẽ không thể đến đây.”

“Úc……?” Chu Luật hơi hơi sửng sốt,“Phải đi thăm bà nội anh?”

“Ừ, người tuổi tác đã cao. Gần đây bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như vậy…… Cả nhà mọi người đều khẩn trương.”

“Cần em giúp đỡ gì không?”

“Không cần, em còn có việc của mình, bên kia để anh xử lý là được rồi.” Thanh Dạ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi người yêu,“Như vậy, ngủ ngon, thân ái.”

“Ngủ ngon.”

Đợi đến khi tiếng bước chân của Thanh Dạ hoàn toàn biến mất, Chu Luật mới đóng lại cửa phòng. Đi vào phòng khách, tiếp tục nghe mợ “dạy”.

“Tiểu Luật…… sao con lại có thể hồ đồ như vậy……”

Thanh Dạ đi xuống tòa nhà, nhất thời cảm thấy lồng ngực có chút trống rỗng. Theo thói quen sờ sờ chỗ túi tiền, mới nhớ ra là mình đang cai thuốc, làm sao còn giữ bao nào.

Anh rút di động, gọi một cuộc điện thoại.

“Mẹ, đêm nay con trở về nhà. Vâng…… Có thể trước đó một chút. Chuyện kia, mẹ cứ sắp xếp là được rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.