Người hầu giúp Y Anh thay đồ trang điểm cũng mất gần một tiếng, mặt trời lúc này cũng đã lên cao nắng gắt chiếu cả khuôn viên bên ngoài.
Diêu Ngôn và Tô Mị mở cửa đi vào phòng, Y Anh quay người lại nhìn bọn họ.
Ba người hầu đã hoàn thành công việc lúc này mới cúi người lần lượt rời khỏi.
-Y Anh, cô xinh đẹp lắm.
Xinh đẹp làm sao bằng hai người họ, người thì thanh tao trang nhã người thì sắc sảo ma mị.
Y Anh lúng túng sờ tóc, cô mặc bộ váy trắng dài chạm đến mắt cá chân, ngang eo là sợi dây trắng thắt ngang cột thành chiếc nơ, cổ áo tròn tay lở.
Mái tóc dài được thắt bím thả qua một bên, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng.
-Y Anh, cô ngồi ở đây, chúng tôi sẽ giúp cô hiểu về mọi thứ.
Diêu Ngôn đi tới kéo tay cô ngồi xuống ghế sau đó Tô Mị ngồi bên kia đối diện hai người họ.
-Diêu Ngôn, tôi chỉ muốn hỏi Thánh Nữ là gì?
-Thánh Nữ là người có máu đặc biệt sẽ lấy đế vương giúp người có được sức mạnh để cai trị thế giới ma cà rồng.
-Vậy…
Không lẽ cô phải lấy người làm đế vương gì đó sao?
-Hiện tại có hai hoàng tử, đáng nhẽ cô đã thuộc về một người trong bọn họ đáng tiếc người kia lại phạm sai lầm. Chọn ai lại chẳng do cô quyết định nữa.
-Không, tôi không định sẽ lấy ai trong họ.
Cô căn bản chưa từng gặp họ cũng không biết họ là ai, trong lòng cô lại có người khác rồi.
-Thật ra có rất nhiều việc không nói trước được, khi cô gặp họ lời nói lúc nãy cô hẳn sẽ rút lại.
Người lên tiếng là Tô Mị, cô chỉ cảm nhận được giọng nói cô ấy ưu thương.
-Cô, cô cũng là Thánh Nữ như tôi.
-Không giống, giữa chúng ta rất khác biệt. Tôi dù thế nào cũng không bằng được cô, hoàng tử chọn cô, không chọn tôi.
Anh ấy động lòng với cô, không phải tôi.
-Có phải vì sự xuất hiện của tôi làm cô không vui?
-Phải.
Y Anh cúi đầu có chút có lỗi với Tô Mị, nhưng mà cô chưa hề nghĩ sẽ trở thành Thánh Nữ gì đó.
-Y Anh, đừng để ý. Chẳng qua Tô Mị chỉ nói đùa thôi, cô ấy rất tốt bụng lại có chút thẳng thắn với lại bây giờ tâm trạng cô ấy không tốt thôi.
Diêu Ngôn vội giải thích đồng thời nhăn mày với Tô Mị.
-Tôi không phải kẻ nhỏ nhặt, tôi sớm biết một ngày nào đó sẽ như hôm nay, cô đừng để ý.
Y Anh ngẩng đầu mỉm cười với bọn họ.
-Để trở thành Thánh Nữ việc đầu tiên cô không được có tình cảm cá nhân, không thể động lòng với người không phải là đế vương.
-Nếu tôi yêu người không phải là đế vương thì sao?
-Người đó không thể sống, Thánh Nữ chính là vậy, chẳng thể làm chủ bản thân càng không thể yêu một người tùy tiện. Nhưng mà đã lỡ yêu ai đó không nên yêu, chính là sự hành hạ đau đớn nhất trong lòng.
Giọng Tô Mị bi ai làm cô cảm nhận được nỗi cô đơn trong lòng cô ấy.
Lòng cô cũng bi thương không kém.
-Phải rồi Diêu Ngôn, cô và Tô Mị tìm Sầm Kỷ Dương để làm gì? Anh ấy có thân phận gì?
Diêu Ngôn là pháp sư ma cà rồng, Tô Mị lại là Thánh Nữ, Sầm Kỷ Dương chắc chắn có thân phận không hề đơn giản.
-Cô nên hỏi trực tiếp anh ấy, có rất nhiều việc hãy để anh ấy nói hết cho cô nghe.
Diêu Ngôn nói càng làm Y Anh tin chắc anh không phải người bình thường.
-Y Anh, làm Thánh Nữ bởi vì máu của cô, cho nên ngoài người trở thành đế vương hút máu của cô thì những kẻ khác không được uống máu của cô, nếu không người đó sẽ dễ dàng bị cô giết chết mà không cần dùng những vật đại kị với ma cà rồng.
-Uhm, cái đó…
Chuyện Sầm Kỷ Dương từ uống máu của cô có tính không?
-Chúng tôi đều biết cô đang nghĩ gì, dần dần mọi việc sẽ phơi bày ra, khi ấy còn tùy vào cô quyết định.
Đúng là rắc rối, bọn họ ấp a ấp úng lấp lửng nói như vậy làm cô tò mò muốn biết thật ra đã xảy ra việc gì.
-Ở đây chỉ toàn là ma cà rồng, cô làm gì cũng phải cẩn thận.
-Tôi biết rồi. Bầu trời ở đây đặc biệt trong xanh hơn.
-Đó là tất nhiên, với ma cà rồng ánh sáng mặt trời rất dễ thiêu đốt họ, chỉ những ma cà rồng hoàng gia, quý tộc ở cấp cao mới không sợ ánh nắng mặt trời, những ma cà rồng cấp thấp đều phải né tránh, bầu trời và cả mặt trời là do những đế vương xưa đã làm giảm sức gây hại của nó, nên đặc biệt trong xanh dịu mát hơn.
-Vậy thì ở thế giới con người, ma cà rồng cấp thấp không thể đến sao?
-Họ chỉ sợ ánh nắng lúc 12h trưa đến 4h chiều thôi. Khi ấy mặt trời mới chiếu ra ánh nắng chói chang, nhưng họ có thể dùng áo choàng che lại để giảm bớt sức ảnh hưởng của ánh nắng.
-Ma cà rồng có hay hút máu con người không?
-Cái đó, vào khoảng thời gian trước thì có nhưng gần đây ma cà rồng không hút máu con người nữa, đó cũng là điều cấm kị được định ra, nếu vi phạm sẽ bị trừng trị.
Cô vẫn luôn mong con người và ma cà rồng sẽ sống hòa bình với nhau, con người dù mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chống lại ma cà rồng có sức mạnh lớn như vậy nếu xảy ra xung đột thì con người chắc chắn không chống cự được.
Đúng lúc này đột nhiên có người mở cửa xông vào làm cả ba giật mình, Y Anh vừa nhìn thấy anh lặp tức nở nụ cười tươi rối đứng lên: “Kỷ Dương.”
Chỉ cần thấy anh, cô liền trở nên vui vẻ còn cảm thấy rất an toàn không lo sợ gì.
Sầm Kỷ Dương nhìn cô bình an mới an tâm lại nhìn đến cô có chút đờ đẫn. Y Anh không xinh đẹp như những nữ ma cà rồng khác nhưng mà nhìn thấy cô hiện tại làm tim anh có chút xao xuyến, nét điểm của cô không quá phô trương càng không diễm lệ sắc sảo mà chỉ thuần khiết trong sáng vô cùng nhẹ nhàng khiến người khác khi nhìn thấy đều dễ chịu, nụ cười tươi tắn của cô còn khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ theo.
Bị anh nhìn chằm chằm Y Anh có chút xấu hổ không quen liền thẹn thùng cúi mặt xuống giả vờ vén tóc mình.
Hành động của hai người bọn họ bị Diêu Ngôn và Tô Mị nhìn thấy cũng hiểu được tâm ý, có người cười khổ.
Có trách suốt mấy trăm năm qua dù thế nào vẫn không làm trái tim anh hướng về mình.
Diêu Ngôn chỉ hơi siết tay sau đó đứng dậy mỉm cười dịu dàng với Y Anh: “Để khi khác chúng ta nói chuyện tiếp.”
Nói xong Diêu Ngôn đã cùng với Tô Mị bước đi khỏi phòng, khi đóng cửa Tô Mị chỉ khẽ thở dài đặt tay lên vai Diêu Ngôn.
Sầm Kỷ Dương sải chân đi lại gần cô, mỗi lần anh bước một bước tim cô đập nhanh một nhịp.
-Cô có biết người phụ nữ ngoài kia là ai không?
-Bà ấy là nữ hoàng ma cà rồng.
Lúc này Y Anh mới ngẩng mặt lên nhìn anh trả lời.
-Vì sao biết còn dám ở lại đây? Cô không sợ?
-Bà ấy sẽ giết tôi sao?
Không giống lắm.
-Tạm thời ở hết hôm nay, ngày mai quay về.
Cô ừ nhẹ sau đó cả hai rơi vào bầu không khí im lặng hẳn, không biết từ lúc nào giữa bọn họ lại có điều khó nói.
Cô thích anh còn chưa kịp mở lời đã bị anh từ chối, nhưng mà cô không cam, cô thật sự rất thích anh, cô thích anh đến điên lên được.
Trước nay cô chưa từng nghĩ yêu một người lại đau khổ dằn vặt thế này.
-Mau ngồi xuống đi.
Anh đã ngồi xuống ghế sô pha thuận tay kéo cô ngồi xuống, Y Anh bị kéo bất ngờ chưa kịp phản ứng đã bị kéo xuống làm cả người mất thăng bằng khi mông chạm ghế đã ngã phân nửa người vào lòng anh.
Tim cô thịch một tiếng, đôi môi nhỏ nhắn hiện lên nụ cười.
-Cô thật can đảm, dám bước vào động của ma cà rồng chúa.
Có cần nói khó nghe thế không? Động của ma cà rồng chúa.
Y Anh nhịn không được cười, nói: “Vậy vì sao anh biết nguy hiểm còn xông vào đây?”
-Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, cô là cọp con tôi cần bắt.
Cô bĩu môi ngước mặt bí xị với anh: “Ai là cọp con để anh bắt chứ?”
-Được rồi, nói cho tôi biết, bọn họ đã nói gì với cô?
Đem cô đến tận đây chắc chắn bà ta đã cho cô biết không ít chuyện, còn có Diêu Ngôn và Tô Mị, anh càng chắc chắn hơn.
-Uhm… họ nói tôi sẽ thay thế cho Tô Mị làm Thánh Nữ. Làm Thánh Nữ chỉ được yêu người làm đế vương sau này, không được động lòng với ai khác, còn có chỉ người đế vương đó được hút máu tôi thôi.
-Vậy sao? Những người ở đây cô nên cẩn thận, đừng tin bất cứ ai hết.
Y Anh ngồi ngay ngắn lại nhìn anh, trực tiếp hỏi: “Có tính anh trong đó không?”
Anh có chút giật mình, ánh mắt đen thẳm nhìn cô: “Có.”
Cô không biết gì về anh cả, tính đến nay ngoài tên và việc anh là ma cà rồng thì cô chẳng biết gì nữa.
-Anh nhớ hết rồi sao?
Nếu không tại sao anh có thể tìm đến đây?
-Phải.
-Lúc nào vậy?
-Mới gần đây thôi.
-Sao anh không nói?
-Nói để làm gì?
Phải, anh nói cho cô biết để làm gì chứ? Bọn họ chẳng qua chỉ là vô tình gặp nhau.
-Vậy thì, anh là ai?
Anh tuyệt đối không phải là một ma cà rồng bình thường, có thể bước vào đây thì làm sao bình thường cho được?
Cô hi vọng, thật lòng hi vọng, anh là hoàng tử ma cà rồng.
-Trong lòng cô nghĩ tôi là gì, tôi chính là người đó.
-Anh là, hoàng tử? Một trong hai người hoàng tử?
Y Anh phát giác thốt lên trong vui sướng, nét mặt như hoa nở rộ giữa mùa xuân ấm áp.
Để cô biết Đình Thâm cũng là hoàng tử ma cà rồng, không biết cô sẽ có biểu lộ gì. Khi tin tưởng một người quá nếu phát hiện ra họ đang lừa gạt mình thì ít nhiều cũng sẽ buồn bã thất vọng.
-Vậy thì, không phải chúng ta sẽ…
-Đợi cô gặp em trai tôi, biết đâu cô sẽ thích nó.
Y Anh nhăn mặt không ít, còn có ai tốt hơn anh, có ai vào được lòng cô như anh nữa? Cô chỉ thích anh, một mình anh.
-Có muốn gặp mặt nó không?
Cô nghe anh hỏi thì đăm đăm nhìn anh, gặp mặt vị hoàng tử kia?
-Sớm muộn cũng gặp, chi bằng một lát sắp xếp cho cô gặp nó.
Anh bồi thêm một câu đột nhiên ánh mắt sáng rực hứng thú.
Y Anh ừ rõ nhẹ, cô gặp em trai anh có gì vui mà anh giống như rất chờ mong.
Lâu nay Sầm Kỷ Dương sớm đã muốn vạch trần bộ mặt của Đình Thâm chỉ là không lần nào cô tin anh, được rồi, lần này anh tương kế tựu kế cho cô nhìn rõ xem xem cô sẽ thế nào khi biết người bạn Đình Thâm lương thiện tốt bụng trong mắt cô lại là kẻ năm lần bảy lượt muốn giết chết cô?