Nịnh bợ cấp trên vốn là bổn phận của cấp dưới, huống hồ chuyện Hoàng thượng có tin mừng là đại sự, sao đám đại thần dám không chúc phúc. Vì thế vào buổi chầu sớm hôm sau, Hoài Cảnh Đế nhận được lời chúc tụng khắp bốn phương tám hướng.
Tuy y ghét đám đại thần ngoài miệng khen mình nhưng lòng lại nghĩ khác, song không hiểu sao lúc này mấy lời bợ đỡ kia lọt vào tai y lại dễ nghe thế không biết.
Thấy Hoàng thượng hiếm khi không trưng bản mặt sưng sỉa cho bọn họ xem, mấy vị đại nhân càng nói càng hăng, ngay cả Thừa tướng và Dư đại nhân cũng bước ra khỏi hàng để chúc mừng Hoàng thượng.
Trong khi Hoài Cảnh Đế bị các vị đại thần quấy rầy trên triều thì ở điện Thần Quang, Thần Thần cũng bị đám phi tần hậu cung tới thăm hỏi.
Suốt buổi sáng, người tới điện Thần Quang chúc tụng không ngớt. Mới đầu Thần Thần còn tự mình tiếp đón, nhưng người đến mỗi lúc một đông, Tháng Ba không khỏi lo lắng bèn bảo Thần Thần ở lại tẩm điện còn nàng ta và Tháng Tư, Tháng Năm ra ngoài điện Thần Quang phụ trách việc đuổi khéo đám phi tần tới chúc mừng đi.
Thần Thần thấy thảnh thơi không ít, vốn nàng cứ tưởng sau khi mang thai Hoàng thượng sẽ không chạm vào nàng, nhưng không ngờ tối qua Hoài Cảnh Đế vẫn quấn lấy nàng làm một lần, quả nhiên nàng vẫn too young too simple.
Lan Tâm đứng cạnh hầu hạ Thần Thần, may là giờ đang là cuối thu, tiết trời mát mẻ hợp lòng người, Thần Thần chưa hề có dấu hiện ốm nghén.
Nghe ngoài điện dần yên ắng, Thần Thần bèn gọi Tháng Ba vào hỏi thăm tình hình.
“Nương nương, tuy mấy người đó tới chúc mừng nhưng ai biết trong bụng họ nghĩ gì, chúng ta không thể không đề phòng. Hôm nay trễ rồi, có lẽ không còn ai tới nữa nhưng ngày mai biết đâu vẫn sẽ có. Khi nào Hoàng thượng tới, nô tỳ sẽ bẩm báo cho Hoàng thượng chuyện này để Hoàng thượng tự định đoạt.”
Thần Thần ăn bữa sáng dinh dưỡng mà Phương ngự trù cố ý nấu cho nàng, vừa nghe Tháng Ba thưa chuyện vừa nghĩ thầm trong bụng, ba người Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Nam quả nhiên nuôi chỉ phí cơm, đến giờ họ vẫn chỉ nghe lời mình Hoàng thượng, một lòng trung thành với y.
Có điều nàng biết Hoài Cảnh Đế để bọn họ ở cạnh mình không phải để giám sát mình mà là để bảo vệ mình.
Tháng Ba bẩm báo với Thần Thần xong, đang định lui ra ngoài thì thấy Tháng Tư tiến vào, cung kính hành lễ với Thần Thần, “Nương nương, Trần tướng quân Trần Mộc xin gặp.”
“Ca ca?” Thần Thần bỏ chiếc muỗng bạc trên tay xuống, đứng dậy khỏi nệm ghế. Từ lúc vào cung đến nay, nàng vẫn chưa gặp lại Trần Mộc, còn đang tính khi nào nói với Hoài Cảnh Đế một tiếng để nàng đi gặp Trần Mộc, không ngờ Trần Mộc lại tới tìm mình.
“Là thiếu gia!” Lan Tâm cũng hơi kích động, Thần Thần nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng ta, thầm nghĩ không biết có phải Lan Tâm yêu thầm ông anh mình không?
Loading…
“Tiểu thư đang nghĩ gì thế?” Có lẽ vẻ mặt Thần Thần quá đỗi trắng trợn nên Lan Tâm bất giác đỏ mặt, “Tiểu thư có muốn gặp thiếu gia không?”
“Muốn, đương nhiên là muốn.” Thần Thần dẫn Lan Tâm ra khỏi tẩm điện, Tháng Ba và Tháng Tư thấy thế bèn vội vàng đuổi theo sau.
Có vẻ như Trần Mộc vừa từ triều tới thẳng đây, trên người vẫn mặc triều phục, chưa kịp cởi áo giáp và kiếm đeo bên hông khiến chàng thoạt trông rất oai phong lẫm liệt.
“Ca ca.” Thần Thần gọi một tiếng rồi bước tới phía trước, “Sao huynh lại tới đây?”
Trần Mộc ngoảnh lại nhìn Thần Thần, nở một nụ cười rất dịu dàng không hề phù hợp với bộ giáp trên người, “Thần Thần có tin vui, ca ca sao không tới thăm được chứ?”
Thần Thần nghe Trần Mộc nói chợt thấy thẹn thùng. Trần Mộc nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, không khỏi thấy buồn cười. Chàng cố tình trêu: “Xem ra Thần Thần lớn thật rồi, còn biết xấu hổ cơ đấy.”
Trần Thần Thần: “…”
Chuyện này hồi nhỏ nàng cũng biết mà!
“Hoàng thượng đâu?” Sợ Trần Mộc lại trêu mình, Thần Thần nói lảng sang chuyện khác.
“Thần Thần lấy chồng rồi có khác, vừa mở miệng đã không thể không nhắc tới tướng công.”
Trần Thần Thần: “…”
Đúng là khi đối phương đã quyết tâm trêu đùa bạn thì bất kể bạn nói gì cũng sẽ không thoát được.
Thấy Thần Thần cúi đầu không nói gì, Trần Mộc gõ nhẹ vào trán nàng một cái, cười nói: “Thôi, ca ca không trêu muội nữa. Hoàng thượng đang bị đám đại thần vây quanh chúc mừng, có lẽ phải lát nữa mới đến đây được.”
“Vâng.” Thần Thần gật đầu, xem ra không chỉ có mình nàng mệt mà Hoàng thượng cũng không kém.
Bảo Lan Tâm pha trà xong, Thần Thần và Trần Mộc ngồi xuống ghế, Trần Mộc lại hỏi thăm sức khỏe của Thần Thần rồi mới nói: “Thần Thần, gần đây biên cương có biến, có lẽ ta phải rời kinh một thời gian.”
Thần Thần ngẩn người, nhìn Trần Mộc với vẻ âu lo, “Là đi đánh giặc ạ?”
Thấy Thần Thần sốt ruột như thế, Trần Mộc khẽ nắm tay nàng trấn an: “Đừng lo, chỉ là một nước nhỏ ở biên giới gây hấn thôi, không có gì nguy hiểm.” Chẳng qua nước láng giềng nọ thấy Hoài Cảnh Đế còn trẻ lại vừa lên ngôi, muốn thừa dịp nội loạn mấy ngày trước để thử thực lực bọn họ, đối với Trần Mộc mà nói thì loại khiêu khích này không đáng nhắc tới.
Nhưng đây lại là một cơ hội tốt để lập công. Trong vài thập niên trở lại đây, Thịnh Ninh luôn quốc thái dân an, tướng võ hầu như không có đất dụng võ, bây giờ được đánh một trận nhỏ cũng đã xem như cơ hội hiếm có, hơn nữa trận này sẽ thắng rất dễ dàng.
Những nhiệm vụ đầy vinh quang lại không gian khổ thế này, đương nhiên có rất nhiều người tranh cướp. Thế nhưng cuối cùng Hoài Cảnh Đế lại giao nhiệm vụ này cho Trần Mộc, chàng biết rõ dụng ý của y là gì.
Đơn giản là muốn Thần Thần đứng vững trong hậu cung.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Mộc không khỏi sa sầm, lúc trước chuyện Tiết quý phi ức hiếp Thần Thần chàng có nghe qua, Tiết quý phi có thể ngang ngược trong cung như vậy đơn giản là nhờ vào vị thế nhà họ Tiết.
“Thần Thần.” Trần Mộc thoáng siết chặt tay Thần Thần, ngẩng lên nhìn nàng.
“Sao vậy ạ?” Thấy Trần Mộc nghiêm túc như thế khiến Thần Thần cũng bất giác ngồi ngay ngắn lại.
“Nếu trong hậu cung có ai dám ức hiếp muội thì muội đừng khách sao với bọn họ, ca ca sẽ đòi lại công bằng cho muội.”
Thần Thần ngớ người một lát, chợt nhoẻn miệng cười với Trần Mộc, “Ca ca yên tâm, không ai ức hiếp được muội đâu.” Nàng nghĩ tới Vương chiêu nghi ngang ngược từng vị nàng đẩy xuống nước.
Như nhìn thấu suy nghĩ của Thần Thần, Trần Mộc hơi cụp mắt xuống mà vẫn không giấu nổi ý cười trong mắt, “Thần Thần, Vương chiêu nghi bị muội đẩy xuống hồ phải không?”
Thần Thần bĩu môi, không có ý hối hận: “Do cô ta tự chuốc lấy.”
Trần Mộc liếc nhìn Thần Thần, hồi nhỏ cô em gái này của chàng rất nhu nhược, nàng đã mạnh mẽ như thế từ bao giờ? Nhưng thế cũng tốt, với tính tình yếu đuối trước kia của Thần Thần e là không thể sống yên ổn trong hậu cung.
Tiếng thông báo của Lý công công vang lên bên ngoài điện, Hoài Cảnh Đế đi vào điện Thần Quang trong tiếng hô the thé của Lý công công.
Trần Mộc vội vàng tiếp giá, Thần Thần đang định quỳ xuống cùng Trần Mộc thì bị Hoài Cảnh Đế cản lại, “Đừng làm thế, sau này thấy trẫm không cần quỳ.”
Thần Thần chớp chớp mắt, thuận thế vịn vào cánh tay Hoài Cảnh Đế đứng lên, “Vâng.”
Chân mày Trần Mộc thoáng nhướng lên, không hề tạ ơn Hoàng thượng mà chỉ vâng một tiếng là Hoàng thượng đã bằng lòng? Khóe môi chàng từ từ cong lên thành một nụ cười, Trần Mộc đứng dậy, tiện tay phủi bụi dính trên bộ giáp.
Hoài Cảnh Đế đỡ Thần Thần tới bên ghế ngồi xuống rồi mời nhìn Trần Mộc đứng đối diện nói, “Trần tướng quân, chuyện biên cương có nắm chắc phần thắng không?”. truyện kiếm hiệp hay
Trần Mộc cười khẽ một tiếng rồi ôm quyền nói: “Mạt tướng sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.”
Hoài Cảnh Đế thong thả gật đầu, “Vậy thì tốt.” Y biết rõ khả năng của Trần Mộc ra sao, chuyện này với chàng mà nói đúng là dễ như trở bàn tay.
#… Đại khái là thế#
Trần Mộc lại liếc nhìn Thần Thần một cái rồi thức thời cáo lui. Chàng vừa đi thì Tháng Ba đã vội vàng bẩm báo chuyện đám phi tần hậu cung cho Hoài Cảnh Đế nghe.
Sau khi nghe xong, Hoài Cảnh Đế nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát mới nói với Tháng Ba: “Kể từ ngày mai, nếu không có lệnh của trẫm thì không cho bất cứ kẻ nào bước chân vào điện Thần Quang. Những thứ bọn họ tặng điện Thần Quang hôm nay trả lại hết đi.” Âm mưu quỷ kế trong cung rất khó lòng phòng bị, y quả thật không dám sơ ý chút nào.
Thần Thần nghe Hoài Cảnh Đế nói thế cũng nhíu mày hỏi, “Có nghiêm trọng đến thế không?” Được bảo vệ như bảo vật quốc gia thế này khiến nàng thấy hơi chột dạ.
Hoài Cảnh Đế nghiêng đầu, khom người về phía Thần Thần, “Thần Thần, nàng chỉ có thể tin tưởng mình ta trong chốn cung cấm này.”
Thần Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoài Cảnh Đế, không kiềm chế được chợt đưa tay chọc chọc mặt y, “Biết rồi.”
Hoài Cảnh Đế: “…”
Lý công công: “…”
Trông khắp thiên hạ, người dám chọc vào mặt Hoàng thượng như thế e là chỉ có mình Trần Thần Thần.
Hoàng thượng đã mở miệng ngọc, mấy ngày sau đó quả nhiên điện Thần Quang yên tĩnh hẳn, ba hôm sau Trần Mộc cũng dẫn binh ra biên cương.
Hoài Cảnh Đế hễ rảnh rỗi là sẽ ở bên Thần Thần, ngay cả Thái hậu cũng tới điện Thần Quang thăm Thần Thần rất nhiều lần, thưởng ăn thưởng quà thường xuyên khiến Thần Thần đúng là được chiều tới sợ.
Giữa lúc Thần Thần được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì cuối cùng cũng có chuyện xảy đến.
Không biết nguồn tin ở đâu tuồn ra mà dường như chỉ sau một đêm, toàn bộ hậu cung đều biết một chuyện: Thần Thần không tuân thủ đạo vợ chồng, đã sớm dan díu với thầy giáo Giả, có khi đứa bé trong bụng nàng cũng không phải là của Hoàng thượng.
Lúc Thần Thần nghe được tin này từ miệng Tháng Ba, toàn thân đều 囧. Đám người này quả là không từ thủ đoạn để bôi xấu nàng, lại còn sử dụng thầy giáo Giả làm vũ khí nữa chứ.
Bọn họ ăn nói khó nghe như vậy không khỏi khiến Thần Thần tức giận, “Tháng Ba, chuyện này Hoàng thượng có biết không?”
Tháng Ba mím môi, thoạt trông có vẻ khó xử, “Nô tỳ… Nô tỳ không dám nói cho Hoàng thượng biết, nhưng có lẽ Hoàng thượng đã nghe từ nguồn khác.” Tháng Ba quả thật không dám bẩm báo, nếu nàng ta mà báo cho Hoàng thượng biết nhỡ may Hoàng thượng kéo nàng ra ngoài chém đầu để giết gà dọa khỉ thì sao.
Thần Thần nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Vậy thầy giáo Giả có biết chuyện này không?” Nếu biết thì chắc gã sẽ tức tới mức thắt cổ tự vẫn mất.
Tháng Ba lại lắc đầu, “Nô tỳ không rõ.”
“Được rồi, ta đã biết, chuyện này ta sẽ tự báo cho Hoàng thượng biết, các người lui xuống đi.”
Tháng Ba nghe Thần Thần nói vậy, rốt cuộc cũng thở phàp nhẹ nhõm, nàng ta không phải mục kích khuôn mặt bí xị của Hoàng thượng, Thần phi nương nương đúng là Bồ Tát sống xả thân vì người khác.
Thái y vừa dứt lời, điện chính cung Tĩnh Tâm bỗng lặng ngắt như tờ mười giây.
Tuy Thái hậu luôn mong được bế cháu trai, nhưng đứa cháu này tới quá đột ngột khiến bà trở chẳng kịp tay, “Tạ thái y chắc chứ?”
Hoài Cảnh Đế cũng nhìn Tạ thái y, cánh tay đặt bên người vô thức siết chặt lại.
Tạ thái y cung kính khom người hành lễ với Thái hậu rồi thưa: “Bề tôi chắc chắn Trần mỹ nhân đã có tin vui.”
Câu nói của Tạ thái y khiến Thái hậu thở hắt ra một hơi, mặt bà tươi rói như một đóa hoa cúc, “Tốt quá! Tốt quá! Đúng là trời cao phù hộ!” Bà nói trong niềm kích động, mắt cũng rưng rưng lệ vì quá đỗi vui mừng.
Hoài Cảnh Đế hơi thả lỏng bàn tay đang siết chặt ra, sai Lý công công: “Lý Cúc Phúc, thưởng.”
Lý công công bất chợt trợn tròn hai mắt, Hoàng, Hoàng thượng nhớ đúng tên ông ta kìa!
Lý công công khiếp sợ tới mức không thốt nên lời, cứ đứng ngẩn một chỗ há hốc miệng nhìn Hoài Cảnh Đế. May là tâm trạng của Hoài Cảnh Đế đang rất tốt nên thấy ông ta ngây như phỗng ở đó cũng không tỏ vẻ mất hứng, chỉ nhắc nhở ông ta lần nữa.
Lúc bấy giờ Lý công công mới hớt hải đi ban thưởng cho Tạ thái y. Hoàng thượng thưởng xong thì tới Thái hậu ban thưởng, từ tận đáy lòng mình, Tạ thái y thầm mong Trần mỹ nhân có thể thường xuyên kéo dài hương hỏa cho hoàng thất.
Ban thưởng xong, Hoài Cảnh Đế nhìn Tạ thái y hỏi: “Có cần chú ý gì không?”
“Xin Hoàng thượng cứ yên tâm, bề tôi sẽ ghi tất cả những điều cần chú ý thật cẩn thận rồi trình lên, mặt khác sẽ bắt mạch cho Trần mỹ nhân định kỳ, kết hợp với việc bồi bổ bằng thuốc.” Tạ thái y là đại phu chuyên về phụ khoa, đã làm ngự y trong cung nhiều năm. Thái hậu và Hoàng thượng nghe ông ta nói thế thì cũng yên tâm phần nào, sai ông ta lui xuống kê một đơn thuốc dưỡng thai.
Đám phi tần còn lại trong cung Tĩnh Tâm giờ đang nhấp nhổm chẳng khác nào đứng lửa ngồi than. Vốn dĩ bọn họ muốn tới đây tố cáo Thần Thần, ai ngờ lại khiến nàng có cơ hội báo tin vui.
Sắc mặt Tiết quý phi thay đổi mấy bận mới miễn cưỡng rặn ra được một nụ cười trông khá chân thành, bước tới chúc mừng Thần Thần. Những phi tần khác thấy thế cũng nhanh chân hùa theo.
Lúc này Thần Thần vẫn chưa bình tâm lại, dù sao tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang với nàng cả.
Nàng… Nàng đã có em bé? Hơn nữa còn là một đứa nhóc dán mác hoàng thất chính tông!
Đột nhiên nàng cảm thấy mình khá vĩ đại.
Trẻ con trong cung cố thể bình yên chào đời đã xem như phúc lớn mạng lớn, Thần Thần đưa tay xoa cái bụng còn xẹp lép của mình, thầm nghĩ giờ là thời điểm nàng nên bước vào trạng thái cung đấu.
Hoài Cảnh Đế cũng nghĩ tới chuyện này. Phụ nữ có thai chốn hậu cung quả đúng là cái bia cho mọi người ngắm bắn, y nhìn khắp lượt những người đứng trong điện, rồi bước tới nắm lấy tay Thần Thần, kéo nàng sát tới bên cạnh mình. Cử chỉ ngụ ý bảo vệ một cách mạnh mẽ này khiến sắc mặt Tiết quý phi mỗi lúc một khó coi hơn.
Phàm là người có thể sống sót trong cung thì đều biết thời biết thế, lúc này mọi người thấy Hoàng thượng như thế thì tuy ruột gan khó chịu cũng phải thay nhau quỳ xuống cáo biệt Thái hậu và Hoàng thượng. Tiết quý phi ngoảnh đầu nhìn Thần Thần một cái rồi cũng theo đám phi tần kia rời khỏi cung Tĩnh Tâm.
Khi đám phi tần đi hết, Thái hậu bèn truyền cơm trưa. Thần Thần liếc nhìn bọn người hầu bày đồ ăn đã đóng gói cho Hoài Cảnh Đế từ điện Thần Quang ra bàn.
Không thể không khen ngợi kỹ thuật đóng gói trong cung không tồi, đồ ăn được bày trong cung Tĩnh Tâm trông giống y như lúc chúng được bày trong điện Thần Quang ban nãy, thậm chí Thần Thần còn nghi ngờ vị trí của mấy miếng thịt ba chỉ kia còn chẳng đổi khác gì.
Kéo Thần Thần tới bên bàn ngồi xuống, Hoài Cảnh Đế vẫn không buông tay Thần Thần ra, dường như chỉ có nắm chặt tay nàng như thế thì y mới cảm thấy yên tâm.
Thái hậu nhìn y một cái, nói với giọng đều đều: “Hoàng nhi, đừng nói là con muốn mẫu hậu đút cơm cho con chứ?”
Hoài Cảnh Đế: “…”
Buông tay Thần Thần ra, Hoài Cảnh Đế toan gắp đồ ăn cho Thần Thần song nhìn một bàn đầy đồ ăn, y lại không rõ món nào nàng có thể ăn và món nào không.
May là lúc này Tạ thái y đã tới cứu y.
Tháng Ba đưa danh sách những điều cần chú ý cho Hoài Cảnh Đế xem, Hoài Cảnh Đế vừa đọc sơ qua thì mặt đã đen kịt lại, vì điều thứ nhất trên đó viết, không thể sinh hoạt vợ chồng.
Kế đó là danh sách dài dằng dặc những món không thể ăn, rượu cũng bao gồm trong số đó. Sắc mặt Hoài Cảnh Đế lại khó coi thêm mấy phần.
Thái hậu là người từng trải, bà nhanh chóng đoán được nguyên nhân khiến mặt mày Hoài Cảnh Đế sa sầm, nhưng đám nha hoàn không rõ chân tướng đứng cạnh đó bị dọa sợ không nhẹ.
Hễ Hoàng thượng xụ mặt thì khắp thiên hạ đều run rẩy đó!
Thần Thần cũng nhận ra Hoài Cảnh Đế đang phát cáu, nàng tò mò thò đầu sang nhìn tờ danh sách chi chít chữ kia, “Sao thế?”
“Không có gì.” Hoài Cảnh Đế lẳng lặng nhích sang gần nàng, gấp tờ giấy trong tay lại cẩn thận rồi nhét vào ngực áo. Chuyện sinh hoạt vợ chồng có khả thi hay không tốt hơn hết là y nên lén hỏi lại Tạ thái y thì hơn.
Thái hậu múc một chén súp gà cho Thần Thần, bảo để nàng bồi bổ. Thần Thần được cưng mà sợ, vừa ăn súp vừa nghe Thái hậu nói với Hoài Cảnh Đế: “Dục Nhi, chọn tên cho tiểu hoàng tử đi.”
Trần Thần Thần: “…”
Nhiệm vụ này đúng là làm khó Hoài Cảnh Đế nhỉ? Giờ mà y đặt tên cho con thì liệu mai có còn nhớ không?
……
Hơn nữa, sao y lại nhớ kỹ tên mình?
Cánh tay Hoài Cảnh Đế đang gắp đồ ăn cho Thần Thần cũng khựng lại, y cụp mắt nghĩ ngợi một lát rồi nói với Thái hậu: “Chưa chắc đã là hoàng tử, cũng có thể là công chúa, đợi đứa bé chào đời rồi đặt sau.”
Câu này khiến Thần Thần ngớ người, nếu là công chúa thì địa vị trong xã hội sẽ thấp hơn hoàng tử nhiều, có khi còn bị ghét bỏ.
Hoài Cảnh Đế thấy vẻ u sầu trên mặt Thần Thần thì mím môi, làm bộ vô tình nhắc tới: “Dù là công chúa trẫm cũng thích.”
Thần Thần ngước lên nhìn y, cảm thấy khoảnh khắc này mình đã được chữa lành.
Hoàng thượng là người biết nhìn xa trông rộng như thế, nhất định sẽ không trọng nam khinh nữ.
Vì bây giờ Thần Thần đang mang thai nên khóa học lễ nghi hoàng cung được đẩy chậm tiến độ, Hoài Cảnh Đế chỉ để hai vị ma ma dạy lý thuyết cho Thần Thần còn những chuyện khiến nàng mệt mỏi đều bỏ hết.
Thần Thần thầm thấy hỉ hả trong lòng, nếu đứa nhỏ này có thể nằm trong bụng nàng tận ba năm như Na Tra thì tốt biết mấy.
…….
Hoài Cảnh Đế sai Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm rà soát đám người trong điện Thần Quang một lần, rồi phái hai ngự trù tới giúp đỡ Phương ngự trù chuyện cơm nước cho điện Thần Quang, thế mà vẫn thấy không yên lòng.
Y nhíu mày, đứng yên suy nghĩ chốc lát mới bảo Lý công công: “Tăng số thị vệ lên, bảo vệ điện Thần Quang thật chặt chẽ.”
Lý công công: “…”
“Vâng.” Hoàng thượng vừa lên chức cha, lo lắng như thế về tình về lý đều có thể thông cảm, ông không thể cười y được.
Sáng nay Hoài Cảnh Đế không dự chầu, chiều đến lại vì chuyện Thần Thần mang thai mà không có tâm trạng lo lắng quốc sự. Song y lại có tâm trạng ban thánh chỉ thăng Thần Thần từ Mỹ nhân lên thẳng Phi, còn khâm thưởng chữ “Thần”, phong Thần Thần là Thần phi.
Trước kia Thần Thần từng nghe câu nói mẹ quý nhờ con, giờ mới được thể nghiệm.
Một đứa con đủ khiến Hoài Cảnh Đế xài quy tắc ngầm vượt mấy cấp.
Mang thai con cháu hoàng thất rõ là lập công lớn, Thái hậu và Hoài Cảnh Đế đã ban thưởng một đống đồ cho điện Thần Quang, ngay cả đám người hầu và thái y cũng vì thế mà nhận rất nhiều quà thưởng.
Khi công tác bảo hộ được tiến hành đâu ra đấy thì chuyện mà Hoài Cảnh Đế quan tâm nhất lúc bấy giờ là mấy chữ “không thể sinh hoạt vợ chồng” mà Tạ thái y viết trên tờ danh sách kia.
Vì Thần Thần nói lúc mang thai cần bồi đắp tình cảm nên khóa học vẽ tranh với thầy giáo Giả không dừng lại. Thừa dịp Thần Thần luyện vẽ, Hoài Cảnh Đế vời Tạ thái y tới thư phòng, hỏi han tỉ mỉ về vấn đề “có thể sinh hoạt vợ chồng hay không”. Kết quả thảo luận chính là, sắc mặt của Hoài Cảnh Đế có vẻ tốt hơn lúc sáng rất nhiều nhưng sắc mặt của Tạ thái y lại thiểu não gấp mấy lần ban sáng.
Đêm đến, Hoài Cảnh Đế nằm bên cạnh Thần Thần, hiếm khi thành thật như thế. Thần Thần nghĩ, xem ra Hoài Cảnh Đế vẫn còn chút lương tri, biết không thể ra tay với phụ nữ có thai.
………
#Mới là lạ#
Vì sợ đè phải bụng Thần Thần, Hoài Cảnh Đế chỉ ôm Thần Thần thật khẽ, nhắm mắt nói với giọng buồn ngủ, “Thần Thần, hôm nay trẫm rất rất vui.”
Tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng giọng nói của Hoài Cảnh Đế lại thấp thoáng ý cười.
Thần Thần chép miệng, se sẽ đáp, “Vâng.”
Hoài Cảnh Đế mở to mắt, hơi siết chặt tay phải, kéo Thần Thần vào lòng mình. Thần Thần quay sang nhìn Hoài Cảnh Đế, Hoài Cảnh Đế kề môi tới, đặt một nụ hôn chuẩn xác lên môi Thần Thần.
Nụ hôn nay rất dịu dàng, tất cả sự nâng niu và thương tiếc của Hoài Cảnh Đế đều dồn cả vào chiếc hôn này, rót vào lòng Thần Thần từng chút từng chút một.
“Thần Thần, nàng muốn làm Hoàng hậu không?” Hoài Cảnh Đế hơi lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách với Thần Thần, kết thúc nụ hôn bất tận.
Ngực Thần Thần hơi phập phồng, khẽ thở hổn hển, “Không muốn…”
Hoài Cảnh Đế khẽ cười một tiếng, không giận mà hỏi lại, “Vì sao?”
“Vì vợ nhỏ thường được cưng hơn.” Cứ nhìn nàng bây giờ là biết. Nếu nàng làm Hoàng hậu, biết đâu chừng Hoàng thượng lại sủng ái cô vợ nhỏ khác thì sao.
Hoài Cảnh Đế phá lên cười, không nói gì mà cúi xuống đặt những chiếc hôn vội khắp người Thần Thần. Qua đêm nay Thần Thần mới thấu tỏ, hóa ra Hoàng thượng không hề tha cho phụ nữ có thai.
Đúng là đồ vô liêm sỉ!