Hoàng thượng đúng là rất gấp, thậm chí Trần phu nhân còn chưa kịp tâm sự mấy câu với Thần Thần thì Thần Thần đã bị Lý công công bỏ vào trong một chiếc kiệu xa hoa mang đi mất.
Thần Thần đi rất vội vàng, nàng chỉ tùy tiện mang theo vài bộ quần áo, bước vào hành trình tới kinh thành.
Một đoàn người ngựa tiến về phương Bắc, Thần Thần cũng không biết họ đã đi bao nhiêu ngày, đến khi cái mông của nàng sắp nát, cuối cùng cũng tới nơi.
Vì lẽ đó, Thần Thần không thể không than phiền về sự lạc hậu của khoa học kỹ thuật.
Kinh thành hiển nhiên náo nhiệt hơn Tô Châu nhiều, dọc đường có thể nghe thấy đủ thứ tiếng địa phương, thậm chí còn có vài ngôn ngữ Thần Thần nghe không hiểu. Tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài khiến Thần Thần nổi máu hiếu kỳ, nàng vén rèm lên, tò mò nhìn ra bên ngoài mấy lần rồi chợt nhận ra người bên ngoài cũng đang tò mò nhìn nàng.
Thần Thần 囧囧 buông rèm xuống, ngăn đám người bên ngoài tiếp tục dòm ngó mình.
Trước đó Thần Thần có đọc qua thánh chỉ, thấy mình vào cung chỉ được làm Thái nữ. Tuy nàng không hiểu rõ về cấp bậc phi tần thời xưa, nhưng dùng kinh nghiệm diễn phim cung đình tích lũy được thì Thần Thần đoán Thái nữ hẳn là chẳng khác cung nữ là bao.
Nếu chỉ là một Thái nữ nho nhỏ, sao Hoàng thượng phải đón nàng vào cung một cách long trọng như thế?
Chuyện này cũng khiến Lý công công thắc mắc suốt đường đi, cái kiểu gióng trống khua chiêng như thế này dù có hỏi cưới Hoàng hậu cũng chẳng hơn thế là bao.
Lý công công hoảng hốt vì suy nghĩ của mình. Tuy ông đã nhìn ra Hoàng thượng thích Trần Thần Thần, nhưng dù sao Trần Thần Thần cũng là dân thường, không phải là một ứng viên lý tưởng cho ngôi vị Hoàng hậu. Hơn nữa bây giờ trong cung có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chòng chọc vào ngôi Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng sủng ái Trần Thần Thần biết đâu lại rước họa cho nàng.
Lý công công mím môi, cằm cứng đờ, chối bỏ ý nghĩ này. Trần Thần Thần còn có một người anh trai làm tướng quân, tướng quân Trần Mộc đâu phải là đèn cạn dầu.
Hơn nữa nếu Trần Thần Thần được Hoàng thượng sủng ái thật thì khi ấy Hoàng thượng sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi của nàng.
Tiếng người trên đường nhỏ dần đi, dù ngồi ru rú trong kiệu Thần Thần cũng cảm nhận được áp lực vô hình. Nàng biết mình đã vào cung.
Thần Thần căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ngay cả nét mặt cũng nghiêm túc hẳn.
Đội ngũ đi qua cổng cung nặng nề, lại đi thêm thời gian độ một nén hương, cuối cùng cũng ngừng lại. Lý công công xoay người về phía chiếc kiệu, dặn Thần Thần ngồi trong kiệu đợi một lát rồi vểnh mông rời đi.
Sau khi Hoài Cảnh Đế kết thúc buổi chầu vẫn luôn ở Ngự thư phòng bàn công chuyện với cái vị đại thần. Lý công công rẽ khỏi khúc quanh đúng lúc thấy mấy vị đại thần đi ra từ Ngự thư phòng.
Còn Hoài Cảnh Đế đang ngồi trong Ngự thư phòng, sau khi mấy đại thần đi khỏi y lại bất giác nhìn về phía bức tranh trên tường. Nét bút phóng khoáng vẽ nên một chàng trai tuấn tú, hàng chữ đẹp đẽ bên dưới càng như vẽ mắt cho rồng.
Mùng Bảy tháng Sáu năm Thịnh Ninh thứ nhất, ở học viện Duyệt Lai, Thần Thần Thần.
Hoài Cảnh Đế cụp mắt, rõ ràng mới có mấy tháng không gặp mà y lại thấy lâu như cả đời.
“Hoàng thượng.” Lý công công da diết gọi một tiếng khiến Hoài Cảnh Đế đang ngồi trên long ỷ giật mình, y ngẩng đầu lên nhìn Lý công công, mắt chợt ánh lên tia sáng, “Lý Cúc Hoa, ngươi đã về.”
Lý công công mím môi đau khổ vặn vẹo hai cái, cuối cùng nuốt lời đề nghị sửa đúng tên mình vào bụng, “Hoàng thượng, Trần tiểu thư đã đến ngoài điện, ngài có muốn truyền nàng ấy vào không?”
Hoài Cảnh Đế hơi nhíu mày, dường như thấy hơi bối rối, “Các ngươi đi đường lâu như thế chắc rất mệt, cứ dẫn nàng về nghỉ ngơi trước đã, tối nay trẫm sẽ qua đó.”
Lý công công dạ một tiếng, lại hỏi: “Hoàng thượng, nên đưa Trần tiểu thư tới đâu ạ?” Vốn dĩ những chuyện như thế không nên hỏi Hoàng thượng, đám Thái nữ sau khi vào cung đều có chỗ ở riêng, còn được mấy vị ma ma dạy phép tắc trong cung. Nhưng Trần tiểu thư rõ ràng không giống Thái nữ thông thường nên Lý công công không dám tự tiện sắp xếp cho nàng.
Hoài Cảnh Đế chống cằm tự hỏi chốc lát mới nói: “Vậy đưa nàng tới điện Thần Quang đi.” Cái tên này rất xứng với nàng.
Lý công công ngây ra một lúc mới nhắc khéo y: “Hoàng thượng, Trần tiểu thư chỉ là một Thái nữ.” Một Thái nữ mà được thưởng cho cả một cung điện riêng thì có khác nào mang danh Thái nữ nhưng hưởng đãi ngộ của Quý phi.
Hoài Cảnh Đế nghe vậy, thoáng không vui nhìn Lý công công, khóe môi khẽ nhếch lên, “Vậy ý Lý công công là sao?”
Lý công công: “…”
Tâm trạng Lý công công rất phức tạp, ngàn vạn lời nói cuối cùng gom lại thành một câu… Ai bảo người lắm miệng!
Nếu Hoàng thượng đã sắp xếp như thế thì sao không phong Trần Thần Thần làm Quý Phi luôn, sao lại làm chuyện thừa thãi như vậy?
Thấy Lý công công vẫn đứng im tại chỗ, vẻ mất hứng trong mắt Hoài Cảnh Đế mỗi lúc một tăng, “Sao ngươi còn đứng đó?”
Lý công công mím môi, gục đầu xuống cung kính thưa với Hoài Cảnh Đế: “Hoàng thượng, trong cung chỉ có điện Hoa Quang thôi ạ.”
…
Hoài Cảnh Đế không hổ là một Hoàng đế hiểu biết, lúc này lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như thế mà độ cong của môi y vẫn không hề thay đổi, y thản nhiên nhìn Lý công công đáp, “Vậy thì đổi điện Hoa Quang thành điện Thần Quang đi.”
“… Vâng.” Lý công công nhìn Hoài Cảnh Đế, lùi từng bước ra ngoài, lau mồ hôi lạnh trên đầu đi.
Sau khi dẫn Thần Thần tới điện Thần Quang mà lúc trước là điện Hoa Quang, Lý công công cuối cùng cũng lui thân an toàn. Thần Thần mắt sáng lấp lánh quan sát cung điện nguy nga lộng lẫy, tính xem nếu nạy hết sàn nhà đem về nhà thì chắc mười đời sau đều không cần lo nhỉ?
Ánh mắt Thần Thần lướt qua mọi thứ được bài trí trong điện, tựa như một con sói đói nhìn chằm chằm con mồi. Trước kia lúc ở phủ họ Trần, không phải nàng chưa từng thấy đồ tốt, dù sao nói thế nào thì phủ họ Trần cũng là nhà giàu ở Giang Nam. Nhưng so với hoàng cung thì đúng là từ nhà quê biến thành nhà giàu chỉ sau một giây.
Ví như trước kia phủ họ Trần cũng có dạ minh châu, nhưng nếu viên dạ minh châu đó chỉ to bằng trái trứng cút thì dạ minh châu trong cung lại bằng trứng ngỗng.
Thần Thần chưa kịp thưởng thức hết tác phẩm nghệ thuật mới đây, đồ Hoàng thượng ban thưởng đã đến. Gì mà vàng bạc châu báu lụa là, còn có một số đồ chơi kỳ lạ quý hiếm, ngay cả mèo con cũng có, Thần Thần bất giác mím môi.
Cảm giác bị bao nuôi thế này… Đúng là quá tốt!
Từ lúc Thần Thần bước vào điện Hoa Quang, bọn cung nữ thái giám trong điện Hoa Quang đã để ý thấy chuỗi ngọc lưu ly trên cổ tay nàng. Chuỗi ngọc này ai ai cũng biết, đó là bùa hộ mệnh mà Thái hậu tặng cho Hoàng thượng. Bây giờ lại thấy nó trên tay một Thái nữ không thể không khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa. Hiện tại Hoàng thượng lại ban thưởng hậu hĩnh như thế, mọi người đều là người thông minh, bấy giờ cũng thầm hiểu rõ, tuy trên danh nghĩa Trần tiểu thư chỉ là một Thái nữ nhưng e là trong lòng Hoàng thượng, nàng còn có địa vị cao hơn cả Tiết quý phi.
Lần ban thưởng này cũng do Lý công công đích thân tới, đợi Thần Thần lãnh thưởng xong, ông ta lại tuyên bố đổi tên điện Hoa Quang thành điện Thần Quang. Sau đó, Lý công công triệu tập bọn hạ nhân trong Thần Quang Điện lại một chỗ mở cuộc họp nhỏ, chỉ để lại Lan Tâm và ba cung nữ vừa rồi Hoàng thượng ban thưởng lại để hầu hạ Thần Thần đi tắm rửa thay y phục.
Bọn người hầu đứng trong điện Thần Quang, ai nấy đều thấy thấp thỏm. Lý công công là thân tín của Hoàng thượng, không ai dám đắc tội với ông ta. Bây giờ nhìn dáng vẻ muốn dạy dỗ của Lý công công, mọi người đều câm như hến.
Lý công công dạo quanh đám người một vòng rồi mới hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Hoàng thượng lệnh cho các người phải hầu hạ chủ nhân mới tới thật chu đáo, không được sơ suất chút nào.” Những lời này là Hoàng thượng cố ý sai Lý công công nói lại với đám cung nhân ở điện Thần Quang, ngay cả phần thưởng cũng là Hoàng thượng cố ý đưa tới. Lý công công biết Hoàng thượng muốn ra đòn cảnh cáo bọn chúng, để chúng đừng nghĩ Trần Thần Thần chỉ là một Thái nữ mà tùy tiện chèn ép nàng.
Xem ra Hoàng thượng rất săn sóc Trần Thần Thần.
Đám người hầu trong điện Thần Quang đương nhiên hiểu ý Lý công công. Sau khi cung kính vâng lệnh, Lý công công mới dẫn người đi khỏi điện Thần Quang.
Cùng lúc đó, Thần Thần được Lan Tâm và ba cung nữ khác hầu hạ tắm rửa vô cùng thoải mái, thoải mái tới mức… ngủ quên luôn trong bồn tắm. Lan Tâm thấy Thần Thần suýt chết đuối trong bồn tắm thì sợ tới mức lạnh cả người.
May mà ba cung nữ Hoài Cảnh Đế phái tới được huấn luyện rất chuyên nghiệp, đã kịp thời vớt Thần Thần ra khỏi bồn tắm. Lan Tâm tự thấy mình là một nha hoàn có kinh nghiệm phong phí song vẫn bất giác trầm trồ về sự khỏe mạnh của mấy cung nữ này, ấy thế mà suốt quá trình Thần Thần cũng không tỉnh lại.
Quả thật Thần Thần mệt muốn chết, cho dù có ngồi ô tô suốt một tháng nàng cũng không chịu được, nói gì tới xe ngựa thời cổ đại chẳng thoải mái bằng ô tô.
Thần Thần ngủ rất say sưa, mãi tới khi Hoài Cảnh Đế bãi giá tới Thần Quang Điện nàng vẫn chưa ngủ dậy. Hoài Cảnh Đế đứng trước giường ngắm Thần Thần hồi lâu, không làm gì cả, Lan Tâm hơi thấp thỏm mà bước tới, dè dặt hỏi: “Hoàng thượng có muốn gọi tiểu thư dậy không ạ?”
Hoài Cảnh Đế lại đứng ngây thêm một lúc mới đáp lời Lan Tâm: “Đừng quấy rầy nàng, ngày mai trẫm lại tới.” Hoài Cảnh Đế nói xong lại đứng ngây thêm một lát mới xoay người rời khỏi Thần Quang Điện.
Ngày hôm sau, lúc Thần Thần tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy ba cung nữ điển hình nở nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp với mình.
Thần Thần thấy đầu hơi váng vất, mãi mới nhớ ra nàng đã không còn ở phủ họ Trần mà đã vào cung sống.
Từ lúc ngủ dậy tới khi ăn sáng đều có người hầu hạ, Thần Thần lại lần nữa cảm nhận được cảm giác làm người giàu có. Ba cung nữ trẻ tuổi Hoàng thượng ban thưởng trông rất lanh lợi, Thần Thần nghe bọn họ tự giới thiệu, tên bọn họ lần lượt là Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm, tên này do đích thân Hoàng thượng ban cho.
Thần Thần chợt thấy 囧, Hoàng thượng đâu giống người có văn hóa lùn thế đâu chứ.
Lan Tâm vừa hầu hạ Thần Thần dùng bữa vừa kể cho nàng nghe: “Tiểu thư, tối qua sau khi người ngủ, Hoàng thượng đã tới đây, đứng ở mép giường của người rất lâu.”
Thần Thần bị sặc cháo, ho vài tiếng, Lan Tâm vội vã vỗ lưng cho nàng. Đôi mắt Thần Thần rơm rớm vì ho, nàng ngước mắt nhìn Lan Tâm hỏi: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”
Lan Tâm nói: “Nô tỳ đã định đánh thức tiểu thư nhưng Hoàng thượng lại bảo bọn ta đừng quấy rầy người.”
Thần Thần chau mày nghĩ ngợi, cuối cùng hỏi Lan Tâm: “Lan Tâm, dáng ngủ của ta thế nào?”
Lan Tâm cân nín một thoáng mới mở miệng khen: “Cực hoàn hảo.”
Vậy thì tốt. Thần Thần thở phào nhẹ nhõm, nếu chảy nước miếng trước mặt Hoàng thượng không biết có bị khép vào tội bất kính không.
Thần Thần cầm cái muỗng trên tay toan múc cháo thì thấy một cung nữ trẻ hớt hải tiến vào. Hành lễ với Thần Thần xong, vị cung nữ kia hổn hển thưa: “Chủ nhận, người bên cung Thái hậu tới mời ngài sang đó ngay.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng vừa vào cung một ngày mà Thái hậu đã tra xét, đúng là lãnh đạo gương mẫu mà.
Thật ra Thần Thần chẳng lấy làm lạ khi biết Thái hậu triệu kiến mình, Hoàng thượng gióng trống khua chiêng đón một cô nàng bình dân vào cung, tuy chỉ phong Thái nữ nhưng lại ngang nhiên cho nàng ở điện Hoa Quang, còn vì nàng mà đổi tên điện Hoa Quang điện Thần Quang, Thái hậu không muốn biết cũng khó.
Bà chưa từng thấy Hoàng thượng để tâm tới cô gái nào như thế.
Thần Thần vừa tới, còn chưa đứng quen đất trong cung đã bị Thái hậu triệu gặp, thầm thấy thấp thỏm không yên. Nàng thấy Lan Tâm chẳng khác gì mình, đều là loại nhát gan bèn dẫn Tháng Ba và Tháng Tư theo tới tẩm cung của Thái hậu.
Thái hậu trông hiền hòa hơn nàng tưởng nhiều, mặt mày lúc nào cũng cười ân cần.
Thần Thần nhìn Thái hậu bỗng ngây ra vài giây mới nhớ ra phải vấn an, vội vàng quỳ xuống đất, “Tham, tham kiến Thái hậu nương nương.” Trước giờ trong phim cung đấu, Thần Thần đều đóng vai nha hoàn nên bây giờ quỳ rất tự nhiên.
“Đừng dùng đại lễ thế, mau đứng lên đi.” Giọng Thái hậu vang lên trên đầu Thần Thần, Thần Thần bò dậy, không dám ngẩng lên nhìn Thái hậu.
Thái hậu tỉ mỉ quan sát Thần Thần từ trên xuống dưới, khi thấy chuỗi ngọc trên cổ tay Thần Thần thì ánh mắt hơi thay đổi, sau đó cười nói với Thần Thần: “Con đừng sợ, ai gia sẽ không ăn thịt con đâu, ngẩng lên cho ai gia ngắm nào.”
Thần Thần từ từ ngước đầu lên, Thái hậu gật gù, là một cô bé xinh xắn, “Con gái Giang Nam đứng là xinh đẹp. Phải rồi, con là em gái của tướng Trần Mộc à?”
“Thưa vâng.” Thần Thần căng thẳng tới mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cảm thấy mình chẳng khác nào con thỏ mới sinh đã bị ném vào rừng rậm.
“Ai gia nghe Hoàng thượng nói, lúc ngài ở Tô Châu, con đã cứu ngài khỏi thích khách.”
Trần Thần Thần: “…”
Hoàng thượng chắc chắn không kể nàng đã cứu như thế nào.
“Hoàng thượng giá lâm!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người, Thần Thần nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn theo phản xạ.
Hoàng thượng mặc hoàng bào trông còn lấp lánh chói ngời hơn cả khi ở thư viện Duyệt Lai, Thần Thần ngơ ngác nhìn Hoài Cảnh Đế đang đi tới trước mặt mình, như thế trở về cái ngày nàng vô tình gặp Hoàng Tang ở Bích Thủy Vân Cư.
“Hoàng thượng cát tường.” Cung nhân trong điện đồng loạt quỳ xuống, lúc này Hoàng thượng mới tỉnh táo lại, cũng gọi một tiếng, “Hoàng Tang… Thượng.”
Hoài Cảnh Đế thấy cái vẻ ngu ngơ của Thần Thần bỗng dưng thấy buồn cười, y gật đầu với Thần Thần rồi nhìn sang Thái hậu hỏi, “Không biết mẫu hậu gọi Thần Thần sang đây gấp như vậy là vì chuyện gì?”
Thái hậu lườm Hoài Cảnh Đế một cái, giọng nói đượm vẻ bông đùa, “Xem con căng thẳng chưa kìa, ai gia sẽ không ăn thịt con bé, chỉ gặp mặt cũng không được sao?”
Hoài Cảnh Đế không mảy may dao động, “Đương nhiên mẫu hậu có thể gặp Thần Thần, có điều Thần Thần vừa vào cung hôm qua, chưa nắm rõ quy định trong cung, nếu mạo phạm mẫu hậu thì không hay.”
Trong mắt Thái hậu đong đầy ý cười, “Ta thấy là con sợ ta làm khó con bé thôi. Ôi, đúng là có vợ thì quên mẹ mà.”
Tiếng vợ này khiến mặt Thần Thần đỏ lựng, nàng thoáng xấu hổ liếc nhìn Hoài Cảnh Đế một cái. Ấy thế mà Hoài Cảnh Đế mặt không đỏ tim không loạn nhìn Thái hậu, còn bảo Thái hậu cử hai ma ma từ cung bà tới Thần Quang Điện để dạy Thần Thần quy định trong cung.
Thái hậu đồng ý ngay, Hoàng thượng thấy hai ma ma kia đều là người đã theo Thái hậu nhiều năm, là bề tôi thân tín của Thái hậu, chắc không có vấn đề gì, bèn quay đầu nói với Thần Thần: “Trẫm còn có chuyện phải giải quyết, tối sẽ tới gặp nàng.”
Tối?
Thần Thần chợt tưởng tượng tới mấy chuyện không phù hợp với chủ trương xây dựng nếp sống văn minh, hai má cứ thế nóng cháy.
Hoài Cảnh Đế quả thật có chuyện cần giải quyết nên không nán lại cung Thái hậu lâu. Sau khi y đi, Thần Thần cũng được Thái hậu cho lui, nàng dẫn hai ma ma quay lại điện Thần Quang.
Không thể không nói hai ma ma này đúng là rất chuyên nghiệp, ít ra là chuyên nghiệp hơn những người thầy hướng dẫn mà đoàn phim mời nhiều. Từ chuyện đi đứng, ăn uống, nói năng, chào hỏi đều luyện xong thì sắc trời cũng ngả tối.
Thần Thần lại để cung nữ hầu hạ tắm rửa, lần này Lan Tâm chú ý cẩn thận, không cho Thần Thần ngủ quên nữa.
Tắm xong không bao lâu, Hoài Cảnh Đế tới như đã hẹn. Thần Thần nghe tiếng báo lanh lảnh “Hoàng thượng giá lâm!” thì toàn thân cứng lại.
Hoài Cảnh Đế vừa bước vào tẩm điện đã thấy Thần Thần đoan trang ngồi ở mép giường với vẻ xem nhẹ cái chết.
Y mím môi, tới cạnh Thần Thần ngồi xuống, cảm nhận rất rõ người ngồi cạnh cứng lại. Bọn người hầu trong phòng rất biết thời thế mà lui ra, Lan Tâm lo lắng nhìn Thần Thần rồi cũng lui ra cùng Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Thần Thần và Hoài Cảnh Đế, người Thần Thần lại càng cứng hơn.
Hoài Cảnh Đế ngắm nàng một lúc rồi xoay người nằm xuống giường, “Ngủ đi.”
Trần Thần Thần: “…”
Vừa tới đã ngủ liệu có ổn không?! Chẳng lẽ không nên ngắm sao trò chuyện trước sao?
“Sao thế?” Hoài Cảnh Đế nằm ngửa nhìn Thần Thần, “Không còn sớm nữa, ngày mai ta có buổi chầu sớm.”
Thần Thần nhớ tới thói quen dậy sớm của Hoàng thượng, cắn răng nằm xuống cạnh y.
Hoài Cảnh Đế nghiêng đầu nhìn Thần Thần, rồi nhích tới gần nàng, Thần Thần lập tức lùi ra xa. Hoài Cảnh Đế lại nhích tới gần, Thần Thần lại lùi ra xa. Cứ thế lặp lại vài lần, cuối cùng Thần Thần đã lùi tới mép giường.
Đây là một cuộc chiến không có khói súng, đây là một cuộc quyết đấu giữa im lặng và không im lặng.
… Đến cuối cùng ai có thể làm gương mặt đại diện cho KFC?
*Ý bảo làm gà rán, bị ăn đó:v
Hoài Cảnh Đế nhíu mày, bàn tay không hề khách sáo mà thò vào trong áo Thần Thần, lại còn cắn một phát bên cổ nàng.
Thần Thần run rẩy toàn thân, sau đó thì cứng đơ như cá chết. Hoài Cảnh Đế cảm thấy da thịt dưới tay mình căng cứng thì mất hết hứng thú. Y co chân đá Thần Thần một cái, buồn bực nhìn nàng, “Nàng xuống đất ngủ đi.”
Trần Thần Thần: “…”
Giai cấp ăn trên ngồi chốc đúng là sáng chói! Y còn có thể mặt dày hơn được nữa không!
Thần Thần thoát khỏi trạng thái cá chết, rưng rưng nước mắt ôm lấy Hoài Cảnh Đế, “Không!” Bàn tới chuyện nhõng nhẽo đáng yêu thì Thần Thần chính là cao thủ.
Hoài Cảnh Đế nhìn cái đầu xù xù trong lòng mình, híp mắt, lại còn dám giả chiêu đáng thương với y cơ đấy.
“Một là nàng ngủ dưới đất, hai là ngủ với ta, tự mà chọn lấy.” Giọng Hoài Cảnh Đế lạnh tanh chẳng có chút cảm xúc nào. Nhưng y vừa dứt lời thì lương tâm bộc phát mà bồi thêm, “Ngủ với ta có nguy hiểm đấy.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng không ngờ mình né được đám biên kịch, đạo diễn và nhà tài trợ mà lại chẳng tránh được Hoàng thượng.
Tới luôn đi! Quy tắc ngầm chứ gì, làm thì làm đi, ai sợ ai!
Thần Thần bất chấp tất thảy mà ôm Hoàng thượng chặt cứng. Khóe môi Hoài Cảnh Đế nhếch lên, y ôm eo Thần Thần dịch vào trong, “Nằm lui vào trong, không khéo ngã bây giờ.”
Thần Thần ngoan ngoãn dịch theo Hoàng thượng, mùi thơm trên người Hoàng thượng thoang thoảng bên mũi nàng khiến tim nàng đập rộn ràng.
Thấy Thần Thần căng thẳng, Hoài Cảnh Đế nở một nụ cười bất lực. Y từ từ cúi đầu, hôn lên khóe môi Thần Thần một cái rồi dịu dàng nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Thần Thần ngước nhìn Hoài Cảnh Đế, đây là… không định xài quy tắc ngầm với nàng sao?
Có vẻ nhận ra sự nghi ngờ của Thần Thần, ý cười trên môi Hoài Cảnh Đế lại tăng thêm mấy phần, “Dù sao thì tránh được mồng Một cũng không thoát được hôm Rằm.”