Công trình Đông Lâm tiến triển vô cùng thuận lợi. Mảnh đất nhiều người mơ ước này cuối cùng lại rơi vào tay Bạch Hạc, khiến không ít người cảm thấy ngoài ý muốn. Ngày động thổ hôm đó, Sở Nhị thiếu bình thường ít xuất hiện cư nhiên có mặt, càng làm mọi người hứng thú hơn đối với khu nghỉ mát này.
Từ khi biết con trai và Sở Nhị thiếu ở cùng một chỗ, Hứa Đình nhất thời già đi rất nhiều, sự nhiệt tình ban đầu đối với hạng mục này cũng nhạt đi. Ngoại trừ xử lý sự vụ công ty, thời gian chủ yếu là ở nhà ngắm hoa nuôi chim, quan hệ với vợ ngược lại tốt lên không ít. Hứa Diệp vì xây dựng hạng mục mà dường như mỗi ngày đều chạy đến công trường, cùng ba cậu ngẫu nhiên chạm mặt cũng chỉ vì công việc, cả hai đều cố tránh khả năng xảy ra xung đột.
Ngày đó Chu Giai gọi điện bảo cậu về nhà ăn cơm, Hứa Diệp thấy Sở Dục ngồi cạnh bàn ăn liền triệt để ngẩn ngơ.
Bữa cơm kia thế nhưng lại hòa hợp ngoài dự liệu. Chu Giai ân cần gắp đồ ăn, Hứa Đình và Sở Dục nói chuyện làm ăn, mà Hứa Diệp cứ như người ngoài, cúi đầu ăn cơm, bị ánh mắt của nam nhân đảo qua lập tức làm tốc độ chậm lại.
Sau bữa cơm Sở Dục vào thư phòng, nói chuyện với Hứa Đình ước chừng nửa tiếng.
Cả người Hứa Diệp giống như con thằn lằn ghé vào cửa nghe lén. Thế nhưng tính năng cách âm của thư phòng rất tốt, một tiếng cũng không nghe được. Thời điểm cửa mở ra cậu không kịp trốn, lảo đảo một bước thiếu chút nữa té ngã, được Sở Dục một phen đỡ lấy. Mặt cậu nóng lên, đường hoàng động động cánh tay: “Ách, có chút buồn chán nên… Em rèn luyện rèn luyện thân thể……”
Hứa Đình liếc mắt nhìn cậu, nói: “Không đứng đắn.”
Sở Dục cười nhẹ, nói: “Bác trai, bác giá, cháu xin phép được về trước. Có thời gian sẽ lại ghé thăm hai người”.
“Ừ. Hứa Diệp, con thay mẹ tiễn Tiểu Dục nha.”
“Tiểu Tiểu Tiểu…… Tiểu Dục?! “Bác trai” “Bác gái”. Loại xưng hô kinh sợ này là thế nào đây? Hứa Diệp trợn tròn mắt nhìn mấy người quen thuộc mà xa lạ trước mắt này, nghẹn họng không nói được gì. Đưa nam nhân ra đến cổng, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Chủ nhân, ngài cùng ba em đã nói cái gì vậy?”
Mới bước được vài bậc thang, Sở Dục quay người lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ái muội: “Muốn biết? Đêm nay khiến ta tận hứng thì biết đâu ta sẽ nói em nghe.” Nói xong liền rời đi, lưu lại Hứa Diệp mặt đỏ tai hồng đứng đấy.
Ngay từ đầu buổi tối ngày hôm đó cậu đã rất hưng phấn, trong lòng đầy kế hoạch buộc anh phải nói ra. Kết quả cuối cùng bị trói trên giường, bị làm đến mức khóc ướt cả miếng vải đen bịt mắt, ngay cả khí lực cầu xin tha thứ cũng không còn, làm sao còn nhớ dự tính ban đầu của mình. Chỉ mơ hồ nhớ rõ cậu được chủ nhân ôm lấy, nói một lời tâm tình âu yếm khiến người ta say mê, khiến cậu muốn được liên tục nghe rất nhiều lần……
Giữa tháng mười một, sinh nhật của Sở Dục sắp đến. Hứa Diệp tranh thủ lúc rảnh rỗi, giữa trưa sắp xếp một khoảng thời gian để Báo tử đưa cậu đi cao ốc Hối Long mua quà sinh nhật.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định mua một cái caravat. Cậu cảm thấy Sở Dục không thiếu tiền, những đồ vật xa hoa quý trọng gì đó khẳng định rất nhiều, vậy không nên dùng nhiều tiền mua vật gì đó hào nhoáng lại ít dùng, chi bằng mua cái gì đó càng có tính thực dụng hơn. Huống hồ…… Hứa Diệp tưởng tượng bộ dáng anh mang caravat do chính cậu đưa, trên má lại nóng lên. Cậu lấy mấy cái thuận mắt so đo, cuối cùng chọn một cái màu xanh đậm làm nền, họa tiết là những hình thoi màu bạc thật nhỏ, đây là hàng được thêu tay thủ công.
Buổi chiều Hứa Diệp muốn đi công trường Đông Lâm. Khi xe chạy đến ngoại ô, cậu đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên xe phanh gấp khiến đầu cậu đụng mạnh vào ghế trước, nhất thời trước mắt biến thành màu đen.
Tình huống quá mức bất ngờ, cậu còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy thanh âm của Báo tử vội vàng rống to: “Khóa cửa kỹ, đừng đi ra!”
Trong hoảng hốt, Hứa Diệp thấy Báo tử lao ra ngoài xe, một quyền đem một gã toàn thân màu đen đang tới gần đánh ngã xuống đất. Thế nhưng rất nhanh, có hai gã khác cầm gậy sắt trong tay vọt tới.
Dưới sự khiếp sợ, Hứa Diệp luống cuống dựa theo lời Báo tử mà khóa chặt cửa, tình hình bên ngoài khiến cậu càng hoảng sợ trong lòng.
Ở trên đường, phía trước xe bọn họ bị hai chiếc xe khác chặn ngang, phía sau cũng bị hai chiếc xe chặn lại, xe cậu bị vây quanh ở chính giữa. Đường đi lối về hoàn toàn bị chặn. Từ vài chiếc xe kia bước xuống mười mấy người, trong tay đều cầm gậy sắt thô ngắn, bộ mặt hung ác coi xe cậu như chiếc thuyền cô độc mà vây quanh.
Báo tử tay không đối kháng với bọn họ, nháy mắt đã đánh ngã hai người. Trong mắt nổi lên sát khí khiến cậu tựa như một con dã thú chân chính, gào thét với lũ địch nhân đang tới gần, lộ ra răng nanh trắng ngà sắc nhọn. Nhưng mà song quyền khó địch nổi bốn tay, huống chi những người này đều rất lực lưỡng và từng luyện võ, người cậu bắt đầu bị ăn mấy côn, mỗi một phát đánh đều rách da thấy máu.
Có mấy người xúm lại đây, bắt đầu dùng gậy sắt đập cửa xe thủy tinh, may mà thủy tinh cực kỳ dày, ba hai cái không thể phá được. Nhưng vài thanh âm bang bang kia, mỗi một phát đều khiến Hứa Diệp tim đập thình thịch. Cậu cố gắng trấn định giữa kinh hoàng, dùng cánh tay run rẩy ấn một dãy số, cơ hồ trong nháy mắt liền kết nối được.
“Hứa Diệp! Có thể nghe thấy ta nói không? Em hiện tại có an toàn không?” Thanh âm của Sở Dục từ đầu kia truyền đến.
“Chúng em bị bao vây. Em đang ở trên xe. Báo tử ở ngoài, anh ấy bị thương……” Hứa Diệp lui về chính giữa ghế sau, thanh âm vì bối rối mà có chút run rẩy: “Sở Dục…… Bọn họ đang đập xe.”
“Đừng sợ, ta biết em ở đâu. Ta rất nhanh sẽ đến bên cạnh em, đừng sợ.” Thanh âm Sở Dục vẫn trầm ổn mà ôn nhu như trước, có sức mạnh khiến cậu trấn định lại: “Cửa xe thủy tinh là kính chống đạn, một lát sẽ không vỡ. Giữ bĩnh tĩnh, dựa theo lời ta nói mà làm.”
Hứa Diệp hít sâu một hơi, ổn định một chút cảm xúc, nói: “Vâng.”
“Dưới ghế sau có một chiếc dùi cui điện loại nhỏ, đem nó lấy ra. Nếu cửa kính xe bị vỡ, ấn xuống nút điện giật màu đỏ để đối phó bọn họ.” Nam nhân lãnh tĩnh cơ hồ không có một chút gợn sóng: “Hứa Diệp em nghe rõ, mọi hành động em làm đều là phòng vệ chính đáng, động tác phải nhanh, xuống tay không cần lưu tình, hiểu chưa?”
Mỗi tiếng vang mạnh mẽ phát ra khi bọn chúng đập vào cửa kính xe và cả mỗi lần chiếc xe chấn động đều khiến Hứa Diệp sợ hãi đến mức hít thở không thông. Cậu chưa bao giờ trải qua loại sự tình như thế này, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, có thể duy trì trấn định như hiện tại đúng là không dễ. Cậu nhìn dùi cui trong tay, lại nhìn Báo tử cả người là đầy máu đang bị đánh, trong mắt bởi vì kinh hoảng mà nổi lên một tầng hơi nước ẩm ướt: “Còn tiếp tục như vậy Báo tử sẽ bị bọn họ đánh chết…… Thủy tinh giống như sắp vỡ……”
“Dựa theo lời ta nói, bảo vệ tốt chính em.” Nam nhân tận lực trấn an cậu: “Kiên trì một chút nữa, ta lập tức sẽ đến.”
Giờ phút này, giọng nam bên trong điện thoại vững vàng mà ôn nhu, nhưng đáy mắt Sở Dục đang ngồi trong xe lại băng lãnh đến tận cùng, phảng phất như muốn cắn nuốt hết thảy cuồng phong bão tuyết. Cảm giác áp bách vì sát khí dày đặc tràn ngập trong khoang xe rất lớn, như bóp chặt cổ họng khiến người ta hít thở không thông. Khiến cho Đường Xán và Giản Hạo Bình đang điều động an bài bên trong xe cả người nổi lên hàn ý.
Nhị Thiếu tức giận.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, đều thấy được khẩn trương và áp lực trong mắt đối phương. Thân phận ngoài sáng của hai người bọn họ là giám đốc điều hành và giám đốc hoạt động của tập đoàn Kim Ưng, thân phận ngầm là cán bộ cao cấp của Hắc Ưng hội, phụ trách điều hành và quản lý. Hắc Ưng hội chưa từng giải tán, nó vẫn đang tồn tại. Tựa như ánh sáng màu vàng và cái bóng màu đen của nó, hai tầng thân phận của các hội viên có thể dễ dàng hoán đổi giữa ánh sáng và bóng tối, thao túng con hùng ưng bay lượn phía chân trời.
Thời điểm nhận được cảnh báo khẩn cấp cấp một của Báo tử, Sở Dục đang triệu tập hội nghị thường kỳ của các cán bộ cao cấp. Trong nháy mắt đó, phòng họp to như vậy cơ hồ đông lạnh. Nhị Thiếu cái gì cũng chưa nói, dùng tầm mắt băng lãnh đảo qua mỗi người trong phòng hội nghị, sau đó bước nhanh ra ngoài. Một khắc kia khiến các cán bộ không sợ trời không sợ đất cảm thấy mình như bị lột sống một tầng da.
Bọn họ đều rõ ràng Báo tử đang bảo hộ ai.
Trong vòng nửa phút, lệnh khẩn cấp triệu tập nhân thủ được phát ra, toàn bộ hai cấp thành viên đứng đầu đang ở thành K và Hắc Ưng hội ở Đông Lâm đều được thông báo chạy đến tiếp viện.
Chiếc Mercedes-benz S550 thật dài chạy vùn vụt trên quốc lộ, phía sau càng ngày càng có nhiều xe theo kịp, chúng nó chạy nhanh như gió, như không nhìn thấy những cột đèn đỏ phía trước, như một bầy cá không sợ hãi, cùng đi một phương hướng.
Đường Xán cùng Giản Hạo Bình nghe Nhị Thiếu đối thoại cùng vị kia, trong lòng bất ổn. Người của Nhị Thiếu bị tập kích ngay trước mắt bọn họ, mà bọn họ đến bây giờ còn chưa tra được thân phận của đối phương, không biết mục đích, không biết nguyên do, trước đó cũng không thu được một phần tin tức.
Quả thực vô năng.
Điều này so với cho mỗi người bọn họ một cái tát còn nhục nhã hơn.
Sự lo âu của bọn họ đối lập với sự bình tĩnh của Sở Dục. Nhưng mà hai người bọn họ so với người khác càng rõ ràng, Nhị Thiếu càng bình tĩnh, hậu quả càng đáng sợ.
Bàn tay cầm di động của Sở Dục căng thẳng. Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm run rẩy, diễn tả toàn bộ cảm xúc của Hứa Diệp. Kinh hoàng, hoảng sợ, bất lực, cố gắng trấn định, mỗi một loại cảm xúc đều tác động vào tim anh, khiến anh đau lòng tự trách.
Quá mức sơ suất. Cuộc sống an nhàn lâu dài và sự tự tin quá mức đối với tình hình khiến anh căn bản không suy xét đến tình huống như hôm nay sẽ xuất hiện. Chỉ phái Báo tử che chở cậu, căn bản không trang bị vũ khí cần thiết.
Bởi vì sự sơ sẩy của chính mình, mới khiến cho người vốn nên được bảo hộ thật tốt lâm vào nguy hiểm.
Là lỗi của anh.
Dưới những đòn đập phá của gậy sắt, thủy tinh đã nứt như hình mạng nhện. Báo tử đánh ngã năm người, cả người cậu toàn là máu. Gắt gao tựa vào bên cửa xe, dùng thân thể chống đỡ cửa kính xe đã bể nát, tận lực không để những người đó tới gần. Tay trái cậu đã bị gãy, gậy sắt nện trên người mà ngaycả hừ một tiếng cũng không còn sức.Hứa Diệp thấy cậu đánh cược tính mạng như vậy để che chở cho mình, hốc mắt phiếm hồng, cực lực đè nén khủng hoảng trong lòng, hỏi với đầu kia di động: “Còn bao lâu nữa?”
“Ba phút.” Sở Dục trả lời.
“Ba phút……” Cậu vô ý thức lặp lại một lần, tầm mắt dừng trên người Báo tử ở ngoài xe đang liều mạng bảo hộ chính mình, siết chặt dùi cui điện, mỗi lời nói ra đều run rẩy: “Sở Dục, bọn họ là nhắm vào em, em không thể trơ mắt nhìn Báo tử bị đánh chết.”
Sắc mặt vẫn duy trì lãnh tĩnh của Sở Dục bỗng nhiên đột biến, mạnh mẽ lên giọng: “Hứa Diệp! Không cho ra ngoài! Chờ ở trong xe không cho phép nhúc nhích!”
Chỉ nghe thấy đầu kia di động truyền đến một tiếng trầm vang, sau đó là tiếng gào liên tiếp “Chạy đến, bắt lấy cậu ta!”.
“Hứa Diệp!!!” Một khắc kia Sở Dục cảm thấy mình như bị người bóp chặt cổ họng, áp lực không thở nổi.
Không có lời đáp lại, chỉ còn một mảnh ồn ào mơ hồ.
Xương ngón tay trái niết di động của nam nhân trắng nhợt, thanh âm u ám như băng: “Trong một phút đồng hồ, ta sẽ chạy tới, nhất định.”
Báo tử đã sắp không chịu được, trong lòng Hứa Diệp hiểu rằng những người này là nhắm vào cậu, chỉ cần cậu ra ngoài thì nhất định có thể khiến bọn họ rời đi.
Cậu cắn răng một cái, dùng lực đá văng một bên cửa xe, đem mấy người vây quanh cửa đá ngã lăn. Tuy rằng cậu không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, tố chất thân thể càng ngày càng tốt, động tác cũng coi như nhanh nhẹn. Dùng dùi cui điện nháy mắt đã hạ gục hai gã xông tới, cậu liền xoay người chạy như bay. Vốn định dẫn bọn họ đến đuổi, cũng có thể kéo dài thời gian. Ai ngờ sau lưng hung hăng trúng một gậy, dưới chân lảo đảo một cái liền bị những người đó vây quanh.
Nhóm người này kiêng kị dùi cui điện trong tay cậu, do dự một lát, đồng loạt nhào lên. Hứa Diệp căn bản không có biện pháp phòng ngự nhiều người như vậy, lúc hỗn loạn dùi cui điện trong tay bị đoạt lấy, thân thể bị đè xuống đất hung hăng đá mấy cái.
“Đánh cho chết!” Không biết là ai hô một câu.
Hứa Diệp chỉ cảm thấy trên đầu trúng một gậy, lập tức đầu váng mắt hoa, mệt nhọc ngã trên mặt đất. Mơ hồ thấy Báo tử đánh hai người rồi xông lại đây, dùng thân thể để bảo vệ cậu.
Tất cả cảm giác đều trì độn, trước mắt từng trận biến thành màu đen, có chất lỏng ấm áp từ trên trán chảy xuống mí mắt, đem tất cả nhuộm thành màu đỏ.
Sở Dục…… Nếu anh còn không đến đây, em sẽ phải đi trước……
Trong đầu vô tri vô giác nảy ra một ý niệm như vậy.
Tiếng gầm rú của động cơ từ xa đến gần.
Hai tiếng súng xé gió mà đến.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số tiếng bước chân hỗn độn tới gần.
Sau đó tất cả im lặng.
Trên người nhẹ đi một chút, người nọ dùng thân thể để bảo hộ cậu được đưa đi. Hứa Diệp giữa cơn hôn mê gắt gao nắm góc áo Báo tử, cố chấp không chịu buông ra. Đó là người trong lúc nguy nan nhất mà toàn tâm toàn ý che chở cậu, là người duy nhất để cậu dựa vào khi một thân một mình.
“Hứa Diệp, là anh, anh đến đây.” Thanh âm trầm thấp mà quen thuộc chợt xa chợt gần quanh quẩn bên tai.
Cậu muốn mở mắt ra, mí mắt lại bị máu huyết khô cằn dính chặt, chỉ thấy một mảnh sương mù hồng hồng, tất cả đều nhìn không rõ: “Ngô…… Sở Dục?” Thanh âm Hứa Diệp run rẩy, trong mắt một mảnh mờ mịt, không xác định đưa tay muốn sờ mặt người nọ.
“Là anh, anh ở chỗ này.” Tay được cầm, nam nhân nhẹ giọng trấn an nói: “Không có việc gì, em đã an toàn.”
Ôm ấp quen thuộc, khí tức quen thuộc, kiếp nạn dường như đã qua đi mấy đời.
“Sở Dục……” Kinh hoàng cùng bất lực giờ phút này rốt cuộc đã được phóng thích, cậu run rẩy hô tên của anh: “Trước tiên cứu…… Báo tử……” Não cậu bị gậy sắt đánh vào, rõ ràng đã bị chấn động không nhẹ, nói chuyện đứt quãng, phải lấy hơi liên tục.
“Đừng lo lắng, có bác sĩ đến đây chiếu cố rồi.” Sở Dục nhìn non nửa khuôn mặt nhuộm máu của Hứa Diệp, trong lòng đau đớn như bị người dùng đao đâm xuyên. Dưới cái nhìn chăm chú của hơn trăm thành viên Hắc Ưng hội vội vàng đuổi tới, anh đem người nọ ôm vào ngực, giống như đang an ủi tiểu động vật lạc đường, kiên nhẫn mà ôn nhu.
“Đừng đi……” Bị anh ôm lên cáng di động, Hứa Diệp đưa tay bắt lấy tay áo anh, trong mắt đều là lo sợ không yên.
Sau khi chấn kinh quá độ, biểu hiện không muốn xa rời cường liệt như thế bắt nguồn từ cảm giác không an toàn. Sở Dục nhìn cậu, tự trách trong lòng càng tăng lên, nắm tay cậu nói: “Anh không đi. Anh vẫn sẽ ở cùng em. Đừng nghĩ cái gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lát.”
Ngực Hứa Diệp phập phồng, không chừng thở gấp, nắm chặt tay anh, khép lại ánh mắt. Bác sĩ và hộ sĩ lập tức tiến lên mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí cho cậu, nâng lên xe cứu thương xử lý miệng vết thương. Sở Dục thủy chung không buông tay cậu ra, trước khi lên xe chỉ bỏ lại hai câu băng lãnh khắc cốt.
“Phong tỏa tin tức. Trước khi ta cho phép, những người này một người cũng không được chết.”
Thời điểm xe cảnh sát đuổi tới, hiện trường đã được xử lý tốt. Giản Hạo Bình nhẹ nhàng bâng quơ một câu “Sự cố giao thông ” để diễn tả mọi chuyện vừa xảy ra. Nhưng nhiều thành viên tụ tập như thế, tiếng súng đột ngột vang lên, dưới đất lưu lại vết máu, vô luận thế nào cũng không thấy giống một hồi sự cố giao thông. Nhưng mà thân phận của đối phương đặt ở nơi đó nha, xây dựng hữu nghị cùng bọn họ nhiều năm như vậy, đám cảnh sát đã sớm minh bạch khi nào cần mở một mắt nhắm một mắt.
Mười tám người động thủ với Hứa Diệp, tất cả bị Hắc Ưng hội giam giữ. Mệnh lệnh “Không được chết” này có đôi khi so với “Xử lý bọn họ” còn tàn nhẫn hơn bao nhiêu. Mười tám vị tiên sinh này tại phòng tra tấn ngầm của Hắc Ưng hội đã được dùng chính thân thể mình để kiểm nghiệm điều này.
Chủ quản Hình đường – Đường Xán tự mình tham dự thẩm vấn.
Không hỏi thì không biết, nhưng vừa hỏi đã bị dọa nhảy dựng. Thời điểm Đường Xán đi ra từ phòng tra tấn ngầm, sắc mặt khó coi cực điểm. Đứng ở hành lang âm u đốt một điếu thuốc, không nói một lời hút xong, mới động thân lên lầu.
Tổ đội thứ tám, thành viên bậc thấp cấp năm.
Đám người này cư nhiên chính là người của Hắc Ưng mình.
Trong phòng bệnh VIP bệnh viện, Sở Dục ngồi bên giường bệnh, sau khi nghe xong báo cáo của Đường Xán, trầm mặc một hồi.
Báo tử trực tiếp được đưa vào phòng phẫu thuật, đến bây giờ vẫn chưa đi ra. Cậu bị gãy xương nhiều chỗ, hơn nữa nội tạng bên trong có dấu hiệu rạn vỡ, tính mạng bị treo lơ lửng. Nếu không phải trong thời khắc nguy cấp cậu có được một sự giúp đỡ dũng cảm, sợ rằng giờ phút này cứu chữa chính là……
Sở Dục nhìn Hứa Diệp ngất đi dưới tác dụng của thuốc mê. Trên đầu cậu đầy băng gạc, vết thương trên trán được khâu sáu mũi, chấn động não khiến cậu nôn ra vài lần. Trên người có sáu, bảy chỗ bị thương ngoài da, may mắn không thương tổn đến nội tạng. Giờ phút này cậu đang im lặng ngủ, máu đen trên mặt được lau sạch, sắc mặt có chút trắng bệch suy yếu, trong mộng tựa như vẫn bất an, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Nam nhân thong thả bước tới bên cửa sổ, ngữ khí ôn hòa mà lạnh lẽo: “Mời Tống Duyệt Nhiên đến đây.”