Sau khi ba người ai cũng có linh thú cho riêng mình hơn nữa còn tăng cấp… giờ nhìn họ lúc nào cũng mắt sáng như sao, miệng cười không ngớt. Nhạc Phượng Hy nhìn họ mà che mặt lại, hy vọng không ai biết nàng quen bọn họ a… nhìn họ cứ như phát bệnh “lâu năm” á!!!
…tất nhiên nàng không quên cất giữ hai tờ giấy ghi nợ còn in hẳn dấu vân tay đỏ chói của hai tỷ đệ nào đó… nàng được bộn tiền rồi hahahaha.
……………………….
Sáng hôm sau… cả nhóm đều ra khỏi khu rừng tiến về phía đông thành Nam Viễn…
Tuy nhiên một lúc sau thì đoàn người của Ái Ny phải tách ra đi tìm vị ca ca của nàng ấy.
Còn nhóm của nàng thì đến Tam Minh Các…
” Oa không ngờ Tam Minh Các lại đông vui như vậy a”_ Nhạc Thiên Kỳ ngó dáo dác khắp nơi, mắt sáng ngời, nhìn đâu cũng thấy lạ.
Nàng cùng mọi người đi đến gặp đại thúc Trần Bán Thiên…
Ông ấy vừa thấy nàng liền hớn hở đón tiếp, còn chuẩn bị cho nàng cả gian phòng hạng sang ở khách điếm…
Vân Chung cũng chuẩn bị cho nàng chu đáo quá nhỉ?!
Còn tại sao nàng không vào phủ riêng của Vân Chung… lý do đơn giản là vì nàng không thích gò bó, hơn nữa nàng còn muốn cho Thiên Kỳ và Vũ Hồng được tự do thưởng ngoạn cuộc sống đông vui tấp nập như thế này… hai đứa nó từ nhỏ đã phải chịu cuộc sống chèn ép đầy đau khổ rồi… nhưng bây giờ có nàng ở đây tuyệt đối sẽ không cho họ bị tổn thương nữa!!!
Nhạc Phượng Hy đưa thẻ thanh kim giao cho Vũ Hồng để cùng Thiên Kỳ đi dạo chơi rồi cho Dương Hàn Long đi theo bảo vệ họ… còn nàng thì theo Bán Thiên đại thúc đến gặp Vân Chung.
Có lẽ việc của hắn đã gấp rút lắm rồi… vì vậy nên khi vừa nghe tin nàng đến liền cho người tới mời nàng rồi.
………………..
Bước vào hoa viên…
Nhạc Phượng Hy nhìn thấy thân ảnh bạch y phiêu dật, mái tóc đen dài được búi một phần bằng bạch mão hình cánh sen, ánh mắt có chút đượm buồn như mang một nỗi thương đau…
” Ngươi tới rồi thì đến đây cùng thưởng trà với ta…”_ Vân Chung không xoay người nhìn nàng, vẫn điềm đạm pha thêm một tách trà.
Nàng thản nhiên đến ngồi xuống nhận lấy tách trà…
” Ừmm… rất thơm”_ Nàng nhận xét.
” Vậy… uống thêm đi”
” Ta không khách khí đâu”
Sau đó hai người chìm vào tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng lách cách của tách trà hay tiếng gió thổi thoang thoảng…
Nàng không chịu được sự yên lặng này nữa nên đã bắt đầu nói trước.
” Đã có chuyện gì?”
“….”_ Hắn dừng động tác uống trà nhưng vẫn không mở miệng nói.
Mặt nàng dần đen lại… đã kêu nàng tới rồi mà vẫn không chịu mở miệng cầu xin nàng á???
Nàng bật đứng dậy định bước ra ngoài…
” Ta có một… đại ca, huynh ấy bị nhiễm chướng khí rất nặng, ta đã tìm nhiều cách nhưng…”
” Ngươi không tìm được cách cứu nên muốn nhờ cậy ta?”
” Đúng vậy”
” Vậy ngươi cứ nói thẳng ra, sao cứ phải úp úp mở mở như thế hả???”_ Nàng nhíu mày chất vấn.
” Thân phận của đại ca ta không tiện để nói ra… nếu sơ hở một cái là kẻ thù liền tìm được tung tích của huynh ấy… vì thế…”
” Vì thế ngươi không nắm chắc sự tin tưởng ở ta??? Thế thì ngươi còn muốn ta giúp làm gì?!”_ Nàng đập bàn… nàng là rất bực tức a…
” Không phải… Phượng Hy, ngươi hiểu lầm rồi… ta không phải có ý đó”
” Vậy thì tại sao? Ta nói trước là ngươi mà không giải thích rõ thì coi như chúng ta về sau không còn quan hệ gì nữa”_ Nàng đe dọa. Nàng không muốn làm việc gì mà không biết rõ sự việc của nó.
” Ta sợ sẽ kéo ngươi vào nguy hiểm này… một khi ngươi chịu cứu đại ca ta thì ngươi đã tự dẫn mình vào rắc rối này”
” Chỉ là ra tay cứu người mà mang họa vào thân à?! Hừ… rốt cuộc các ngươi có thân phận gì mà sợ gặp nguy hiểm…”
” Vậy ta dẫn ngươi gặp đại ca ta rồi ta sẽ giải thích từ từ”_ Hắn thở dài bất lực.
Nàng đi theo Vân Chung đến một biệt viện không xa… nhìn quang cảnh thì có vẻ rất bình thường nhưng nàng cảm nhận được có khí lực rất mạnh đang chắn ở phía trước…
Vân Chung phẫy quạt tạo nên một kết trận màu xanh bao vây xung quanh nàng và hắn sau đó miệng hắn niệm chú thuật gì đó… lập tức khung cảnh xung quanh bị biến đổi đến chóng mặt.
… bây giờ nàng đang đứng tại một không gian khác…
Là một khu rừng trúc màu đen…và một ngôi nhà gỗ được làm bằng trúc đơn sơ mộc mạc…
” Ngươi không đơn giản là một ông chủ Tam Minh Các nhỉ?! Không ngờ ngươi có thể tự tạo ra không gian khác…”_ Nàng chậc lưỡi.
” Không gian này không phải là ta tạo”
Vân Chung chỉ nói đến thế rồi tiếp tục đưa nàng bước vào ngôi nhà đó… hừm… càng đến gần thì nàng càng cảm thấy khó chịu… là chướng khí… cụ thể là ở trong nhà có cái gì đó đang phát chướng khí ra ngoài… một nguồn chướng khí rất mạnh.
Vân Chung biết nàng khó chịu nên đã tạo kết giới cho nàng để bớt bị ảnh hưởng bởi chướng khí…
Bên trong căn nhà… chà có thể nói sao nhỉ!!?
… nàng liên tưởng đến bộ phim nàng từng coi ở thế kỷ 21… Doctor who… khi nhân vật nữ chính bị dụ dỗ bởi nam chính bước vào một chiếc bốt điện thoại nhỏ bề ngoài nhìn chỉ đủ cho một người vào nhưng rất ngạc nhiên khi bên trong là không gian rất rộng rãi với một trụ điều khiển máy móc ở giữa và các phòng quần áo đủ loại đa dạng mọi thời điểm…
Hiện tại nàng đây cũng khá giống như cô gái đó vậy… chỉ là nàng còn giữ lại chút bình tĩnh mà quan sát…
Bên trong căn nhà rất rộng lớn nhưng không có đồ đạc gì nhiều… hầu như chỉ có các kệ chứa mấy lọ dược chữa bệnh, cả gian phòng đều nồng nặc mùi thuốc cùng chướng khí…
Ở tận trong cùng là một nam tử đang nằm hôn mê… xung quanh thì có cấm chế…
” Đây là đại ca ta… Vân Kiệt”
Nàng đến gần quan sát… hừmm… cũng được coi là mỹ nam nha, còn có phần sắc sảo hơn Vân Chung nữa… nhưng vì hôn mê quá lâu nên có vẻ ốm yếu, vẻ mặt hốc hác… chậc! Trai đẹp mà chết thì uổng nha… (nàng chẹp miệng tiếc nuối)
” Chuyện này… có liên quan đến Thần Giáo, nếu như ngươi không muốn chống đối họ thì ngươi có thể từ chối yêu cầu của ta”_ Vân Chung đứng sau lưng nàng nhắc nhở.
Hửm?! Lại là Thần Giáo…
Có lẽ nàng và Thần Giáo rất có “duyên” nhỉ?!