… Nhạc Phượng Hy hiên ngang cầm roi đứng trước sân hắng giọng nói lớn
” LÂM HOÀNH, LINH MỘNG… CÁC NGƯƠI MAU RA ĐÂY!”
Nhân hạ trong phủ đều khinh bỉ nàng… đã là phế vật mà không biết yên phận giờ còn dám vác xác đến gây sự nữa…
Nàng nhếch miệng cười, trên tay cầm roi gai màu đỏ như huyết, cái này khác hẳn với cái roi lần ở trên phố đấu với Chung Nguyệt Trinh, cổ tay xoay xoay khởi động nhìn cây roi như một người bạn cũ “Chà~ lâu rồi không sử dụng tới mày…”.
Cây roi này là bạn đồng hành thứ hai sau súng khi nàng làm sát thủ…
Nàng quất mạnh lên cánh cửa đại sảnh. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cây roi tầm thường chả có tí linh lực nào nhưng lại một lần roi đã bật đổ hai cánh cửa lớn kiên cố.
Nàng gây náo loạn lớn như vậy… há gì đám người Lâm gia không để ý. Tức thì Lâm Hoành cùng Linh Mộng và đoàn nhân hạ chạy ra. Lâm Hoành thấy cánh cửa bị phá đổ tan tành nhìn sang Nhạc Phượng Hy đang đứng kiêu ngạo, ông liền đen mặt tức tối. Hừ! Mỗi lần nhìn mấy nhi tử của Nhạc Kiện nhất là đôi mắt của chúng là ông không kìm được lòng ghen ghét với chúng… đối với ông thì Nhạc Kiện luôn là cái gai trong mắt ông, cái gì cũng hơn ông ngay cả người con gái mà ông yêu cũng bị giành mất… ông không cam tâm! Nhưng bây giờ ông đã có được tất cả, Nhạc Kiện cũng đã chết, Lạc Y cũng rời bỏ ông… nhưng ông sẽ không để con của hai người sống yên ổn.
Nhớ đến ngày hôm qua, nhi nữ của ông đang cũng hôn phu của nó đến tham dự hội đấu giá liền cho người về báo tin là bắt gặp Nhạc Phượng Hy ở Tam Minh các. Dạo này ông không
để ý tới bọn chúng, cứ nghĩ chúng đã chết rồi… không ngờ bọn chúng lại sống dai như vậy. Nhưng chúng chỉ là phế vật vô dụng sao lại xuất hiện ở nơi phồn hoa như Tam Minh Các được, thứ như bọn chúng đi đâu cũng sẽ bị người người xa lánh khinh bỉ mà thôi.
Ông không tin… vì thế ông cùng phu nhân của ông đến viện phòng. Quả nhiên, Nhạc Phượng Hy không có ở đó, hơn nữa ông bắt gặp Nhạc Thiên Kỳ đang cầm sách học. Tiểu tử đó thấy ông liền giật mình hoảng sợ làm rơi sách xuống đất, ông liếc qua cuốn sách. Đó là sách dạy luyện đan!!!
Hừ! Đã bất tài vô dụng mà còn không biết thân biết phận.
Bỗng nhiên trong đầu ông lóe lên ý nghĩ…
Gϊếŧ tên tiểu tử này sau đó là tỷ tỷ của nó, ông muốn Nhạc gia sẽ bị hủy dưới tay ông và… bọn chúng là thứ tàn dư của Nhạc gia để sót lại.
Vì thế ông vận linh lực bóp cổ tên tiểu tử này… bỗng lại có vật ngáng đường… con nha đầu đi theo bọn chúng dám chạy đến cản ông.
Được! Muốn chết thì ông thành toàn.
Ông vận một chưởng đánh thẳng vào nha đầu hỗn xược đó, với một chưởng của ông thì có là thần tiên cũng không cứu được ( t/g: Vâng… Hy tỷ chúng ta là thần tiên…). Sau đó ông giao bọn chúng lại cho phu nhân của ông… ông biết nàng ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.
Thật không ngờ là Tiêu Vận lại xuất hiện ra lời nói giúp cho bọn chúng. Nha đầu Nhạc Phượng Hy này rốt cuộc đã làm chuyện gì sau lưng ông mà ngay cả Tiêu Vận cũng quan tâm đến nó. Nhưng ông không thể tiêu diệt hai đứa nó khi có mặt của người ngoài, như thế Lâm gia sẽ mất thể diện, vì vậy ông đồng ý thả chúng nó ra… muốn gϊếŧ chúng thì còn nhiều cơ hội… ông không vội.
Giờ đây nó lại dám đến trước nhận tội!!!
” NHẠC PHƯỢNG HY! ta còn chưa kêu ngươi đến để chịu phạt mà ngươi đã đến nhận rồi à?! còn ngang nhiên làm náo loạn Lâm phủ, không ngờ phế vật như ngươi đã làm ô uế Lâm gia và Lạc Y rồi…”
” ÔNG IM NGAY! ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NÓI TÊN MẪU THÂN CỦA TA… ta là họ Nhạc vì thế không liên quan đến Lâm gia hơn nữa mẫu thân ta là phu nhân Nhạc gia, ta cấm ông nói tên mẫu thân ta chung với Lâm gia của các ngươi!!!”
” NGHIỆT CHỦNG… DÁM VÔ LỄ TRƯỚC MẶT TA!!!”
” Có gì mà ta không dám chứ?! Ta đến đây để tính sổ với ngươi mọi chuyện. Từ việc của Vũ Hồng đến ân oán khi xưa của Nhạc gia và Lâm gia các ngươi”
” Được!!! Ngươi nay giỏi lắm dám chống đối ta… chi bằng ta diệt ngươi!!!”_ nói xong Lâm Hoành triệu hồi Hồng Chu vốn là khế ước thú của ông ta rồi ra lệnh cắn xé nàng.
Hồng Chu có hình dáng như một con nhện đỏ to khoảng một xe tải ở thế giới của nàng, tám chân đầy lông lá, cả người nó phát ra kim quang… ắt hẳn nó đã là đại linh thú cấp 9, không ngờ Lâm gia đầu tư như vậy a, muốn mua được cũng không phải dễ. Hồng Chu được lệnh liền gầm lên tiến thẳng vào Nhạc Phượng Hy… nhưng khi nó vừa giờ chân lông lá lên định đạp nàng thì nàng ngước lên trừng thẳng vào nó. Bản thân nó bị hoảng rụt chân về, tạo thế phòng vệ với nàng.
Lâm Hoành ngờ vực. Tại sao thú của ông không tấn công nha đầu đó? Liền đẩy ý thúc giục Hồng Chu tấn công còn thầm đe dọa nếu không chịu tấn công thì ông sẽ gϊếŧ nó!!!
” Gầm!!! Gào gào!!!”_ Hồng Chu ra vẻ không thích nhưng buộc phải nghe lời chủ nhân nên đành tiếp tục tấn công Nhạc Phượng Hy, từ trong miệng nó tạo nên một quả cầu lửa màu đỏ rực to lớn phóng thẳng vào nàng. Nhạc Phượng Hy vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, miệng nhếch lên.
Muốn tấn công ta? Sau đó ngước lên nóc nhà gần đó. Nàng gật đầu ra dấu với Dương Hàn Long, lập tức Hàn Long di chuyển đến trước mặt nàng, dùng kiếm chém đôi cầu lửa. Thật ra nàng đã lập kế hoạch trước đó với Dương Hàn Long.
………………………………………………………………
” Hàn Long… nếu như ta gặp nguy hiểm thì ngươi có nguyện nhảy vào nguy hiểm đó cứu ta không?”_ Nhạc Phượng Hy mặt ngước lên nhìn vầng trăng sáng, nói với người đi sau lưng mình.
” Ta đã là bảo tiêu của nàng. Chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt”_ Dương Hàn Long không nóng không lạnh trả lời nàng, nhưng giọng có phần ôn nhu hơn, mắt không ngừng nhìn vào bóng lưng gầy của nàng.
” Hừm… ta chỉ hỏi vậy thôi chứ đã là người của ta thì chắc chắn ta sẽ không cho người đó gặp nguy hiểm được. Hàn Long! Ngươi sắp đột phá thành Kiếm Vương?”
” Đúng vậy…”
” Ngươi tin ta chứ?”_ Nàng quay người lại cười nhìn Dương Hàn Long.
Hắn gật đầu. Hắn luôn tin vào nàng… mãi về sau cũng vậy…
” Ta sẽ gây rối Lâm gia nhưng ta không phải loại người không biết suy nghĩ… hiện tại ta không thể để lộ thực lực của mình cho đến khi đến thời cơ thích hợp… vì vậy Hàn Long, ngươi sẽ bảo vệ ta khi ta bị họ tấn công”_ Nàng ngưng nói nhìn thái độ của hắn sau đó đưa ra một viên Tẩy Tủy Đan và một bộ kiếm pháp nói tiếp: “… Lâm Hoành hiện đã là cấp 8 Linh Tôn nhưng kỹ năng của ông ta không linh hoạt, điều này rất có lợi cho ta… đây là Tẩy Tủy Đan sẽ giúp ngươi tiến cấp… vì vậy ngươi phải tiến thành cấp 1 Kiếm Vương và luyện thành thục khí luyện tầng 1 bộ kiếm pháp này đến sáng mai… hiểu chứ?”
… nàng đã có kế hoạch để tính sổ đám người đó… cái nàng cần là Dương Hàn Long phải có khả năng kéo dài thời gian cho nàng thực hiện kế hoạch này. Tuy rằng thực lực hắn bây giờ rất chênh lệch với Lâm Hoành nhưng nàng không cần đánh thắng ông ta mà chỉ cần trêu đùa thôi.
Dương Hàn Long ngạc nhiên… nàng quả nhiên luyện ra Tẩy Tủy Đan, thứ thần dược như thế này mà nàng lại cho hắn, thấy nàng đang quan sát mình, hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nhận lấy Tẩy Tủy Đan và bộ kiếm pháp…
Còn vài nén nhang nữa là trời sẽ sáng, Dương Hàn Long ngồi trong khu rừng nhỏ không xa Lâm phủ, Nhạc Phượng Hy bảo Hỏa Phụng tạo một kết giới chắc chắn để tránh bức dây động rừng, hắn uống Tẩy Tủy Đan rồi bắt đầu tu luyện…