Hồ Cửu để Hữu Thủ lái xe đến trung tâm Luxury, nơi này là trung tâm môi giới nhà đất lớn nhất thành phố Gia.
Nhìn thấy bảng hiệu kia, Lục Thạc hơi nghi ngại, dù Hồ Cửu nói có tiết kiệm được đi nữa thì cũng chỉ đủ mua căn nhà nhỏ trong hẻm nhỏ. Làm sao có đủ tiền mà mua được một căn hộ khu Luxury này chứ.
“Hữu Thủ, cậu cứ chờ ở đây là được. Tôi sẽ ra nhanh thôi.”
Hồ Cửu nói xong, lại quay về phía Lục Thạc cùng Lục Chỉ vô cùng dịu dàng.
“Anh biết em chưa thể tha thứ cho anh, nhưng mọi chuyện anh sẽ từ từ giải thích rõ. Trước mắt chúng ta cần có chỗ cho cha tịnh dưỡng, được không?”
Trong lòng Lục Thạc thực sự vẫn giận Hồ Cửu, nhưng quả thực nếu không có anh thì cô đã bị người thân đưa lên giường kẻ khác.
Nhìn về phía Lục Chỉ, cô càng lo lắng, lời Hồ Cửu nói không sai, cha cô cần chỗ tịnh dưỡng.
“Nhưng căn hộ ở đây rất đắt, giá thấp nhất cũng đã vài tỷ. Chúng ta không đủ khả năng…huống hồ bệnh cha…”
Thấy con gái lo lắng cho mình, Lục Chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, như muốn nói mình ổn.
“Không sao. Bệnh cha sẽ có cách chữa khỏi, còn nhà nên là khu tốt nhất. Bệnh cha cần tịnh dưỡng, không thể quá sơ sài.”
Nói xong Hồ Cửu mở cửa, đỡ Lục Thạc đi, nhưng dường như nhìn thấy trên trán của Lục Chỉ đỏ ửng. Chợt nhớ lúc nãy cha vợ bị đám người kia ức hiếp, có lẽ đã bị thương.
“Hữu Thủ, không cần chờ tôi. Đưa cha vợ tôi đến bệnh viện XT, kiểm tra tổng quát, khử trùng vết thương rồi quay lại đây.”
Nghe tới bệnh viện XT, đây là bệnh viện quốc tế tốt nhất ở thành phố Gia, Lục Chỉ hơi chần chừ, vì giá cả khá đắt đỏ.
Nhưng ông chưa kịp từ chối, Hữu Thủ nhanh nhẹn chuẩn bị rồi đưa ông đi.
Phía bên này Lục Thạc cũng không có ý kiến, dù sao tốn kém mấy cũng được, cha cô vẫn cần được kiểm tra kỹ càng.
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vừa bước vào cửa thì đã có nhân viên đến chào hỏi. bài trí xung quanh vô cùng hoa lệ, thể hiện rõ đẳng cấp nơi này.
Chưa kể những nhân viên ở đây có khí chất rất khác biệt, quả là một nơi rất có tiền đồ, Hồ Cửu âm thầm có lời khen.
“Chào anh chị, mời anh chị đi hướng này.”
Một cô nhân viên trẻ đến trước chào đón, vô cùng niềm nở. Nhìn bảng tên thì có thể biết đây là một nhân viên thử việc.
“Được.”
Hồ Cửu ân cần nhìn Lục Thạc muốn đi sóng vai cùng cô, nhiều năm bôn ba, anh đã không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã, thay vào đó là sự sắc bén góc cạnh.
Vì quá vội vàng về thành phố Gia nên quần áo trên người chưa đổi, nhìn có vẻ như là một người nghèo.
Còn Lục Thạc qua nhiều năm vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà, ngày càng có khí chất cao quý lại có vẻ từng trải.
“Hồ Cửu nơi này…quá xa hoa rồi.”
Lục Thạc níu tay Hồ Cửu nói nhỏ.
Hồ Cửu đưa tay nắm chặt tay cô, như muốn cô yên tâm hơn.
Những năm tháng chinh chiến anh lạnh lùng quyết đoán, chỉ nghĩ đến cô thì tim anh mới mềm lại. Giờ đã được kề cận cô, anh thật sự rất mãn nguyện.
Muốn anh làm gì anh cũng làm được. Chiến thần như anh tài sản nhiều vô số, tài sản này đều từ nhiều nguồn, mà đãi ngộ vô cùng đặc biệt.
Chuyện mua nhà xe, hay là làm gì đó cũng chỉ là một cái búng tay.
“Anh chị muốn tìm mẫu nhà như thế nào ạ, em sẽ tư vấn ạ.”
Cô nhân viên không vì vẻ xuề xòa của Hồ Cửu mà e ngại.
“Cô điên à, loại nghèo hèn mạt rệp này mà cũng tiếp sao? Đúng là đồ ngốc, thảo nào mãi không ra được đơn hàng.”
Một cô gái dáng vẻ cao ngạo, trang điểm đậm, ra vẻ bề trên. Nhìn qua cũng biết đây có lẽ là quản lý ở cửa hàng này.
“Chị Lưu, đây cũng là khách…với lại anh Long Thiên có nói…”
“Cô thì biết gì, Long Thiên, Long Thiên…anh ta nói gì cô cũng nghe sao?”
Cô nhân viên trẻ rụt rè cúi đầu nói chưa dứt câu đã bị Lưu Sương Ngọc ngắt lời.
“Cô nên có mắt nhìn người đi, nhìn đằng kia đi. Đó là Phúc thiếu gia đấy, mỗi tháng đều đến mua một căn hộ. Chỉ cần tiền hoa hồng căn hộ thấp nhất ở đây cũng đủ cô ăn chơi ba bốn tháng đấy.”
Vừa nói cô ta vừa hất mặt ỏng ẹo tiến tới phía Phúc thiếu gia đang đứng.
“Xin lỗi hai vị, mời hai vị theo tôi.”
Cô nhân viên kia vẫn chỉ cúi đầu, rối rít xin lỗi rồi mời hai người Hồ Cửu đi về phía mô hình căn hộ khu trung tâm thành phố.
Đây là căn hộ giá thấp nhất, điều kiện cũng khá ổn.
“Ở đây không có Biệt thự sao?”
Hồ Cửu nhíu mày một chút.
“Gì cơ?”
Cô nhân viên trẻ há hốc miệng, dù là Lưu Sương Ngọc cũng chỉ bán được căn hộ cao cấp thôi. Biệt thự chỉ những người có tiền, có quyền mới có thể mua được.
Dù là Phúc thiếu gia gì kia cũng chỉ có một căn biệt thự do cha anh ta mua.
“Anh điên à? Anh biết giá một căn biệt thự bao nhiêu không hả?”
Lục Thạc hoảng hốt, sợ rằng Hồ Cửu sẽ làm xấu mặt cả hai. Dù sao đây là nơi đông người.
Nhưng Hồ Cửu vô cùng điềm tĩnh, nắm chặt tay Lục Thạc.
“Đừng lo, để anh.”
“Nhưng giá biệt thự không đơn giản vài tỷ đâu. Cũng chỉ vài người ở đâu cũng được.”
Nhưng Lục Thạc không thể không lo được, giá đất ở Thành phố Gia này ngày một tăng, những căn biệt thự đắt đỏ kia không chỉ có vị trí đẹp, mà những người sống ở những khu này không chỉ đơn giản là người có tiền.
“Bệnh tình của cha cần nơi có không khí tốt để tịnh dưỡng. Anh có thể lo được, mấy năm nay anh cũng có thể lo cho em được rồi.”
“Nhưng…”
Tuy Hồ Cửu đã nói vậy nhưng Lục Thạc vẫn phân vân.
“Ai yo, là Lục Thạc mà. Sao em lại ở đây rồi?”
Giọng nói bỡn cợt vọng tới, là Phúc thiếu gia kia.
Thật đúng là oan gia mà.