Thần Khúc

Chương 5: Ta chứng đạo



Học viện nằm ở một góc bên phải vương đô, diện tích không lớn, không kề núi cũng không dựa thủy, tường ngoài cao bằng hai tầng lầu, u ám cũ kỹ y như ngục giam.

Giang Thiện Duy có chút thất vọng: “Ta còn tưởng vào tu tiên giới cổ đại có thể nhìn thấy phù không đảo* hay đào nguyên tiên cảnh gì đó như ông nội nói chứ.”

Phù không đảo: đảo lơ lửng trong không trung

“Cậu không nên coi thường nơi này.” Khúc Duyệt đánh giá một vòng, thì thầm: “Cậu không thấy sao, học viện hình bát giác xây dựng theo pháp trận cổ xưa với nhiều tầng không gian bên trong. Học viện này chính là một pháp bảo cực phẩm có thể thay đổi kích thước và di chuyển đấy.”

Trong khi nói, đôi mắt Khúc Duyệt dán vào một chiếc chum màu khói xám được đặt dựa vào bức tường bên trái đại môn. Giang Thiện Duy cũng nhìn thấy, cậu không khỏi tò mò đi tới. Chum nước chỉ cao đến thắt lưng, cậu dang rộng hai tay là có thể ôm hết, kìm chân dồn sức nhưng vận toàn bộ lực cũng không thể nào lay chuyển cái chum. Thậm chí không thể tạo một tí ti gợn sóng nào cho nước bên trong.

Cậu tán thưởng: “Chum nước này đúng là một biển lớn.”

Ngay sau đó cậu lo lắng cho Khúc Duyệt, dù Phúc Sương quốc bị mất đi rất nhiều Đạo thống nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chưa chắc sẽ xem trọng khúc phổ của nhà họ Khúc.

Khúc Duyệt không hề lo lắng, nàng nhắm mắt vươn tay, một cây tỳ bà gỗ gụ bỗng hiện ra trong lòng bàn tay. Hình dáng mộc mạc, bốn dây đàn lại rực rỡ lung linh.

Giang Thiện Duy nhìn chằm chằm vào nó, biết rằng đây là nhạc cụ bản mệnh của nàng, suốt đường đi chưa bao giờ thấy nàng lấy ra.

Sợ bị cướp sao?

Không hề, đàn tỳ bà bản mệnh không sợ bị cướp vì một khi rời khỏi chủ nhân sẽ trở thành phế phẩm.

Khúc Duyệt ôm chiếc đàn, đi đến cửa chính, cúi đầu thi lễ với đại môn đang đóng chặt: “Nhạc tu Khúc Duyệt mạo muội tới ứng tuyển lão sư.”

Không chút động tĩnh bên trong cửa, Khúc Duyệt cũng bất động.

Đứng yên một lúc lâu, Giang Thiện Duy nói: “Sư tỷ, có lẽ bọn họ không nghe thấy.”

Khúc Duyệt lắc đầu: “Không hề. Lúc ở ngoài thành, ta từng nói sẽ ứng tuyển làm lão sư, là một học viện quốc gia, bất kể gió thổi cỏ lay gì cũng không để lọt khỏi tai.”

Vậy thì đây chính là khinh thường rồi, Giang Thiện Duy đề nghị: “Cũng không thể trách bọn họ, hay là sư tỷ đàn thử một bài trước…”

“Phải diễn tấu sao?” Khúc Duyệt tùy ý gảy gảy dây đàn, âm thanh vang lên thật dễ nghe, có chút u buồn, “Ta nghĩ chỉ cần mang đàn ra, bọn họ sẽ nhận ra được…”

Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt được kéo ra từ bên trong.

Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm. Vật liệu tạo nên chiếc đàn tỳ bà trong tay nàng đều là báu vật trời đất do chính tay cha nàng làm ra. Với tu vi bậc cao của những người trong học viện này, họ chắc hẳn nhận ra được chiếc đàn này không phải lấy máu nhận chủ, người luyện ra nó đã lấy chân khí bẩm sinh lúc nàng vừa ra đời, dựa vào đặc thù của riêng nàng mà luyện chế thành. Vì vậy chiếc đàn trở nên tâm ý tương thông với chủ nhân, độ gắn kết cao hơn hình thức lấy máu nhận chủ rất nhiều. Cũng có thể nói, đàn tỳ bà đã trở thành một phần thân thể của chủ nhân.

Vừa sinh ra đã sở hữu bảo vật như thế, chủ nhân nhất định có xuất thân bất phàm. Cho nên cửa chính của học viện mở ra.

Một nam nhân vận trường bào trắng viền lam từ sau cửa bước ra, cười nhẹ, phong thần tuấn lãng nói: “Hai vị, viện trưởng của chúng ta cho mời.”

Khúc Duyệt vội vàng đáp lễ: “Làm phiền sư huynh dẫn đường.”

Giang Thiện Duy cũng chắp tay nói: “Đa tạ sư huynh dẫn đường.”

Khi bước vào cổng học viện, Giang Thiện Duy cảm nhận được rõ ràng một tầng kết giới. Sau khi vượt qua, hắn sững sờ trước cảnh tượng rộng mở trước mắt.

Ồ! Hệt như những gì Khúc sư tỷ đã suy đoán. Từ ngoài nhìn vào học viện đơn sơ, cổ kính nhưng khi bước vào mọi thứ lại hoàn toàn khác. Quảng trường lớn, phù không đảo, thiên thượng thành*, linh khí trùng điệp lượn lờ, tiên hạc thành đàn, kiếm khắp trời… Cảnh tượng này hầu như gần giống với những gì ông nội cậu miêu tả.

Thiên thượng thành: một tổ hợp đình đài lầu các lơ lửng trong không trung.

Thì ra đào nguyên không ở thế ngoại mà ẩn ngay tại bên trong!

Khúc Duyệt đã từng thấy nhiều nên không quan tâm, nàng tập trung xem xét các học sinh đang luyện tập bay với kiếm. Họ đều mặc đồng phục áo bào trắng viền lam, có người có ba đường viền lam, cũng có người chỉ có hai.

Mà người dẫn đường cho hai người lại chỉ có một đường viền.

“Hai vị, xin hãy chờ ở đây.” Người dẫn đường dừng lại trước một tòa nhà bằng gỗ, một mình bước vào.

Sau khi được chấp thuận, Khúc Duyệt mới ôm tỳ bà cùng Giang Thiện Duy đi vào một gian phòng khách.

Ngồi ở vị trí trên cùng là một nam nhân đang uống trà, chính là viện trưởng Học Viện Phúc Sương, Cư Bất Khuất. Hắn có diện mạo của người ngoài ba mươi, cằm lún phún râu, mặc trường bào đồng phục màu trắng thuần không có viền lam.

Cư Bất Khuất xua xua tay ý bảo người khác lui ra, sau đó đánh giá Khúc Duyệt: “Tiểu cô nương, bổn tọa xem tuổi xương của cô chỉ có hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tu vi cũng mới thuộc hàng tứ phẩm, lẽ nào muốn ứng tuyển làm lão sư học viện của chúng ta?”

Cho phép nàng bước vào thật ra là vì không muốn đắc tội cao nhân sau lưng nàng. Có thể mang theo một nhạc khí bản mệnh như vậy, gia tộc của tiểu cô nương này có thế lực không tầm thường.

Khúc Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, tiền bối.”

Cư Bất Khuất cau mày: “Cô đến từ nước nào?”

Vậy là lục địa này không chỉ có Phúc Sương quốc.

Khúc Duyệt cúi đầu: “Gia phụ là người tán tu, rời xa thế đạo đã lâu. Mấy năm trước người bế quan hợp đạo nên yêu cầu ta dắt theo đệ đệ ra ngoài rèn luyện.”

Tuy rằng cấp bậc cảnh giới của các thế giới được phân chia khác nhau nhưng hai từ “hợp đạo” lại thông dụng. Cư Bất Khuất có vẻ sửng sốt: “Khúc cô nương, Học Viện Phúc Sương của ta đang khát khao hiền tài, tiếc là không nhiều đệ tử có nhạc cảm. Thêm nữa chúng ta đã có một nhạc sư, tên là Đát Thi, hẳn cô đã từng nghe qua.”

“Như sấm bên tai.” Khúc Duyệt nói nghiêm túc, trên đường đến đây nàng đã nghe cái tên này rất nhiều lần, Phúc Sương đệ nhất mỹ nhân, quốc bảo nữ nhạc sư, vô số kẻ hâm mộ. “Nhưng tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối không ứng tuyển làm nhạc sư.”

Cư Bất Khuất ngẩn ra: “Vậy cô tới làm gì?”

Khúc Duyệt trầm mặc một lát rồi nói: “Trên đường đến đây, vãn bối đã nghe được, cuộc thí luyện tổ chức mỗi mười năm của Liên Minh Cửu Quốc sẽ được tiến hành trong tám tháng nữa.”

Nghe tới cuộc thí luyện, gân xanh ở thái dương Cư Bất Khuất tựa hồ nhảy lên.

Thấy hắn không ngăn cản, Khúc Duyệt nói tiếp: “Vãn bối đã xem thành tích trong những năm qua và thấy quý quốc rất mạnh trong các cuộc đơn đấu, ví dụ như kiếm đạo, ba vị trí đầu đều là của quý quốc.”

Cư Bất Khuất hơi nhếch khóe môi: “Phúc Sương ta lấy kiếm đạo lập quốc.”

Khúc Duyệt cười ngọt ngào rồi nói: “Tuy những môn khác không tốt bằng kiếm đạo nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Chỉ là, trong phần thi đồng đội chiếm số điểm lớn nhất, quý quốc có một số…”

Cư Bất Khuất ra hiệu cho nàng nói tiếp.

Khúc Duyệt thu hồi đàn tỳ bà, lấy ra một xấp giấy trong chiếc túi vải đeo bên mình: “Đây là phương án làm thế nào nâng cao năng lực hợp tác đồng đội do vãn bối viết ra.”

Giang Thiện Duy kinh ngạc, lúc ở nhà trọ, đèn phòng sư tỷ sáng cả đêm, thì ra là viết cái này.

Cư Bất Khuất ngẩn ra, khẽ móc ngón tay, xấp giấy bay đến trước mặt, hắn bắt lấy. Chữ viết hơi xấu, như chữ trẻ con mới tập viết, nhưng nội dung lại làm hắn hơi kích động.

Khúc Duyệt thành khẩn nói: “Cư tiền bối, đây chỉ là phương án bước đầu, vì vãn bối luôn ẩn cư cùng gia phụ, hiểu biết rất ít về thế sự, nên còn cần phải kỹ càng tỉ mỉ tìm hiểu thêm về tình hình học sinh trong học viện, tự mình tuyển chọn người thích hợp và đích thân bồi dưỡng.”

Dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Vãn bối nắm chắc có thể đưa quý quốc vào ba thứ hạng đầu, nếu làm không được tùy quý quốc xử trí.”

Cư Bất Khuất từ tập giấy ngẩng đầu lên, nhìn nàng với ánh mắt thâm thúy: “Khúc cô nương, cô có biết đây là một việc lớn, chỉ còn tám tháng nữa là thí luyện bắt đầu?”

Hắn có lý do để hoài nghi nàng được nước nào đó phái tới để quấy rối, chuyện như vậy đã từng xảy ra.

“Tiền bối, cho dù vãn bối thật là do nước khác phái tới quấy rối…” Khúc Duyệt chấp tay, hơi cúi đầu, không nhìn biểu cảm của hắn, “Thành tích đồng đội của quý quốc quá kém, đã liên tục sáu mươi tám lần xếp chót, còn có thể tệ hơn nữa không?”

Cư Bất Khuất:… mặt có hơi đau.

Hắn hỏi: “Bổn tọa thật sự không nghĩ ra, bỗng nhiên cô nương tới Phúc Sương ta truyền dạy, là có suy tính gì?”

Khúc Duyệt đáp: “Đối với tu đạo giả mà nói, cho dù làm gì, đều là vì chứng đạo.”

Cư Bất Khuất nhìn chằm chằm: “Cô nương chứng đạo gì, có tiện nói ra không?”

“Đương nhiên tiện.” Khúc Duyệt vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn, ấm áp nói: “Vãn bối nói “chứng” chính là, lão sư có bản lĩnh, bùn nhão cũng trát được tường, lão sư bản lĩnh cao, gỗ mục cũng đẽo được.”

Cư Bất Khuất:… mặt càng đau. Tiểu cô nương, cô rốt cuộc là ứng tuyển lão sư hay tới cửa vả mặt vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.