Thần Khúc

Chương 49: Lời thề độc



Đau đầu sao? Ý thức của hắn đã rõ ràng rồi ư?

Khúc Duyệt vốn lo lắng cho Cửu Hoang, nháy mắt chuyển thành lo lắng cho bản thân. Cả người nàng cứng đờ như đá, rất sợ ngay sau đó Cửu Hoang sẽ bẻ gãy cổ mình.

Nhưng nghe trong giọng hắn không có gì bất ổn cả, nàng từ từ thả lỏng: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”

Cửu Hoang rầu rĩ nói: “Được.”

“Tiền bối…” Khúc Duyệt truyền âm cho Quân Chấp.

Hiện giờ bọn họ đang ở trên lãnh thổ Giáng Tuyết quốc, lại gây ra một trận náo động lớn thế này, tin rằng rất nhanh sẽ bị “lãnh đạo” Giáng Tuyết quốc mời đi uống trà. Lúc này chuồn trước vẫn tốt hơn.

“Không sao, để ta xử lý, cô đưa Cái Thế tiền bối trở về nghỉ ngơi trước đi.” Quân Chấp đoán được băn khoăn của nàng.

“Được.”

“Nhưng mà, sau việc tối nay, hành tung của ta và Quân Thư đã bại lộ, sẽ rước vào rất nhiều phiền toái. Sáng sớm mai chúng ta phải trở về Phúc Sương thôi.” Quân Chấp do dự hỏi, “Tiên sinh…”

“Vãn bối sẽ cùng về.”

Từ đây về lại Học Viện Phúc Sương mất mười ngày đường. Nàng chỉ cần nói với Cửu Hoang rằng mình muốn đi vương đô xem một chút là được. Mười ngày đủ để nàng hồi phục tốt, sau đó có thể đưa hắn về lại Thiên La Tháp. Ở bên ngoài càng lâu, tỷ lệ hắn tỉnh lại càng cao. Đưa hắn về lại ảo cảnh, sau đó lại thả ra lần nữa mới là kế lâu dài.

Khúc Duyệt đã lập một kế hoạch, sau khi vụ án Thái Bình Dương kết thúc, nàng sẽ xin nghỉ phép dài hạn ra ngoài du lịch, sẵn tiện đưa hắn theo tích nhiều công đức. Có lẽ, nhờ vậy nàng sẽ bớt đi cảm giác tội lỗi, vượt qua họa tâm ma.

Bảo đi về khách điếm nhưng Cửu Hoang không nhúc nhích, trán vẫn đặt trên vai Khúc Duyệt. Một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy, thu áo choàng bảo vệ trên người nàng lại, rồi ôm nàng đi về thành.

Tất cả huyết thi đều bị khống chế, vài ma nhân không trốn kịp cũng bị bắt giữ, mấy người Quân Thư cùng đi xuống huyệt động nhặt xác người đồng môn chết thảm, sau khi đi lên nhìn thấy Trục Đông Lưu đang đi về phía họ.

Quân Thư kinh ngạc: “Trục sư đệ, ngươi tới khi nào?”

Trục Đông Lưu thoáng cụp mắt: “Ta lần theo tín hiệu thẻ bài Đồng Khí Liên Chi tới đây.” Rồi tiến lên hành lễ với Quân Chấp, “Điện hạ.”

“Không có việc gì thì tốt.” Quân Chấp mỉm cười từ ái, rồi nói với mấy người sức cùng lực kiệt, “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta xử lý, nghỉ ngơi thật tốt sáng mai chúng ta lên đường về học viện.”

“Vâng!” Mọi người ôm quyền đồng thanh.

Trục Đông Lưu đưa mắt nhìn trộm Quân Chấp, không nói gì, siết chặt kiếm Kiến Vi trong tay.

— —

Khúc Duyệt vừa mới đi được một chút thì nghe thấy mật ngữ truyền âm của Quân Chấp: “Tiên sinh.”

“Tiền bối có gì dặn dò?”

Quân Chấp hơi trầm mặc: “Sau khi về học viện, xin tiên sinh chú ý đến Trục Đông Lưu hơn một chút.”

Khúc Duyệt ngạc nhiên: “Hắn làm sao?”

“Từ lúc gặp lại…” Quân Chấp bày tỏ lo lắng, “Ta phát hiện trạng thái hắn không ổn lắm, đặc biệt là lúc đối mặt với ta, trông hắn có vẻ căng thẳng, ánh mắt né tránh.”

“Ồ?” Khúc Duyệt cẩn thận nghĩ, “Cách chưa đầy một ngày, chuyện gì đã ảnh hưởng đến tâm trạng hắn lớn như vậy?” Nàng nheo mắt, “Có thể là Mục Tinh Thầm…”

Quân Chấp nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ta đoán Mục Tinh Thầm đã làm trò quỷ, có khả năng đứa nhỏ này biết điều gì đó, mong tiên sinh lưu tâm hơn.”

Khúc Duyệt ghi nhớ chuyện này: “Vãn bối đã hiểu.”

Quân Chấp nói lời cảm tạ: “Vô cùng cảm kích.”

“Vãn bối là thầy huấn luyện của hắn mà, đây là chuyện cần làm.”

Khúc Duyệt không tiếp tục khách sáo với chàng nữa, âm thầm tính toán sau này sẽ “khai thông” Trục Đông Lưu thế nào.

— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và [email protected] —

Tại học viện Thiên Phong quốc.

Thần Tạo lơ lửng trước mặt, Nguyên Hóa Nhất cầm trục của cuộn tranh trong tay, hắn hơi ngẩng đầu, tập trung nhìn hình ảnh trong màn nước. Đây là ảo cảnh để huấn luyện do hắn dùng Thần Tạo thiết kế nên. Lúc này có năm đệ tử đang giãy giụa bên trong, chính là thành viên sắp tham gia Thí Luyện Cửu Quốc.

Nguyên Hóa Nhất vừa nhìn vừa cau mày, chỉ vào một đệ tử bên trong nói với viện trưởng: “Hắn không được, đổi đi.”

Lạc viện trưởng đau đầu lợi hại, năm đệ tử này đã bồi dưỡng ba bốn năm, sao có thể nói đổi liền đổi? Quốc sư không biết đã mắc cái gió gì, mười mấy ngày trước đột nhiên chạy đến học viện, rồi ở lại luôn, không ngủ không nghỉ đích thân huấn luyện các đệ tử. Làm liên lụy toàn bộ học viện đều khẩn trương như gặp đại địch.

Nguyên Hóa Nhất thoáng liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhếch mép cười: “Thì sao, viện trưởng cho rằng bổn tọa chuyện bé xé to?”

“Quốc sư đại nhân, Phúc Sương mời được thầy huấn luyện lợi hại nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa qua cấp bốn thôi.” Lạc viện trưởng biết Nguyên Hóa Nhất không muốn bại dưới tay vị Nhiếp Chính Vương Phúc Sương kia, nhưng thế này cũng lo lắng thái quá rồi, “Sợ là ngay cả trận chung kết cũng không vào được, chưa chắc có thể gặp chúng ta.”

Thí Luyện Cửu Quốc chia bảng để đấu vòng loại, có hai bảng, mỗi bảng gồm bốn nước, dùng cách bốc thăm để quyết định. Sau đó các đội trong bảng đấu với nhau chọn ra đội đứng đầu bảng. Trong khi đó, khôi thủ của lần trước trực tiếp được vào trận chung kết.

Phúc Sương liên tục sáu mươi tám lần đứng bét, Thiên Phong lại là khôi thủ liên tục bảy mươi sáu lần, năng lực hai bên không cần so cũng biết.

“Ai, khinh địch là thất bại đầu tiên.” Nguyên Hóa Nhất không thể nói mình đã bị thua một lần, còn thua thật nghẹn khuất nữa chứ, “Nhân lúc còn thời gian thì đổi người đi.”

Lạc viện trưởng đành chắp tay: “Vâng, quốc sư đại nhân vui là được.”

“Đại nhân!” Bắc Mạch chạy vội vào trong điện, thấy viện trưởng cũng ở đây thì đổi thành truyền âm, “Giáng Tuyết truyền tin có liên quan đến Quân Chấp…”

Nguyên Hóa Nhất nhẫn nại nghe xong: “Tiểu nữ nhạc kia đi Băng Nguyệt Cốc hái Quả Trí Tuệ, Quân Chấp cũng đi theo?”

Ha, không tồi, xuống tay rất nhanh. Hắn chỉ mới tùy tiện nghĩ đến kế sách sắc dụ thọc gậy bánh xe, ngụy quân tử kia đã bắt đầu thực hiện sắc dụ giữ người rồi?

Trên mặt Nguyên Hóa Nhất không có biến hóa gì, vẫn duy trì phong thái cao quý ưu nhã nhưng trong lòng liên tục cười giễu cợt. Đáng tiếc, bây giờ hắn đã không còn là tiểu tử ngốc nghếch của trước kia nữa. Quân tiện nhân kia chỉ thắng được hắn mỗi chuyện theo đuổi nữ nhân.

Nguyên Hóa Nhất cười hỏi: “Con hạc kia thì sao?”

Bắc Mạch lộ vẻ khó xử: “Bẩm đại nhân, khó giết. Hạc kia suốt ngày ở trên phù không đảo bên trong học viện. Tên sư đệ của nữ nhạc kia rất cẩn thận đi đâu cũng dắt nó theo như dắt chó, tối ngủ cột ngay đầu giường.”

Nguyên Hóa Nhất quả thật muốn mắng một tiếng thùng cơm: “Bọn người Quân Chấp sáng mai khởi hành, mất mười ngày mới về đến Phúc Sương. Đây là cơ hội cuối cùng, báo cho Yến Hành Tri để hắn nghĩ cách.”

Bắc Mạch chắp tay: “Vâng!”

— —

Sau khi trở lại khách điếm, Cửu Hoang đặt Khúc Duyệt lên giường, đi đến mở cửa sổ ra vốc tuyết rửa mặt, đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn.

Khúc Duyệt nghe tiếng hắn lại lôi quan tài ra, khuyên nhủ: “Chàng đau đầu thì nghỉ ngơi đi.”

Cửu Hoang ngồi dưới đất, thổi bay vụn gỗ dính trên dao khắc: “Không còn đau nữa.”

Khúc Duyệt co chân lên: “Kiếm tu giả có thể diện kia vẫn chưa chết, chàng sốt ruột làm chi?”

“Ta phải hoàn thành sớm để còn làm cái khác.” Cửu Hoang nhớ đến những bông hoa châu, lỗ tai hơi nóng lên.

Chàng thẳng lưng, đôi mắt đen láy vượt qua khỏi nắp quan tài liếc trộm Khúc Duyệt một cái, cảm thấy may mắn vì nàng không nhìn thấy.

“Vậy tùy chàng.” Khúc Duyệt không khuyên nữa, không hiểu ngày nào cũng cắm đầu vào một đống gỗ rốt cuộc để làm gì, có lẽ đây là chuyện Cửu Hoang yêu thích, “Nếu đầu lại đau nữa thì ngủ sớm nhé.”

“Được.” Cửu Hoang đồng ý, “Nàng không ngủ sao?”

“Không ngủ được.”

“Ừm.”

Khúc Duyệt ngồi thiền điều chỉnh khí tức, nhưng mãi không bình tĩnh lại được, đầu óc nàng rối bời, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Sau này nếu nàng muốn đưa Cửu Hoang đi tích công đức, không thể cứ mãi giả trang thành người mù được, rất bất tiện.

Nàng thử thăm dò hỏi: “Rau Hẹ, lúc chàng đuổi theo Bạch Cốt Tinh, kiếm tu giả có thể diện kia nói với ta rằng hắn có quen một vị thần y, có lẽ có thể chữa khỏi mắt cho ta. Hắn đồng ý giới thiệu, xem như báo đáp ân cứu mạng.”

Trước kia Cửu Hoang cũng mang nàng đi bái phỏng nhiều thần y ở giới Thập Cửu Châu, nhưng vì nàng tự mình phong bế nên đương nhiên không trị hết được.

Nàng nói xong một lúc lâu vẫn không nghe tiếng đáp lại, âm thanh điêu khắc cũng không còn.

Lát sau có tiếng nói: “Được, dù có chữa khỏi hay không, ta vẫn sẽ khắc thêm cho hắn một bài vị, nhân tiện tặng luôn một mộ bia.”

Khúc Duyệt:… Bộ ba hoàn hảo, không hiểu sau khi nhận được Quân Chấp sẽ có cảm tưởng gì.

“Nhưng ta cảm thấy hình như chàng không hy vọng ta hồi phục thị lực.” Trước kia Khúc Duyệt phát hiện, mỗi lần đưa nàng đi gặp thần y, biểu hiện của hắn có chút kỳ lạ.

Cửu Hoang căng thẳng: “Không phải vậy.”

Nếu có thể, hắn xẻo mắt mình cho nàng cũng được, chỉ sợ sau khi nhìn thấy được nàng sẽ sợ hãi hắn thôi. Giống như những động vật nhỏ hắn nuôi vậy, lúc còn nhỏ ngây thơ không biết gì thì rất thân thiết, nhưng khi đã lớn lên, bắt đầu có ý thức, ánh mắt nhìn hắn liền lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí còn phát cuồng cào hắn bị thương.

Trước kia Khúc Duyệt cũng từng hỏi việc này nhưng đều không thu được gì, hiện tại cũng không muốn nói thêm sợ làm hắn tỉnh táo lại, nàng thay đổi đề tài: “Vừa rồi trong động huyết thi, chàng nói những bộ xương đó do bị rắn độc cắn. Ta nhớ chàng cũng nuôi rắn, vậy là chàng cũng tu luyện giống vậy ư?”

“Đương nhiên không phải.” Cửu Hoang vội vàng giải thích, “Sư phụ nói loại phương pháp này vi phạm lẽ trời, dù chúng ta là tà tu cũng vẫn phải kiêng dè Thiên Đạo, bằng không sẽ không chết tử tế được.”

“Vậy chàng tu luyện thế nào, ta cũng chưa bao giờ thấy chàng tu luyện, cả ngày nếu không chăm cây cỏ độc thì cũng khắc gỗ.” Giọng Khúc Duyệt bất giác trở nên nghiêm túc hơn.

Cửu Hoang quả nhiên không giải thích: “Ta đủ lợi hại, không cần tu luyện.”

Cùng một câu trả lời giống như trước kia, mỗi lần Khúc Duyệt hỏi hắn vấn đề này, hắn đều trả lời qua loa như thế.

Quả thật hắn không cần tu luyện, chỉ cần thu rắn ở thế giới khác về, rồi hấp thụ và chuyển hóa là được. Năm đó hắn giải thích rằng việc nuôi rắn và thả ra thế giới khác rồi sau đó thu về đã bắt đầu từ thời sư tổ của hắn. Sư môn bọn họ là nhất mạch đơn truyền, luôn là một thầy một trò. Loại rắn độc này được hắn nuôi bằng thủ pháp độc đáo của sư môn, trên thế giới này chỉ nghe lời một mình hắn, không ai có thể điều khiển. Bọn chúng còn không biết cắn người, không thể nào ăn người được.

Nhưng khi Bộ Đặc Biệt lấy ba mươi con rắn con hắn đang nuôi để thử nghiệm, phát hiện được phân nửa trong số đó mang tính công kích mãnh liệt với tu đạo giả.

Chứng cứ bày ra trước mắt, nhưng Khúc Duyệt vẫn cho hắn cơ hội, hỏi hắn thả những con rắn ấy ra ngoài để làm gì, hắn lại không đáp. Khúc Tống cảnh cáo nếu không nói ra với tình hình hiện tại, hắn sẽ bị nhốt vào tầng mười tám của Nhà Ngục Dị Nhân. Hắn vẫn trước sau im lặng.

Trong khi Khúc Duyệt hồi tưởng lại chuyện cũ, Cửu Hoang đã làm xong quan tài. Hắn đứng lên, đi một vòng quanh cỗ quan tài, vừa lòng gật gật đầu mới cất đi. Tiếp đó hắn lấy ra hộp ngọc, chọn một viên linh châu thật tròn, cầm giữa hai ngón tay quan sát, vừa nghĩ xem nên khắc thành hình dáng gì, khóe miệng vô thức hơi nhếch lên.

Thật ra hắn không muốn lừa gạt Lục Nương về công pháp tu luyện của mình, chỉ vì sư phụ không đồng ý cho hắn tiết lộ mà thôi. Để bắt đầu tu luyện công pháp đơn truyền này, bắt buộc phải lập lời thề độc với tổ sư. Hắn đã chẳng thèm để ý nếu lời thề ấy là chết không tử tế gì đó, nhưng lời thề bị buộc phải nói ra khi đó lại là: ngoài đồ đệ, nếu hé lộ nửa chữ thì “tất cả những gì ta yêu thích trên đời này sẽ chết.”

Lúc ấy hắn cảm thấy lời thề này chẳng có tí độc địa nào, đâu có bằng chết không tử tế được. Nhưng khi hắn hiểu được ý nghĩa của “yêu thích”, mới nhận ra lời thề này thâm độc đến mức nào.

— —

Editor muốn nói: Sự thật về Cửu Hoang dần dần được hé lộ rồi đây, dù chưa biết hoàn toàn nhưng rõ ràng có thể cảm thấy được chàng ta không phải ma đầu cùng hung cực ác như mô tả ban đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.