Thần Khúc

Chương 189



Bên trong diễn võ trường, khán đài ồn ào náo nhiệt, mọi người đều ngóng chờ vị huấn luyện sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử từng khoác loác sẽ giúp Phúc Sương đứng trong ba thứ hạng đầu xuất hiện.

Các cuộc thi đấu cá nhân của Thí Luyện Cửu Quốc đã kết thúc từ lâu, chỉ còn hạng mục đồng đội vẫn luôn trì hoãn đến nay. Lúc trước Thiên Phong xảy ra nhiễu loạn, học viện các nước đều tỏ vẻ thông cảm, an phận trụ lại trong biệt viện – chủ yếu vì Nguyên Hóa Nhất quốc sư đại nhân chu cấp toàn bộ điều kiện ăn ở thoải mái.

“Tốn kém nhiều lắm ạ, tài sản của con gần như bị vét sạch. Nhưng Tiểu Muội ra ngoài phá án gặp rắc rối không thể quay về kịp, con đương nhiên phải giúp Tiểu Muội lo liệu. Đây đều là chuyện con nên làm.” Nguyên Hóa Nhất ăn mặc đơn giản ngồi trên một chiếc thuyền bay hình trăng lưỡi liềm.

Chiếc thuyền trăng lơ lửng trong không trung cách trăm trượng bên trên diễn võ trường, sát bên đậu một chiếc thuyền hình mặt trời, chính là thuyền dành cho ba vị thiên nhân Tông Quyền.

Ngoài ra còn có hàng trăm thuyền bay với đủ hình dạng khác nhau nằm rải rác quanh đây. Người có thể lên thuyền đều là đại lão có uy tín danh dự của chín nước.

Khúc Xuân Thu cười: “A Nguyên, xem ra kiếm tâm của con sắp thành rồi, sẽ khôi phục trí nhớ nhanh thôi.”

Quân Chấp ngồi bên cạnh Khúc Xuân Thu nghe ra ý tứ cũng cười.

Nghe thấy Quân Chấp cười, Khúc Xuân Thu xoay qua, hai người nhìn nhau lại mỉm cười.

Cười cái rắm! Nguyên Hóa Nhất ngồi phía sau Khúc Xuân Thu rủa thầm Quân Chấp. Hắn trước nay luôn sánh vai ngang hàng với Quân Chấp nhưng vì bây giờ Khúc Xuân Thu gọi Quân Chấp một tiếng “tiền bối”, hắn chẳng những phải ngồi sau, nói chuyện còn phải dùng kính ngữ!

“Cha!”

Khúc Duyệt khoác một tấm áo choàng đen che kín thân người, dẫn Trục Đông Lưu đi tới.

Khúc Xuân Thu thấy vẻ mặt nàng rầu rĩ, liếc mắt quan sát thần sắc hoảng sợ của Trục Đông Lưu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hình như Đông Lưu đã chạm đến ngưỡng của tầng thứ hai rồi ạ. Bây giờ ngoài thiếu một con mắt, còn không có khái niệm về thời gian…” Khúc Duyệt thật sự không còn cách nào, trước khi thi đấu đưa Trục Đông Lưu đến đây, “Con không hiểu ra sao cả, thời gian chỉ là một loại khái niệm trừu tượng mà thôi…”

Khúc Xuân Thu đang định nói, Nguyên Hóa Nhất ngăn cản: “Phụ thân, việc này không nên, người đã nói sẽ không nhúng tay, để con và Tiểu Muội tỷ thí công bằng.”

Khúc Xuân Thu bất đắc dĩ: “A Duyệt, cái này…”

Khúc Duyệt thật muốn đập Nguyên Hóa Nhất một trận: “Tam Ca, muội chỉ không hiểu ý nghĩa của chuyện mất đi khái niệm về thời gian, nó quá trừu tượng, muốn nhờ cha giải thích một chút thôi.”

Nguyên Hóa Nhất thoáng liếc nàng: “Nếu phụ thân không ở đây, muội sẽ hỏi ai?”

“Muội sẽ hỏi Nhiếp Chính Vương Phúc Sương của bọn muội, không phải không được chứ?” Khúc Duyệt không tranh cãi với hắn nữa, “Quân tiền bối, đi, tránh sang kia nói chuyện cơ mật của Phúc Sương chúng ta, đừng để Thiên Phong quốc sư xảo trá này nghe được.”

Quân Chấp mỉm cười đứng dậy, theo nàng đi ra boong thuyền.

Lúc ra đến cửa khoang thuyền, Khúc Duyệt quay mặt lại le lưỡi với Nguyên Hóa Nhất: “Quỷ hẹp hòi không có tự tin!”

Nguyên Hóa Nhất điềm tĩnh thản nhiên.

Thật ra lần này hắn rất oan uổng. Từ khi Khúc Duyệt sinh ra hắn đã không còn ở nhà, chưa từng giống các huynh đệ khác chăm sóc muội muội, nên hắn muốn tặng nàng một lễ vật – bí mật ra tay giúp Phúc Sương dễ dàng chiếm vị trí thứ nhất, cho nàng vang danh huấn luyện sư khắp Cửu Quốc. Hơn nữa, sau khi hòa giải với Quân Chấp, hắn đã chẳng còn địch ý với Phúc Sương.

Nhưng đang chuẩn bị, Khúc Xuân Thu dường như nhìn thấu tâm tư hắn, đã yêu cầu hắn từ bỏ ý định này. Ông bảo hắn không những không thể làm, còn phải dốc toàn lực ứng phó, giở hết mọi thủ đoạn, có thể nghĩ được bao nhiêu ám chiêu gây hại đều mang ra dùng hết, nhằm vào Tiểu Muội càng nhiều càng tốt. Đây mới là lễ vật người huynh trưởng nên tặng.

Nguyên Hóa Nhất chẳng hiểu ra làm sao, Khúc Xuân Thu giải thích rằng người trong nhà ra tay tàn nhẫn bao nhiêu, kỹ xảo người ngoài trước mặt nàng sẽ trở nên yếu nhược bấy nhiêu, nàng sẽ không bị hại.

“Phụ thân thật là dụng tâm lương khổ.” Nguyên Hóa Nhất nói.

“Nên như thế.”

Nguyên Hóa Nhất vuốt ve thanh kiếm xương của mình: “Phụ thân giúp con tìm kiếm Thiên Hiền hẳn cũng vì để con ăn đủ đau khổ, sau này không kiêng kỵ gì.”

Từ lúc biết về mười hai thanh kiếm hố người này, hắn đôi khi không nhịn được mà oán trách phụ thân.

“Chuyện này lại không phải.” Khúc Xuân Thu bưng chiếc cốc thủy tinh trong tầm tay lên, nhấp một ngụm, sau đó ủ chiếc cốc trong lòng bàn tay để sưởi ấm, “Vi phụ cảm thấy mười hai thanh thần kiếm rất thú vị, cuộc đời các kiếm chủ sóng gió thăng trầm, đủ đầy hương vị, trái tim luôn khát khao.”

Nguyên Hóa Nhất nghe xong liền suy sụp.

Đủ đầy hương vị?

Thật đúng là đứng thẳng nói chuyện không đau lưng, rất muốn hỏi một câu: phụ thân có trái tim khát khao vậy sao không tự mình tu đi?

— —

“Ngươi quá nóng vội.”

Quân Chấp dùng Thiên Kiếp vòng quanh Thiên Khuyết kiểm tra hồi lâu, rồi đưa ra kết luận: “Kiếm Thiên Khuyết rất dễ dàng đi vào tầng thứ hai, nhưng không phải vì ngươi có khả năng lĩnh ngộ cao. Tuy nhiên trước khi tiến vào tầng thứ hai, yêu cầu phải luyện được một thân thể đã qua trăm ngàn thử thách mới được. Thân thể của ngươi chưa đủ, lại mạnh mẽ đột phá cho nên mới gây ra hỗn loạn.”

Khúc Duyệt nghe Quân Chấp giải thích một loạt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của chàng ta, kiếm Thiên Khuyết là một thanh kiếm có đồng hồ sinh học của riêng mình. Mỗi lần chỉ thiếu một bộ phận, trong vài ngày hoặc hơn mười ngày, đây là đồng hồ sinh học của Thiên Khuyết.

“Thì ra đồng hồ sinh học hỗn loạn khiến ngươi cùng lúc thiếu hai thứ.” Khúc Duyệt suy nghĩ rồi nói.

“Tiên… tiên sinh, đồng hồ sinh học hỗn loạn là cái gì?” Hai bên tóc mai của Trục Đông Lưu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Quân Chấp an ủi: “Nếu không mù quáng vượt tầng tu luyện thì sẽ từ từ khôi phục thôi.”

Trục Đông Lưu sắp khóc đến nơi: “Đến bao giờ?”

“Vậy thì không rõ lắm, mỗi thanh kiếm đều khác nhau.” Quân Chấp lắc đầu, tuy cảm thấy Trục Đông Lưu đã rất thảm, vẫn không nhịn được trêu chọc, “Với lại, ngươi bây giờ không có khái niệm thời gian, ta nói bao lâu ngươi có thể hiểu sao?”

Trục Đông Lưu thật sự rớt nước mắt.

Cứ nghĩ một nhân vật nhỏ bé không được coi trọng, luôn phải hạ mình xuống cát bụi như hắn cuối cùng đã gặp được tiên sinh, có cơ hội nổi bật, tương lai đáng mong chờ, một kết quả tốt đẹp, vậy mà vì cớ gì luẩn quẩn trong lòng đi chọn tu luyện Thiên Khuyết chứ? Hả?

“Tiên sinh, lúc Ẩm tiền bối dò hỏi ta, đáng lẽ ta nên nghe lời ngài.” Trục Đông Lưu ủ rũ thở dài, biết vậy chẳng làm.

“Tin tưởng ta, so với mấy thần kiếm khác, Thiên Khuyết đã dễ dàng tu luyện nhất rồi đấy.” Khúc Duyệt đành dùng biện pháp so sánh để an ủi hắn.

“Nhưng trận đấu sắp tới phải làm sao?” Trục Đông Lưu đã mất hết niềm tin.

Khúc Duyệt cũng đau đầu, chỉ cần thua một ván liền chẳng còn cơ hội tiến vào ba thứ hạng đầu. Thật ra còn một người ở vị trí dự bị, nhưng lại là người của Tam Ca, nàng không thể dùng.

Huyễn Ba ló đầu ra khỏi khuyên tai bình hoa, bày mưu đặt kế: “Đơn giản lắm, ta có giày của Tiểu Trục, ta biến thành bộ dáng của Tiểu Trục đi thay hắn.”

Trục Đông Lưu như được đại xá: “Được, được!”

Quân Chấp nhíu mày nhìn Khúc Duyệt: “Ta biết lần này tiên sinh thua thì sẽ mất hết mặt mũi…”

Khúc Duyệt lắc đầu, nàng không sợ bị vả mặt, chỉ là không muốn ngã xuống trước mặt Tông Quyền, sau này không thể thoải mái cười nhạo hắn nữa.

Quân Chấp: “Nhiếp Chính Vương ta tuy mặt mũi cũng chẳng quang minh chính đại nhưng chuyện gian lận này thực sự không thể làm.”

Nếu đồng ý gian lận, Phúc Sương đã không liên tục xếp chót như vậy.

Huyễn Ba xua tay: “Đây không tính là gian lận. Ba gia tuy lớn tuổi, cảnh giới cao thâm, nhưng trong hoàn cảnh không có nước, lúc đánh nhau ta chỉ hơn Trục Đông Lưu một tí xíu thôi, không tính là bắt nạt trẻ con đâu.”

Giọng Quân Chấp ôn hòa nhưng kiên quyết: “Không được.”

“Ôi chao ngươi cái người này, không ngờ còn có mặt cổ hủ như vậy.” Huyễn Ba chẳng có chút hứng thú nào với chuyện thi đấu này, hắn có lòng giúp đỡ mới chủ động đề nghị ra mặt, vậy mà lại bị cự tuyệt, “Ngươi tu luyện Thiên Kiếp, còn chưa ăn đủ khổ vì không chịu gian lận sao?”

Khúc Duyệt gãi gãi thái dương: “Không thể nói như vậy, người đã chịu đủ tổn thất rồi, nếu lại thay đổi nguyên tắc, những tổn thất trước đó chẳng phải đều vô ích sao?”

Quân Chấp trao Khúc Duyệt một ánh mắt “tri kỷ khó gặp”: “Hơn nữa, ta thấy cứ để Trục Đông Lưu đi như vậy, khả năng thắng còn lớn hơn so với Huyễn Ba thay thế hắn, tiên sinh thấy thế nào?”

Khúc Duyệt gật đầu đồng ý.

Nàng không muốn thua, nếu có thể gian lận cũng chẳng sao, nàng không từ chối. Nhưng Huyễn Ba không đáng tin, nàng sẽ không kiểm soát được tình hình.

“Có ý gì hả?” Huyễn Ba sửng sốt, nghĩ một hồi liền bực bội hất nước lên tạt.

Quân Chấp ưu nhã phất tay áo chặn lại, mặt Trục Đông Lưu hứng trọn.

“Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!” Huyễn Ba từng muốn trộm giày của Quân Chấp và bị chàng đả thương nên vẫn ghi hận. Sau lại biết những hi sinh của chàng cho ma chủng, Huyễn Ba kính chàng là hảo hán nên tha thứ, giờ lại thấy gia hỏa Quân Chấp này thực sự đáng ghét!

“Kệ ngươi đi, Ba gia ta không thèm lo nữa!” Huyễn Ba thở phì phò vừa nhảy vào trong nước vừa mắng.

Kiếm tu thiên hạ nhiều ngàn vạn

Chỉ mình Quân Chấp vô liêm sỉ

Bụng đầy ý nghĩ xấu

Nói năng tùy tiện

Người lưỡng tính xứng với kiếm xui xẻo

Đáng đời ngươi đi qua ngàn cánh buồm

Cũng không lên được bờ

Huyễn Ba nhảy ùm vào nước, hóa thành mỹ nhân ngư, đuôi cá ngũ sắc rực rỡ tóe lên một đám nước. Trục Đông Lưu lại ướt hết cả mặt.

Quân Chấp buồn cười: “Ta thật vinh hạnh được Huyễn Ba làm thơ thóa mạ lần thứ hai.”

Khúc Duyệt giơ ngón cái với chàng: “Không thể không nói ngài là người tốt tính nhất vãn bối từng gặp.”

Quân Chấp khiêm tốn chắp tay: “Quá khen quá khen.”

Khúc Duyệt đang rầu rĩ cũng bị chọc cười.

— —

Cửa khoang không khép lại, Khúc Xuân Thu nhìn lên boong thuyền, nói với Nguyên Hóa Nhất: “Con nói xem, có phải thẩm mỹ của A Duyệt có vấn đề không. Nếu như Tạ Vô Tình, Giang Thiện Duy quá trẻ con, Tông Quyền, Hình Ngạn mấy người Thiên Võ khiến người ta chán ghét, nhưng Quân Chấp tiền bối có sức hấp dẫn như vậy, nó thế nào lại không xem trọng vậy?”

Quân Chấp? Có sức hấp dẫn?

Nguyên Hóa Nhất nói thầm thẩm mỹ của cha có vấn đề thì có: “Hắn khắc thê, may mắn Tiểu Muội không để mắt đến hắn.”

“Hợp đạo xong, Thiên Kiếp sẽ rời khỏi thôi.” Khúc Xuân Thu vươn tay muốn lấy chung trà, mắt tràn đầy nghi hoặc, “Nhưng vấn đề không nằm ở Quân Chấp mà là A Duyệt cớ gì lại thích một tên ngốc? Thật sự rất khó hiểu.”

“Đúng vậy ạ, thật khó hiểu.” Nguyên Hóa Nhất liên tiếp gật đầu phụ họa, hai tay bưng chung trà lên đưa qua, lầm bầm trong bụng: Với đức hạnh của mấy người Khúc gia chúng ta, chỉ có tên ngốc mới dám đến làm con rể cha.

— —

Mang theo thấp thỏm bất an Khúc Duyệt căng da đầu lên sân khấu.

Diễn võ trường lớn bằng mấy chục sân bóng đá hợp lại, có kết cấu vòng tròn, các khán đài bao quanh. Khúc Duyệt vừa xuất hiện, đủ loại thần thức nóng bỏng của người đến xem hội tụ trên người nàng, tiếng bàn tán xôn xao.

Nghe nói huấn luyện sư của Phúc Sương có tu vi thấp nhưng nào ngờ người còn xinh đẹp duyên dáng đến chừng này.

“Khúc tiên sinh.” Một nam tu áo trắng hào hoa phong nhã mỉm cười với nàng ở phía đối diện.

“Phó tiền bối.” Khúc Duyệt chắp tay đáp lễ với Phó Thông, huấn luyện sư của Học Viện Vân Vụ, tu vi thất phẩm, năm trăm tuổi.

Hai người khách sáo chào hỏi xong, một nam tử trung niên hạ xuống từ trên cao, là trưởng lão do Liên minh Cửu Quốc phái ra chủ trì trận đấu này. Ông ta phất tay áo, hai mươi quyển trục liền xuất hiện trước mặt. Mỗi quyển trục là một đề thi được các đại lão khác nhau trong liên minh đặt ra.

Hôm nay bọn họ phải thực hiện ba đề thi, theo thông lệ thắng hai đề sẽ giành chiến thắng, nếu hòa sẽ phải đấu thêm.

Để lựa chọn đề thi và cho công bằng, hai huấn luyện sư luân phiên tung xúc xắc, làm ba lượt, tính tổng con số xúc xắc mà hai người gieo được sau mỗi lượt, dựa vào đó chọn lấy quyển trục theo thứ tự từ đông sang tây.

Sau khi chọn được ba quyển trục, trưởng lão cất đi những quyển trục thừa, nói: “Hiện giờ hai vị huấn luyện sư có thể dùng thần thức để xem ba đề thi. Các vị có thời gian một nén nhang để suy ngẫm, sau đó an bài và chỉ dẫn cho các học sinh tham gia thí luyện của mình. Nhưng hai vị cần nhớ, một khi thí luyện bắt đầu, các vị không được ra bất cứ chỉ thị nào cho học sinh nữa, đã rõ chưa?”

Phó Thông: “Vãn bối đã tham dự năm lần thí luyện, rất rõ.”

Khúc Duyệt: “Đã rõ.”

Vai trò của huấn luyện sư chỉ phát huy tác dụng trong vòng một nén nhang này.

Trong một nén nhang, căn bản không thể phá giải được một đề, nói chi đến ba cái. Tuy nhiên khoảng thời gian này lại vô cùng quan trọng, nó khảo nghiệm trí tuệ của huấn luyện sư và trình độ học sinh, có thể tóm gọn bằng hai cụm từ: hành quân bày trận và tận dụng lợi thế.

“Bắt đầu!”

Trưởng lão theo thứ tự mở từng quyển trục đang lơ lửng trong không trung.

Khúc Duyệt đưa thần thức vào, xem sơ qua một lượt nàng quả thực muốn hộc máu. Nếu không phải đích thân nàng tung xúc xắc, nàng thật sự hoài nghi phía sau có điều mờ ám. Cả ba nhiệm vụ đều liên quan đến thời gian, Trục Đông Lưu gần như trở thành người vô dụng.

Mặt Khúc Duyệt không lộ cảm xúc ngẩng đầu thoáng nhìn lên thuyền mặt trăng, Quân Chấp đại gia, ngài thật độc quá đi!

— —

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có xem ảnh lỗ đen vũ trụ vừa mới công bố chưa?

Khúc Duyệt: Rau Hẹ, chàng nhìn lỗ đen này.

Rau Hẹ: Đây là cái gì?

Khúc Duyệt: Lỗ đen, có thể hút mọi thứ, hút luôn não của chàng.

Rau Hẹ: …

Lão tổ Kiếm Môn: Xem ra chuyện ta từng làm không giấu được nữa rồi.

Khúc Duyệt: ?

Lão tổ Kiếm Môn: Ta từng thử tạo một vũ trụ, mười hai thần kiếm là cột chống vũ trụ đó, nhưng lúc ta tạo ngân hà của vũ trụ thì thất bại, ngân hà sụp đổ và biến thành lỗ đen. Sau đó ta đành phải từ bỏ, rút đi mười hai thần kiếm, không ngờ, vũ trụ ấy lại thành tinh hóa thành Rau Hẹ, mà lỗ đen trong vũ trụ đấy đương nhiên trở thành não của hắn…

Rau Hẹ: Tào lao, Lục Nương nói lỗ đen có thể hút mọi thứ, tại sao não ta không hút được tiền?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.