Giang hồ là một nơi phong vân ẩn hiện, oán oán thù thù khắp nơi. Có một số người một số việc ta tránh né rất dễ dàng nhưng cũng có một số người một số việc muốn tránh cũng tránh không được mà muốn né cũng né không xong, cứ mặt dày mà bám lấy ta mà ví dụ điển hình là Kim Luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương là quốc sư của Mông Cổ, đối với hắn mà nói thì việc tìm một người không khó.
Lý Mạc Sầu nguyên khí chưa hồi phục, nếu cùng Kim Luân pháp vương so chiêu, khác nào lấy trứng chọi đá không tự lượng sức mình, vậy nên liền cùng Tiểu Long nữ nói tiếng cáo từ mà cất bước đi.
Kim Luân pháp vương bên người còn mang theo không ít người kì dị trên giang hồ mà hắn kết giao, trong đó đương nhiên chẳng có kẻ nào gọi là có máu mặt lừng lẫy giang hồ gì.
Đi đầu là một người cao gầy, mặt không hạt máu, thân hình khô đét như một cái xác, đấy là người Quảng Tây, tên Tiêu Tương Tử. Người thứ hai mũi cao mắt sâu, tóc xoăn râu vàng, là người Hồ, trang phục theo lối người Hán, cổ đeo hạt ngọc, cổ tay đeo vòng ngọc long lanh, một thân phú quý. Gã người Hồ vốn người Ba Tư, tổ tông ba đời buôn bán ngọc quí ở đất Biện Lương, Tràng An, Thái Nguyên, lấy một cái tên người Trung Quốc là Doãn Khắc Tây. Người thứ ba cực lùn và đen, đến từ Thiên Trúc, tên Ni Ma Tinh. Tiếp đến một người thân cao tám thước, chân tay to và thô, mặt mang nụ cười ngớ ngẩn, cặp mắt lờ đờ. Hắn là người Hồi Cương, tên Mã Quang Tá.
Theo bên cạnh không thể thiếu hai vị học trò đắc ý của Kim Luân pháp vương là Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô, trong đó còn có một người bị cầm tù như phạm nhân, bị hạn chế đủ điều là Quách gia đại tiểu thư – Quách Phù, bên cạnh Quách Phù còn có vài vị lạt ma luôn để ý giám sát nàng,
Lần này Kim Luân pháp vương huy động nhân mã tới đây không có mục đích nào khác ngoài việc mượn hơi Trình Dương, kêu gọi nàng góp sức cho sự nghiệp chinh phục Trung Nguyên của người Mông Cổ.
Kim Luân pháp vương nghĩ, hiện tại mà nói Mông Cổ đang rất thiếu người tài giúp sức, Trình Dương lại là thiếu niên kỳ tài, hôm nay chịu mọi người trong giang hồ phỉ nhổ sỉ nhục mọi bề, nếu như đế quốc Mông Cổ mở rộng cửa chào đón nàng, thì không có lý do gì Trình Dương có thể từ chối cả.
” Kim Luân pháp vương? ” Trình Dương cảm thấy kỳ quái ngạc nhiên cực kỳ, Kim Luân pháp vương đến nơi này làm gì chứ, tại sao hắn lại xuất hiện nơi đây.
Chu Bá Thông như điên như khùng chạy tới, hăng hái mười phần hỏi:
” Ai nha, muốn đánh nhau sao, đánh như thế nào thì cũng chừa ta một phần nha. ”
Trình Dương gật đầu, vươn tay chỉ về người đứng phía trước nàng. Chu Bá Thông theo hướng tay của Trình Dương mà nhìn thấy đang đứng tại trung tâm đám người là Kim luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương đứng ở phía trước đám người, hai tay chắp sau lưng, dáng dấp tươi cười.
Doãn Khắc Tây tiến lên phía trước một bước, chăm chú quan sát Chu Bá Thông một phen từ trên xuống dưới, chắp tay thở dài hỏi:
“Xin hỏi lão tiền bối có phải họ Chu không? ”
” Đúng vậy, ngươi biết ta sao? ”
” Thì ra là lão ngoan đồng Chu Bá Thông, Chu lão tiền bối. ”
Tiêu Tương Tử đương nhiên biết danh tiếng của Chu Bá Thông, thế nhưng Kim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh thì chưa biết Chu Bá Thông là ai, nhưng thấy vị lão nhân kia võ công cao siêu, hành sự tinh nghịch như trẻ con, quả nhiên tương xứng với ba chữ “Lão Ngoan đồng”.
Kim Luân pháp vương thật không xem Chu Bá Thông trong mắt nhưng hắn vẫn cung kính nói:
” Lão nạp mắt vụng về, không thể nhận biết võ lâm lão tiền bối, lão nạp lần này đến đây là vì vị tiểu huynh đệ này. ” vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn về phía Trình Dương.
Chu Bá Thông xoay lại nhìn Trình Dương rồi sau đó quay qua nhìn Kim luân pháp vương:
” Ngươi tìm hắn có chuyện gì, tìm ta cũng như nhau thôi.”
(ở chỗ này vì là Trình Dương mình định cho là xưng “nàng”, nhưng vốn là câu nói giữa Chu Bá Thông và Kim luân mà lúc này Kim luân vẫn chưa biết Trình Dương là nữ nên mình quyết định dùng xưng hô là ” hắn” vì phiên âm 2 chữ này như nhau thì phải.)
Trình Dương chú ý tới Quách Phù đang đứng giữa vài vị lạt ma, chắc hẳn cô ta bị người khác điểm huyệt đạo, vẻ mặt lo lắng thống khổ nhưng bởi vì huyệt đạo bi điểm nên tạm thời không có thể nhúc nhích được gì cả. Trình Dương ôm hai tay trước ngực thích thú nhìn Quách Phù cố gắng giãy dụa trong vô ích.
Quách Phù chờ Trình Dương cứu nàng, Trình Dương rõ ràng là thấy nàng, thế nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ không thấy. Quách Phù không bao giờ ngờ tới nàng sẽ bị Kim Luân pháp vương bắt được, cũng không biết mục đích của hắn là gì.
Tại lúc đối mặt với Kim Luân pháp vương nàng thật sự sợ muốn chết đi được, thế nhưng Quách Phù Quách đại tiểu thư là người nào kia chứ. Nàng rất coi trọng sỉ diện, cái bản tính coi trọng mặt mũi của đám danh môn chính phái suốt ngày hô hào nhân nghĩa, như vậy nàng chỉ có thể ở trước mặt Kim Luân pháp vương giả tạo bộ dạng cốt khí, nghĩa bạc vân thiên không sợ chết mà thôi.
Chu Bá Thông và Tiêu Tương Tử đã đánh nhau, Tiêu Tương Tử căn bản không phải là đối thủ của Chu Bá Thông, chỉ là lúc này đây Chu Bá Thông nổi lên tâm tính ngoạn đùa, Tiêu Tương Tử bị vây ở thế hạ phong, đầu tiên Chu Bá Thông lấy một ít đất đắp lên mặt của Tiêu Tương Tử, sau đó cứ chạy vòng quanh như muốn chơi trốn tìm, núp trốn thế công của Tiêu Tương Tử……
Quách Phù chờ đợi thật lâu nhưng không thấy Trình Dương có hành động gì nên bất giác không được tự nhiên hô lớn:
” Dương Quá….. ”
Quách Phù tin tưởng, nhất định Trình Dương sẽ hiểu ý nàng muốn nói gì, thật sự Trình Dương cũng hiểu Quách Phù muốn nói cái gì, thế nhưng Trình Dương cố ý không hiểu, còn không quên trêu đùa Quách Phù:
” Di, Quách tiểu thư như thế nào có thể đi cùng Kim Luân pháp vương vậy chứ? ”
Quách Phù nghẹn lời, nàng sỉ diện không thể xuống nước yêu cầu Trình Dương cứu nàng, cũng không thể nói là nàng bị Kim Luân pháp vương bắt được.
Trình Dương cúi đầu cười:
” Quách đại tiểu thư chắc không phải là đang cầu ta cứu ngươi đấy chứ? ”
Quách Phù cực kỳ ghét nụ cười trêu tức trên khuôn mặt của Trình Dương lúc này, hướng Trình Dương quát:
” Ai muốn ngươi cứu, tự cho là đúng. ”
Thế nhưng lời vừa nói ra cũng khiến Quách Phù hối hận vô cùng.
Trình Dương nhún vai, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, không phải chuyện của nàng, lo làm gì.
” Tiểu huynh đệ, ngày hôm nay võ lâm Trung Nguyên đã không còn có nơi có thể cho ngươi sống yên ổn, không bằng ngươi quy thuận nương tựa đế quốc Mông Cổ…. ”
Trình Dương lắc đầu cười, tốt xấu gì nàng cũng là người Trung Quốc…….
Tiêu Tương Tử phát ra tín hiệu cần trợ giúp, Chu Bá Thông đùa không biết mệt là gì, Doãn Khắc Tây ha ha cười to một tiếng:
” Tiêu Tương Tử, ta lại giúp ngươi. ”
Có thêm Doãn Khắc Tây gia nhập vòng chiến, Chu Bá Thông nhìn xem càng ngày càng náo nhiệt tâm tình cũng tăng lên rất nhiều:
” Nào, cùng nhau đi, cùng nhau đi. ”
Người càng nhiều tài càng tốt ngoạn đùa, đùa giỡn đứng lên mới có thể vui vẻ được.
” Lão ngoan đồng, đuổi những người này đi. ” Trình Dương xoay người đi vào trong sơn động.
” Dương Quá. ”
Quách Phù gọi lại Trình Dương, Trình Dương dừng bước, đưa lưng về phía Quách Phù.
” Cứu………. Ta……..” Thanh âm của Quách Phù trầm thấp như không thể nghe thấy.
Trình Dương cười lớn: ” Ha ha”
Trình Dương phi thân bay về phía đám lạt ma vây bên cạnh Quách Phù, đám lạt ma nghe không hiểu đối thoại của Trình Dương và Quách Phù, trước không hề có bất kì đề phòng nào với Trình Dương, thế nhưng Trình Dương vừa tiến đến, mấy người lạt ma liền làm động tác phòng thủ, bảo vệ không cho Trình Dương tiếp cận Quách Phù.
Kim Luân pháp vương cũng ra tay ngăn cản Trình Dương: ” Chu Bá Thông. ”
Kim Luân pháp vương là cao thủ, Trình Dương quyết định đem vị cao thủ này tặng cho Chu Bá Thông. Chu Bá Thông cùng Trình Dương thay đổi vị trí, Ni Ma Tinh Doãn Khắc Tây này bốn người nếu tính lên thì còn dễ đối phó hơn là Kim luân pháp vương. Thế nhưng vài người cùng liên thủ đánh một mình Trình Dương, Trình Dương đương nhiên khó có thể cùng lúc ứng phó hết được.
Thanh âm đánh nhau kinh động tới Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ lúc nào cũng che chở cho Trình Dương, dù bất cứ chuyện gì, với nàng Trình Dương luôn đúng.
Bao tay cùng dải lụa như có mắt, nó đảo quanh rồi vây bắt lấy Doãn Khắc Tây, Doãn Khắc Tây lúc này tựa như ốc còn không mang nổi mình ốc, thân hắn còn lo không xong nên đương nhiên không thể nào ra tay giúp vài người còn lại đánh Trình Dương.
” Dừng lại………”
Kim Luân pháp vương lớn tiếng gọi dừng lại, thứ nhất hắn không phải đối thủ của Chu Bá Thông, thứ hai là nếu cứ đánh tiếp như vậy thì chỉ thêm tổn thương hòa khí chứ chẳng lợi ích gì.
Chu Bá Thông cũng không giậu đổ bìm leo, Kim Luân pháp vương đã thu tay lại thì hắn cũng không có cớ gì đánh tiếp cũng thu tay lại, nhưng đánh như vậy còn chưa đã ghiền, liền chạy đến bên Trình Dương, bọn Tiêu Tương Tử vốn không phục Kim Luân pháp vương, Kim Luân pháp vương nói dừng, tại sao bọn họ phải dừng kia chứ, cứ như vậy mà đánh tiếp, rất nhanh cũng bại trận cả đám.
” Lão ngoan đồng, cứu Quách Phù. ”
Kim Luân pháp vương vươn tay nói một câu:
” Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi quy thuận đế quốc Mông Cổ thì tiểu cô nương này đương nhiên thuộc về ngươi. ” khuôn mặt Tiểu Long nữ biến sắc.
” Ngươi dùng nàng uy hiếp Quách Tĩnh Hoàng Dung không phải có hiệu quả tốt hơn hay sao.”
Thật ra ban đầu hắn định dùng Quách Phù uy hiếp Quách Tĩnh Hoàng Dung, nhưng nếu lấy Quách Phù đổi lại Trình Dương vì Mông Cổ ra sức thì hắn càng có lời, Kim Luân pháp vương đem Tiểu Long nữ cùng lão ngoan đồng Chu Bá Thông cũng tính toán trong đó, vậy nên đổi một mà hắn lời tới ba, vụ làm ăn này nói sao hắn không làm kia chứ.
Lão ngoan đồng cứu ra Quách Phù, Quách Phù đi đến bên cạnh Trình Dương, có chút không được tự nhiên.
Kim Luân pháp vương liếc mắt một cái, Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba cùng nhau hướng Trình Dương đánh tới. Thật sự mà nói nếu chỉ có một mình Hoắc Đô thì Trình Dương chẳng sợ gì cả nhưng đằng này lại có thêm Đạt Nhĩ Ba làm Trình Dương có chút sợ hãi, bất giác lùi về sau hai bước.
Hoắc Đô có điểm kiêng kỵ Trình Dương nhưng Đạt Nhĩ Ba thì lại chẳng chút bận tâm gì, thân thể khôi ngô của hắn hướng Trình Dương công tới, cây kim cương chử vung lên mang theo một đạo kim quang lóe sáng. Kim cương chử là vật cực kỳ nặng, thế nhưng Đạt Nhĩ Ba vừa vung lên, kim quang liền lóe sáng, có thể thấy được lực công kích mạnh mẽ như thế nào, thủ pháp cũng cực nhanh.
Trình Dương xuất ra khinh công né tránh, nàng một chân đạp lên cây kim cương chử, mượn lực nhảy lên lần thứ hai. Kim Cương chử trong tay Đạt Nhĩ Ba cứ không ngừng hướng Trình Dương công tới, lực công kích quá mạnh, Trình Dương ứng phó cực kỳ khó khăn. Tiểu Long nữ thì bị Hoắc Đô cuốn lấy, Chu Bá Thông thì ngăn cản Kim Luân pháp vương, đám người Tiêu Tương Tử thì ở một bên nhìn, dù gì cũng không còn sức tham chiến, cả đám định rằng trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hơn nữa bọn họ cũng chẳng muốn giúp Kim Luân pháp vương tý nào.
Đạt Nhĩ Ba chưa từng đánh nhau với Trình Dương nên đương nhiên cũng không biết của nàng công phu thế nào, cùng nàng giao thủ qua chiêu nhưng thật ra thấy công phu của Trình Dương cũng thật sự rất tốt, đặc biệt là khinh công:
“Tiểu tử, khinh công không sai, ai dạy ngươi.”
Đạt Nhĩ Ba dùng tiếng Mông Cổ để nói, Trình Dương nghe không hiểu, nhưng nàng lập tức nhớ tới trong tiểu thuyết Đạt Nhĩ Ba là một người vụng về, nhận lầm Dương Quá là sư huynh của hắn, vì vậy nàng học theo ngữ khí của Đạt Nhĩ Ba, đem những lời hắn nói nói lại một lần.
Trình Dương phát âm tuy rằng không chuẩn xác, cũng may Đạt Nhĩ Ba vừa nghe đã hiểu: ” Sư phụ ta là Kim Luân pháp vương. ”
Trình Dương cũng học Đạt Nhĩ Ba nói lại.
” Sư phụ ta là Kim Luân pháp vương. ”
Đạt Nhĩ Ba kinh hãi, người này thế nào lại là đệ tử của sư phụ hắn kia chứ, lại hỏi:
” Ta là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ, ngươi là đời thứ mấy? ”
Trình Dương y như Đạt Nhĩ Ba nói lại lời của hắn:
” Ta là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ, ngươi là đời thứ mấy? ”
Đạt Nhĩ Ba là người Tây Tạng, đối với phật giáo mật tông tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ.
Đạo Lạt Ma ở Tây Tạng xưa nay có thuyết luân hồi truyền kiếp, thời bấy giờ Đạt Lai Lạt Ma và Ban Thiền chưa bắt đầu kiếp sau, nhưng chuyện người ta sau khi chết sẽ đầu thai tái sinh, thì đã được mọi người theo đạo Lạt Ma tin chắc như đinh đóng cột.
Kim Luân pháp vương thời trẻ có thu nhận một đại đệ tử, đệ tử ấy chưa đến hai mươi tuổi đã chết, Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô đều không biết mặt người đó, chỉ biết từng có một người như vậy. Trong đám môn hạ của Kim Luân pháp vương, Đạt Nhĩ Ba là đệ tử thứ hai, Hoắc Đô là đệ tử thứ ba. Bây giờ Đạt Nhĩ Ba nghe mấy câu đối đáp vừa rồi, cứ ngỡ Trình Dương đúng là đại sư huynh đã đầu thai sang kiếp này.
Hơn nữa xem xem Trình Dương võ công thật sự rất tốt, nghĩ thầm nếu không phải là thần đồng võ nghệ đầu thai, thì làm sao một thiếu niên có thể giỏi võ đến thế? Thêm vào đó một thiếu niên Trung Nguyên, làm sao lại nói tiếng Tạng sõi như thế được? Không phải sư huynh của hắn chuyển thế thì còn có thể là ai.
Đạt Nhĩ Ba càng thêm xác định trong lòng suy nghĩ, không hề hướng Trình Dương tiến công nữa mà chăm chú nhìn Trình Dương một lát, càng nhìn càng thấy giống, bèn đặt cây kim cương chử xuống đất, chắp tay quỳ lạy.
Trình Dương cười, không nghĩ tới nàng làm bừa cũng có thể thành sự thật được, thực sự là Phật tổ phù hộ, nàng cố gắng giả làm cái lễ chữ thập hướng về phía Đạt Nhĩ Ba mỉm cười, gật đầu.
Kim Luân pháp vương biết rõ nguồn cơn, thừa biết gã đệ tử thứ hai là người thẳng thắn chất phác, đã mắc lừa Trình Dương, bèn nói to:
” Đạt Nhĩ Ba, hắn không phải là đại sư huynh của ngươi chuyển thế, mau đứng lên.”
Đạt Nhĩ Ba giật mình, nói:
“Sư phụ, hắn là sư huynh, nhất định là sư huynh. Nếu không, còn nhỏ tuổi sao đã có thân thủ như vậy? ”
Kim Luân pháp vương nói:
“Đại sư huynh của ngươi võ công giỏi hơn ngươi rất nhiều, tiểu tử này thì còn thua xa ngươi. Ngươi mau đứng lên cũng hắn đánh. ”
Đạt Nhĩ Ba không muốn. Kim Luân pháp vương có nói thế nào cũng không thể thuyết phục được hắn.
Trình Dương cười ha hả, đi đến bên cạnh vỗ vai Đạt Nhĩ Ba.
Hoắc Đô thấy tình thế không ổn liền tìm đường chạy trốn:
” Sư phụ, ta đi tìm viện binh. ”
Chu Bá Thông một chân đá rơi kim luân của Kim Luân pháp vương, một chân lại đánh trúng vào vai Kim Luân pháp vương, thắng bại như vậy đã rõ.
Chu Bá Thông vui vẻ sảng khoái:
” Đã lâu không có hoạt động gân cốt, thật là thoải mái. ”
Đạt Nhĩ Ba nâng dậy Kim Luân pháp vương, sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Dương, sau cùng nghiêm túc nói vài câu tiếng Mông Cổ, Trình Dương đương nhiên là nghe không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn Đạt Nhĩ Ba, Đạt Nhĩ Ba là trách cứ Trình Dương, tại sao lại có thể chung tay với kẻ địch đối phó sư phụ của mình kia chứ, thế nhưng hắn nhận định Trình Dương là sư huynh của hắn, vậy nên trước khi trách cứ Trình Dương cũng dập đầu tạ tội với nàng.
Trình Dương đem Quách Phù giao cho Chu Bá Thông, nàng muốn Chu Bá Thông đem Quách Phù trở về, Chu Bá Thông không muốn, ở đây hắn có thể cùng Trình Dương đùa ngoạn, học võ công, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể đánh nhau, cuộc sống tiêu dao như vậy hỏi sao hắn không thích kia chứ. Huống chi Trình Dương cũng không giống những kẻ khác, luôn tiền bối này tiền bối nọ………Trình Dương cuối cùng đáp ứng ở sơn động chờ hắn, Chu Bá Thông mới nhăn nhó đáp ứng nàng.