Thần Điển

Chương 619: Thần Giác Luân



Thân hình Miêu Tử lao ra từ trong vũng máu, phóng thẳng về phía Địch Áo và Lao Lạp, hai cánh trên lưng lưu chuyển kim quang chói mắt, tản mát ra nguyên lực mạnh hơn trước mấy lần.

“Rống ~!”

Lúc nhào tới gần hai người, Miêu Tử gầm thét lộ vẻ thống khổ. Địch Áo nhìn thấy thân thể nó đang nhúc nhích, hình như có thứ gì đó muốn phá vỡ lớp da trên người Miêu Tử chui ra.

Ấn ký trên mi tâm Lao Lạp bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt hợp lại với cỗ nguyên lực bàng bạc trên người Miêu Tử bao phủ cả ba vào bên trong. Ý thức Địch Áo đột ngột nối thông với Lao Lạp và Miêu Tử, tình hình này giống như quá trình bọn họ hoàn thành hai lần tiến hóa. Một nguồn nguyên lực vô bờ chảy xuôi như dòng nước xuyên qua bọn họ, vòng đi vòng lại tạo thành một vòng tuần hoàn kín.

Càng kỳ lạ nhất là nguyên lực trong cơ thể Miêu Tử lại có màu vàng kim làm cho Đại Luân của Địch Áo cũng bị nhuộm thành kim quang lóng lánh. Thời gian trôi dần đi, nguyên lực tồn trữ trong cơ thể Địch Áo đã bão hòa bắt đầu chèn ép kinh mạch căng cứng.

Địch Áo cảm nhận được sự đau đớn từ sâu trong linh hồn, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì nên hắn theo bản năng muốn ngưng tiến trình này lại. Nhưng lập tức nhận ra Miêu Tử đang há miệng rên rỉ thống khổ, lúc này Địch Áo mới tỉnh ngộ sở dĩ Miêu Tử đau đớn là vì dung nạp không nổi lượng nguyên lực khổng lồ này. Nếu như hắn không chia sẻ dùm cho Miêu Tử một phần thì nó sẽ bị nguyên lực tàn phá, có khi sẽ bị nổ chết ngay lập tức.

Địch Áo lâm vào tình thế bât đắc dĩ đành phải để cho nguyên lực tiếp tục tràn vào trong cơ thể mình, mặc dù nguyên lực đã bão hòa, nhưng đau đớn trình độ này vẫn còn trong phạm vi Địch Áo chịu đựng được. Hắn chỉ lo lắng Đại Luân của mình mà thôi, hình dạng hiện tại của nó đã kỳ lạ lắm rồi. Nếu phát sinh biến hóa đặc thù lần nữa, Địch Áo không biết mình sẽ biến thành cái thứ gì đây.

Nhưng mà mọi chuyện lại vừa vặn phát triển theo phương hướng Địch Áo lo lắng, kinh mạch gần Đại Luân bắt đầu phình lên, lúc mới đầu Địch Áo còn tưởng rằng mình cảm giác sai lầm. Nhưng khi vầng sáng bao quanh Đại Luân từ hình trụ dần dần nở to ra biến thành hình cầu, Địch Áo rốt cuộc đã có thể xác định rồi.

Con người thương hay sợ hãi những thứ mình không biết, lý trí nói cho Địch Áo nên lập tức dừng quá trình này lại, nhưng Miêu Tử thống khổ vẫn chưa có yếu bớt. Ngay cả bản thẩn Lao Lạp cũng có vẻ không ổn định, vì thế Địch Áo không dám ra quyết định vội vàng.

Giờ phút này từ bên ngoài đã không còn nhìn thấy thân ảnh Địch Áo và Lao Lạp nữa, chung quanh bọn họ đã bị một quầng sáng bao phủ kín kẽ. Chiến đấu trên bầu trời vẫn đang tiếp tục, hiển nhiên Quân Đồ Minh đã cảm giác được Mạch tử vong, nhưng hắn bị một đám cường giả vây công căn bản không có cách nào đột phá phong tỏa đi cứu viện yêu thú của mình. Quân Đồ Minh dưới tình thế cấp bách nên thế công càng thêm sắc bén, cũng may các cường giả liên quân đã sớm chuẩn bị tâm tư, nói trắng ra là hai chữ trì hoãn, kéo càng lâu tất nhiên phe nhiều người sẽ chiếm cứ ưu thế càng lớn. Thực lực Quân Đồ Minh cường thịnh cỡ nào cũng phải có điểm cực hạn.

Địch Áo đã không còn cảm giác thời gian trôi qua rồi, kinh mạch trong cơ thể càng lúc càng mở rộng, lấy ý chí bền bỉ của Địch Áo cũng bắt đầu không chịu nổi. Hắn âm thầm kêu khổ ở trong lòng, Miêu Tử đến tột cùng đã ăn cái gì mà lực lượng mặt trái cho đến bây giờ còn chưa có tiêu trừ?

Lại qua thêm một lát, Địch Áo không còn tâm tư suy nghĩ vấn đề này nữa, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ở trong kinh mạch đang giãn nở kia xuất hiện một vòng tròn trong suốt. Mặc dù chỉ là một đường viền mơ hồ nhưng Địch Áo vẫn vô cùng kích động, chẳng lẽ đó là Thần Giác Luân?

Địch Áo đã quen với cảm giác khi trong cơ thể có thêm một Luân mới, hạnh phúc tới quá đột ngột cho nên đầu óc Địch Áo chỉ còn một mảng trắng xóa, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Địch Áo không biết trong khoảng thời gian này bản thân mình đã hấp thu bao nhiêu nguyên lực, Miêu Tử cũng không hiểu được cái đầu của con Mạch biến dị kia hàm chứa lực lượng khổng lồ cỡ nào. Nó chỉ hành động theo bản năng mà thôi, nhưng nếu suy nghĩ sơ lược vẫn có thể đoán được đại khái. Trên đời này chỉ có Quân Đồ Minh và Cát Tư Gia là đủ thời gian và tài nguyên cung cấp cho con Mạch này, lượng nguyên lực nó hấp thu vào người hẳn là một con số kinh khủng. Hết thảy những thứ tốt đều ngưng tụ ở trong cái đầu kia, nếu thật sự so sánh với nhau thì lượng nguyên lực ẩn chứa trong đó có thể vượt qua tòa tháp bằng tinh thần hạch trong cung điện ở dưới lòng đất.

Cái thứ nghịch thiên như thế lại bị Miêu Tử trực tiếp cắn nuốt, chưa có bị lập tức nổ chết đã là may mắn lắm rồi. Trong quá trình trải qua hai lần tiến hóa Miêu Tử đã biết cách sử dụng phương thức có lợi nhất đối với mình, đó là phân chia. Vốn một mình nó gánh chịu áp lực không nổi liền truyền qua cho Lao Lạp và Địch Áo. Không phải là nó muốn hại người, mà ở trong tiềm thức của nó cái này là đồ tốt, cộng thêm nguy hiểm đã cận kề nên nó dứt khoát phản ứng theo bản năng.

Nếu Địch Áo còn chưa có hoàn thành hai lần tiến hóa, vậy thì Miêu Tử làm vậy đúng là hại người, chẳng những là Địch Áo, ngay cả bản thân nó và Lao Lạp cũng tránh không thoát kết cục bạo thể mà chết.

Nếu như lúc Địch Áo cảm giác nguy hiểm tới gần lại lựa chọn né tránh, không thèm để ý Miêu Tử và Lao Lạp an nguy. Vậy thì đến hiện tại hắn sẽ gặp một tình cảnh hoàn toàn khác. Cho nên nói vận khí Địch Áo thường rất tốt.

Theo thời gian trôi đi, Thần Giác Luân trong suốt bắt đầu trở nên rõ ràng, quầng năng lượng hình tròn vẫn tiếp tục bành trướng nở to ra. Mặc dù kinh mạch đã khuếch trương vượt qua cực hạn, đau đớn cũng tăng lên không ít, nhưng bởi vì lợi ích đã hiện rõ trước mắt nên Địch Áo hoàn toàn quên đi tất cả. Chỉ cần có thể thành công đột Phá Thần Giác Luân thì giao ra thống khổ cỡ nào vẫn cực kỳ đáng giá. Nguồn truyện: Truyện FULL

Rốt cuộc vầng năng lượng trắng noãn chạm vào Thần Giác Luân, sau đó là chuyện tình kỳ dị xảy ra, tựa như nguồn nguyên lực khổng lồ kia tìm được một nơi phát tiết thích hợp. Nguyên nhân tội lỗi làm cho Địch Áo vô tận đau đớn đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong Thần Giác Luân, tinh thần hắn thoáng chốc căng thẳng lên, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, lỡ may Thần Giác Luân bị bạo phát nổ tung thì làm sao bây giờ?

Sự thật chứng minh Địch Áo lo lắng dư thừa, vô số nguyên lực trào vào Thần Giác Luân trong đoạn một thời gian nhưng chỉ làm cho màu sắc của nó rõ ràng hơn một chút mà thôi. Trong lúc này năng lượng trong Đại Luân và kinh mạch của Địch Áo bị Thần Giác Luân hấp thu sạch sẽ thế mà vẫn không có chuyển biến gì cụ thể. Địch Áo kinh ngạc cảm nhận một màn này, không biết nên miêu tả cảm thụ trong lòng như thế nào. Cho đến hiện tại Đại Luân cũng tốt, Ngũ Luân cũng được, ít nhất kinh mạch của mình vẫn còn bình thường xem như nhận lại chút ít an ủi, chỉ có điều còn phải đợi xem diễn tiến sau này thế nào.

Chuyện tới vẫn chưa có kết thúc, chẳng qua là nguyên lực trong kinh mạch không thể nhét đầy Thần Giác Luân. Trong quá trình Thần Giác Luân hấp thu nguyên lực, Đại Luân trong cơ thể Địch Áo cũng bắt đầu chậm rãi xoay tròn. May là bên phía Miêu Tử đang vận chuyển nguyên lực liên tục không ngưng nghỉ nên Địch Áo không phải cần lo lắng phương diện này.

Sự tình đã phát triển vượt ra khỏi mọi dự tính, Địch Áo bất kể thế nào cũng không nỡ lòng dừng lại, rốt cuộc nguyên lực bên phía Miêu Tử không còn cuồng bạo như trước. Tốc độ Thần Giác Luân hấp thu nguyên lực cuối cùng chậm dần lại, có lẽ là vì hấp thụ quá nhiều nguyên lực đến từ Miêu Tử, giờ phút này Thần Giác Luân tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, tốc độ xoay tròn chậm chạp đến mức kỳ lạ.

Thế mà mỗi một lần chuyển động nhỏ bé như vậy, trong đầu Địch Áo lại bộc phát một trận rung chuyển kinh thiên động địa. Sau đó hắn cảm giác như mình tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, toàn thân cao thấp mỗi một lỗ chân lông đều hàm chứa lực lượng hủy thiên diệt địa. Địch Áo vui mừng nhìn thấy Thần Giác Luân đang chậm chạp tuần hoàn theo một quy luật kỳ diệu, thứ này chỉ có thể dựa vào cảm nhận để lĩnh ngộ, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được hàm nghĩa ẩn chứa trong đó.

Cùng thời khắc đó, Miêu Tử gầm lên bao hàm vô tận vui sướng truyền vào trong tai Địch Áo, hắn chậm rãi mở mắt ra liền thấy Lao Lạp còn đang ngơ ngác nhìn mình. Ấn ký trên mi tâm Lao Lạp đã biến mất tung tích, nhưng thỉnh thoảng nơi đó vẫn lóe lên kim quang thần bí. Địch Áo không biết nó đại biểu cho cái gì nhưng có thể cảm giác được bên trong kim quang hàm chứa lực lượng vô cùng đáng sợ.

Một trận gió mạnh thổi qua, Miêu Tử huy động hai cánh to lớn nhào tới trước mặt Địch Áo, giờ phút này hình thể Miêu Tử đã lớn hơn trước gấp đôi, có khi là gấp ba lần. Chỉ riêng bốn chân đứng chấm đất đã cao hơn Địch Áo một cái đầu, nó nhe hàm răng nhìn về phía Địch Áo hiển nhiên là muốn khoe khoang thành tích.

Mắt thấy Miêu Tử há mõm lè đầu lưỡi đỏ hồng chuẩn bị tiếp cận khuôn mặt mình, Địch Áo vừa tức giận vừa buồn cười đẩy cái đầu nó ra: “Xem ngươi sau này còn dám ăn bậy không.”

Sau khi hỏi thăm Lao Lạp, Địch Áo mới biết được lúc nãy xảy ra chuyện gì. Từ góc độ của hắn xem xét thì Miêu Tử bị con quái Mạch biến dị kia cắn trúng, sau đó bị kéo vào trong cái miệng khổng lồ. Trên thực tế là do Miêu Tử cắn chặt hàm răng của nó rồi bị cuốn vào, một bên là bị động, một bên là chủ động nên sự tình hoàn toàn khác hẳn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.