Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên

Chương 2



Luật sư ngồi đối diện Cố Thập Chu, nhìn bộ dạng nàng lạc lõng, trong lòng không nỡ, vốn là Cố tiểu thư nói muốn ly hôn, nhưng sao lại như nàng bị bỏ rơi vậy?

“Tờ đơn này, tạm thời tôi không ký được không?”

Thấy luật sư gật đầu, Cố Thập Chu cười cười, nàng biết khi Ứng tiểu thư về, sẽ ngồi nói chuyện với cô một chút.

Luật sư thu dọn túi hồ sơ của mình xong, đồng tình nhìn thoáng qua Cố Thập Chu đang ngồi im, xoay người theo người giúp việc đi ra khỏi hoa viên biệt thự, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Thập Chu.

Cố Thập Chu là cô nhi, từ nhỏ trong rừng sâu núi hoang theo sư phụ học nghệ, nàng biết bắt quỷ hóa sát, biết coi bói xem quẻ, xem tướng, xem phong thủy, đoán chữ, những người như vậy nếu xuống núi, nhất định sẽ được những người có nhiều tiền bỏ ra mời về.

Nhưng Cố Thập Chu lại không giống vậy, nàng xuống núi không phài vì danh lợi, mà là vì Ứng Thịnh.

Lúc Cố Thập Chu chưa xuống núi từng có duyên gặp Ứng Thịnh một lần, nhưng mà cũng là chuyện mười năm trước rồi.

Lúc đó Cố Thập Chu 11 tuổi, thấy hài tử trong thôn ai cũng có cha mẹ, trong lòng nàng cũng ước ao, cũng muốn sư phụ làm người thân của nàng, nhưng khi đó sư phụ lạnh mặt từ chối nàng, ngôn từ cứng rắn, nói nàng từ nhỏ có mạng khắc người thân, số định không có người thân, nếu nhận hắn làm người thân sẽ hại chết hắn.

Cố Thập Chu vốn không tin lời sư phụ nói, ôm mặt khóc chạy ra ngoài, sau đó thì gặp Ứng Thịnh trong rừng.

Khi đó Ứng Thịnh cao gầy, khuôn mặt trầm tĩnh, mặc đồng phục cao trung, đôi chân trắng dính bùn, khuôn mặt có vết thương, nhìn khá chật vật.

Nhưng nhìn cô không có gì là không vui, bộ dạng hờ hững, cứ như cây khô, cánh môi nhấp nhẹ, nhận thấy có người nhìn mình, Ứng Thịnh nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn Cố Thập Chu đứng cách đó không xa.

Trên mặt Cố Thập Chu còn có nước mắt, vừa mới khóc xong.

Ứng Thịnh kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó cong khóe môi, ôn nhu nhìn Cố Thập Chu vẫy tay.

Cố Thập Chu cứ vậy đi tới, đứng trước mặt Ứng Thịnh.

Ứng Thịnh xòe tay ra, bên trong là cái khăn nhăn nhúm, cô kiên trì kéo ra, dùng một góc lạu khô nước mắt trên mặt Cố Thập Chu, biểu tình ôn nhu.

Cố Thập Chu không nhớ mình như thế nào, nhưng nàng nhớ rõ lời Ứng Thịnh nói.

“Sao em lại khóc?”

“Ah, số khắc người thân? mấy lời này chỉ là lừa con nít thôi a!!”

“Người có cha mẹ chưa chắc là tốt, ngược lại chị mong em cô độc, như vậy cái gì cũng không lo.”

“Có thời gian khóc, sao không nghĩ cách làm một người hữu dụng đi, khi em đủ mạnh rồi thì có lo lấy số mệnh của mình.”

“Tiểu nha đầu, em nhớ kỹ, mạng của em nằm trong tay em, không ai đụng đến được, chỉ có em mới biết thôi.”

Nói xong, Ứng Thịnh đưa nàng về nhà gỗ gần đó, xoay người rời đi, hai người sau đó cũng không gặp mặt. Cố Thập Chu thậm chí cũng không biết nàng tên gì, chỉ nhớ dung mạo của cô rất đẹp, so với ai cũng đẹp hơn nhiều.

Cho đến trước đó vài ngày, Cố Thập Chu nhìn thấy Ứng Thịnh trên bản tin kinh tế tài chính, biết được tên của cô, vui vẻ không thôi, nhưng nàng cũng phát hiện trên người Ứng Thịnh có hắc khí, hiển nhiên là đại sát.

Mặc kệ mọi thứ, chỉ nói một tiếng với sư phụ, Cố Thập Chu liền dọn quần áo, chạy xuống núi, dự định vào Đế thành tìm Ứng Thịnh.

Nhưng không ngờ nàng vừa xuống chân núi, còn chưa ra ngoài đã hồn xuyên rồi, cứ vậy làm thiên kim Cố thị ở Đế thành.

Vị thiên kim Cố thị này là vợ của Ứng Thịnh, nàng xuyên qua mới biết mình và vị Cố thiên kim này trùng tên trùng họ, tướng mạo y hệt nhau, trong đầu còn có trí nhớ của nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.