Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 24: Lớn Nhỏ Cũng Bình Thường, Tương Lai Có Hi Vọng (2)



Phần thưởng được đồn rằng vô cùng phong phú, tác dụng của Ngộ Linh Đan cực kỳ nghịch thiên, khiến cho xác suất lĩnh ngộ kỹ năng của Khế Ước Linh càng cao hơn ngay khi Ngự Thú Sư lên cấp.

Tuy rằng tỷ lệ này cũng không cao cho mấy, nhưng cũng đã đủ để khiến người ta điên cuồng rồi.

Giá trị của Ngộ Linh Đan đến mấy trăm ngàn, hơn nữa có tiền mà không mua được, chỉ có loại trường học có bối cảnh chính thức này mới có thể lấy được mà thôi.

Thế nhưng tuy rằng bảo vật có tốt thì cũng chẳng có liên quan gì đến bọn họ dù chỉ là một chút.

Hứa Tiểu Vũ của lớp một cũng đã là Ngự Thú Sư cấp bảy rồi.

Mà ủy viên học tập của bọn họ, Hạ Băng cũng mới chỉ cấp năm thôi, thế này còn tranh đấu gì nữa chứ.

Ngự Thú lớp năm đã hoàn toàn ngã ngửa rồi.

– Tuy rằng Ngộ Linh Đan không có liên quan quá lớn đến các ngươi, thế nhưng ba mươi vị trí đầu, đồng học của lớp chúng ta vẫn có thể nỗ lực một chút mà. Con người cũng phải có ước mơ, nhỡ đâu thực hiện được thì sao đây?

Phương Kha hi vọng mọi người có thể dâng ý chí chiến đấu lên.

Đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa bỗng vang lên.

– Vậy còn dư lại 9999 phần vạn (*) thì sao?

(*) chơi chữ: ý Phương Kha nói đến là “vạn nhất” (nhỡ đâu), Trần Thư giải nghĩa thành “một phần vạn”, thế nên mới nói 9999 phần vạn còn lại

Cả lớp yên tĩnh lại, không khỏi sợ hãi thán phục. Có đạo lý lắm.

Xác suất một phần vạn có thể thực hiện được, vậy xác suất còn lại chẳng phải là thất bại rồi sao?

– Trần Thư!

Phương Kha cắn răng nói, rốt cuộc là Lý Viễn đã nhét cho hắn học sinh gì thế này.

Ảnh hưởng đến sĩ khí trước khi lâm trận vô cùng quan trọng đó.

– Phương lão sư, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi.

Trần Thư bày ra một mặt đầy thành khẩn.

– Bớt nói nhảm đi!

Cuối cùng Phương Kha cũng bạo phát với hắn rồi.

– Nếu như ngươi lại không đạt tiêu chuẩn trong thành tích lớp văn hóa lần này, vậy cũng không cần phải ở lại lớp Ngự Thú năm nữa đâu.

Đúng lúc này, trước mắt của Trần Thư lại một lần nữa xuất hiện những hàng chữ.

[Hạng mục thứ nhất: Thành khẩn nói xin lỗi, lão sư ta sai rồi, thỉnh cầu thứ lỗi. Phần thưởng khi hoàn thành: Ngự Thú Lực thiểu lượng]

[Hạng mục thứ hai: Đứng dậy rồi ngạo nghễ mở miệng nói: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thành tích cuối kỳ ta nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn. Nếu như thất bại, nguyện tự chủ nghỉ học!” Phần thưởng khi hoàn thành: Đại Lực Dược Tề trung phẩm]

[Hạng mục thứ ba: nghiêm túc hỏi: “Lớp Ngự Thú một cuối cùng cũng chuẩn bị chọn ta rồi sao?” Phần thưởng khi hoàn thành: kiến thức về lịch sử Ngự Thú cao trung]

Tâm thần của Trần Thư chấn động. Tuy rằng hắn cảm thấy lựa chọn thứ hai mới mới phù hợp với tính cách của hắn, thế nhưng phần thưởng của cái thứ ba lại quá mê người.

Hắn không do dự mà nghiêm túc nhìn về phía Phương Kha.

– Là bởi vì lớp Ngự Thú một muốn chọn ta vào lớp rồi sao?

– Hình như ngươi thật sự có cái bệnh kia rồi đó!

Phương Kha hít sâu một hơi, cưỡng ép mình đè ép cơn nộ khí xuống.

Không ngờ ta nói ngươi không cần phải ở lại lớp Ngự Thú năm như thế là đang ám chỉ ngươi có thể đến lớp Ngự Thú một à?

– Hôm nay ta có việc, bây giờ bắt đầu tự học, tất cả tự giác duy trì kỷ luật cho tốt!

Phương Kha mang gương mặt đen như thang rời khỏi phòng học.

Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, lão sư của lớp mười một đều sẽ tham gia làm giám thị, thế nên gần đây bọn họ bắt đầu mở hội nghị rất nhiều lần.

Phương Kha vừa mới bước ra khỏi phòng học, thoáng chốc là lại gặp phải một tên đại hán mặt đen.

Đó chính là chủ nhiệm lớp cũ của Phương Kha, Lý Viễn.

– Lão Lý, ngươi mẹ nó thế mà lại hố ta thảm như vậy.

Phương Kha vừa nhìn thấy Lý Viễn, thoáng cái mặt mũi đã tràn đầy phiền muộn, hắn bắt đầu đại tố khổ nước, khiếu cáo tội ác của Trần Thư, quả thực là tội lỗi chồng chất.

Lý Viễn thì lại một mực yên lặng, một bộ dạng ngươi chưa từng thấy việc đời.

Chết tiệt, ngươi còn chưa trải qua tổ hợp Trần Thư cùng với Trương Đại Lực, bọn chúng có thể ép ngươi điên luôn đó…

Lúc này, Trần Thư ở trong phòng học lóe sáng cả hai mắt, không ngừng nhìn đủ loại đề thi khảo thí, gần như là có thể nghĩ ra đáp án theo bản năng ngay lập tức.

Quả nhiên hệ thống là hệ thống, người khác vất vả khổ cực học tập kiến thức, thế mà nó lại trực tiếp để hắn thoải mái khống chế luôn.

Vừa giữa trưa, Trần Thư không ngừng tiêu hóa lấy kiến thức trong đầu.

Kiến thức cơ bản về Ngự Thú ở cao trung ngoại trừ việc có thể để hắn thoải mái ứng đối với bài kiểm tra ra thì còn có thể làm cho hắn hiểu rõ một cách toàn diện về Ngự Thú Sư.

– Ôi mẹ ơi? Trần Bì đổi tính rồi à?

– Không biết, Bì ca là thật sự chuẩn bị rửa sạch nhục nhã, trùng kích vị trí thứ hai từ dưới đếm lên rồi sao?

Không ít đồng học đều chú ý tới hành động (không) bình thường của Trần Thư.

Thậm chí đến lúc chiều, Trần Thư vẫn đang cố gắng học tập như cũ, điều này thật sự là quá vô lý.

– Trần Bì, ngươi không sao chứ?

Hạ Băng mặc một thân váy trắng đi tới, trong mắt lại có vẻ ân cần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.