Ông đạp xích lô liến thoắng giới thiệu cho họ nguồn gốc tên gọi của các ngõ ngách, nơi này từng là phủ của vị doanh nhân nào, nay đã bị ai mua lại… Lạc Chỉ nghe câu được câu chăng, cái cô chú ý nhiều hơn là tiếng bánh xe chuyển động trên đường, và mùi hương áo quần thơm dịu cứ vấn vương bên cạnh.
Tại sao trên người anh luôn có mùi thơm tho của quần áo mới giặt? Chẳng lẽ là do không xả kỹ? Chắc là bản thân anh cũng chẳng biết đâu. Cô cúi đầu len lén cười, thầm chê mình đến việc nhỏ như thế mà mình cũng chú ý.
Đến một con dốc, xích lô đi lên rất nặng nhọc. Ông đạp xích lô nhổm hẳn người dậy cố gắng đạp. Tiếng cọt kẹt của bánh xe giống như đang cọ vào trái tim Lạc Chỉ. Cô nhìn người đàn ông đã gần sáu mươi tuổi, hai bên tóc mai đã bạc trắng, chợt cảm thấy không đành lòng. Thế nên cô khẽ hỏi, “Ồng à, hay là đoạn này chúng cháu xuống đi bộ một lát nhé?”
“Ơ kìa cái cô bé này. Làm bạn trai mất mặt xong rồi, lại định làm tôi mất mặt đấy à?”
Thịnh Hoài Nam ngồi cạnh nghe vậy liện bật cười. Người đạp xích lô cuối cùng cũng lên được con dốc, sau đó lại xuống dốc ngay. Tốc độ chuyện động thay đổi rất nhiều, có gió thổi qua bên tai, vài sợi tóc phấp phới bay cọ lên đôi gò má. Lạc Chỉ hơi dỗi, nói bằng giọng hờn trách, “Cháu có ý tốt mà.”
“Ừ, tôi biết, cháu có một tấm lòng nhiệt tình, tốt bụng, cộng thêm 20 tệ nữa.”
Ông xích lô cười sảng khoái. Lạc Chỉ nghẹn hòng, chàng trai ngồi bên cạnh thì vừa cười vừa nhìn cô chăm chú.
“Đoán xem mình đang nghĩ gì?” Nụ cười vẫn không tắt trên khuôn mựt Thịnh Hoài Nam, những tâm tình lấp lánh trong đôi mắt anh khiến Lạc Chỉ không dám nhìn.
“Cậu đang nghĩ, ồ, Lạc Chỉ cũng có ngày hôm nay cơ đấy.”
Anh gật đầu, “Tiếc là rốt cuộc mình vẫn không đoán được suy nghĩ hiện tại của cậu. Cậu nhiều tâm sự quá.”
Lạc Chỉ không biết trả lời thế nào. Cô nhìn cửa sổ xa làm bằng vải nilon, nén lại những suy nghĩ trong lòng, “Ít nhất là cậu không nói sai, đúng là mình có rất nhiều tâm sự.”
“Mà cậu cũng không muốn bộc bạch, cứ như bộc bạch ra thì sẽ mất hết giá trị ấy.”
Lạc Chỉ cười, “Vậy thì mình sống quá ấm ức rồi.”
“Cũng không phải thế.”
Tuy Lạc Chỉ không thường nói chuyện, nhưng cô hoàn toàn không phải kiểu người không biết ăn nói. Mà vào thời điểm này đây, ngồi cạnh người con trai mà cả đời mình không ngừng tìm hiểu, không ngừng nhung nhớ, chứng kiến người đó đang cố gắng tiếp cận mình, cô bỗng nhiên không biết phải nói gì, chẳng biết làm sao mới có thể dẫn dắt anh đến gần hơn.
“Mình đoán, chắc là cậu rất muốn có một tri kỷ có thần giao cách cảm với cậu.”
Thịnh Hoại Nam vẫn tiếp tục thăm dò tâm lý người khác một cách đầy hứng thú, vậy mà Lạc CHỉ lại phân tâm. Điều cô muốn không chỉ đơn giản là được thấu hiểu. Suốt quang thời gian trưởng thành, không biết từ khi nào cô đã có thói quen ngăn cách bản thân với những người khác. Trừ người thân ruột thịt ra, chỉ còn lại một mình Thịnh Hoài Nam đầy mơ hồ. Trước nay cô chưa từng muốn người khác hiểu mình, những cũng chưa từng từ chối sự tìm hiểu của họ. Cô không hề mong có được một tri kỷ, vậy nên rất ít khi cảm thấy thất vọng.Có lẽ Lạc Chỉ đã từng khiến người khác thất vọng, chẳng hạn như Đinh Thuỷ Tịnh, thế nhưng cô lại không cảm thấy hộ thẹn chút nào.
Lớp vỏ lạnh lùng thức ra là để che giấu sự kháng cự. Nhưng nếu “người khác” đó là Thịnh Hoài Nam, vậy thì Lạc Chỉ không biết bản thân mình rốt cuộc có mong có được một chút thần giao cách cảm không.
“Thần giao cách cảm chỉ là một khái niệm mơ hồ, không có cơ sở vững chắc nào hết. Nó khiến chúng ta đôi khi đặt kỳ vòng quá cao vào người khác, thứ kỳ vọng ấy rất vô trách nhiệm. Không giải thích thì đã sao nào? Người khác hiểu lầm mình, nhưng điều đó cũng đâu khiến sự hiểu lầm ấy trở thành sự thật. Chúng ta đề là những người bình thường, không có trí tuệ ưu việt, vậy nên mới cảm thấy đau khổ khi không được người khác thấu hiểu.”
Cô nói chậm rãi, nhưng cũng không rõ rốt cuộc mình muốn nói cái gì.
“Cô bé à, cháu nói chuyện nghe lạ quá. Thế lỡ như có người đổ cho cháu tội giết người, muốn trả thù cháu, cháu cũng không giải thích à?”
Người đạp xích lô bông nhiên xem vào. Lạc Chỉ bị câu nói đó làm cho hoang mang, suy nghĩ một lát vẫn không biết phải phản ứng thế nào. Thực ra vừa rồi mạch suy nghĩ của cô rối ren quá, đến cả bản thân mình đã nói những gì cũng không nhớ rõ.
“Cô bé, đừng giận. Tôi thấy hai cháu mải nói chuyện, cũng không để ý đến lời giới thiệu của tôi, cho nên mới chen vào một câu thôi. Các cháu cứ tiếp tục đi, đừng nghe tôi nói lung tung. Nhưng thành thật mà nói thì lời của tôi tuy thô mà thật lắm nhé.”
Lạc Chỉ thừa nhận là ông ấy nói đúng.
“Nói vậy có nghĩa là, đời này của cậu dù có bị oan, bị người khác giết cũng không sao cả. Dù gì thì kẻ đó cũng sẽ bị quả báo, còn cậu thì cứ tiếp tục con đường luân hồi còn trải dài của mình. Tuy nhiên chúng ta đều là người bình thường, chỉ có thể thấy được kiếp này thôi. Có rất nhiều chuyện thà không tìm hiểu có khi còn tốt hơn.” Thịnh Hoài Nam xen lời, giải vây cho cô.
Đúng lúc Lạc Chỉ đang hoảng hốt cảm thấy suốt hai mười năm nay mình đã quá hờ hững và thiếu tinh tế trong việc xử lý các mỗi quan hệ, thì Thịnh Hoài Nam bỗng nhiên nói, “Muốn có thần giao cách cảm với cậu quả thật khó lắm.”
Yên lặng một lát, anh nói tiếp, “Nhưng mình vẫn mong giữa chúng ta mãi mãi không có hiểu lầm. Người bình thường không thể có thần giao cách cảm với cậu, nhưng mình không phải người thường đâu nhé. Nhiệm vụ gian khó này thôi thì cứ giao cho mình đi.”
Khuôn mặt Thịnh Hoài Nam thoáng ửng hồn. Vừa dứt lời, anh quay đi ngắm phố phường, vậy nên không thấy được giọt lệ trong đôi mắt Lạc Chỉ.
Theo yêu cầu của Thịnh Hoài Nam, người đạp xích lô dừng ở ngõ “Chín cửa ăn vặt“. Thịnh Hoài Nam trả tiền, sau đó nắm lấy cổ tay cô bước vào bên trong. Lạc Chỉ ngoảnh đầu nhìn xuyên qua dòng người đang đổ về, thấy ống già đạp xích lô đang lau mồ hôi. Tiếc là người ta đứng quay lưng lại nên cô không thể nhìn rõ dáng vẻ đó.
Suốt buổi trưa, hai người họ “càn quét” ngõ “Chín cửa ăn vặt“. Gỏi trộn, phô mai que, bánh rán đường, thịt tẩm bột chiên xù, tào phớ… Bày đầy ra một bàn, Thịnh Hoài Nam vẫn còn hởi, “Uống sữa đậu không?”Lạc Chỉ lắc đầu quầy quậy, “Nghe nói chẳng khác gì nước rửa chén.”
Anh cười, “Cậu nói giống hệt bố mình.”
“Ừ, ai cũng bảo thế mà.”
“Không uống là cuộc đời không hoàn chỉnh đâu.” Thịnh Hoài Nam vẫn kiên quyết dụ dỗ.
“Thế sao cậu không uống?” Cô hỏi ngược lại.
“Đời mình hoàn chỉnh lắm rồi.”
“Giống nhứ cậu thì mình thà để cuộc đời thiếu sót còn hơn.”
Lạc CHỉ ăn hết chỗ phô mai que, no đến mức không đứng dậy nổi.
“Mình đúng là thông mình, tối đi ăn buffet đưa cậu theo là nhất, kiểu gì cũng lãi to. Đưa cậu đi ăn là có thể chứng kiến cảnh giới cao nhất của trình độ ăn buffet rồi.” Anh nhướng mày trêu cô.
“Là sao?”
“Lúc nào đói đến nhũn cả chân, lúc nào nó đến gập cả người.”
Lạc Chỉ bắt chước động tác chiến đấutrong phim hoạt hình, giơ bàn tay định chém xuống lưng Thịnh Hoài Nam, lại bị anh nắm lại. Hai người đều cố dùng sức. Ban đầu đôi bên không có phản ứng gì, mãi cho đến khi cả hai đã thả lỏng, cô mới phát hiện những ngón tay mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, nóng đến kinh ngạc. Lạc Chỉ vội rút tay ra, nói “Đi thôi.”
Mất một lúc lâu Thinh Hoài Nam mới mở miệng được, “Đi trượt băng đi.”
Ở khu trượt băng có rất nhiều đứa trẻ đang được thầy giáo hướng dẫn cách trượt. Lạc Chỉ xem đến ngây người, lúc có phản ứng thì Thịnh Hoài Nam đang đi xong giày trượt, đang nhìn mình với vẻ bất lục. Cô vội ngồi xuống, đặt đôi giày trượt trắng sang bên cạnh, bắt đầu cởi giày.
Vì ánh mắt anh nhìn cô quá chăm chú, nên Lạc Chỉ vô cũng căng thẳng, liên tục thầm trách mình sao lại đi đôi giày phiền phức như thế. Cởi xong giày, cô miễn cưỡng đi được chiếc giày trượt vào chân bên trái, lúc buộc dây lại không cẩn thận buộc thành nút thắt. Khi chuyển sang chân bên phải, Thịnh Hoài Nam bỗng nhiên quỳ một gối trước mặt cô.
“Sao ngốc thế? Cậu chắc là năm đi cậu không đi cửa sau để vào đại học đấy chứ?”
Lạc Chỉ ngừng tay, còn chưa kịp hiểu hết câu trách yêu đầy mờ ám đó, anh đã cúi đầu, cầm lấy dây giày trong tay cô, bắt đầu xỏ vào các lỗ trên giày, động tác nhanh nhẹn và thuần thục.
Lúc buộc dây giày, Thịnh Hoài Nam tì trán vào đầu gối của Lạc Chỉ, động tác đó khiến chân cô như run lên.Mùi hương thơm dịu của dầu gội đầu và mùi bột giặt trên chiếc khăn quàng của anh quyện lại với nhau, hết như trong giấc mơ, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Trong lúc còn mơ màng, Thịnh Hoài Nam đã dắt tay Lạc Chỉ trượt ra giữa sân băng. Anh cười chê cô lóng ngóng, cô cũng chẳng phản ứng lại, thậm chí còn ngoan ngoãn, ngượng ngùng cúi đầu hệt như một nàng mèo nhỏ.
Khi hai người cùng ngồi nghỉ, Lạc Chỉ bỗng dưng rất muốn biết, nhiều năm sau nếu nhớ lại ngày hôm nay, bản thân mình liệu sẽ có cảm giác gì.
Tâm tình đó sẽ được quyết định bởi quãng thời gian dài hay ngắn, và càng được quyết định bởi kết quả sau cùng của hai người họ.”Thế thì cậu ấy nên sang khoa Văn, khu chuyên ngành Văn học cổ điển mà đụng. Cái này còn tuỳ thuộc vào nữ sinh trong khoa nữa chứ.” Trong đầu Lạc Chỉ chợt hiện lên vẻ hí hửng của Trương Minh Thuỵ, hình ảnh đó khiến cô bật cười.
“Tuy là mình hiểu tâm lý của cậu ấy, nhưng mình vẫn cảm thấy sự vô ý đụng phải thì vẫn tốt hơn, khi nghĩ lại sẽ có cảm giác đó giống như duyên phận trời định.”
Lời của Thịnh Hoài Nam khiến Lạc Chỉ cảm thấy nản lòng. Đúng vậy, mình biết chứ. Nhưng cô chỉ nghĩ thầm mà không nói gì.
“Năm đó lúc mình thích Diệp Triển Nhan,“ Anh mở miệng. Lạc Chỉ quay đầu, hoảng hốt nhìn anh.Thịnh Hoài Nam đang nói rất tự nhiên, bị phản ứng của cô làm cho giật mình, liền dừng lại một chút, “Sao thế?”
“Không… Chỉ là cậu chuyển chủ đề nhanh quá.”
Anh nhắc đến Diệp Triển Nhan trước mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, không hề có một chút che giấu. Trái tim Lạc Chỉ như bị đè bởi một tảng đá. Những suy đoán về lời của Trịnh Văn Thuỵ và tin nhắn ở khu vui chơi lúc trước bỗng vỡ tan. Anh đã có thể nhắc đến cô ấy một cách bình tĩnh như thế kia mà?
“Hồi đó mình thích cô ấy, thế nên rất thích đến căng-tin ăn. Nói đúng ra thì cứ được ra khỏi phòng học là mình thíc. Nếu cé vậy mà gặp được thì vui quá, nhưng mình chắc chắn sẽ không lượn lờ khắp nói để chầu chực đâu. Rất nhiều người đi qua đi lại trên hành lang trong giờ học, chính bởi muốn tăng cơ hội va phải người nào đó. Tuy nhiên nếu cô ý hạn chế hành động của mình, khiến cuộc sống duy trì ở một trạng thái, nhưng lại thêm vào đó chút mong ngóng, chờ trông… Cảm giắc đó khác lắm. Mình không biết liệu cậu có hiểu được không…”
“Giống như là, duyên phận sẽ tự đến, chứ không phải cậu cố ý đi tì kiếm nó.”
“Cậu nói ngắn gọn hơn mình nhiều.” Thịnh Hoài Nam cười, “Sinh viên khoa văn muôn năm.”
Lạc Chỉ không mấy bận tâm, “Chẳng lẽ không có gì khác à? Dù chỉ một chút hành đọng đặc biệt cũng không?”
Cô cũng không biết mình đang chờ đợi câu trả lời thế nào.
“Vẫn có một chút thay đôi nhỏ. Nói ra có khi cậu sẽ cười.”
“Không cười đâu, mình hứa.”
“Khi đó mình biết vào giờ cơm tối cậu ấy thích tán gấu và tản bộ cùng bạn ở sân tập thể thao, thỉnh thoảng còn ngồi bên cột cờ. Thế nên mỗi lần trước giờ cơm mình đều chạy đến sân thể thao chiếm chỗ, toàn đứng ở cột ném bóng rỏ cạnh cột cờ. Đám bạn chơi cùng mình cũng nhận ra, về sau còn đến chiếm chỗ giúp mình. Có đôi khi mình gặp cô ấy ở hành lang, chỉ thoáng qua thôi, mình bỗng dưng đùa cợt với mấy thằng bạn đi cùng, còn cố ý cười lớn tiếng, cười thật vui vẻ. Đám bạn mình ai cũng nghĩ thời gian đó mình bị hâm bất chợt.”
Cậu cũng có biểu hiện như thế? Lạc Chỉ bật cười, “Nhưng cậu không cảm thấy như thế sẽ không được tự nhiên à? Lỡ có lúc nào đó cậu mắc lỗi thì sao? Mình biết con trai chơi bóng cùng nhau nhiều khi rất mạnh mẽ, thậm chí còn thô lỗ. Liệu có bao giờ động tác cậu trở nên mất tự nhiên vì sự có mặt của cô ấy không?””À, có chứ. Vì không được tự nhiên nên lúc định ném vào rổ, càng muốn ném trúng lại càng dễ trượt, không những không có được thành quả gì mà còn dễ xảy ra lỗi. Nhưng nghĩ lại thì cảm giác đó cũng không tệ.”
Thịnh Hoài Nam cười rất vui vẻ, Lạc Chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Anh vẫn luôn toá sáng thể đấy, dù hành động có sơ ý thì cũng cứ dễ thương. Thoải mái theo đuổi, thoải mái thể hiện, tốt cũng được mà tệ cũng chẳng sao, lúc nhớ lại vẫn có thẻ tự hào.
Tốt thật. Tình yêu của họ êm đềm là thế. Mà tình yêu vốn dĩ nên êm đềm như vậy.
Thịnh Hoài Nam cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, “Trước kia cũng nói rồi, hình như hồi cấp ba mình chưa từng gặp cậu nhỉ?”
“Thế à?” Cậu gặp rồi, chỉ là cậu không chú ý mà thôi. Lạc Chỉ cảm thấy có nói tiếp cũng không ý nghĩa gì.
“Cậu nhất định là kiểu nữ sinh làm tổ trong phòng học, không bao giờ ra ngoài. Ở lớp đối diện lớp chúng mình có mấy bạn học rất bắt mắt, ngày nào cũng lượn lờ trên hành lang. Có một đợt mấy ngày liền đi vệ sinh cũng không gặp họ, làm mình nghi liệu có phải họ nghỉ học tập thể không.”
Họ bắt mắt, nên vài ngày không thấy là cậu cho rằng người ta mất tích. Còn mình ngày nào cũng vẫn ở trước cửa lớp các cậu, nhưng lại giống như chưa từng xuất hiện. Lạc Chỉ cười nói, “Ở trong lớp vẫn thoải mái hơn, lúc hết giờ còn có thể đọc truyện tranh. Tất nhiên là trong giờ mình cũng đọc.”
“Đọc nhiều là tốt.” Anh gật đầu, “Có thể thu thập kinh nghiệm cho bản thân từ những chỉ dẫn của người khác.”
“Thực ra đọc sách hầu như chẳng mang lại ý nghĩa chỉ dạy gì đâu, trái lại còn khiến mình biết được hoá ra trên đời có rất nhiều người sống quá ấm ức.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, “Cậu có cảm thấy ấm ức không?”
“Cậu chẳng phải đã nói mình có nhiều tâm sự còn gì? Lúc ngồi xích lô cậu nói như thể mình sống ấm ức lắm ấy.”
“Chẳng lẽ cậu không có bạn thân?”
Lạc Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Thực ra không cần phải nghĩ, nhưng cô không muốn trả lời ngay là “Không có”, như thế có vẻ không được bình thường lắm. “Ừ, không có. Ý mình là, mình không có người bạn nào hoàn toàn chân thành và đáng tin.”
“Thế nên cậu mới đọc sách?”
Lạc Chỉ không biết giải thích thế nào, cô sợ sự lạnh lùng và kỳ quặc của mình sẽ khiến Thịnh Hoài Nam sợ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc gì mà cô phải giấy anh? Con người cô chính là như thế mà.
“Vậy những lúc cậu cảm thấy khó khăn, có việc gì đó khiến cậu quẫn bách, không có bạn để chia sẽ thì phải làm sao? Trong sách có câu trả lời à?” Anh hỏi.
“Chắc là không đâu. Nhưng ít nhất sách sẽ cho cậu biết, từ xưa đến nay có rất nhiều người có cùng nỗi phiền muộn với cậu, có rất nhiều người cũng đang đi tìm câu trả lời như cậu, cậu không hề cô đơn. Với lại, kinh nghiệm của người đi trước quả thật rất đáng để tham khảo.”
Anh cười phá lên. Lúc này Lạc Chỉ mới phát hiện ra trên mặt anh có một lúm đồng tiền rất nhỏ.
“Vậy sao? Ví dụ như, những người đã từng thề non hẹn biển, yêu đến độ không thể chia lìa, rồi về sau tại sao lại chán nhau? Trong sách có câu trả lời không?”
Cô nhận ra chút buồn thương ẩn trong sự hài hước từ câu nói của anh, cũng đoán được nguyên nhân.
“Albert Camus nói,“ Cô thong thả trả lời anh, “Tình yêu có thể bùng cháy dữ dội hoặc lặng lẽ âm thầm, nhưng không thể cùng tổn tại cả hai trạng thái.”
Thịnh Hoài Nam nghe xong yên lặng một lúc, rồi nói, “Bố mình nói đúng thật, đọc sách nhiều rất có lợi, sâu sắc mà đơn giản hơn nhiều so với những lý lẽ suông của mấy kẻ lắm lời dài dòng.”
Lạc Chỉ vẫn nhìn mũi giày của mình, chậm rãi nói tiếp, “Đúng là chúng ta bị cuộc sống ép phải có được sự thông mình, linh hoạt. Nhưng khi chúng ta còn đang cố nghĩ cách giải thích và miêu tả thứ gì đó, thì những người đi trước đã hiểu hết nó rồi, rõ hơn chúng ta cả nghìn lần, nói chung là không có chỗ cho chúng ta thể hiện đâu. Chẳng có chuyện gì mà trước giờ chưa từng xảy ra cả.”
Thịnh Hoài Nam trầm mặc khá lâu, sau đó vươn vai, dựa lại vào ghế, “Thế nghĩa là cậu cảm nhận được sự tồn tại của tổ tiên, sau đó sẽ không cảm thấy cô đơn nữa hả?”
Lời nói mang theo ý trêu đùa, Lạc Chỉ lại không tức giận.
Sách khiến cô chán nản vì sự tầm thường của mình, nhưng cũng từng đem đến cho cô rất nhiều niềm vui. Suốt thời niên thiếu cô quạnh mà nhạt nhẽo, khi cô bắt đầu biết ngưỡng mộ tuổi trẻ rực rỡ và tươi đẹp của những người xung quanh, thì bản than cũng đồng thời có được cảm giác vượt trội, giống như một người lớn đứng trên cao nhìn xuống đám trẻ con còn chưa phải nếm trải chút đau buồn nào trong đời. Tất cả những cảm giác vượt trội này đều đến từ sách, cũng đến từ sự nghèo túng và khốn khổ của cô.
Cô không phản bác, chỉ đứng lên, ném vỏ hộp kem vào thùng rác gần đó rồi lên tiếng, “Mình đi trượt một vòng.”
-Hết