Lạc Chỉ ngắm chiếc điện thoại, màn hình đã tối xuống, loáng thoáng vẫn thấy được tin nhắn kia.
Suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu cô là, đúng, đương nhiên là phải giận, rất giận, giận thật lâu, chẳng lẽ suốt ba tuần mà cậu không nhận ra à? Cậu còn giả vờ cái gì?
Suy nghĩ tiếp theo, cô cảm thấy tin nhắn này hình như có vẻ gì đó rất thân mật, khiến lòng cô thoáng vui.
Suy nghĩ thứ ba, cô cảm thấy hơi buồn vì mình có vẻ như đang bị người khác đùa giỡn. Thịnh Hoài Nam không phải kẻ ngốc, anh thông minh như vậy, làm gì đến mức ba tuần mới nhận ra là cô giận. Anh biết rất rõ, thế mà vẫn hỏi.
Lòng dạ phụ nữ đúng là phức tạp.
Cô đang ngẩn người thì Thịnh Hoài Nam gọi đến.
“Cậu trốn học đấy à?”
“Thế cậu nghĩ mình xách cả cặp đi vệ sinh chắc?”
“Trợ giảng vừa điểm danh lại đấy.”
“Làm gì có chuyện. Tuy anh ta cười trông có vẻ ngốc, nhưng đầu óc không có vấn đề đâu.”
“Haha, đúng thế thật. Không lừa nổi cậu.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Cô dựa vào bàn, hưởng thụ sự trầm mặc khiến Thịnh Hoài Nam luống cuống, cảm thấy giống như trả được mối thù ở quán cà phê vào cái ngày hai người quen nhau.
“Xin lỗi.” Giọng Thịnh Hoài Nam rất thản nhiên. Thản nhiên đến mức khiến cô cảm thấy hơi bối rối vì suy nghĩ sâu xa và lòng tự tôn quá cao của mình.
“Gì cơ? Lần này cậu xin lỗi chuyện gì?” Lạc Chỉ máy vào tai. “Mình cũng không biết nữa.” Giọng cười của anh có vẻ ngượng ngùng.
Lạc Chỉ khẽ thở dài một hơi. Cứ vòng vo thế này cô cũng thấy mệt.
“Được rồi, mình tha lỗi cho cậu.” Thịnh Hoài Nam im lặng một lúc lâu.
“Chúng mình gặp nhau được không? Mình cũng bùng học luôn.”
“Trương Minh Thụy thì sao?”
“Chắc vẫn đang viết đề cương.”
“Được.”
“Mười một giờ nhé, mình mời cậu ăn cơm. Bù cho bữa hôm trước.”
“Được.”
“Cậu chờ mình được không? Mình định mang laptop về ký túc đã.”
“Được.”
Lạc Chỉ vẫn dựa vào bàn, liếc qua quyển lịch.
Hôm nay là ngày 4 tháng Mười một.
Lại là ngày 4 tháng Mười một.
Bốn năm rồi sao? Lạc Chỉ sững người. Trang nhật ký đầu tiên của cô được bắt đầu viết vào ngày 4 tháng Mười một, vì lần nào đọc lại cũng bắt đầu từ trang này, nên gần như cô có thể đọc thuộc lòng đoạn viết đầu tiên ấy.
“Ngày 4 tháng Mười một, trời nắng.
Điểm thi các môn đã công bố hết rồi, môn biết điểm cuối cùng lại là Tiếng Anh chứ không phải Ngữ Văn. Mình ôm tập bài thi về lớp, đi qua phòng bộ môn Văn, cô chủ nhiệm bỗng dưng gọi lại, ‘Lạc Chỉ, vào đây một lát.’” Lạc Chỉ, vào đây một lát.
Lạc Chỉ nhắm mắt lại. Đã bốn năm thật rồi.
Cô từng dõi theo sau lưng anh bằng ánh mắt hèn mọn mà dè dặt, cho dù thực chất cô là một cô gái giỏi giang và kiêu ngạo – ít nhất trong mắt những người xung quanh, Lạc Chỉ là như thế.
Cô từng không biết bao nhiêu lần trèo lên tầng cao nhất đọc cuốn New Concept English quyển 4, chỉ vì cô giáo Tiếng Anh của họ trêu anh, bắt anh học thuộc bài khóa trong New Concept English.
Cô từng viết một quyển nhật ký chỉ xoay quanh một chủ đề. Mỗi ngày cô đi sau lưng anh vào phòng học, viết lại bao nhiêu câu miêu tả vô nghĩa, từng câu từng chữ đều ẩn hiện bóng lưng anh, bóng lưng được ánh nắng ban mai xuyên qua hành lang chiếu vào, khiến ánh nhìn của cô cũng chao nghiêng theo.
Cô từng có lần không cẩn thận đi vượt lên trước anh, vì vậy liền chậm bước chân lại, mong anh có thể đi lên phía trước mình. Cái khoảnh khắc anh thực sự vượt qua cô, trái tim giống như bị dội nước lạnh – thần thái bình thản đó, khí chất tự tin mà cứng cáp đó chẳng khác nào đang cười nhạo cô.
Cô của năm ấy, từng nhỏ bé, chật vật và dè dặt như thế.
Lạc Chỉ mở mắt. Cô hẳn đã không phụ bốn năm này.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên chạy đến trước cửa siêu thị giải vây cho anh, cô đã mong đợi xem sau này sẽ xảy ra chuyện như thế nào. Có lẽ xưa nay cô vẫn luôn ấp ủ niềm mong đợi đó, chẳng qua là hôm ấy cô đã cho phép bản thân hành động, cho chính mình một cơ hội. Sự thật chứng minh, mấy lần tình cờ gặp gỡ đều cho cô cơ hội đến gần anh, cô không hề né tránh, nhưng trên thực tế phải biểu hiện ra sao thì chính cô cũng không biết.
Chỉ là cô nghĩ, cứ từ từ đến gần như vậy, có lẽ anh… sẽ thích cô.
Thực ra cô vẫn có tự tin. Tuy cô đã từng dõi theo bóng lưng anh một cách hèn mọn, nhưng cô chẳng bao giờ nghi ngờ về giá trị của bản thân mình. Rõ ràng là cô xứng đáng được yêu.
Nhưng Lạc Chỉ chưa từng nghĩ rằng, có lẽ trong mắt anh cô cũng chẳng có gì đặc biệt, cho dù mọi hành động của cô vẫn luôn cố gắng ra vẻ đặc biệt.
Trong rất nhiều cuộc nói chuyện, nếu đối phương không phải anh, có lẽ cô sẽ im lặng mỉm cười, né tránh tất cả những chủ đề có thể gây phiền phức. Nhưng trước mặt anh, cô luôn cố gắng tỏ ra mồm miệng hoạt bát, cố gắng khiến anh cười khi nghe cô nói.
Lạc Chỉ tự nhắc nhở mình, không nên hết lòng thể hiện bất cứ điều gì. Nhưng tình cảm này khiến cô chẳng thể nào làm chủ bản thân. Mà anh cũng bản lĩnh thật, có thể khiến cô nản lòng đến mức tự hứa sẽ từ bỏ, cũng có thể làm tiêu tan hết thảy giận hờn của cô chỉ bằng một tin nhắn. Mọi hành động, lời nói, suy nghĩ của cô đều bị anh dẫn dắt, bất kể là bốn năm trước hay là hiện tại.
Cô không kiểm soát được chính mình. Cô cũng muốn mình đừng cố ý làm lơ anh, đừng giả vờ không quan tâm, đừng cố tình lạnh lùng hay nhiệt tình, cũng đừng nên cố tỏ ra sắc sảo hay bình thản – thế nhưng cô không khống chế được.
Tình yêu mà, nếu không thể khiến một người thành ra thế này, vậy thì sức hút của nó quá nhỏ rồi.
Dũng khí lại trở về. Nếu đã như thế, sao cô không cố “thể hiện” một lần?
“Lạc Chỉ, cố lên.” Cô khẽ nói.
Bách Lệ bỗng nhiên ngồi xuống. Lạc Chỉ giật nảy mình, nhìn lên giường trên.
“Cậu ở trên giường đấy à?”
“Ừ. Cuối tuần nào mình chẳng ngủ đến chiều?”
“Làm mình sợ chết khiếp.”
“Mình nghe thấy hết đấy nhé. Nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại, còn cả câu ‘Lạc Chỉ, cố lên’ kia nữa.”
Mặt Bách Lệ hơi sưng, nhưng thần thái xem ra vẫn vui vẻ.
Lạc Chỉ vốn định chặn lời cô ấy bằng câu gì đó để giảm bớt sự bối rối của mình, nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn cứng họng.
“Cậu ấy… Cậu ấy gửi tin nhắn. Mình đi xuống đây.” Cô vội vã xách túi.
Bách Lệ gật đầu, bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Lạc Chỉ.”
“Ơi?”
“Cố lên.”
Sống mũi Lạc Chỉ cay cay, nước mắt tích tụ từ lâu bỗng trào ra, rơi xuống mu bàn tay. Cô gật đầu, cho dù Bách Lệ không hề trông thấy.
-Hết