Tuần lễ nghĩ Quốc khánh đã đến trong không khí tươi vui rộn ràng. Lạc Chỉ không về nhà mà ở lại Bắc Kinh tiếp tục làm gia sư kiếm tiền. Tối ngày 30 tháng chín cô đã thức thâu đêm để hoàn thành bài dịch hơn mười nghìn chữ. Lúc đầu còn cẩn thận kỹ càng, về sau chỉ qua loa đối phó. Cuối cùng cũng làm xong, cô mơ mơ màng màng gửi vào hòm mail chỉ định rồi lập tức ngã lăn ra giường ngủ quên trời đất.
Ngủ một mạch đến tối mới tỉnh dậy, dạ dày cồn cào vì đói, cô chặt vật bóc gói bánh mỳ, di động trên giường rung bần bật.
Mẹ Tiffany gọi tới.
Lạc Chỉ bắt đầu làm gia sư từ năm nhất, chỉ có điều công việc dạy thêm của cô hơi đặc biệt. Nói thằng ra chính là làm bảo mẫu trông trẻ – hai đứa bé người Mỹ gối Hoa, một cặp anh em, anh trai học lớp năm, em gái học lớp bốn, vừa về nước hai năm trước, học trường Quốc tế ở Thượng Hải được một năm thì theo mẹ chuyển đến Bắc Kinh học tiếp.
Ngày mai có tài xế lái Porsche Cayenne đến đón cô, mất nửa tiếng mới đến khu biệt thự Thuận Nghĩa. Nhà của Tifany đẹp như ngôi nhà kẹo ngọt trong truyện cổ tích. Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy một cậu bé dắt chú cho Golden Retriever xinh đẹp mở hàng rào màu trắng bao quanh sân chạy về phía cô, đằng sau có một bé gái chạy ra theo, trắng trẻo xinh xắn giống như búp bê bước ra từ phim hoạt hình Nhật Bản.
Sau đó dừng trước mặt cô. Lúc cô bé cười để lộ má lúm đồng tiền xoáy sâu.
“I’m Tiffany, and who are you?”
Khoé miệng Lạc Chỉ co giật, cô bị sốc nặng. Mọi thứ trước mắt cứ như khung cảnh trong phim thần tượng. Có lẽ là do cô quên mùa ít hiểu biết, nhưng tất cả đột ngột xuất hiện thế này, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh lại ngay được.
Cho dù sốc đến mấy, ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Cô cúi đầu, nở nụ cười vui vẻ thân thiện nói: “I’m Juno.”
Sau đó cô ngẩng lên, gật đầu với bà mẹ trẻ xinh đẹp nhưng có vẻ xanh xao đứng trước giàn hoa tường vi.
Giáo viên dạy nhạc của bọn trẻ đang biểu diễn bản hoà tấu của Rachmaninoff bên cây đàn dương cầm trắng muốt. Cô bị hai đứa nhóc kéo đi cùng chú cho chơi ném đĩa bay trên thảm cỏ. Buổi tối mọi người quây quần trong sân cùng nướng thịt.
Thì ra, cuộc sống của những người giàu có và quyền quý đúng là không phải bịa đặt.
Lạc Chỉ thở dài, thầm nghĩ thế này hãy còn chưa quá đáng lắm. Ít nhất cô vẫn chưa nhìn thấy trang viên lâu đời và quan gia Anh quốc.
Suốt buổi chiều cô nói chuyện lẫn lộn cả tiếng Trung và tiếng Anh, uốn nắn cho bọn trẻ cách làm văn và ngữ pháp, giảng giải cho chúng về ý nghĩa của bài thơ Đường bắt buộc phải thuộc mà mẹ sắp xếp, luyện đàn violin cùng Tiffany, quan trọng nhất là chơi cùng chúng.
Thực ra Lạc Chỉ không hề gần gũi với trẻ con. Cô bị chứng sợ trẻ nhỏ, thường rất lúng túng trước những đứa trẻ kém mình từ ba tuổi. Cô không giỏi trong việc đùa vui thân mật, càng không biết phải làm thế nào để hoà nhập với chúng. Thực ra trẻ còn đều rất thích cô, nhưng cũng chỉ là thích chứ không phải thân thiết. Chúng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, cẩn thận đưa cho cô một miếng trái cây, vây quanh cô nghe kể chuyện, sau đó nhào vào lòng người khác làm nũng.Nhưng Lạc Chỉ không cố gắng lấy lòng hai đứa trẻ này, hy vọng chúng có thể thích mình. Công việc này được trả lương rất cao mà không đòi hỏi chuyên môn gì nhiều. Nữ chủ nhân của ngôi nhà luôn ở gần bên quan sát, cô phải “vô tình” mà thể hiện tất cả tài năng, cũng như sự thân thiện cho bà ấy thấy mới mong có được công việc này.
Sau đó, nghe nói cô đã đánh bại hơn hai mươi ứng cử viên , trở thành “gia sư nhà giàu” danh giá.
Lạc Chỉ nghĩ ngợi, không biết mình có nên viết điều này vào trong CV* không.
(*CV: sơ yếu lý lịch, hồ sơ xin việc.)
Hơn nửa năm cứ thế trôi qua, Lạc Chỉ và anh em Tiffany ngày càng thân thiết, cũng không cần giả bộ sôi nổi thân thiện trước mặt chúng như những ngày đầu nữa. Cô dần trở lại dáng vẻ vốn có của mình, vẫn hết lòng giảng bài cho chúng, nhưng lúc cùng chúng chơi đùa thì chẳng mấy tập trung.
Trước kia, mỗi lần từ nhà Tiffany về khu nhà ký túc cũ kỹ, Lạc Chỉ thường tiu nghỉu chán nản, thất vọng buồn bã, cứ như thể vừa xuyên không về, bởi cảm giác khác biệt đẳng cấp thực sự quá rõ nét. Nhưng đến bây giờ thì cô cũng đã quen với điều đó rồi.
Mẹ Tiffany gọi từ Mỹ về, hỏi Lạc Chỉ ngày mai có thể dẫn hai đứa nhóc đi Hoan Lạc Cốc* chơi không. Lạc Chỉ viện cớ từ chối, ngày nghỉ ở Hoan Lạc Cốc chắc chắn sẽ rất đông người. Hai đứa trẻ đã đi hết Disneyland ở Mỹ, Tokyo, Hồng Kông rồi, chắc sẽ không hứng thú quá lớn với Hoan Lạc Cốc, huống chi không an toàn, cô sợ xảy ra chuyện.
(*Hoan Lạc Cốc: tên một khu vui chơi giải trí ở Trung Quốc.)
Người ở đầu dây bên kia lại tiếp tục nhờ vả một lần nữa, Lạc Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Cô, có chuyện gì sao?”
Mỗi lần Lạc Chỉ cất tiếng gọi người này là “cô” đều cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn bà ấy rất trẻ, dáng vẻ nhẹ nhành thanh thoát.
“Lạc Chỉ, thực ra Jake đang giận dỗi bọn cô, nó chuẩn bị bỏ nhà đi thì bị bọn cô phát hiện, gần đây cũng rất nóng nảy với bạn bè trong lớp và em gái nó. Vốn đã thoả thuận kỳ nghỉ Quốc khánh cháu không cần đến, cô sẽ đưa chúng sang Mỹ, nhưng thằng bé lại không chịu đi theo cô. Bây giờ ở nhà chỉ có Jya trông nom chúng cô rất ngại phải làm phiền cháu hàng ngày. Ngày mai cháu ra ngoài chơi với chúng cho khuây khoả được không? Đến Bác Kinh một năm rồi, chúng vẫn chưa đi đâu.”
Lạc Chỉ vẫn cảm thấy kỳ lạ, những không tiện từ chối.
“Vậy tám giờ sáng mai bắt đầu đi ạ. Cháu nhớ Hoan Lạc Cốc khoảng chín giờ mở cửa, đi càng sớm càng tốt, nếu không sẽ chẳng chơi được gì cả vì phải xếp hàng.”
“Được, tam giờ sáng mai Tiểu Trần sẽ đón cháu ở cổng phía Đông trường cháu. Để cậu ấy đi cùng các cháu, có gì giúp đỡ lẫn nhau cũng tiện. Thực ra Jake không muốn đưa em gái nó đi cùng, chỉ muốn đi riêng với cháu. Giờ chúng nó lúc nào cũng cãi nhau, cháu giúp cô khuyên bảo nhé.”
“Cháu sẽ cố gắng hết sức, cô yên tâm ạ.”
Mới sáng sớm, Lạc Chỉ mơ mơ màng màng đứng ở của Đông ngáp ngắn ngáp dài. Hơn một giờ sáng mới ngủ, vốn chỉ tiên tay lật thử cuốn “Câu chuyện thứ mười ba” mới mua, không ngờ lại không dứt ra được.
Đèn xe nhấp nháy, Lạc Chỉ mở mắt, nhìn thấy ngay cánh tay nhỏ nhắn của Tiffany ngồi ghế sau đang vẫy vẫy.
“Juno, here!”
Một đôi yêu nhau đứng cách Lạc Chỉ không xa, theo tiếng gọi của Tiffany mà nhìn về phía cô, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Cô vội vàng cúi đầu chui vào trong xe.
Suốt chặng đường, Lạc Chỉ dùng mọi cách thật tự nhiên tìm hiểu xem, rốt cuộc hai đứa trẻ giận dỗi nhau chuyện gì. Không ngờ, bất kể quan sát thế nào, Tiffany vẫn tinh nghịch chẳng khác gì bình thường, còn Jake lại trầm mặc, rất ít khi đáp lời.
“Juno, Franzisca nói chè sữa đậu đỏ rất ngon, lần sau chị làm cho chúng em ăn được không? Anh cũng thích ăn, đúng không anh?”
Jake nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bẩm một câu không rõ: “Ừ.”
Không bị tắc đường nên chauw đầy nửa tiếng đã có thể nhìn thấy ngọn núi giả cao cao và các trò chơi trên không của Hoan Lạc Cốc từ cửa sổ xe. Tài xế Tiểu Trần dừng xe, Lạc Chỉ dẫn hai đứa nhỏ xuống xe trước. Cô bảo rằng họ sẽ đợi anh ấy ở cổng chính, chỗ quả bóng bay màu hồng. Jake đột ngột nói lớn: “Chú Trần, nếu chú theo vào trong, chau sẽ không chơi nữa.”
Mang theo Tiểu Trần cốn là kết quả của sự thoả hiệp giữa hai đứa trẻ với người lớn trong nhà. Nhưng đến lúc này thì Jake trở mặt. Dù gì Tiểu Trần cũng không phải mẹ cậu, chẳng làm gì được chúng. Lạc Chỉ dỗ dành đủ kiểu, cậu bé vẫn ương bướng không chịu.
Cuối cùng Lạc CHỉ nháy mắt với Tiểu Trần – chầm chậm đi theo đằng xa là được, dù sao hôm nay bọn trẻ chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian dài để xếp hàng.
Vào cửa, Lạc Chỉ dẫn chúng đến thẳng “Vương quốc Kiến”, ở đó có trò chơi giải trí, nhà ăn trẻ con và rạp chiếu phim 4D mà lũ trẻ thích.
Người lớn đi đâu cũng thường hay so sánh phàn nàn, còn trẻ con thì khác. Hai đứa nhỏ từng quậy tung Disneyland vẫn vô cùng thích thú và hứng khởi ở Hoan Lạc Cốc. Jake cũng hào hứng hẳn lên, Tiffany ngồi trên con ếch nhún phát nhạc hò hét không ngừng, vẫy tay để Lạc Chỉ ở bên dưới chụp hình cho chúng.
Dọ chơi đùa một mạch đến buổi trưa. Bộ phim thiếu nhi 4D “Vương quốc Kiến” khiến Lạc Chỉ cảm thấy thư thái. Cô dẫn Jake và Tiffany vào nhà ăn chuẩn bị ăn trưa.
Lạc Chỉ để hai đứa trẻ ngồi ở ghế, cầm ví đi xếp hàng. Jake vẫn không ngừng hét phía sau: “Kem ly cho em loại vani lẫn với chocolate nhé!”
“Mẹ kiếp! Mày định để đám người lớn bọn tao ngồi ăn với lũ trẻ con thật hả? Mất hết nhân tính!”
Lạc Chỉ đứng trong hàng thấy hơi bực mình, quay đầu lại nhìn người vừa la hét, không ngờ lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đáp lại.
“Vậy chịu thôi, ở đây còn vắng hơn chỗ ban nãy nhiều rồi, thức đơn cơm trưa cũng phong phú. Anh có khí phách như thế, ban nãy lúc em trai em gái nói là tàu hoả con kiến rất dễ thương, sao anh cũng đòi ngồi cùng bằng cái giọng nũng nịu?”
Mọi người ồ lên, đã có rất nhiều bậc phụ huynh nhìn đám thanh niên đột ngột xong vào bằng ánh mắt cảnh giác và sửng sốt.
-Hết