– Thả tôi ra!!! Các người thả tôi ra!! Mau thả tôi ra!!! – Minh Tiền từ khi Như Ý bị chính mình dùng súng bắn bị thương thì đầu óc lúc nào của mơ hồ,điên loạn,gằn giọng hét.
– Haha,có la cũng không ai thả ngươi ra đâu,cứ thoải mái, đợi một chút nữa ngươi sẽ được gặp Hắc Bang chủ chúng ta. – Bạch Long cười khanh khách,hả hê.
Đúng là kẻ điên.
– Hắc Bang chủ. – Bạch Long cung kính cúi đầu, lễ độ chào cô.
Minh Thư gật đầu một cái,ngồi xuống sofa trước mặt Minh Tiền. Thần sắc lạnh lùng đến có thể đóng băng mọi thứ.Ánh mắt nâu sẫm tối sầm,ưu nhã lấy trong túi ra điếu thuốc lá,hít một hơi thật sâu,nhả ra một luồn khói trắng.
– Thư tổng ngài bắt tôi về đây là có ý gì? – Minh Tiền mặt không biến sắc, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi.
– Đem vào đây cho tôi. – Minh Thư ra hiệu, Bạch Long hiểu ý liền ra hiệu cho người đem dụng cụ vào.
Đó là một chiếc bàn bằng kim loại, không những vậy mà còn có máy chích điện, đồ nung đúc ( đồ bật lửa),và một chiếc hồ thủy tinh đựng toàn nước.
Hai nam nhân đỡ Minh Tiền dậy đem đến chiếc bàn kim loại kia,khóa hai cổ tay và hai cổ tay của Minh Tiền lại. Phía dưới máy nung đúc cháy rực lửa.
Chiếc bàn được làm bằng kim loại bỗng chốc nóng rực lên, làm cho làn da của Minh Tiền bỏng đỏ,rát đến chảy máu.
Sau đó là những tiếng la hét chói tai, chửi Minh Thư một cách thậm tệ: – Aaaaaa….Mình Thư…mày…chết tiệt…. Aaaa…..
Được một lúc thì cả người hắn bỏng nặng,Minh Thư ra hiệu cho người chuyển qua dụng cụ tiếp theo.hai nam nhân lực lượng cầm hai chiếc máy chích điện, chích lên khắp người làm cho Minh Tiền co giật liên tục, tay chân co rút lại.
Minh Thư thần sắc lạnh lùng,ánh mắt trầm thấp,không hề có chút thương xót nào cho hắn.
Hắc Bang chủ được mọi người nhắc đến với sự tàn bạo,độc ác,không chút lưu tình.
Hôm nay hắn thật sự được mở mang tầm mắt, hưởng thụ sự tàn độc ấy từ cô.
Ánh mắt khẽ cong lên,mang theo ý cười,giọng hơi khàn nói:
– Dừng,cái tiếp theo.
Hai nam nhân gật đầu,lôi Minh Tiền ra,Minh Tiền được thoát ra khỏi cái đồ quái quỷ đó như vừa cõi chết trở về, thầm vui mừng nhưng chưa kịp định thần lại thì hắn cảm thấy như cả thân thể bị chìm xuống,nghẹt thở đến mặt tím tái, không chút sắc thái.Hắn hiện đang ở trong một chiếc hộp thủy tinh đựng toàn nước.
Bạch Long đứng kế bên thì thấy lạnh sống lưng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hắc Bang chủ của hắn dùng biện pháp mạnh như vậy,trước giờ cô không ghết người mà chỉ đánh đập một chút.
Cô lôi ra một sấp tài liệu màu trắng,trong đấy ghi lại toàn bộ quá trình hắn làm ăn phi pháp và một số vụ mua bán ma túy trái phép.Đưa cho Bạch Long nói: – thả cậu ta ra,giao cậu ta cho cảnh sát, đưa cái này cho họ.
Nói xong cô đứng dậy lái xe về bệnh viện thay ca với Mỹ Kiều chăm sóc Như Ý.
_Tại bệnh viện S_
Cô từ ngoài đẩy cửa bước vào,mùi thuốc bệnh viện xông vào mũi,căn phòng rất lớn ở giữa căn phòng có một chiếc giường lớn,ở trên giường có một cô gái mặt hơi trắng bệch, bất tỉnh nằm đó.Như Ý đã bất tỉnh hai ngày. Do nàng sức đề kháng không tốt lắm và còn mất máu rất nhiều nên tình trạng bây giờ không ổn lắm.
– Cậu đến rồi. – Mỹ Kiều thấy Minh Thư bước vào thì đứng dậy nhường lại chỗ ngồi cho Minh Thư.
Minh Thư ngồi ở đầu giường, nhìn cô gái trên giường mặt hốc hác,xanh xao đến đau lòng.Minh Thư ánh mắt ôn nhu,không nhìn Mỹ Kiều nói:
– Ừ,cô ấy chưa tỉnh?
– Ừm,bác sĩ bảo bây giờ cô ấy cần nhiều thời gian nghỉ ngơi. Do sức đề kháng yếu nên sẽ không tỉnh lại ngay được.
– Tôi giao Như Ý cho cậu,hãy nhớ chăm sóc nó cho tốt nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.Nó rất hay không ăn sáng,giúp tôi chăm sóc nó,khi Như Ý tỉnh thì bảo tôi phải sang nước B để xử lý chút việc. Tôi về trước. – Mỹ Kiều dặn dò Minh Thư kỹ càng.
– Đã biết – Minh Thư lạnh nhạt,gọn gàng đáp.
Mỹ Kiều thật sự rất muốn đấm cho tên này một đấm,tên này không nói gì ý nghĩa hơn được sao?
Khi Mỹ Kiều vừa đi,bên trong phòng âm thanh gần như dừng lại,âm thanh lắng đọng,chỉ nghe được tiếng máy đo nhịp tim kêu lên”tít,tít”. Minh Thư chỉ im lặng ngồi đó,ngắm gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của Như Ý.Đôi mắt nhắm chặt,bờ môi hơi trắng,mái tóc đen hơi rối lên.Minh Thư ngồi đó ngắm Như Ý đến ngẩn người ra,khi thấy được đôi chân mày của nàng hơi nhíu lại,ngón tay khẽ cử động.
Cô nhanh chóng đứng dậy,hoảng hốt tìm bác sĩ.
– Thư tổng,phu nhân hiện tại đang có dấu hiệu khả quan hơn,có thể xuất viện sau 1 tháng nữa.- Minh Thư im lặng lắng nghe chi tiết lời bác sĩ nói và cố gắng nhớ những việc nàng không được làm trong quãng thời gian hồi phục vết thương.
Bác sĩ vừa ra khỏi cửa thì một giọng nói yếu ớt vang lên: – Minh…Thư.
Nghe được nàng nói chuyện thì cô mừng rỡ nắm lấy tay nàng,gương mặt không thể giấu được vẻ vui mừng:
– Tôi đây,cậu bây giờ cảm thấy thế nào.
– Hì,tôi cảm thấy khỏe hơn rồi, a.- Như Ý khẽ cử động muốn ngồi dậy nhưng vừa cử động thì cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn.Đôi chân mày nhíu chặt lại.
– Đừng cử động,tôi mua cháo cho cậu,hai ngày cậu không ăn gì rồi. – Minh Thư nói xong thì gọi cho Bạch Long khi đến nhớ mang theo một phần cháo.Anh ta hiện tại đang ở sở cảnh sát, giao Minh Tiền cho cảnh sát xử lý.
Cậu ta do làm nhiều việc phi pháp và có liên quan đến ma túy nên tòa án quyết định kết án anh ta cả đời chung thân ở nhà tù.
Vài ngày sau đó,Minh Thư trở thành tiểu nô tì của Như Ý.
Chăm sóc nàng cặn kẽ, rất ân cần chăm Như Ý. Như Ý do được Minh Thư chăm sóc như thế thì gương mặt trở nên hồng hào,có sức sống hơn.Hưởng được sự phục vụ của tiểu nô tì thì Như Ý không khỏi kiêu ngạo.
– Tiểu nô tì,ta khát nước.
– Tiểu nô tì,ta đói.
– Tiểu nô tì,ta lạnh quớ.
– Tiểu nô tì ngươi dám ăn đồ của ta. Mau trả đây.
– Tiểu nô tì tay ngươi làm gì đấy,bỏ ra mau.
Một tháng ở bên nhau,Minh Thư không hề rời khỏi Như Ý nửa bước, luôn luôn ở cạnh nàng.Quãng thời gian đấy làm cho tình cảm hai người trở nên nồng đậm,ngọt ngào hơn.
/Tác giả: Ây za,Minh Thư nhà ta bây giờ đã lên chức bảo mẫu của Như Ý rồi:>>