Lúc đến hung hiểm, trở về lạicàng không bình an. Nhưng khi ở sơn đạo hẻo lánh cách kinh thành trăm dặm, làgặp mai phục hiểm ác nhất.
Tam Lang chỉ vén rèm bỏ lạimột câu, “Đợi trên xe ngựa, ngàn vạn lần không được ra.”, lập tứcchém đứt càng xe, liền mặc cho ngựa bị kinh hãi chạy trốn.
Tình thế không tốt lắm… Đốiphương có hai mươi mấy người, hắn cùng ám vệ cũng bất quá bảy người. Nhưngtuyến đường hoạch định ẩn mật như vậy lại bị kẻ địch biết, trong những ngườinày tất có nội gián.
Nhưng hiện tại không phải lúctính toán chuyện này. Thích khách đã xông đến, thân thủ linh hoạt, thoạt nhìnđều là dùng giá cao mua mạng.
Đáng tiếc, bọn họ đánh giásai ám vệ, càng đánh giá quá sai thân thủ của hắn
Hiệp đạo gặp nhau người dũngthắng. Hắn, không tính là người dũng cảm gì, nhưng hắn khuyết cảm giác sợ hãihoặc hưng phấn, tự vệ giết người đối với hắn mà nói không có một chút ảnhhưởng, thậm chí còn có thể phân tâm chiếu cố cái gọi là “người mình”.
Nhưng hắn rốt cuộc cũng khôngphải người toàn trí toàn năng, cũng không phòng bị đến người đánh xe sợ đang sợhãi bên cạnh xe.
Người đánh xe kia đột nhiênnhảy lên, đụng mở cửa xe, rút ra chủy thủ sáng loáng… Tam Lang trong đầu vừanổ, liền thấy người đánh xe kia dùng tốc độ vô cùng nhanh từ trong xe bay ra,đụng sụp cửa xe, còn ngừng không được thế bay nện vào vách núi, một lát sau mớitừ từ trượt xuống, xụi lơ một bên.
Biến cố này đột nhiên xảy rakhiến hai bên giao chiến ngừng tay vài giây, thích khách đột nhiên nhào về phíaxe ngựa, Tam Lang dẫn ám vệ kết thành thế phòng vệ góc tiến công.
Chỉ Hạnh ngồi trong xe ngựavô cùng bất an. Nếu có thể, nàng cũng muốn giúp một chút… Nhưng nàng cúi đầukiểm tra võ nghệ của mình, không khỏi thở dài. Công phu nàng biết dạng tĩnhchiếm đa số, công phu nội gia không tầm thường, nhưng tuổi tác có hạn cùng khổluyện không đủ, cũng chỉ có thể bào cây. Muốn bào người? Muốn lấy mạng, thânthủ không đủ mạnh. Bào trật, tối đa liền bị chút vết thương, dùng được gì chứ?
Mười tám loại vũ khí… Nàngcó thể dùng tốt nhất chính là côn thuật. Đao pháp kiếm pháp biết một ít, độngtác nhìn thì đẹp, nhưng chưa từng giao thủ với ai. Rốt cuộc có được hay không,nàng cũng không rõ. Ngay cả côn pháp nàng có thể dùng tốt nhất, nàng cũng khôngquá tin tưởng… huống chi trong lúc này, lấy đâu ra côn a?
Quả nhiên thiên phú quákém… Uổng công học hơn mười năm, đến lúc cần dùng, mới phát hiện nhiều nhấtlà ở nội tr bảo vệ bản thân không chịu thiệt mà thôi. Nếu đã như vậy, vẫn ngoanngoãn đợi đi, đừng đi ra ngoài thêm loạn…
Chỉ là nàng đã tự giác nhưthế, ai biết được người đánh xe lại mang theo cả người hôi hám, giơ chủy thủsáng choang xông đến… Không kịp nghĩ đến chiêu thức gì đó, nàng chỉ kịp phimột cước chuẩn xác đá vào bụng người đánh xe…
Ai biết người bị đá đi, cònmang cửa xe theo.
Nghe tiếng đao kiếm bên ngoàicàng lúc càng gần, nàng lo lắng cho Tam Lang khó có thể ngồi yên. Đừng thêmloạn đừng thêm loạn…
Nàng không ngừng cảnh cáomình, dùng tu vi cả đời miễn cưỡng ngồi yên không nhúc nhích.
Chỉ là quá sốt ruột, cho nênkhi lại có tên lưu manh từ chỗ cửa xe bị mất tiến đến, nàng khó tránh liền quêngiữ lại vài phần lực, vừa nâng chân liền ra năm lỗ máu, bức kẻ đó làm rớt đao,một cước này càng độc hơn… cây cột cạnh cửa xe bị sụp răng rắc, người nọ cănbản là hóa thành thằn lằn dính trên vách núi.
“Chỉ Hạnh!” TamLang phẫn nộ rống.
“… Ta, ta khôngsao.” Nàng nhìn nửa bên xe ngựa bị sụp, buồn bực trả lời, “Chàng cẩnthận.”
Tam Lang càng không lưu tình,vốn định giữ người sống căn bản liền từ bỏ, toàn bộ giết sạch xong, hắn lo lắngvén rèm xe… Chỉ Hạnh thật mạnh thở ra, mỉm cười với hắn.
Ám vệ bên cạnh lặng yên khônglên tiếng, trong lòng lại reo hò ầm ĩ. Phùng tri huyện lang tuyệt không phảingười lương thiện, nhiều người đều biết rõ. Ai biết không phải người một nhà,không vào chung cửa. Phùng phu nhân mềm mại yếu ớt này càng hung tàn a! Xa phukia còn có nửa hơi tàn, tên dính trên vách núi đá kia đã vỡ xương mềm gân, tốnrất nhiều sức lực mới kéo xuống được… Cột sống, xương cổ, từng khúc đứt lìa,chết đến không thể chết nữa.
Quay đầu nhìn xem nửa xe ngựabị sụp… Đây là một cảnh tượng bạo lực đến dường nào.
“Bọn họ không saochứ?” Chỉ Hạnh có chút lo lắng hỏi, “Ta liền đá một cước, nên… khôngtrở ngại gì lớn chứ?”
Tam Lang liếc các ám vệ mộtcái, tiếp lời, “Không sao, ngất đi mà thôi. Chỉ là được mang xuống dướithẩm… Xa phu cùng xe ngựa là ai an bài? Tra kĩ càng.”
Các ám vệ rất tự giác nuốtlời muốn nói vào bụng, lửa giận dưới đáy lòng cũng tăng mạnh. Mã cha n, thiếuchút nữa liền mang tiếng xấu… mã phu này là tước nhi vệ Lạc Dương an bài, rốtcuộc là xảy ra vấn đề ở khâu nào, đương nhiên phải tra, tỉ mỉ tra!
May là phu nhân để lại chongươi chút hơi tàn. Các ám vệ cười dữ tợn bẻ bẻ tay, trói người đánh xe kiagiống như cái bánh chưng, trong miệng còn nhét kĩ, cắn lưỡi tự sát gì đó, nghĩcũng đừng nghĩ. Trong sạch của chúng lão tử đều ở trên người ngươi đó!
Tam Lang mặt lạnh, xé mở phầncửa xe chưa bị hủy nhưng có chút mắc kẹt, cẩn thận ôm Chỉ Hạnh.
“… Ta không bảo vệ tốtcho nàng.” Hắn rất tự trách.
“Ách, kỳ thật, mặc dùkhông dám cho chàng thêm loạn, nhưng bản lĩnh bảo vệ mình ta vẫn có chút.”Chỉ Hạnh thật cẩn thận nói, nàng muốn quay đầu nhìn hai người bị nàng đá xemthế nào, Tam Lang lại ôm nàng vào lòng, không cho nàng nhìn.
Kỳ thật hắn cũng không rõmình đang suy nghĩ cái gì, thậm chí không biết vì sao có chút tức giận cùng sợhãi. Võ nghệ của Chỉ Hạnh so với hắn nghĩ còn cao cường hơn, chỉ là không tự biếtmà thôi.
Hắn không muốn Hạnh nhi biếtđiều này.
Có lẽ, hắn là sợ hãi. Hắn sợHạnh nhi cũng kế thừa tính tình kiên cường quyết liệt Phó thị, hắn sợ Hạnh nhibiết rõ kỳ thật không cần có hắn.
“… Rất nguy hiểm, saunày vẫn là ta đi một mình đi.” Cuối cùng hắn cũng chỉ cúi đầu nói như vậy.
Chỉ Hạnh biến sắc, nàng thấyủy khuất. Rõ ràng ta vẫn ngoan ngoãn, một chút loạn cũng không có, vì cái gì?!
“Chàng rõ ràng đã đáứngta, chết cũng mang ta cùng chết!” Nàng hiếm khi cao giọng tức giận.
Như là trái tim bị cào mộtchút, vừa chua xót vừa đau lại thoải mái.
Lặng yên đến Chỉ Hạnh sắpphát điên, Tam Lang cuối cùng nhẹ nhàng ừ một tiếng, “… Được, ta vĩnhviễn đều dẫn nàng theo.”
Liền như lời Tam Lang đã hứa,hắn vẫn dẫn theo Chỉ Hạnh, đến nơi nào đó chấp hành chức trách khâm sai Ngự Sử.Trước khi mùa thu đến gần, hoàng thân quốc thích cùng đại thần Tam Lang tự mìnhgiám trảm đã có chín mươi chín người, xét nhà vô số.
Cũng bởi vậy thu được mộtdanh hiệu “Lãnh Diêm La Xích Luyện Xà”, triều thần gặp phải hắn khôngkhỏi biến sắc vòng đi.
Đương nhiên, cũng bị tấu lungtung, đủ để đè sụp ngự án. Chiếu tội danh liệt kê trên đó, cũng đủ cho hắn bịtru cửu tộc mười lần.
Nhưng hắn không thèm để ý.
Vì bố trí một ngày này, hoàngthượng giả điên giả ngốc đến bây giờ, nghĩ cách mở rộng con đường tình báo, mớicó thể một kích sấm sét nhanh chóng nhổ bỏ họa ngoại thích lúc này đang khẩncấp nhất, gần như sắp thành hình.
Chém đầu rất đơn giản, nhưngsau khi chém xong tuyển người hiền thay thế, phi thường không đ hoàng đế kéodài bao nhiêu năm, lúc này mới bố trí xong hơn nữa phải chấp hành cho đến cùng.
Hậu danh “bạo khốc” (hung bạo, tàn khốc) này, tuyệt đối là phải ngồirồi. Cuối cùng cũng tìm được chút chuyện cho sử quan đời sau làm. Nếu không vị”bề tôi gian nịnh” như hắn này, thật sự là không có gì để viết.
Phiênngoại thất tịch
Thất tịch (7/7 AL), ngày NgưuLang Chức Nữ gặp gỡ, nữ nhân thịnh hành cầu Khất Xảo tiết (tiết khéo tay, các cô gái cổđại trong ngày này thường cầu cho mình khéo tay như Chức Nữ).
Nhưng từ khi Chỉ Hạnh nămtuổi, đã không qua cái gì Khất Xảo tiết… Phải nói, đời đời Phó thị đíchtruyền một ngày này, không biết thất tịch, không qua Khất Xảo.
Bởi vì ngày này, là ngày giỗcủa Phó thị thái tổ nãi nãi.
Viết xong thư tuyệt mệnh, Phóthị đã biết mình không sống được bao lâu, không nghĩ tới ngày cuối là ThấtTịch, bà dùng khí lực cuối cùng đập vỡ một cái vòng tay bàn long, rơi lệ đầymặt cười như điên mà
Theo di mệnh, Phó thị khôngbày linh vị, bàn thờ chỉ bày cái vòng bàn long kia. Bảo thạch vốn làm mắt rồngđã bị đập vỡ, chỉ có hốc mắt trống trơn.
Ánh lửa chợt lóe, Chỉ Hạnhđốt nhang dây, sương khói lượn lờ.
Nàng không muốn Tam Lang đếntế… Nàng chung quy sợ thấy cảnh thương tình, gợi lên ẩn ưu chôn sâu tronglòng.
Tam Lang luôn kinh ngạc thannàng cái gì cũng biết một chút, nghĩ đến thái tổ nãi nãi tựa như người trời…Trên thực tế, thật sự từ thái tổ nãi nãi truyền xuống, kỳ thật chỉ là võ nghệ,y độc, cùng binh pháp mà thôi.
Cái khác, đều là mấy trăm nămPhó thị đích truyền từng chút tích lũy bổ sung… Vạn vạn không thể làm suy sụpuy danh của thái tổ nãi nãi.
Nhưng mà, chân chính kinh thếtuyệt diễm, lại theo thái tổ nãi nãi mất đi, đó là phép thần thông biết chuyệnnăm trăm năm trước năm trăm năm sau của bà.
Nếu không phải Phó thị thầncơ diệu toán, Mộ Dung Xung sao có thể đăng đại vị?
Uy hoàng đế tự cho là có thểlau sạch tất cả, ngay cả tên Phó thị cũng có thể mất dấu trong sử sách. Thậmchí Phó vương phi Yến vương sắc phong trước khi đăng cơ cũng có thể không thừanhận…
Nhưng Phó thị đích truyền cácnàng mẹ con tương truyền đều biết, nhớ thật rõ ràng.
Ngay ngày Uy hoàng đế đăngcơ, Phó vương phi đang có mang, lại ngưng trọng nói cho Uy hoàng đế, bởi vìnghịch thiên, hoàng vận đã sửa, bà không còn biết trước tương lai được nữa.
Ngày hôm sau, Uy hoàng đế mặtkhông chút thay đổi báo với Phó thị, phong bà làm quý phi, hậu vị có một ngườikhác. Ngỡ ngàng vuốt ve vòng bàn long chỉ hoàng hậu mới có thể đeo, Phó thịnhìn Uy hoàng đế, nhưng hắn không dám nhìn vào mắt bà.
Phó thị rất nhanh khôi phụctrấn tĩnh, chỉ nói cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Uy hoàng đế đi rồi, bà chỉkịp đốt hủy tất cả bản viết tay trong tẩm cung, huyết thư bà tuyệt vọng tràophúng chất vấn, “Cả đời cả kiếp chỉ hai người?”, liền lặng yên rờicung.
Mười mấy năm sống nương tựalẫn nhau, trong chiến loạn như trước kiên trì cưới bà làm vương phi, son sắtthề non hẹn biển… Những tình cảm này, khi hắn đi lên đế vị, bà không còn giátrị lợi dụng, liền không còn sót lại chút gì.
Phó thị sinh ra một nữ nhi…Nếu bà nguyện nhịn, nữ nhi này hẳn là trưởng công chúa. Nhưng bà không muốnnhịn, không chịu nhịn, cho nên bà đi đến Đại Lý, tự xưng quả phụ, đặt mua sản nghiệpto lớn, để nữ nhi của bà có cuộc sống như công chúa.
Nghe nói, thái tổ nãi nãi bộdạng rất đẹp. Khi mất đã bốn mươi sáu, nam tử luyến mộ bà nước mắt khóc trànthành. Nhưng bà từ khi rời cung chưa từng có ý niệm tái giá trong đầu, từngchâm chọc nói, “Nam tử bạc hạnh, đương nhiên không chiếm được mới là tốtnhất…ới tay, liền thành cám bã, làm gì tự tìm không vui?”
Nhưng phần đời còn lại củabà, cũng không có ngày nào vui vẻ.
Vuốt ve bụng mình, Chỉ Hạnhbiết, thai này là nữ nhi, đời tiếp theo của Phó thị đích truyền. Mỗi đời Phóthị đích truyền, Vào ngày tế bái thái tổ nãi nãi, ai cũng khóc rống thất thanh,nàng cũng không ngừng được lệ rơi.
Khóc thái tổ nãi nãi, khóchuyết lệ các đời đích truyền, khóc nữ tử yếu ớt, người tiến lên thời đại nữ tử,cũng là một nữ nhân học cứu thiên nhân, kinh tài tuyệt thế, nhưng lại bị kẻvong ân phụ nghĩa hoàn toàn gạt bỏ bà trong sử sách.
“… Đứa nhỏ, con phảinhớ.” Vỗ về bụng, Chỉ Hạnh nhẹ nhàng nói, “Thái tổ nãi nãi họ Phó,tên một chữ Tịnh, tự Ngọc Toái (ngọc nát)…”
Thà làm ngọc nát, không làmngói lành.
Tự tay đem vòng bàn longkhông có con mắt thu vào hộp khóa kỹ. Nàng chỉ nguyện nghĩ đây là di vật củathái tổ nãi nãi, không muốn nghĩ là ai đưa… Suy nghĩ nhiều khó tránh xúc độngcầm ra tiệm trang sức nấu chảy làm miếng lót chân.
Buồn bã ỉu xìu rời khỏi từđường, phát hiện Tam Lang đang chờ trong sân. Đêm khuya đường tối, sương đêmtheo tóc dài chưa buộc nhỏ xuống, không biết đã đứng bao lâu.
Nàng miễn cưỡng cười cưi, lạikhông có bao nhiêu tâm tình trấn an hắn, chỉ cúi đầu đi, Tam Lang qua đỡ, nànglại theo bản năng tránh một chút.
Nam tử trên đời đều bạc hạnh.
Thất tịch hàng năm, Hạnh Nhiđều buồn bực vài ngày. Hắn không phải không biết nguyên do, nhưng cảm thấy mìnhthật sự rất vô tội. Nếu đào mộ Uy hoàng đế có thể làm cho tâm tình của Hạnh nhitốt một chút, nói thật, hắn thực cân nhắc phân phó mấy người chuyên làm việcnày đi làm…
Hắn thực kiên trì nắm tay ChỉHạnh, cẩn thận đỡ. Đứa nhỏ chờ đợi đã lâu… Đối với hắn mà nói là nam hay nữcũng không quan trọng… Chỉ cần mẹ con khỏe mạnh bình an là tốt rồi.
Nhưng Chỉ Hạnh chỉ trơ ra, hờhững để hắn đỡ, ánh mắt sưng đỏ đáng thương.
Thái tổ Uy hoàng đế a… Ngàiđã mất mấy trăm năm, vì sao còn di hoạ đến ngày nay… Liên luỵ huyền ngoại tôntế xui xẻo của ông chứ?
“Hạnh Nhi, ta không phảihọ Mộ Dung.” Nếu câu này còn không có hiệu quả, hắn quyết định ngày maicáo lão, cùng cái hoàng đế họ Mộ Dung kia tuyệt giao.
… Tuy rằng hắn còn chưa đếnba mươi. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy thiên hạ xã tắc cũng chưa quan trọng bằngđứa nhỏ cùng nương đứa nhỏ
Chỉ Hạnh phản ứng chậm mộtnhịp mới nghe hiểu, rốt cục nín khóc mà cười. Một câu cũng cong cong vòng vòngbao nhiêu hàm ý. Uyển chuyển kháng nghị hắn bị giận chó mắng mèo thật sự đángthương, cùng Phó thị có cừu oán là Mộ Dung hoàng gia, hắn một chút cũng khôngliên quan, lại càng không học diễn xuất như vậy.
Nàng là Phó thị đích truyềnbình thường nhất, nhưng nói không chừng người ngốc có phúc của người ngốc.
“Là ta không đúng, chànglà Phùng Tam Lang, không phải ai khác.” Nàng ôm cánh tay Tam Lang. Dù saonếu có hoa tâm, chày gỗ dạy không ngoan, cũng không cần phí tâm cùng hắn nháo.Đợi đứa nhỏ lớn… Nàng là người rất tích cực, là hắn tự mình nói muốn cùngchết, đến lúc đó hận nàng nhẫn tâm cũng đã chậm.
Thái tổ nãi nãi liền thiếuchút khí phách ấy… còn để tâm đến cái gì dân chúng xã tắc.
Nương tử này của hắn… Đốivới ai khác cũng khôn khéo giỏi giang, đối với hắn liền mơ mơ màng màng, nghĩgì đều hiện trên mặt. Đại khái không biết vẻ mặt của nàng thoạt nhìn cực phấnkhích, khi vuốt bụng nhìn hắn, giống như quyết định hạ quyết tâm lại vừa thươngyêu vừa hung ác.
Khiến nàng có thể nảy sinh ácđộc, tốn thời gian bao nhiêu năm nước chảy đá mòn của hắn a. Phu nhân cùng tuổinhà người khác đều thành bà mặt vàng, nhà hắn lại càng lớn càng thủy linh, mangthai lại hồng hào như đào mật…
Khi thiếu niên hận không thểchết sớm một chút, hiện tại là sợ chếti mạng. Có con, hắn luyến tiếc kéo nàngđi. Nhưng lại không cam lòng… Chỉ có thể dùng sức buộc chặt lòng nàng, nàngcàng độc ác càng tốt.
Đỡ Chỉ Hạnh về phòng, bất quáThất Tịch cũng tốt… Ai muốn xui xẻo giống Ngưu Lang Chức Nữ chứ? Chỉ là ThấtTịch năm nay dỗ Hạnh nhi tốt lắm, nhưng mỗi năm đều có Thất Tịch a…
Tam Lang nhịn không được thởdài. Phải đào mộ Uy hoàng đế như thế nào mới không bị tra được đây? Việc nàynên cẩn thận nghiên cứu…