Thám Tử Bóng Đêm

Chương 7: Án mạng đầu tiên



Nhà Redson thực chất là một khu biệt thự rộng lớn. Từ cổng ra vào tới ngôi nhà chính tạo thành một con đường. Hai bên đường là vườn cây với vòi phun nước tự động.

– Ra đây là nhà Redson. – Thomas vừa đi vừa nói. – Tôi đã hỏi xung quanh đây tại sao không ai biết nhỉ?

– Những người xung quanh, – Maggie nói – Họ không biết gì về chủ nhân của ngôi nhà này đâu.

***

Thomas theo Maggie vào trong nhà thì cũng là lúc trời bắt đầu đổ mưa. Đến trước một cánh cửa màu đỏ, Maggie mở cửa ra. Trong phòng là một không gian tối om, không có ánh điện, nếu có thì chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình theo dõi. Thomas để ý trong phòng có nhiều hơn 5 người. Họ không mặc cảnh phục nhưng anh biết họ đều là cảnh sát.

Maggie đi đến trước, một chàng trai ngồi trước màn hình máy tính và ngó vào màn hình.

– Đã có gì bất thường chưa?

– Vẫn như vậy mà! Mà cô đem ai tới kia? – Chàng trai ngước lên hỏi.

– Một người bạn, người sẽ giúp chúng ta.

– Cô cho người lạ vào ngôi nhà này! – Chàng trai thở dài.

– Anh ta không phải Ma cà rồng đâu. Tôi đâu thể để anh ta ngoài mưa được mà anh ta cũng giúp cảnh sát nhiều rồi. Vừa nói cô vừa bước tới một chiếc tủ lạnh gần đó. – Các người còn rượu không thế?

– Thì có ai uống của cô đâu! – Chàng trai nản lòng và quay lại màn hình theo dõi.

Maggie cầm chai rượu và ra ngoài cửa với Thomas

– Chúng ta đi nào!

– Cô uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ à? – Thomas hỏi.

– Ừ! Cho nó tỉnh ngủ ấy mà. – Cô vừa nói vừa đóng cửa lại.

***

Ở một căn phòng khác, Maggie đang giải thích cho Thomas tình hình đang xảy ra.

– Đó là phòng theo dõi, – Maggie giải thích – Tất cả camera trong căn phòng này đều được kết nối với căn phòng đó. Chúng tôi đã theo dõi trong căn phòng đó cả ngày nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

– Ngôi nhà này đều có camera hết sao? – Thomas hỏi và nhìn lên một chiếc camera ở góc tường đang quay vào họ.

– Không hẳn! Có một số chỗ không lắp đặt. Những chỗ đó đều có cảnh sát đi lại tuần tra.

– Lúc nãy cô nói những người xung quanh không biết về chủ nhân của ngôi nhà này là sao?

Maggie rót một ly rượu nữa và nói.

– Anh biết gì về Harmond Redson nào?

– Ông ấy là một nhà khoa học và là chủ tịch tập đoàn Redson.

– Chính xác là một nhà khoa học lập dị. Ông ta sống ở đây với số tài sản của mình. Những người xung quanh chỉ biết chủ nhân ngôi nhà này là một người rất giàu có chứ không biết tên hay mặt của ông ta thế nào hết.

– Thật ra tôi ngạc nhiên vì có cảnh sát ở đây đấy!

– Ý anh là sao? – Maggie nói như thể đã ngà ngà say.

– Không phải bức thư đã nói rõ rồi sao “Ta biết tất cả tội ác của các ngươi” Bình thường sẽ không ai muốn cảnh sát bắt được kẻ tống tiền cả.

– Đúng vậy! – Maggie đồng ý – Nếu như họ thật sự phạm tội.

– Vậy… – Thomas nhìn thẳng vào mắt Maggie – Cô nghĩ sao?

– Tôi không biết… – Maggie trả lời và lại cầm lấy chai rượu – Khi bắt được kẻ tống tiền thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.

– Kẻ tống tiền… – Thomas ngập ngừng – Cô có nghĩ rằng…

– Hắn là có thật đấy… – Maggie đột nhiên nói bằng một giọng nghiêm túc và ánh mắt cô cũng thay đổi

– …

– Nhiều người vẫn nghĩ hắn chỉ là truyền thuyết thị thành nhưng cảnh sát biết hắn là có thật.

– …

– Có ít nhất 15 vụ án có sự nhúng tay của hắn. Khi hung thủ bị bắt về đều khai nhận đã bị một thám tử bóng đêm tống tiền. Tính cả thêm vụ án anh kể nữa là 16 vụ. Còn bao nhiêu vụ án đã chìm trong bóng tối thì tôi không biết. Ngay khi biết về điều này một tổ chuyên án đã được lập ra để truy bắt hắn. Tôi cũng ở trong đó, và tôi đã gặp được hắn.

– Cô đã gặp được hắn? – Thomas vội hỏi.

– Ukm… – Chỉ có một lần nhưng cảnh sát đã để cho hắn thoát.

– !!!

– Kẻ này quá nguy hiểm. Sớm hay muộn hắn cũng trở thành tội phạm cấp độ S và được treo thưởng truy nã.

– Cô đã nhìn thấy mặt hắn chưa? – Thomas hỏi.

– Không hẳn… – Maggie lắc đầu – Hắn luôn khoác một chiếc áo cape dài đội chiếc mũ chóp, đeo mặt nạ và khoác áo choàng đen. Có vẻ hắn biết cải trang. Các nhân chứng kể lại mỗi lần gặp mặt hắn lại có một bộ dạng khác nhau nhưng có một đặc điểm không bao giờ thay đổi.

– …

Maggie chỉ ngón tay lên mắt mình.

– Đó là đôi mắt hắn… Hắn có một đôi mắt màu đỏ.

“Rẹt!” Thomas sững người. Trời đã tạnh mưa nhưng vẫn còn giông nên đột nhiên có tiếng sấm.

Maggie lại tiếp tục kể.

– Mọi người gọi hắn bằng nhiều cái tên khác nhau: bóng ma, tử thần… nhưng có lẽ vì đôi mắt đỏ nên hắn được biết tới nhiều nhất với cái tên Ma cà rồng.

Thomas nhớ ngay tới ông lão vội vàng nói:

– Maggie! Thật ra tôi…

Thomas chưa kịp nói xong thì một cô giúp việc chạy xồng xộc vào.

– Không xong rồi! Cô cảnh sát ơi… ở dưới nhà.

***

Maggie và Thomas đi đến đại sảnh. Trên bức tường màu trắng là một dòng chữ đỏ.

“Các người đã bội ước mà báo cảnh sát. Giao dịch của chúng ta coi như hủy bỏ. Hãy cứ ở đó mà chịu sự trừng phạt của ta.”

Maggie lại gần bức tường và quyệt tay vào dòng chữ đỏ đó.

– Là sơn… Không phải máu. – Maggie nói cho cô giúp việc đang sợ hãi đằng kia. – Sơn vẫn chưa khô chứng tỏ dòng chữ này mới được viết thôi. Nhưng ở đây lại không có camera, chúng ta không biết được ai đã vẽ những chữ này.

Thomas quay sang hỏi cô giúp việc.

– Đã có ai trong gia đình biết chuyện này chưa.

Cô giúp việc còn chưa kịp trả lời thì một bà giúp việc khác hớt hải chạy tới.

– Cứu! Cứu với…! Ông chủ… Ông chủ chết rồi…

***

Maggie và Thomas chạy tới một tòa tháp trong khuôn viên vườn. Tòa tháp được bao bọc xung quanh bởi 4 bức tường gần như biệt lập với phần còn lại của nhà Redson. Từ cổng vào đến bên trong tháp là một khoảng sân khá rộng. Vừa đến nơi Thomas đập cửa.

– Tại sao cửa lại khoá trong?

Bà giúp việc bối rối.

– Tôi chỉ là nhìn thấy ông chủ chết qua ô cửa sổ… Cửa được khóa từ nãy giờ… Tôi lại quên mất không cầm chìa khóa

Thomas ngó qua ô cửa sổ. Đúng là có một người đàn ông đang nằm ở đó. Thomas đứng trước cánh cửa chính dốc toàn lực huých mạnh một cái. Cánh cửa mở toang. Cả Maggie và Thomas đều chạy vào bên trong. Giữa căn phòng một người đàn ông bị một mũi giáo đâm trúng vào cổ họng đang mở mắt nhìn lên trần nhà. Ông ta đã chết mà không nhắm mắt.

***

Ở cách đó không xa, trên một cây cầu nào đó, một cô gái đang đứng dựa vào một chiếc xe ô tô như đang đợi một ai đó. Một ông lão đang đi đến chỗ cô gái đó. Đó là ông lão đã nói chuyện với Thomas.

– Chủ nhân! – Cô gái vui mừng khi thấy ông lão bước tới.

Ông lão đưa tay lên xé bỏ lớp mặt nạ cải trang của mình ra.

– Những gì cần làm đã làm cả rồi! Chúng ta đi thôi.

Nói rồi hai người lên xe và rời khỏi cây cầu.

***

Trong tòa tháp nhỏ, Maggie đeo găng tay và ngồi bên cạnh xác chết.

– Đó là Harmond Redson ư? – Thomas hỏi.

– Không! Đây là Aric Redson, em trai của ông Harmond Redson.

Thomas ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng.

– Nhưng sao ông ta lại ở đây?

Thomas vừa nói xong có hai người khác chạy vào. Một người hớt hải.

– Chuyện gì đang xảy ra thế này Maggie? – Một người nói, Thomas biết đó chính là anh chàng trong phòng theo dõi lúc nãy.

Người đi cùng anh ta là một cô gái mà Thomas chưa gặp bao giờ, có lẽ cũng là cảnh sát.

– Có người chết! – Cô gái nói – Chúng ta hãy gọi thêm người đi.

– – Khoan đã! – Cô gái định gọi thêm cảnh sát tới thì Maggie cản lại. – Raven, cô hãy chụp lại khoảng sân bên ngoài đi.

– Tại sao?

Thomas chỉ ra khoảng đất ngoài sân và nói:

– Tôi không biết trời có còn mưa nữa hay không nên tốt nhất hãy cứ chụp lại đi! Cô hãy nhìn trên nền đất xem. Kia là dấu chân bà giúp việc khi vào hiện trường. Bà ấy phát hiện ra xác chết nên chạy đi. Sau đó, tôi và Maggie cùng bà giúp việc lại chạy vào, kia là dấu chân của chúng tôi. Sau đó nữa là hai người chạy tới, kia là dấu chân của hai người. Không có một dấu chân thừa. Vậy là hung thủ đã gây án trong khoảng thời gian trời đang mưa nên mới không để lại dấu chân.

– Đúng vậy! – Cô gái tên Raven nói và chụp lại hiện trường.

– Đó không phải là vấn đế duy nhất đâu. – Maggie đứng dậy và hướng đến chỗ anh chàng kia. – Weevils, cậu luôn nhìn vào màn hình theo dõi chứ.

– Tất nhiên!

– Nếu tôi nhớ không nhầm chìa khóa được treo trên một cái móc trong nhà đúng không! Cậu có thấy ai khả nghi đụng vài chìa khóa không?

– Không!

– Vậy thì nguy rồi bởi đây chính là một căn phòng kín.

Maggie vừa nói thì có nhiều người khác chạy tới tới. Đó là những người trong nhà Redson.

– Có chuyện gì vậy? – Có những tiếng xì xào.

– Có người chết. – Một người ở bên ngoài nói

– Cậu Aric đã chết. – Bà giúp việc bảo

– A… a… a… – Một người phụ nữ ôm đầu kêu lên rồi ngất xỉu.

Thomas nhìn ra. Anh không hề hay biết người phụ nữ đó chính là Sharon Redson, vợ của ông Aric Redson. Người ta nhanh chóng đỡ bà dậy. Từ trong đám người một ông lão chống gậy bước ra.

– Aric! – Ông ta nói bằng một giọng khàn khàn.

Đó chính là Harmond Redson, chủ nhân của ngôi nhà này và cũng là người Thomas tìm kiếm.

***

Đêm hôm đó, trời không mưa nữa. Đến gần sáng thì pháp y đã đến và mang thi thể đi. Trước khi pháp y đến, Maggie đã kịp kiểm tra thi thể nạn nhân. Bàn tay ông ta nắm chặt. Cô từ từ mở bàn tay, là một mẩu giấy được vo tròn trong lòng bàn tay. Cô mở ra.

“96”

Maggie nhìn lên, Thomas cũng đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

– Nó có ý nghĩa gì? – Thomas nói – Một lời nhắn?

Maggie không nói gì và đưa mẩu giấy vào túi vậy chứng. Cô tiếp tục lục tìm trong túi áo nạn nhân.

– Cái gì đây? – Cô lấy ra một tờ giấy nhàu nát khác – Một chiếc vé âm nhạc.

***

Maggie và Thomas vừa bước ra khỏi hiện trường thì có một chàng trai đeo kính chạy đến nói với cô một điều gì đó. Anh chàng đó chính là quản gia của gia đình Redson. Theo chân anh ta, Thomas và Maggie được dẫn đến một căn phòng tại khu nhà chính. Trong căn phòng, một chiếc kết sắt đã bị mở toang. Đó là một chiếc két lớn với hai cánh cửa được mở ra. Maggie ngồi xuống bên cạnh két sắt và nhìn vào bên trong.

– Hắn đã lấy hết số tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.