Thám Tử Bóng Đêm

Chương 45: Bẫy tử thần (3)



Vài phút sau, các cảnh sát khác cũng đã nhìn lên bức tường bên trong. Thomas cầm một vài bức ảnh và nói:

– Ông thanh tra, hãy nhìn này! Đây là ảnh gia đình Gordon khi họ còn ở thành phố Lost. Kẻ này đã theo dõi họ trong suốt một thời gian dài.

Thế rồi, Thomas cầm một mảnh báo dán trên tường.

– “Vụ án chiếc vòng kim cương xanh” – Thomas đọc những dòng chữ trên tờ báo và nói – Ông có biết vụ án này không?

Radish nói:

– Tôi không biết nhưng có lẽ trong hồ sơ ở sở cảnh sát có thông tin, để tôi cho người về tìm là sẽ biết ngay.

Thomas lại cầm một bức ảnh khác trên bức tường.

– Bức ảnh này được chụp ở thành phố Gothic. Tức là mới đây.

– Vậy là sao? – Radish nói.

– Có thể hung thủ sắp ra tay với ông bà Gordon.

*

Tại khách sạn, kẻ lạ mặt kia đang để ông bà Gordon ngồi dựa lưng vào tường, đến lượt Lunar, hắn cũng để như thế. Chợt, tiếng điện thoại vang lên. Là tiếng điện thoại trong túi Lunar. Hắn ta lấy điện thoại ra. Trên điện thoại hiện chữ “Thomas Johnson”. Hắn ta liền tắt máy đi ra quay ra chỗ khác.

*

Trên đường cao tốc, Thomas và Radish đang ngồi trên xe ô tô. Thomas bỏ điện thoại khỏi tai. Vì mấy cảnh sát kia về sở cảnh sát để điều tra về vụ án “chiếc vòng kim cương xanh” nên chỉ có hai người đến khách sạn của ông bà Gordon. Thomas lo lắng. Anh nhớ không nhầm thì Lunar đã nói là sẽ tìm đến ông bà Gordon, không biết giờ này cô đã về chưa. Anh nhấn máy gọi nhưng không được.

*

Tại khách sạn, kẻ đó tắt điện thoại của Lunar đi. Một tiếng “Cốc! Cốc!” vang lên. Có ai đó đang gõ cửa. Hắn giật mình quay ra.

*

Ở bên dưới khách sạn, Thomas và Radish đã đến nơi. Radish nhận được một tin nhắn.

– Thomas! Nhân viên của tôi đã về sở cảnh sát và tra lại vụ án về chuỗi vòng kim cương rồi!

Một bức ảnh được được gửi đến máy của ông. Ông đưa điện thoại cho Thomas xem.

– Cậu xem này!

– Đúng vậy! – Thomas nói – Mọi chuyện đã rõ ràng rồi!

*

Đến trước cửa phòng của ông bà Gordon, Thomas gõ cửa. Cảnh cửa tự động mở ra nhưng không có ai ở bên trong hết. Anh bước vào. Radish vẫn đứng bên ngoài để quan sát.

“Rầm!” Trong chớp mắt, Radish chỉ có thể hét lên:

– Này!

Cánh cửa đóng lại, có một kẻ bịp mặt lấp sau cánh cửa, hắn cầm con dao lao tới hướng vào mặt anh. Con dao hướng tới, Thomas bắt lấy. Tay anh bắt chặt lấy con dao. Tay anh đang chảy máu. Kẻ bí ẩn kia thừa thế ghì chặt anh xuống dưới sàn. Con dao dần dần dí sát vào mặt anh. Thomas kinh hãi, nghiêng đầu sang bên phải. Con dao cắm phập xuống đất nhưng không trúng Thomas.

– A… a… a…

Thomas hét lên một tiếng rồi đạp kẻ bịp mặt đó ra. Kẻ bịp mặt đó đứng dậy buông con dao ra, chao đảo, cả cơ thể hắn như sắp đổ xuống Thomas lần nữa. Lần này, Thomas chống tay xuống đất lấy hai chân đạp kẻ đó về phía đằng sau. Đằng sau có một chiếc bàn. Kẻ đó ngã vào chiếc bàn đó. Trên mặt đất, Thomas rút con dao rồi đứng dậy. Trên chiếc bàn có một lọ hoa, kẻ bịp mặt kia cầm lọ hoa tới. Thomas giơ tay đỡ, xong anh lại nghĩ không nên dùng dao với kẻ này. Anh cất con dao vào thắt lưng. Trong lúc đó, kẻ bịp mặt đập thẳng lọ hoa vào đầu anh.

“Choang!” Thomas hắng trọn lọ hoa nhưng vẫn không hề hấn gì.

Kẻ đó rút tay ra. Anh giữ chặt tay của hắn. Hắn vùng vằng. Anh kéo tay hắn về phía trước. Nắm chặt cổ tay hắn, Thomas đưa tay hắn lên vai mình. Xoay 180°, Thomas bẻ cổ tay hắn kêu “Crắc!”.

– A… a… a… – Kẻ đó kêu lên.

Thomas bỏ tay hắn ra. Trong lúc hắn đang đau đớn, anh đấm thêm một cú vào mặt hắn. Kẻ đó chao đảo ngã văng ra bức tường bên cạnh. Hắn ta ngã vào bức tường. Cố giữ thăng bằng hắn lại định lao vào Thomas lần nữa. Thomas thủ thế. 4 mắt nhìn nhau. Nhưng không! Kẻ đó bỏ chạy vào bên trong.

– Này… – Thomas hét lên và chạy đuổi theo.

Cánh cửa bước vào gian trong đóng lại. Thomas đạp cửa:

– Mở cửa ra!

Đúng lúc đó, ngài thanh tra phá cửa xông vào.

– Hắn ta đâu rồi!

Thomas chỉ:

– Hắn ở bên trong!

“Đoàng!” Ngài thanh tra bắn nát tay cầm. Thomas đạp cửa. Cánh cửa tung ra. Hai người bước vào.

“AAAAAHHHHH!!!!!”

Vào gian trong, Thomas nhìn thấy ông bà Gordon đang bị trói ở đó. Kẻ đó lấy một con dao khác ra và kéo bà Gordon dậy, kề dao vào cổ làm con tin. Bà Gordon đôi mắt lờ đờ không thể chống trả chỉ biết hét lên một tiếng hai người kia vào. Thomas thấy thế liền nghĩ:

“Hai người này đều ở đây! Thế Lunar đâu? Hay lúc hắn đến thì cô ấy đã về rồi!”

Kẻ bịp mặt dí dao vào cổ Joan Gordon nói:

– Đừng có lại đây!

Ngài thanh tra không tiến lại nữa chĩa súng vào hắn ta nói:

– Đừng có làm gì dại dột, bác sĩ Drei. Cảnh sát đã biết hết mọi chuyện rồi, anh không thoát được đâu.

Kẻ bịp mặt bỏ khăn ra và mỉm cười.

– À… Thế ra là các người đã biết tôi là ai rồi à!

– Mọi chuyện bắt đầu từ 15 năm trước. – Thomas nói – Gia đình Gordon đã trưng bày một sợi dây chuyền có tên là “kim cương xanh” ở viện bảo tàng. Họ đã mua bảo hiểm rất cao cho sợi dây chuyền đó. Tuy nhiên, nó đã bị đánh cắp.

– Đúng là như vậy – Drei nói – Thực tế là họ đã sai người ăn cắp nó để ăn tiền bảo hiểm. Lúc đó, công ty của họ đang khó khăn. Nhờ số tiền bảo hiểm đó mà họ đã thoát nợ. Và người được giao phụ trách bảo vệ chuỗi ngọc đó là một người đàn ông tên Alexander Gohan.

– Đúng vậy! – Thomas nói – Ông ấy đã nghi ngờ tất cả là do gia đình Gordon gây ra nhưng lại không có bằng chứng.

– Chính vì vậy nên ông ấy đã thua kiện. – Drei nói – Sau vụ kiện đó ông ấy bị đuổi khỏi công ty bảo an và chết trong nghèo khó.

– Anh chính là con trai của ông ấy, Drei Gohan.

– Anh có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? – Drei dí sát dao vào cổ Joan hỏi:

– Nếu tôi đoán không nhầm sau đó anh đã theo dõi gia đình Gordon để trả thù cho ông ấy. Anh là bác sĩ ở thành phố Gothic nhưng hễ đến cuối tuần là anh lại trở về để theo dõi gia đình Gordon. Và khi Eins nói đầu cậu ta có khối u và muốn sang thành phố Gothic để phẫu thuật anh thấy thời cơ đã tới. Tôi không biết bằng cách nào nhưng anh đã tiếp cận được với sổ ghi chép của Eins. Có lẽ là trong lúc tập gym, để theo dõi, anh đã tập gym cùng một trung tâm với Eins. Và trong lúc không ai để ý anh đã mở khóa cửa đựng đồ của Eins Gordon. Anh thay đổi địa chỉ trong sổ ghi chép đó thành địa chỉ một ngôi nhà mà anh đã mua. Anh đã theo dõi Eins Gordon rất lâu nên anh biết rõ về việc buôn bán thuốc với Peter tôi cũng đã điều tra luôn cả về hắn nữa.

– Thì ra là vậy! – Thomas nói – Sau khi nhận được lời đe dọa của Peter anh đã đột nhập vào nhà cậu ấy đúng không?

– Đúng vậy! Tôi định đột nhập vào đó để tìm hiểu về hắn…

– Và anh đã phát hiện ra một căn phòng trong nhà Murro rất phù hợp cho việc giết người. Sáng nay, khi hai người giúp việc của Peter Murro ra ngoài anh đã giết chết Peter và dàn dựng ra một căn phòng kín. Căn phòng mà anh lựa chọn chính là nhà kho của nhà Murro đó. Đầu tiên, anh giết chết Peter, đặt cậu ta trong nhà kho đó. Sau đó anh mở hai cánh cửa trước và sau của nhà kho ra. Trên hai cánh cửa đó đều có hai lỗ nhỏ, anh luồn một sợi dây qua hai lỗ đó rồi thắt nút hai đầu để sợi dây không bị tuột ra. Tiếp đó anh dải một chiếc chiếu được làm bằng trúc lên sàn nhà đè lên sợi dây nối hai cánh cửa đó. Đây là một chiếc chiếu anh đã chuẩn bị từ trước, chiếc chiếu này có chiều rộng bằng với chiều rộng căn phòng. Sau khi đã chuẩn bị xong, anh đóng cánh cửa đằng sau lại rồi bước ra ngoài đóng cánh cửa đằng trước lại. Tiếp đến, anh kéo căng sợi dây ở cái lỗ trên cánh cửa. Sợi dây được kéo căng hết mức khiến cho chiếc chiếu bên trong phòng cũng bị kéo lên theo. Sau đó, anh luồn vào chiếc lỗ đó một chiếc que mà anh đã chuẩn bị từ trước. Chiếc que đó có chiều dài bằng hoặc hơn chiều rộng căn phòng một chút. Có lẽ đó là một chiếc que có thể gấp lại hoặc có thể rút ra như ăng ten. Anh luồn chiếc que đó vào chiếc lỗ sao cho chiếc que ở dưới lớp chiếu trúc. Chiếc que đi dọc theo chiều của sợi dây sang đến đầu cái lỗ ở cánh cửa bên kia. Đến đây, anh chạy ra đằng sau để kiểm tra, sau khi đã chắc chắn anh cầm một đầu chiếc que đó vặn trò lại. Mình chiếc que xoay tròn kéo theo chiếc chiếu trúc trong phòng cũng xoay tròn luôn. Cứ như thế cho đến khi chiếc chiếu trúc được cuộn lại hết. Như vậy chiếc chiếu trúc đã đã trở thành một chiếc cột (hay chiếc gậy) chắn ngang giữa hai cánh cửa. Khi ông bà quản gia mở cửa ra anh ở trên mái nhà nhìn qua giếng trời thấy rõ cánh cửa bị chặn lại bởi “chiếc gậy chiếu trúc” đó. Sau khi ông bà quản gia từ bỏ và nghĩ cách phá cửa để vào, anh thả một sợi dây với đầu móc xuống kéo “chiếc gậy” đó lên. Khi kéo gần lên giếng trời anh nghiêng một đầu móc, “chiếc gậy” không còn thăng bằng nữa mà một đầu hướng lên trên, một đầu chúi xuống dưới. Anh nắm lấy đầu hướng lên trên đó kéo ra khỏi giếng trời. Giếng trời tuy có song sắt nhưng vẫn vừa để có thể kéo “chiếc gậy” ra. Xong việc, anh chỉ cần trượt xuống từ mái nhà kho đó và ra khỏi nhà. Khi ông bà quản gia đến họ sẽ phá cánh cửa mà không hề biết thực chất không cần phá cửa cũng có thể mở được.

Không gian im lặng trong chốc lát, con dao của Drei vẫn dí vào cổ bà Gordon. Cuối cùng sau giây phút im lặng, hắn ta mỉm cười:

– Anh cảnh sát! Anh có biết tại sao 15 năm trước bố tôi lại thua kiện không? 15 năm trước đã xảy ra chuyện gì?

– … – Thomas không nói.

Thế rồi, Drei nhìn và bà Gordon và trả lời.

– Một trò chơi đã diễn ra… Anh biết luật đó chứ… Luật Antidote. Tòa án đã quyết định tổ chức một trò chơi để quyết định kết quả phiên tòa. Nhưng bọn chúng đã mua chuộc quan tòa và chiến thắng trò chơi đó. Anh có biết họ đã tổ chức trò chơi gì không?

– Trò chơi gì? – Thomas hỏi.

– Có 31 người gồm bố tôi, vợ chồng Gordon và 28 người khác của ban tổ chức được đưa lên một hòn đảo, trên hòn đảo có 31 khu vực, mỗi khu vực lại có một cái lều. Trong cái lều đó là một chiếc giương chứa toàn châu báu, 1 khẩu súng bắn đạn giả, 1 tấm bản đồ vẽ chi tiết 31 khu vực trên hòn đảo đó. Nhiệm vụ của người chơi là chiếm lấy châu báu ở những lều khác. Sau khi thời gian kết thúc người nào có nhiều châu báu nhất thì sẽ chiến thắng, kẻ nào có ít hơn thì bị thua. Mỗi người chơi đều được đánh số từ 1 đến 31 bằng bảng tên cài ở ngực. Đến cuối trò chơi, những người chơi đưa bảng tên đó cho ban tổ chức để chứng nhận là mình có tham gia và đổi toàn bộ số châu báu đó ra điểm, kẻ có ít điểm nhất sẽ thua.

Nói đến đây, Drei mỉm cười lần nữa:

– Anh thấy trò chơi này có vớ vẩn không?

– …

– … Và bố tôi đã mất tất cả chỉ vì trò chơi ngớ ngẩn đó…

– …

– Kể từ đó, tôi không còn tin vào luật pháp nữa… Và từ đó tôi đã quyết định tôi sẽ thực thi công lý của riêng mình…

– …

Thomas dõi theo từng hành động của hắn. Drei thều thào:

– Và…

– …

– Tôi sẽ thực thi công lý ngay tại đây.

– Không! – Thomas và ngài thanh tra hét lên.

Vừa nói, Drei vừa di chuyển con dao như muốn rạch cổ Joan Gordon.

– Ukm… – Joan kêu lên trong khi bị bịp miệng.

“A… a… a…”

Drei đẩy Joan về phía trước. Bà Gordon ngã vào ngài thanh tra. Khẩu súng trên tay Radish rơi ra khỏi tay. Drei cầm con dao xông tới nhắm vào lưng Joan.

– A… a… a…

“Đoàng!”

– Hừ… hừ…

Không gian im lặng. Drei Gohan đứng như trời trồng. Hắn ta không thể di chuyển được nữa và đang chảy máy. Tay Thomas run run. Anh đã cầm khẩu súng lên và bắn vào hắn.

Cơ thể của Drei gục xuống, nằm xõng xoài ôm lấy vết thương. Không mất nhiều thời gian, Thomas bước đến tước bỏ vũ khí của Drei ra và nâng đầu hắn ta lên. Drei hấp hối. Thomas kinh hãi hỏi:

– Tội gì mà anh phải làm vậy?

Trước câu hỏi của Thoma hắn ta chỉ mỉm cười nói:

– Cả cuộc đời tôi không bao giờ tin vào pháp luật hết… Nếu bị bắt và để cho tòa án phán xét giống như bố tôi thì tôi thà chết còn hơn…

Thomas không nói gì và cũng không biết nói gì hết. Anh chỉ ôm lấy hắn thật chặt, không biết đang nghĩ gì, từ khóe mắt hắn chảy ra một giọt nước mắt. Khi đến hơi thở cuối cùng hắn mới nói:

– Chết tiệt! Chết tiệt! Đã làm đến như thế rồi mà vẫn không thể… không thể…

Thế rồi, hắn tắt thở và chết. Thomas cảm nhận rõ cơ thể hắn đang lạnh dần trong tay mình.

Vụ án được khép lại, ông bà Gordon được cởi trói ra.

Đứng từ một tòa nhà cách đó không xa, có một người đàn ông đã theo dõi tất cả. Hắn nhìn bằng một chiếc ống nhòm vô cùng đặc biệt. Từ vị trí này hắn có thể thấy rõ hành động của từng người trong căn phòng dù chỉ qua một chiếc cửa sổ. Vụ án kết thúc, hắn ta cũng bỏ ống nhòm xuống và rời đi.

*

Buổi tối hôm đó, sau khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Thomas đi vào trong nhà vệ sinh. Cái áo của anh ta nhiều máu quá. Không phải máu của anh mà là máu của Drei dây ra người anh khi anh nâng hắn dậy. Đứng trước bồn rửa tay. Thomas nhìn trước gương rồi lại nhìn vào những vết máu trên áo mình. Hành động của Thomas được coi là tự vệ chính đáng nên được thả ra ngay lập tức. Hơi nước bốc lên che mờ hình ảnh trong gương. Thomas lấy tay lau đi. Anh thấy sau lớp hơi nước đó là hình ảnh của mình.

*

Vài phút sau, Thomas gặp Lunar trong sở cảnh sát. Vừa thấy anh, Lunar đã chạy đến.

– Sư huynh!

Thomas ngạc nhiên hỏi:

– Cô đã ở đâu vậy!?

Lunar lắc đầu nói:

– Em không biết! Lúc em tỉnh dậy, em thấy mình ở trong một căn phòng chưa có người thuê trong khách sạn.

Thế rồi, Lunar thở dài nói:

– Có lẽ em không nhìn thấy mặt của hung thủ nên hắn bỏ qua cho em.

*

Vài tiếng trước, sau khi tắt điện thoại của Lunar đi. Drei thầm nghĩ:

“Xin lỗi nhé! Cô luật sư! Tôi chẳng có thù oán gì với cô cả. Nhưng ai bảo cô vô tình có mặt ở đây thế nên cô phải chết!”

Hắn đang nghĩ thế thì một tiếng “Cốc! Cốc!” vang lên.

– Có chuyện gì thế? – Drei ra mở cửa thì thấy một người mặc đồng phục nhân viên liền hỏi:

– À! Tôi đến để dọn phòng! – Người nhân viên đó nói.

– Tôi không cần dọn.

– Có! Chắc chắn là có! – Anh nhân viên kia trả lời – Ít nhất là có một thứ không thuộc về căn phòng này!

Vừa nói xong, tay nhân viên đó đạp cánh cửa ra. Drei thét lên:

– Này! Anh làm cái gì thế!?

Hắn sợ hãi. Lúc mở cửa ra để xem ai gọi hắn chỉ mở he hé nhưng tay nhân viên này, hắn ta lại đạp tung cánh cửa ra, thành ra hắn đã nhìn thấy hết khung cảnh đằng sau lưng Drei. Ông bà Gordon và Lunar nằm dựa vào tường.

Nhưng trái với thái độ của Drei, tay nhân viên vẫn bình thản bước đến chỗ Lunar nói:

– Tôi chỉ tới mang cô bé này đi thôi. Tôi không cản trở kế hoạch của cậu đâu. À mà tôi cũng đến để xem những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.

Vừa nói hắn vừa bế Lunar ra khỏi phòng. Khi đã ra đến bên ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Drei hắn mới quay lại nói với Drei.

– Tạm biệt, ngài bác sĩ!

Drei ngây người nhìn mọi thứ diễn ra. Trong lúc tay phục vụ đó quay mặt đi, hình như đôi mắt của hắn đã thay đổi. Đôi mắt của hắn đã trở nên màu đỏ.

*

Ngày hôm sau, Thomas đến chỗ Ma cà rồng và chơi cờ với hắn. Anh kể lại cho hắn nghe kết cục của Drei Gohan. Ma cà rồng đánh một nước cờ rồi thở dài nói:

– Hắn ta thà chết chứ không chịu ngồi tù! Thật là ngốc mà!

Thomas không nói gì hết mà chỉ tiếp tục chơi cờ. Khi cờ đi thêm được và nước nữa. Thomas nói:

– Này, V! Cậu đã chơi trò chơi này bao giờ chưa?

– Trò chơi! Trò chơi gì? – Ma cà rồng hỏi.

Thomas ngập ngừng rồi nói:

– Giả sử thế này nhé! Có 31 người chơi cùng được đưa lên một hòn đảo…

Thế rồi anh ta tóm tắt lại trò chơi của Alexander cho Ma cà rồng nghe rồi nói:

– … Nếu cậu là một trong 31 người chơi đó cậu sẽ làm gì để giành chiến thắng .

– Để chiến thắng thì không biết! – Ma cà rồng nói – Nhưng để đạt được kết quả tốt nhất cho mình thì tôi sẽ tìm cho mình một đồng mình và lấy thẻ tên của kẻ đó.

– Tại sao?

Ma cà rồng trả lời:

– Trò chơi này khó ở chỗ đó là chúng ta không biết trong lúc chúng ta đi chiếm châu báu ở lều khác có kẻ nào đến chiếm châu báu của ta không. Cũng không thể nào vác cái thùng châu báu đó chạy lung tung trên hòn đảo đó được. Chỉ có một cách duy nhất là tìm đồng minh và để hết châu báu sang lều của cậu ta, rồi trong lúc tôi đi sang lều khác chiếm châu báu cậu ta sẽ ở lại trông coi số châu báu đó. Nhưng tôi lại không biết người cộng sự của mình có đáng tin cậy hay không. Nhỡ đâu cậu ta chiếm cả 2 thùng châu báu thì sao, thế nên tôi phải cầm một thứ đó là thẻ tên của cậu ta. Thẻ tên đó là chứng nhận cho người chơi đã tham gia trò chơi đúng không. Nếu không có thẻ tên thì dù có nhiều châu báu cỡ nào cũng không được tính ra điểm và bị thua cuộc. Thế nên tên cộng sự của tôi sẽ không thể nào tạo phản được.

“Hiểu rồi!” – Thomas nghĩ – “Gia đình Gordon có hai người, trò chơi này rõ ràng đã được tạo ra theo hướng có lợi cho gia đình Gordon. Họ thậm chí họ còn chẳng phải giữ thẻ tên của nhau làm gì vì họ là một gia đình mà.”

Thomas lại hỏi!

– Nhưng cũng có thể những người chơi còn lại nghĩ ra được cách này chứ. Nếu vậy thì sao chơi được?

– Chắc chắn trong chò chơi này sẽ có người thua, Thomas ạ! Cứ cho như tất cả 31 người chơi đều nghĩ ra được điều này đi thì kế hoạch như tôi vừa nói chỉ cần có 2 người: 1 người giữ toàn bộ châu báu, 1 người giữ thẻ. Nếu thêm 1 người thứ ba vào nữa thì hắn sẽ làm gì và làm sao để biết hắn không phản bội. Vậy nên kiểu gì trong trò chơi này cũng sẽ dư ra 1 người.

Thomas lại nghĩ:

“Hiểu rồi! Người dư ra là Alexander Gohan. 28 người còn lại là của ban tổ chức, không tìm được đồng minh thì ông ta chiến thắng kiểu gì được. Bề ngoài tòa án tổ chức trò chơi có vẻ công bằng nhưng thực chất là Alexander không có đường thắng.”

Cuối cùng, Ma cà rồng không chơi cờ nữa. Hắn đứng dậy, cất bàn cờ đi và nói:

– Đừng suy nghĩ quá nhiều! Trên thế giới này có rất nhiều người không may bất hạnh. Alexander Gohan chỉ là một trong số đó mà thôi. Cứ suy nghĩ nhiều như thế cũng chẳng thể làm được gì.

Ma cà rồng nói anh đừng suy nghĩ nhưng Thomas lại không làm như thế. Nhìn theo Ma cà rồng đang cầm bồ vây cất vào trong tủ. Thomas trầm ngâm nói:

– Này, V! Tôi đâu có nói trò chơi này liên quan gì đến Alexander Gohan đâu.

– Không có sao!? – Ma cà rồng đột nhiên dừng lại nói – Cậu có nói mà! Cậu nói đây là trò chơi mà Alexander Gohan phải chơi.

Thomas nheo mắt lại nhìn hắn.

– Này, V! Tại sao khi nhìn thấy chiếc huy hiệu cậu đoán ngay ra đó là huy hiệu của nhà Gordon…

Ma cà rồng không nói gì hết mà điềm nhiên quay lại nhìn anh. Thomas cũng không nói gì hết. Tay anh nắm chặt run run. Anh ta cảm giác như mình đã đoán đúng lắm rồi. Thế rồi, như không thể chịu đựng được nữa, Thomas nhảy đếm đấm Ma cà rồng một cái vào mặt.

– Đồ khốn! Bộ cờ vây mà Ma cà rồng đang cầm vung ra mặt đất. Ma cà rồng đau điếng đưa tay lên sờ mặt rồi lại đưa tay về phía trước chặn lấy tay Thomas lại.

– Đồ khốn! Cậu làm cái quái gì thế vậy hả?

Hắn nói thế nhưng không thể ngăn được Thomas lại. Anh ta tiếp tục đấm hắn một phát khiến hắn ngả về bức tường đằng sau.

– Này… từ từ đã… – Ma cà rồng nói.

Nhưng Thomas không nghe. Anh nhảy tới và lao thẳng vào người hắn. Hắn nghiêng người và khiến Thomas lao ra đằng sau. Thomas ngã và bám vào bức tường gần đó đứng dậy. Thomas tiến tới, đấm một phát nữa vào mặt hắn. Hắn ngã người ra đằng sau. Anh ta nói:

– Cậu biết! Cậu biết hết tất cả về vụ án 15 năm trước đúng không? Cậu đã điều tra. Cậu biết hết nhưng cậu không nói ra vì cậu đã tống tiền gia đình Gordon. Thế nên cậu đã im lặng.

– Tôi không hề làm thế! – Ma cà rồng đứng dậy nói.

– A… a… a… – Thomas lao về phía hắn – Thế tại sao cậu lại biết về gia đình Gordon?

Ma cà rồng bị Thomas ghì xuống đất. Hắn gỡ tay Thomas ra lật ngược lại đè Thomas xuống dưới.

– Đâu phải cậu không biết tôi là người như thế nào?

– Nhưng lần này đã có người chết. – Thomas lại lật ngược tình thế đè Ma cà rồng dưới sàn. – Nếu như cậu nói ra thì Drei Gohan đã không trả thù, và anh ta sẽ không phải chết.

Ma cà rồng co chân lên đạp Thomas ra khỏi người mình.

– Tôi không tống tiền họ.. tin hay không thì tùy cậu.

– Thế cậu điều tra về gia đình Gordon để làm gì?

Thomas toan đứng dậy. Ma cà rồng đã đứng dậy trước và đấm cho Thomas một cú khiến anh lại nằm xuống đất.

– Tôi có điều tra về vụ án đó nhưng tôi không tống tiền họ. Vì tôi biết có tống tiền họ thì cúng chẳng có tác dụng gì hết.

– … – Thomas nằm trên mặt đất và không có ý đứng dậy nữa.

– Kể từ 15 năm trước, nhà Gordon đã liên tục gia tăng sức ảnh hưởng của mình lên thành phố Lost. Cho dù tôi có gửi những gì mình tìm được đến sở cảnh sát thì cũng sẽ bị ém nhẹm đi thôi. Vậy nên cậu nghĩ gia đình Gordon sẽ quan tâm đến lời tống tiền của tôi ư. Biết không thể làm gì được họ thì tôi còn tống tiền họ làm gì.

Nói rồi, hắn mở một chiếc tủ gần đó ra một túi hồ sơ ném về phía Thomas.

– Đây là tất cả những gì tôi điều tra được từ vụ án của Alexander Gohan. Cậu hiểu rõ pháp luật hơn tôi đúng không? Nếu cậu có tìm ra được cách nào để kết tội gia đình Gordon thì cứ việc…

– …

Thế rồi, Ma cà rồng nói:

– Thomas, tôi không giết chết Drei Gohan hay Alexander. Là pháp luật, là đạo luật Antidote đã hại chết họ…

Ma cà rồng im lặng rồi nói:

– Và… tôi không giết Drei Gohan. Kẻ giết Drei Gohan là cậu.

– …

– Tôi… không làm gì hết.

Thế rồi, không đợi cho Thomas đứng dậy. Ma cà rồng bỏ đi. Căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Thomas một mình nằm trên sàn. Anh cầm lấy túi hồ sơ và nắm chặt. Tay anh đập xuống mặt đất rồi đột nhiên thét lên một tiếng:

– A… AAAAAHHHHH!!!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.