Thám Tử Bóng Đêm

Chương 37: Kẻ theo dõi đáng thương (3)



Một tiếng trước khi ngài thanh tra và Thomas đến, tại nhà của Robbie Watson, một ngón tay nhấn lên chuông cửa. Robbie mở hé cánh cửa ra nhìn:

– Ai đấy! Ủa? Là cô à! – Robbie ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Không để khách phải chờ lâu nữa, Robbie mở to cửa ra.

– Mời vào!

Vừa đi vào bên trong, Robbie vừa nói:

– Có chuyện gì mà cô lại đến nhà tôi vào giờ này?

– À! Người phụ nữ trả lời – Tôi có một số việc… muốn nhờ anh giải đáp.

“Bịch!” Vừa nói xong, Laya McGrath cầm một cây gậy đập thẳng vào đầu Robbie Watson. Robbie bất tỉnh nằm trên sàn.

*

Hiện tại, trên đường cao tốc, Thomas đang ở trên xe cùng ông thanh tra.

– Cậu nói rằng hung thủ chính là Laya McGrath! – Ngài thanh tra bất ngờ khi nghe Thomas nói tên cô ta.

– Đúng vậy! – Thomas ngồi bên cạnh nói – Và nếu tôi đoán không nhầm thì Robbie Watson cũng là do cô ta bắt cóc. Nếu chúng ta không nhanh lên sẽ có thêm một vụ án mạng nữa.

– Nhưng tại sao lại là cô ta chứ!? Cô ta có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng mà!

– Thật ra bằng chứng đó cũng không rõ ràng lắm đâu ngài thanh tra ạ! – Thomas nói – Chúng ta chỉ biết thẻ của công ty được nhập vào cửa của công ty thôi chứ đâu có thấy cô ấy ở công ty đâu. Nếu như tôi đoán không nhầm chính cô thư ký là người đã ở công ty lúc đó đấy.

– Hả? Cô thư ký! Tại sao lại là cô ta?

– Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ cô thư ký đã làm hỏng việc gì đó. Có lẽ cô ta đã làm mất một thông tin quan trọng của giám đốc. Qua những biểu hiện khi thẩm vấn có thể thấy cô ấy rất sợ giám đốc của mình nên cô ta đã không nói cho Mark McGrath biết việc mình làm hỏng việc và nhờ cô Laya giúp đỡ. Có lẽ thông tin cô ta làm mất đều có trong máy tính tổng của công ty nhưng chỉ có thẻ của giám đốc hoặc trợ lý giám đốc mới mở được. Có lẽ Laya đã bảo cô thư ký rằng chiều tối, hãy nhân lúc giám đốc không có trong văn phòng mà đến công ty sao chép một bản về. Thế rồi, hai người trao đổi thẻ với nhau. Và cô thư ký vô tình đã tạo bằng chứng ngoại phạm cho cô ta. Và khi được hỏi về bằng chứng ngoại phạm cô thư ký đã nói dối vì không muốn khai ra rằng mình vào phòng giám đốc để ăn cắp thông tin.

– Hiểu rồi! – Ngài thanh tra nói – Nhưng cách làm này có hơi mạo hiểm, nếu cô thư ký nói thật thì không phải mọi việc bại lộ hết cả hay sao?

– Không hẳn như vậy đâu! – Thomas nói – Nếu tôi đoán không nhầm thì người lấy mất thông tin của cô thư ký chính là Laya đấy. Cô ta đã dự đoán trước được rằng cô thư ký sẽ nhờ mình giúp đỡ nên đã lợi dụng cô ấy để tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Nhưng Laya không ngờ rằng sau khi copy xong thông tin, cô thư ký lại đến ngôi nhà theo tin nhắn của Mark McGrath và thế là bị kéo vào vụ án này. Nếu như cô thư ký không đến ngôi nhà đó thì cô ấy sẽ chỉ như một trong số rất nhiều nhân viên bình thường trong công ty, cùng lắm sau khi Mark McGrath chết cảnh sát sẽ đến gặp cô ấy để hỏi về nạn nhân lúc còn sống và chúng ta sẽ chẳng có lý do gì để hỏi về bằng chứng ngoại phạm của cô ấy cả.

Thanh tra Radish gật đầu nói:

– Đúng là nếu cô ấy không ở hiện trường sẽ chẳng ai hỏi về bằng chứng ngoại phạm của cô ấy làm gì.

– Nhưng Mark McGrath trước khi chết đã gọi mọi người đến ngôi biệt thự đó. Thành ra cô thư ký là trở thành nghi can của vụ án. Tuy nhiên, cũng may mắn cho Laya, có lẽ cô thứ ký đã nghĩ rằng “nếu tự nhiên nói chuyện mình vào phòng giám đốc ăn cắp thông tin thì sẽ rất khả nghi” nên cô ấy đã nói dối và bằng chứng ngoại phạm của Laya McGrath không bị bại lộ. Những chuyện này chúng ta chỉ cần hỏi lại cô thư ký là sẽ rõ ngay thôi nhưng hiện giờ việc chúng ta cần phải cứu Robbie Watson trước đã.

*

Cùng thời điểm đó, tại nhà McGrath, Robbie Watson đã dần tỉnh lại. Ông ta hốt hoảng, tay và chân ông ta đang bị trói bởi những sợi dây thừng chắc chắn. Ông ta nhìn về phía trước.

– Cô Laya! Cô muốn gì?

Laya không trả lời câu hỏi của Robbie. Cô ta cầm một gậy đập vào đầu Robbie khiến ông ta gục mặt xuống đất.

– Á! – Robbie thốt.

Laya túm tóc Robbie kéo lên. Tay cô ta cầm một khẩu súng dí thẳng vào đầu ông.

– Ông Robbie Watson! Tôi có một số câu hỏi cần ông trả lời!

*

Trên đường cao tốc, ngài thanh tra tiếp tục nói:

– Nhưng khoan đã! Còn căn phòng kín thì sao? Cô ta đã tạo ra căn phòng kín như thế nào?

– Đầu tiên, ông hãy nói cho tôi biết tại sao nó lại là một căn phòng kín?

– Vì nó không thể mở được từ bên trong.

– Nhưng cũng đâu có biết là nó có bị khóa hay không đúng không? Nhỡ đâu nó chỉ bị cài then thôi thì sao?

– Như thế cùng được. – Ngài thanh tra nói – Dù sao cũng đâu có kẻ nào có thể ra ngoài rồi cài cái then đó từ bên trong được.

– Đúng! – Thomas gật đầu nói – Nếu như là một chiếc then cửa bình thường thì không ai có thể đóng được nó sau khi đã bước ra khỏi căn phòng nhưng nếu đó là một chiếc then cửa cong thì đó lại là chuyện khác.

– Then cửa cong ư? – Radish không hiểu Thomas định nói gì hỏi.

– Tôi sẽ giải thích ngay bây giờ đây. Đầu tiên, hung thủ mua một chiếc vòng có bán kính khoảng 50 cm, chiếc vòng này có thể làm bằng gỗ cứng hoặc bằng nhôm nhưng chắc chắn không được làm bằng sắt, dùng một con dao chặt một đoạn khoảng 90 độ trên chiếc vòng đó để tạo thành một đường cong. Sau đó, cô ta mua hai cục nam châm hình tròn bán kính chỉ tầm 2,5 cm thôi. Cô ta cưa đôi hai cục nam châm đó ra vậy là được 4 cục nam châm hình chữ C, chính là cái thứ mà chúng ta vừa tìm được đấy. Cô ta lấy một cục nam châm hình chữ C đó dán băng dính lên bề mặt vậy là xong bước chuẩn bị. Tiếp đến cô ta bước đến cánh cửa sắt trong ngôi nhà, tháo then cửa ra vứt xuống đất, đặt “đường cong” kia vào vị trí gần lỗ cài then nhưng không cho xuyên qua lỗ. Cô ta áng chừng sao cho “đường cong” kia và hai lỗ cài then đều ở trên cùng một đường tròn. Sau đó, một tay hắn giữ “đường cong” ở trên cánh cửa một tay hắn rút những cục nam châm có hình chữ C ra gắn lên cánh cửa theo đương cong để cố định nó. Với cục nam châm có dính băng dính hắn đặt ở cuối “đường cong” và gần sát ngay với lỗ vài then. Tiếp đến cô ta lấy một sợi chỉ dính vào băng dính trên nam châm rồi luồn qua khe hở dưới cánh cửa. Cuối cùng, cô ta chỉ việc bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại, kéo sợi chỉ ra. Sợi chỉ kéo theo lớp băng dính ra. “Đường cong” không còn lớp băng dính chặn lại sẽ xuyên qua lỗ cài then. Như vậy khi có người mở cửa sẽ chỉ cảm thấy cánh cửa bị chặn lại từ bên trong mà không hiểu tại sao.

– Nhưng trò này ai cũng có thể làm được mà sao cậu nhất quyết cho là cô ta?

Thomas nói:

– Ông đã quên rồi hay sao? Theo lời khai của các nhân chứng khi vào trong nhà Laya McGrath đã mở cánh cửa đó, lý nào cô ta lại không nhìn ra cái then cài đặc biệt đó.

– …

– Căn phòng trở nên bừa bộn cũng là vì lý do này. Theo lời của Emma khi bước vào trong ngôi nhà, căn phòng hết sức bình thường nhưng khi cô ta tỉnh dậy căn phòng lại bừa bộn. Vậy căn phòng đó bừa bộn không phải do nạn nhân và hung thủ vật lộn với nhau. Vậy tại sao sau khi nạn nhân chết hung thủ lại làm cho căn phòng bừa bộn như vậy? Chỉ có thể giải thích đó là hung thủ đã làm như thế để các nhân chứng không chú ý vào chiếc then cài cửa đặc biệt kia. Nếu khi bước vào đồ đạc trong căn phòng đều ngăn nắp bình thường ắt hẳn sẽ có người chú ý đến cái then cài đặc biệt kia nhưng nếu cả căn phòng đều bừa bộn thì sao sẽ chẳng ai chú ý khi cô ta để nó xuống đất cả nhất là khi có một xác chết đang ở đó.

– Vậy sau đó thì sao? Cô ta đã thủ tiêu chiếc then cài đặc biệt đó như thế nào?

– Cô ta có rất nhiều cơ hội để thủ tiêu nó. Có thể kể đến như khi ông Stewart và Robbie nhốt Emma lại trong phòng hay khi mọi người loanh quanh khu biệt thự đó. Chỉ cần cô ta quấn chiếc then cửa cong và mấy cục nam châm đó lại một mảnh vải, buộc bằng sợi chỉ cô ta đã dùng rồi ném ra cái hồ trong biệt thự đó là xong. Tôi dám khẳng định nó vẫn nằm dưới cái hồ đó, bây giờ chỉ cần ông cho người xuống sẽ tìm được ngay.

– …

– Tôi vẫn còn một bằng chứng quan trọng khác. Đó chính là bộ trang phục quả bóng. Theo như suy luận thì Mark McGrath gọi mọi người đến ngôi biệt thự đó để phá án tìm ra hung thủ trong cái chết của Andreas Carter, vậy bộ trang phục đó đâu. Mark McGrath đã mang bộ trang phục đó mấy ngày liền vậy tại sao lúc anh ta phá án và cần đến lại không thấy có. Tôi thấy khả năng cao là nó đã bị Laya ném đi rồi. Có thể trong lúc vật lộn Laya đã bị thương, vết thương không lớn nhưng máu đã bắn vào bộ trang phục đó. Nếu đem nó ra khỏi ngôi nhà sẽ rất dễ gây sự chú ý nên cô ta đã ném nó xuống cái hồ đó rồi.

– Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy. Cô ta có động cơ gì để giết chồng mình chứ?

– Nếu tôi đoán không nhầm, – Thomas nói – động cơ giết người có liên quan đến thân phận thật của cô ta.

– Thân phận thật của cô ta?

*

Cùng lúc đó, tại nhà McGrath, Laya túm tóc và dí súng vào đầu của Robbie nói lớn:

– Nói! Ai đã sai ông đến công ty này? Ai đã sai ông giết Andreas Carter?

– Không! – Robbie đang bị chảy máu mũi nói – Tôi thề, chẳng ai bảo tôi đến hết. Tôi cũng không hề muốn giết Andreas Carter.

– Vậy tại sao ông lại giết cậu ấy?

– Không… – Robbie gào khóc lên – Tôi không muốn như vậy. Tôi có chút xích mích với Andreas Carter. Chỉ là xích mích nhỏ thôi không đến nỗi giết người, tôi kể câu chuyện đó lên một diễn đàn trên mạng và rồi vài ngày sau có một bức thư nặc danh được gửi đến cho tôi. Hắn yêu cầu tôi phải giết chết Carter nếu không sẽ phanh phui những bằng chứng về việc ngoại tình của tôi cho mọi người nghe. Trong bức thư cũng hướng dẫn tôi thủ thuật để giết người.

Laya hơi ngây người trước những gì Robbie nói. Thế rồi, Robbie mếu máo cầu xin:

– Tôi xin cô, Laya. Tôi không muốn giết Andreas đâu. Tôi không muốn giết cậu ấy. Hãy tha cho tôi.

Laya bối rối nhìn người đàn ông đang cầu xin dưới chân mình. Một phút do dự, cô ta lắc đầu nói:

– Không! Tôi không tin những gì ông nói!

Thế rồi, Laya lại tiếp tục giơ gậy lên:

– A… a… a…

*

– Cái gì? Laya McGrath là một thám tử bóng đêm ư? – Ngài thanh tra nói khi còn đang ở trên xe

– Đúng vậy! – Thomas nói tiếp – Và nếu tôi đoán không nhầm thì ông McGrath cũng biết thân phận của cô ấy.

– …

– Có thể hình dung mọi việc là như thế này. Cô Laya là một thám tử bóng đêm, trong nhiều năm qua Mark McGrath đã giúp cô ấy che giấu thân phận của mình với những người xung quanh. Mọi việc cứ thế yên bình cho đến một ngày công ty Grath bị vướng vào một vụ án. Mọi chuyện cũng chẳng có gì vì Laya đã viết thư và giải quyết vụ án một cách dễ dàng. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào công ty Grath liên tiếp vướng phải những vụ án và Laya đều dùng đến danh tính Lotus để phá những vụ án đó. Có 10 vụ án thì Lotus phá cả 10 vụ, không cần phải là thiên tài cũng có thể đoán ra công ty Grath và Lotus có quan hệ gì đó. Có thể những kẻ thù của cô ta đã phát hiện ra rằng “Lotus là một nhân viên của công ty Grath” thế là bọn chúng đã cố tình gây ra những vụ án ở công ty Grath nhằm tìm ra Lotus là ai. Vụ án của Andreas chỉ là một trong số đó thôi. Và rồi cô ta cảm thấy sợ hãi. Cô ta sợ rằng có người sẽ biết được thân phận của mình. Cô ta cần phải xóa hết tất cả các chứng cứ cho thấy cô ta là Lutos và… cả những người biết cô ta là Lotus nữa. Thế nên cô ta đã giết Mark McGrath.

– …

– Là một thám tử bóng đêm, lại đang lo sợ bị kẻ thù phát hiện, Laya nhanh chóng phát hiện ra chồng mình đang bị theo dõi. Tôi không biết cô ta có điều tra và biết được về băng nhóm làm tranh giả kia không nhưng chắc chắn một điều cô ta biết Emma không liên quan gì đến những kẻ muốn hại mình và đây là một sự hiểu lầm. Thế là cô ta đã vạch ra một kế hoạch giết Mark McGrath và đổ tội lên đầu Emma. Có lẽ, từ lâu, Laya đã biết chồng mình có một ngôi nhà ở bên ngoài nên cô ta mới nghĩ ra cách tạo căn phòng kín này.

– …

– Chiều hôm đó, Laya biết Mark McGrath sẽ đến ngôi nhà đó nên đã đến trước đợi sẵn ở đó trước khi Mark đến. Cô ta nấp ở phía trong vườn đợi cho đến khi Mark lái xe đến, mở cửa ra và vào nhà, cô ta liền giết chết Mark. Cô ta biết Emma theo dõi Mark nên khi Emma bước vào ngôi nhà cô ta liền đánh ngất Emma và tạo ra căn phòng kín. Sau đó cô ta ra khỏi ngôi nhà và đợi để giả vờ phát hiện ra vụ án. Thủ đoạn này đòi hỏi cô ta phải phát hiện ra vụ án cùng với ít nhất một người khác như vậy mới chứng minh được căn phòng là căn phòng kín. Đồng thời phải phát hiện ra vụ án trước khi Emma tỉnh dậy, vì nếu cô ấy tỉnh dậy nhìn thấy chiếc then cài cửa đặc biệt thì hỏng hết cả. Tuy nhiên, cô ta cũng không được vội vàng vì cô ta không biết cô thư ký đã ra khỏi công ty chưa. Nếu cô ta chạy tới và phát hiện ra vụ án nhưng ở công ty thẻ cô ta chưa được quẹt qua cửa cho thấy cô ta chưa ra khỏi công ty, vậy thì xôi hỏng bỏng không hết cả. Chính vì thế nên kế hoạch của cô ta là đợi đến 5 giờ 20, thời điểm này chắc chắn cô thư ký đã ra khỏi công ty rồi, cô ta mới chạy tới và làm bộ phát hiện ra vụ án, cô ta gọi mấy người hàng xóm xung quanh đến giúp phá cửa và xác nhận là căn phòng kín. Tuy nhiên, trong lúc đang đợi thì cô ta lại thấy cô thư ký tới và đứng ở ngoài cửa. Laya đến gần và hỏi thì mới biết Mark còn gửi tin nhắn cho cả cô thư ký hẹn đến đây nữa. Lúc đó ắt hẳn cô ta rất sợ hãi nhưng đâu thể bảo cô thư ký về được. Mũi tên đã được kéo căng không thể dừng lại được nữa nên cô ta đành phải đánh cược. Cô ta biết tính cô thư ký rất sợ đụng chuyện nên cô ta đoán cô thư ký sẽ không khai ra vụ dùng thẻ của mình để lấy cắp thông tin của giám đốc và bằng chứng ngoại phạm của cô ta vẫn nguyên vẹn. Thật ra việc làm này của cô ta nghe thì có vẻ may rủi nhưng nếu nghĩ cho kỹ thì sẽ thấy hoàn toàn hợp lý. Nếu cô thư ký nói ra sự thật thì cùng lắm cô ta chỉ không có bằng chứng ngoại phạm thôi còn có căn phòng kín và một kẻ khả nghi nằm ở trong phòng cùng nạn nhân cơ mà đâu đến lượt cô ta bị tình nghi. Và đúng như cô ta dự đoán. Cô thư ký đã nói dối về bằng chứng ngoại phạm của mình và vì thế đã tạo nên bằng chứng ngoại phạm cho cô ta.

– …

– Tuy nhiên, vụ việc chưa dừng lại. Sau vụ án, Laya luôn thắc mắc: hôm đó, Mark gọi mình và mấy người kia đến ngôi nhà đó để làm gì? Rồi cô ta để ý bộ trang phục quảng cáo mà cô ta đã vứt xuống hồ đó, tại sao nó lại ở đó. Cuối cùng thì cô ta cũng đã hiểu ra sự thật về vụ án Andreas Carter và biết được hung thủ trong vụ án đó là Robbie Watson.

– Nói như vậy…

– Đúng thế! – Thomas gật đầu – Chính cô ta đã bắt cóc Robbie Watson.

*

Trong lúc đó, tại nhà McGrath, Robbie Watson gần như gục ngã trước những đòn gậy của Laya. Nằm gục xuống đất, ông ta mếu máo:

– Tôi xin cô! Tôi chẳng biết cái gì hết!

Laya vẫn không tin chĩa súng vào ông thét lớn:

– Ông nói dối! Chắc chắn ông được bọn chùng phái đến để tìm ra thân phận của tôi. Nào giờ thì hãy nói đi, chúng là ai?

Laya vừa nói xong thì tiếng xe cảnh sát vang lên.

– Chết tiệt!

Cô ta chửi thầm và lôi Robbie theo mình.

*

Cửa đang khóa, cảnh sát ập vào phá tan cánh cửa ra.

Căn phòng trống trơn không có ai hết.

*

Trên tầng thượng, đây là tầng thượng của nhà McGrath. Laya chạy đằng trước, cảnh sát chĩa súng phía sau. Laya quay mặt lại, cô ta chĩa súng vào con tin của mình là Robbie Watson.

– Không được lại gần! Tôi sẽ bắn chết hắn!

Cảnh sát không dám lại gần. Ngài thanh tra bước tới.

– Cô Laya, đừng làm điều gì dại dột nữa. Cô không thoát được đâu.

– Chết tiệt! – Laya thét lên và ngẩng mặt nhìn lên trời.

Thế rồi, cô ta không chĩa súng vào Robbie nữa. Cô ta đưa súng lên chĩa vào thái dương mình. Thomas cũng đang đứng gần mấy cảnh sát kêu lên:

– Không!

“Đoàng!” Một viên đạn bắn ra. Laya nhắm mắt lại.

Nhưng cô ta không chết. Khẩu súng của cô ta bị rơi xuống đất. Ngài thanh tra kêu lên:

– Ai đã bắn súng?

Laya cúi xuống. Cảnh sát chạy tới khống chế cô ta. Bị cảnh sát giữ chặt, Laya kêu lên:

– A… a… a…

*

Trên một tòa nhà cao tầng khác, ở cách đó không xa, một người phụ nữ vừa rời mắt khỏi khẩu súng của mình. Cô ta quay sang mỉm cười với một người bạn đứng gần đó.

– May cho cậu đấy V ạ! May mà cảnh sát không đứng chắn tầm nhìn của tôi nên tôi mới bắn được phát súng đó!

Đứng ở bên cạnh, Ma cà rồng đang cầm một chiếc ống nhòm mini và quan sát toàn bộ mọi việc. Tay phải hắn cầm một cốc trà sữa có cắm ống mút. Sau khi bỏ chiếc ống nhòm xuống, hắn mới đưa ống mút lên miệng và nói:

– Ồ! Đúng là may thật!

*

Tối hôm đó, sở cảnh sát, Laya đang lấy lời khai trong phòng thẩm vấn:

– Cách đây từ rất lâu lắm rồi, khi tôi chỉ là một đứa trẻ, bố mẹ tôi đã bị giết chết bởi một tên cướp đi đường. Trong một thời gian dài tôi bị trầm cảm nặng. Sau lần đó, tôi mới hiểu hóa ra xã hội này không an toàn như tôi tưởng. Hóa ra con người có thể chết đi mà chả vì một lý do gì cả. Tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi nghĩ nếu như bố mẹ tôi có thể chết dễ dàng như vậy thì điều gì đảm bảo nó không xảy ra với mình. Tôi sợ hãi, tôi cho rằng mình cần phải làm gì đó và tôi đã trở thành thám tử bóng đêm. Trong nhiều năm trời, tôi đã tầm sư học đạo, tìm những thám tử nổi tiếng, học những kỹ năng cần có của một thám tử bóng đêm. Ban ngày tôi là một người bình thường nhưng khi màn đêm buông xuống tôi đã trở thành Lotus truy bắt những tên tội phạm trong thành phố này. Tôi đã phá nhiều vụ án, chứng kiến vô số những bị kịch của đời người… Nhưng sau tất cả, tôi vẫn không thể quên đi sự sợ hãi. Cứ mỗi lần đóng cánh cửa lại và đi ngủ, hình ảnh bố mẹ tôi lại hiện ra trong đầu tôi. Tôi nhận ra rằng tôi không mạnh mẽ như tôi tưởng. Chứng kiến quá nhiều tội ác sẽ chỉ khiến nỗi sợ của tôi tăng lên mà thôi. Tôi sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành nạn nhân như trong những vụ án đó. Và khi nhận ra có kẻ biết được mối quan hệ giữa mình và công ty Grath nỗi sợ trong tôi như được bùng nổ…

– Tại sao Mark McGrath lại biết được cô là thám tử bóng đêm? – Ngài thanh tra hỏi – Cô nói cho anh ta ư?

– Không! Là anh ấy tự phát hiện ra thôi! Cách đây mấy năm trước, khi chúng tôi chưa cưới nhau, có một lần anh ấy bị bắt cóc, vụ đó người trong công ty đều biết. Lúc đó, tôi đã điều tra ra chỗ của bọn chúng và nhân lúc bọn chúng ra ngoài, tôi đeo mặt nạ vào và chạy vào bên trong cứu anh ấy ra nhưng đang nhiên thì một tên trong đám bắt cóc trở về. Hắn rút súng và bắn trượt qua vai tôi. Chúng tôi chạy bán sống bán chết nhưng vì tôi bị thương nên chạy rất chậm và đuối sức rồi ngất đi. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện và mặt nạ trên mình đã bị lấy đi.

– …

– Mark giải thích, anh ấy phải đưa tôi vào bệnh viện và anh ấy phải bỏ mặt nạ của tôi ra nếu không muốn cả bệnh viện biết tôi là Lotus. Anh ấy nói tôi cứ yên tâm là anh ấy sẽ không tiết lộ cho ai hết. Và mối quan hệ tình cảm của chúng tôi đã bắt đầu từ đó.

– …

– Nhờ có anh ấy giúp đỡ tôi có thể duy trì vỏ bọc của mình hoàn hảo. Và thi thoảng, không hiểu là ý trời sai khiến thế nào mà lại có một người nào đó trong công ty tôi dính phải một vụ án. Và tất nhiên tôi đều giải quyết dễ dàng những vụ án đó dưới tên Lotus. Nhưng dần dần rắc rối bắt đầu xảy ra. Những kẻ thù của tôi đã phát hiện ra tôi có quan hệ gì đó với tập đoàn Grath. Chúng cố tình nhằm vào công ty để tìm xem tôi là ai. Dù không mấy dễ dàng nhưng tôi đã giải quyết xong tất cả những vụ án đó. Tuy vậy, mối quan hệ giữa chúng tôi lại có vấn đề. Anh ấy nghĩ tôi nên nghỉ làm Lotus và để công việc lại cho những thám tử bóng đêm khác. Dù không nói ra nhưng tôi biết anh ấy đang sợ. Anh ấy lo sợ những kẻ thù của tôi sẽ làm hại đến anh ấy. Càng ngày chúng tôi cãi nhau càng nhiều và khoảng cách chúng tôi càng xa, tôi không còn cảm giác như khi ở bên anh ấy trước kia nữa. Tôi rất sợ một lúc nào đó kẻ thù của tôi sẽ bắt cóc anh ấy, đe dọa anh ấy khai ra thân phận của tôi. Tôi rất sợ, tôi rất sợ,…

Ngài thanh tra không thể kìm được nói:

– Chỉ như vậy mà cô giết chồng mình ư? Cô không yêu anh ta à?

Nghe đến đây, Laya bỗng nở một nụ cười chua chát. Mắt cô ta nhắm chặt. Một tay đưa lên trán mặt ngửa lên trần nhà.

Cuối cùng, sau khi đã cười đủ rồi, cô ta nói:

– Ông cảnh sát! Ông thấy có buồn cười không? Tôi trở thành thám tử bóng đêm vì tôi sợ hãi và bây giờ tôi giết người cũng vì tôi sợ hãi. Lý do khiến tôi trở thành thám tử bóng đêm cũng chính là lý do khiến tôi trở thành tội phạm. A… ha… ha… ha… ha… ha… ha…

Ngài thanh tra hơi ngây người trước thái độ của người phụ nữ này. Cuối cùng ông ta nói:

– Cô có biết cô đã làm một việc dại đột như thế nào không?

– Đúng! – Miệng cô ta vẫn cười, nước mắt cứ rơi xuống, gương mặt cô ta biến dạng nói – Tại sao tôi lại làm thế! TẠI SAO TÔI LẠI LÀM THẾ!

Cuối cùng, ngài thanh tra không hỏi nữa. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng cười của Laya và câu nói “Tại sao tôi lại làm thế?” của cô ta.

*

Kết thúc cuộc thẩm vấn, thanh tra Radish ra ngoài gặp Thomas. Đặt một viên đạn trên bàn, ông ta nói:

– Đây là tất cả những gì mà tôi thu được.

Thomas nhìn viên đạn trong túi vật chứng, ngài thanh tra nói:

– Một viên đạn cao su đã bắn vào tay của Laya làm cô ta chệch hướng. Tôi đã theo hướng của viên đạn đến một tòa nhà gần đó nhưng không có ai cả.

Thomas bỏ túi vật chứng xuống và ngài thanh tra nói:

– Chúng ta cũng chưa biết kẻ đã xúi giục Robbie Watson giết người, kẻ thù của Laya McGrath là ai.

– Ukm… – Thomas không nói gì hết. Trong đầu của anh ta hiện đang nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Cuối cùng, Thomas đứng dậy và nói:

– Tôi nghĩ chúng ta có thể thả Emma Armian ra rồi!

– Tất nhiên! – Ngài thanh tra trả lời – Cô ấy sẽ được thả ngay bây giờ

*

Ngày hôm sau, hai vợ chồng Alan và Emma đến tận văn phòng của Thomas để trả phí luật sư. Họ còn muốn mời Thomas làm luật sư cho họ trong phiên tòa sắp tới nữa. Chuyện là, Alan tuy được tại ngoại nhưng anh ta sẽ còn phải ra tòa vì dính líu tới băng đảng làm tranh giả kia. Nhận được yêu cầu của vợ chồng Armian, Thomas nói:

– Thật ra tội làm tranh giả của anh không nặng, anh cũng đã thoát ly khỏi bọn chúng lâu rồi, việc này sẽ dễ dàng thôi.

Sau khi bàn xong công việc, Emma nói:

– Anh luật sư này! Anh có thể kể cho tôi nghe về vụ án của Mark McGrath được không? Dù sao tôi cũng nên biết chuyện gì đã xảy ra chứ.

– Huh! Cảnh sát không nói gì với cô sao?

– Có! Nhưng không chi tiết lắm!

Thế rồi, Thomas kể lại toàn bộ vụ án cho Emma nghe. Nghe xong câu chuyện, cô ta nói:

– Thì ra là vậy! Tôi đã vướng phải một chuyện chẳng liên quan gì tới mình!

– Tuy là vụ án đã kết thúc nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Mark McGrath lại có một ngôi nhà riêng mà những người xung quanh anh ta không biết?

– Có lẽ tôi hiểu đấy! – Emma nói và ánh mắt cô trở nên xa xăm hơn.

– …

– Khi tôi theo dõi anh ta tôi luôn thấy anh ta ở quán cà phê đó và trầm ngâm nhìn ra ngoài đường, thi thoảng ta lại lái xe vòng quanh mà chẳng có mục đích. Tôi đoán có lẽ anh ta chỉ đơn giản là muốn có một nơi riêng, một góc riêng thuộc về mình mà thôi. Có lẽ trong thâm tâm anh ta vẫn quan tâm vợ mình nhưng cảm giác mệt mỏi khiến anh ta chỉ muốn ở một mình mà thôi.

– …

– Và khi ở một mình tự nhiên anh ta nghĩ ra cách thức giết người rồi gọi những người kia đến.

Thấy Emma nói thế, Alan quay sang cười nói:

– Em hiểu anh ta quá nhỉ?

Emma cười bảo:

– Em còn chưa trách anh đã giấu em đâu đấy!

Thế rồi, hai người bọn họ dắt tay nhau ra về. Nhìn ra cửa sổ, dõi theo bóng dáng vợ chồng Armian, Thomas thầm nghĩ:

“Alan và Mark McGrath, họ có gương mặt giống hệt nhau nhưng số phận thì lại khác nhau một trời một vực.”

Như thể đọc được suy nghĩ của Thomas, Ma cà rồng đứng ở bên cạnh nói vào:

– Không đâu! Hai người họ đều không thể chia sẻ tất cả với vợ của mình. Bằng một cách nào đó thì hai người họ… và nói chính xác hơn là cả hai cặp đôi này cũng khá giống nhau đấy chứ.

– Nhưng cuối cùng kết cục của họ khác nhau, cậu không thấy sao?

Vừa nói đến đây, Thomas bỗng nhiên dừng lại. Anh ta chỉ vào Ma cà rồng và nói lớn:

– Thế quái nào mà cậu lại ở đây được?

– Ồ! – Trái với thái độ của Thomas, Ma cà rồng vẫn bình thản gạt tay của anh ta xuống và nói – Đừng có lớn tiếng như thế! Tôi chỉ đến để lấy phần của mình thôi. Không lẽ tôi giúp cậu phá án mà tôi không được một cái gì à?

Thế rồi, không đề ý đến thái độ của Thomas, Ma cà rồng thản nhiên ngồi vào vị trí của anh. Hắn tà cầm lấy chiếc phong bì mà vợ chồng Armian gửi anh và nói:

– Thôi thì tôi sẽ lấy… 20… à thôi 30% vậy!

Nói rồi, hắn ta bóc phong bì ra và đếm tiền.

Thomas hơi nhíu mày nhìn Ma cà rồng và nói:

– Chính cậu đã bắn phát súng đó đúng không?

– Không! – Hắn ta vừa đến tiền vừa trả lời – Là một người bạn mà tôi gọi tới thôi.

– … – Thomas không nói gì hết và Ma cà rồng tiếp tục.

– Đừng hiểu nhầm! Tôi chẳng thương tiếc gì Laya McGrath cả. Nếu có thương tiếc thì tôi thương tiếc cho Mark McGrath hơn, đáng lẽ anh ta không nên chết. Tôi cứu cô ta chỉ vì tôi không thích cảnh tự sát diễn ra trước mắt mình thôi. Nếu cô ta bị tai nạn hay bị ai đó giết chết hoặc giả cô ta tự sát ở một chỗ nào khác khuất tầm nhìn của tôi thì tôi sẽ không quan tâm đâu.

Thomas nhìn Ma cà rồng từ đầu đến chân. Hắn ta chẳng có vẻ gì như là đang nói dối cả. Anh thầm nghĩ:

“Một kẻ quái dị!”

Thế rồi, Thomas ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn. Vừa ngồi cuống anh vừa nói:

– Nhưng mà này! Tôi vẫn không hiểu sao Laya có thể giết chồng mình được. Không lẽ cô ấy không có chút tình cảm gì với anh ấy sao?

– Không có gì là khó hiểu hết! – Ma cà rồng cho tiền và túi và nói – Theo cậu tại sao Emma lại theo dõi Mark McGrath?

– …

– Trong sâu thẳm trái tim mỗi con người luôn tồn tại một mặt tối. Bóng tối trong trái tim Emma là sự tự ti. Còn trong trái tim Laya là sự sợ hãi. Ngay từ khi còn nhỏ, nhìn thấy bố mẹ mình chết, thiếu vắng sự chăm sóc từ bố mẹ, thiếu đi người dạy cho cô ta kỹ năng sống, bóng tối trong trái tim cô ta đó đã hình thành. Cô ta trở thành thám tử bóng đêm, cố tỏ ra mạnh mẽ tất cả chỉ là một cách chạy trốn mà thôi. Nhưng như người ta vẫn nói “IQ càng cao thì EQ càng thấp”, khi đối diện với các ác nếu không có một ý chí vững vàng thì rất dễ xa vào bóng tối trong đó. Chứng kiến quá nhiều tội ác không khiến cho cô ta cảm thấy an toàn hơn mà chỉ khiến cho bóng tối đó lan rộng hơn thôi…

– …

– Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, Laya vẫn chỉ là một cô bé của ngày hôm đó khi chứng kiến bố mẹ mình chết, run rẩy và sợ hãi. Hoặc cũng có thể trong chính giây phút đó, cô ta cũng đã chết luôn rồi.

Nghe Ma cà rồng nói, Thomas trầm ngâm không nói gì cả. Trong trái tim con người đều tồn tại bóng tối. Vậy còn anh ta thì sao, có phải anh ta cũng như vậy không? Anh thừa nhận là mình phá án không phải vì danh tiếng hay muốn làm người hùng gì hết. Anh ta chỉ đơn giản là cảm thấy mình cần phải làm gì đó khi thấy tội ác diễn ra thôi. Nhưng anh ta cũng chợt nhận ra rằng không phải Laya McGrath cũng giống mình hay sao. Cô ta mồ côi từ bé. Anh cũng vậy. Cô ta phá các vụ án để bản thân cảm thấy khá hơn. Vậy anh cũng thế hay sao? Liệu có phải anh cũng giống như cô ta, đang sợ hãi, đang chạy trốn khỏi nỗi đau của mình hay không? Anh không biết. Anh chỉ biết khi Laya McGrath anh đã thấy hình ảnh của mình trong đó. Và anh nhớ lại ngay câu nói của Ma cà rồng lúc trước: “Lý do để hành hiệp cũng chính là lý do phạm tội. Ranh giới giữa thiện và ác đôi lúc rất mong manh.”

Thế rồi, tâm trạng Thomas chùn xuống. Anh nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi nặng nề. Đúng lúc đó, một tiếng “Cốc! Cốc!” vang lên. Thomas đứng dậy ra mở cửa. Ở bên ngoài, Lunar đang cầm một tập hồ sơ đứng ở đó.

– Sư huynh! Đây là hồ sơ cho vụ kiện sắp tới!

– Cảm ơn!

Thomas nhận lấy tập hồ sơ và chợt giật mình. Anh ta nhận ra là Ma cà rồng vẫn đang ở trong phòng mình. Quay mặt vào bên trong anh ta ngạc nhiên. Trong phòng không có ai hết, Ma cà rồng đã biến mất từ bao giờ. Ở bên ngoài ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bàn làm việc của Thomas.

– Thomas! Anh nhìn cái gì vậy? – Lunar thấy thế hỏi.

– Không! – Thomas vẫn không rời mắt khỏi chỗ ngồi của mình nói – Không có gì đâu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.