Vài tiếng sau, Thomas ngồi trong phòng khách nhìn những người trong gia đình Redson đi qua đi lại. Cái suy nghĩ Ma cà rồng đang ở đây khiến cho anh đề cao cảnh giác. Bên ngoài đám đông vẫn tụ tập ồn ào nhưng bên trong lại im lặng như chờ đợi một điều gì đó. Không khí im lặng kéo dài. Người trong gia đình Redson cũng tỏ ra sốt ruột. Ba chị em Hayley, Wendy và Nate đi qua đi lại nãy giờ. Thế rồi Hayley kéo hai em ra chỗ góc phòng thủ thỉ.
– Cảnh sát ở đây, không thể ra tay được! – Cô chị Hayley tỏ vẻ khó chịu.
Nate ngồi trên xe lăn bình tĩnh nói:
– Đừng nóng ruột! Cứ đợi thêm tí nữa.
Những hành động này không thể qua mắt Thomas. Anh không nghe thấy họ nói gì nhưng anh đã để ý thái độ của họ.
Có một người khác không mang họ Redson nhưng cũng đang lo lắng lúc này. Bà Army nhẹ nhàng bước đến chỗ Maggie đang ngồi nói:
– Cô cảnh sát, cô không cho người bảo vệ tôi à?
Maggie đang ngồi gác chân lên ghế sofa đọc tạp chí liền cảm thấy khó chịu.
– Bà… À… bà muốn làm gì thì làm nhưng đừng ra khỏi nhà?
Và thế là bà Army lại nhẹ nhàng rời khỏi chỗ Maggie như chưa từng có câu hỏi vừa rồi.
Ở bên trong phòng, Thomas có thể nghe thấy âm thanh ngoài phòng. Tina đang lau nhà. Daniel đứng trước mặt cô.
– Tina, cô có thể đi với tôi được không?
– Ờ… được… cậu muốn gì? – Tina bỏ dở công việc và đi theo Daniel.
Trong phòng, Thomas đã nghe hết câu chuyện vừa rồi. Anh mở mắt, đứng dậy, đi tới chỗ Maggie đang ngồi.
– Maggie! Tôi có thể mượn của cô một thứ được không?
Maggie bỏ tờ tạp chí trên tay sang một bên.
– Anh muốn làm gì?
***
Ở một góc tại hành lang, Daniel đi trước, Tina theo sau. Đến một góc khuất, Tinas hỏi:
– Cậu chủ, rốt cuộc cậu muốn tôi đi đâu vậy?
Daniel đứng lại, Tina cũng dừng lại theo. Im lặng. Daniel quay phắt lại lấy tay bịt miệng Tina. Tina chống cự, bàn tay cô cố gỡ tay của Daniel ra. Trên tay của Daniel là một chiếc khăn tẩm thuốc mê đang bịt vào miệng cô. Bàn tay cô cào cấu rồi cố gỡ bàn tay của Daniel nhưng đã quá muộn. Sức của Tina yếu dần. Daniel cố ghì chặt cô một lúc. Đôi bàn tay Tina buông thõng xuống, cả người cô dựa vào người Daniel. Daniel bỏ tay ra khỏi miệng cô và ôm cô vào lòng.
Cách đó vài bước chân, Thomas đang cầm một chiếc còng số 8 trên tay. Đến góc khuất, anh giật mình đứng lại, né vào sát tường. Anh nhìn rõ Tina Watson đang bị Daniel kéo lê trên mặt đất.
***
Trong một căn phòng nào đó, Daniel đặt Tina xuống sàn. Nhìn cô nằm dưới đất. Daniel nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó. Thế rồi, hắn ngồi xuống và lấy tay chạm vào áo của Tina.
– Này! – Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. Anh đang làm cái gì vậy?
Daniel nghe thấy vậy bỗng dừng tay. Hắn đứng lên và quay lại nhìn thì thấy Thomas đang đứng ngay ở cửa. Hắn ta mỉm cười:
– Ồ! Nếu như tôi nhớ không nhầm thì anh là một luật sư đúng không nhỉ?
– …
– Anh thấy đấy! Con bé này, trông nó ngoan hiền vậy thôi chứ thật ra nó là hung thủ trong vụ án này đấy.
***
Cùng lúc đó, Maggie bỏ quyển tạp chí trên tay xuống và ngồi lại một cách ngay ngắn.
– Raven! Weevils! – Cô buộc lại tóc và gọi hai người – Hãy tập trung tất cả mọi người trong nhà Redson lại và chuyển họ sang hết nhà B đi.
– Huh… Tại sao? – Hai người kia không hiểu.
Maggie giải thích:
– Ma cà rồng sẽ xuất hiện ở đây, khi đó chúng ta sẽ xông vào bắt hắn. Nếu bây giờ không rời mọi người ra chỗ khác đến lúc đó sẽ không kịp nữa.
***
Trở lại với chỗ Daniel, Tina Watson đã tỉnh lại và cố gắng đứng lên.
– Cậu Daniel! Cậu nói gì vậy? Sao tôi lại là hung thủ trong vụ án này? – Tina đã kịp nghe được những lời Daniel nói.
Daniel bất ngờ trước sự tỉnh táo của cô.
– Tina! Sao cô tỉnh lại được?
Tina bám vào tường để đứng lên do vẫn còn ảnh hưởng của thuốc mê.
– Cậu chủ, sao cậu lại lôi tôi vào đây và định làm gì tôi?
Daniel lẩm bẩm:
– Chết tiệt! Đúng là không nên đặt hàng qua mạng.
Thế rồi, Daniel hướng về phía Thomas rồi quay sang phía Tina Waston dõng dạc nói:
– Đúng! Tôi nói cô chính là hung thủ giết người trong vụ án này.
***
Cùng thời điểm đó, Weevils và Raven đã di rời tất cả mọi người trong gia đình Redson sang tòa nhà B. Weevils đang ở trong phòng nói chuyện với Maggie:
– Maggie! Đã rời tất cả mọi người sang nhà B nhưng vẫn còn thiếu một người.
– Ai cơ! – Maggie hỏi.
– Là Harmond Redson. Có cần cho người tìm ông ta không?
– Không cần đâu! – Maggie nói – Tôi biết ông ta ở đâu rồi! Nếu bây giờ cậu lục tìm cả tòa nhà này chỉ để tìm ông ta thì sẽ hỏng chuyện mất.
– ??? – Weevils không hiểu lời Maggie nói.
– Hãy tập trung toàn bộ cảnh sát ra ngoài sân cho tôi.
***
Trở lại chỗ của Daniel, Thomas vẫn điềm nhiên dõi theo từng cử chỉ của Daniel. Trước lời buộc tội của Daniel, Tina vẫn tỏ ra bình tĩnh.
– Cậu Daniel, cậu nói cái gì thế? Tại sao tôi lại là hung thủ được?
– Không! – Daniel quả quyết. – Tôi không nhầm, chính cô là hung thủ.
Tina để ý ánh mắt của Daniel bỗng nhiên có gì đó thay đổi.
– Vậy cậu nói xem tôi đã giết chết nhiều người như vậy bằng cách nào?
Daniel chắp tay sau lưng và đi lại trong căn phòng.
– Đầu tiên tôi sẽ tóm tắt lại toàn bộ vụ án này để cho mọi người dễ dàng hình dung.
– …
– Mọi việc bắt đầu từ ngày 24/11, một bức thư được đặt trước cổng nhà tôi với nội dung “Ta biết tất cả tội ác của các ngươi. Hãy chuẩn bị 550000000 zen. Ta sẽ cho người đến lấy vào ngày 1/12”
Trước bức thư như vậy bác tôi, Harmond Redson, đã nhờ tới sự giúp đỡ của cảnh sát.
Ngày 1/12, cảnh sát đến ngôi biệt thự này tuy nhiên, kẻ tống tiền thì không thấy đâu mà ngược lại phát hiện ra thi thể của bác tôi, Aric Redson, bị chết trong một căn phòng kín, một bức tường ở đại sảnh ghi dòng chữ “Các người đã bội ước mà báo cảnh sát. Giao dịch của chúng ta coi như hủy bỏ. Hãy cứ ở đó và chờ sự trừng phạt của ta.” Cùng với đó là số tiền trong két sắt đã không cánh mà bay.
Trong thi thể của bác tôi, cảnh sát phát hiện một mẩu giấy ghi số “96” và một chiếc vé dự thi âm nhạc. Cảnh sát điều tra về tấm vé đó. Điều tra một hồi thì lại phát hiện ra rằng Grimmer Redson, một người trong gia đình chúng tôi có liên quan đến một vụ án mạng.
Ngày 8/12, cảnh sát đến đây để bắt giữ Grimmer Redson, đúng lúc đó thì phát hiện ra Brian Redson, một người bác của tôi bị chết trong một căn phòng kín, lần này tất cả mọi người cũng đều có chứng cứ ngoại phạm. Một người bác của tôi là Sharon Redson, vợ của bác Aric Redson, mất tích.
Cảnh sát cũng phát hiện một tấm bản đồ mini trong túi của bác Brian Redson. Cảnh sát lại điều tra một hồi và phát hiện ra Russell Redson, anh họ của tôi có liên quan đến một vụ án khác.
Ngày 9/12, cảnh sát lại đến để bắt Russell Redson. Tuy nhiên, anh ấy đã tự sát trước khi bị bắt.
Ngày 10/12, tức một ngày sau, thi thể của Sharon Redson được phát hiện trong một căn phòng kín. Cảnh sát phát hiện ra một cái huy hiệu trong người bác ấy nên đã theo đó điều tra và phát hiện ra tập đoàn Redson của bác Harmond đã sử dụng hóa chất kém chất lượng cho công nhân. Tuy nhiên, lần này cảnh sát không có đủ chứng cứ nên đã phải thả người.
Ngày 12/12, bác tôi, Harmond Redson, tổ chức tang lễ cho những người đã chết. Trong khi tang lễ đang diễn ra một bức thư đe dọa được gửi đến cho bác tôi.
Và hôm này, ngày cuối cùng mà chúng tôi ở lại đây sẽ là cơ hội cuối cùng của hung thủ để giết hại chúng tôi. Nếu như cảnh sát không thể ngăn chặn được hung thủ vụ án sẽ đi vào bế tắc.
– …
– Sở dĩ vụ án này bế tắc là bởi vì trong cả ba vụ giết người tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều có bằng chứng ngoại phạm và nạn nhân bị giết trong một căn phòng kín. Chính điều đó đã khiến cảnh sát đi vào ngõ cụt. Tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm, vậy phải chăng hung thủ đột nhập từ bên ngoài vào? Nếu vậy hắn tạo ra căn phòng kín làm gì vì ai nhìn vào chẳng biết đây là một vụ giết người rồi, tạo ra căn phòng kín có ý nghĩa gì? Đầu tiên tôi sẽ trình bày về cái chết của Aric Redson và ý nghĩa của căn phòng kín trong vụ này. Tuy nhiên, trước khi nói về căn phòng kín tôi muốn nói về bằng chứng ngoại phạm của tất cả các nghi phạm trước.
Cả Thomas và Tina đều chú ý lắng nghe. Daniel tiếp tục:
– Trong thời gian xảy ra vụ án tất cả mọi người nếu không có người làm chứng thì cũng chạy ra khỏi nhà nhờ vậy tất cả mọi người đều có bằng chứng hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Thời điểm tử vong ban đầu được xác định là 8 giờ đến 9 giờ 30 phút tôi, sau đó cảnh sát căn cứ vào việc không hề có dấu chân trên nền đất ướt để rút ngắn thời gian lại chỉ còn 8 giờ đến 9 giờ tối. Tất nhiên, bình thường suy luận như vậy là đúng nhưng nếu như có cách nào đó để đi vào ngôi nhà mà không để lại dấu chân thì sao? Khi đó toàn bộ thời gian gây án sẽ phải viết lại.
Vậy làm thế nào để vào nhà mà không để lại dấu chân? Cái này đòi hỏi phải chuẩn bị một chút.
Đầu tiên chúng ta sẽ làm một cái ống. Ống đó có thể bằng nhựa, bằng sắt hay cái gì cũng được miễn sao nó phải chắc chắn. Thứ hai là “cái ống” đó phải to đủ để cho một người chui vào, có thể là đường kính khoảng 60 cm. Thứ ba là chiều dài của cái ống đó phải bằng chiều rộng của khoảng sân tại tháp nơi phát hiện ra vụ án. Với chiều dài như vậy rất khó để mang vào nhà mà không gây sự chú ý nên có lẽ “chiếc ống” này sẽ được thiết kế để có kê rút ra như ăng ten được. Trên thân ống có khoét một lỗ đủ to cho người chui vào. Hai đầu miệng ống được bịp lại bởi hai… có lẽ là hai cái mâm chăng. Tôi không rõ lắm nhưng chắc chắn hai cái mâm đó phải có diện tích lớn hơn miệng ống (nếu miệng ống có đường kính 60 cm thì “chiếc mâm” đó cũng phải có đường kính 80cm hoặc 1m). Như vậy là coi như xong bước chuẩn bị.
Vào hôm xảy ra án mạng, người dùng chiếc ống đó đứng trước tòa tháp, phía trước là một khoảng sân đất ướt. Hắn kéo dài “chiếc ống” ra đặt ngang trên mặt sân. Hắn vào trong “chiếc ống” đó bằng lỗ ở trên thân rồi ở bên trong lăn người khiến “chiếc ống” về phía tòa tháp. Khi “chiếc ống” đã lăn tới bậc thang tòa tháp kẻ đó chui ra khỏi “chiếc ống”, thu “chiếc ống” lại. Vậy là trên mặt đất không hề có dấu chân chỉ có hai dấu vết do “cái mâm” ở đầu ống để lại nhưng nó lại quá nhỏ và ở ngay sát mép tường nên không ai để ý mà có để ý thì cũng không ai nghĩ đó là dấu vết quan trọng do hung thủ để lại, mọi người sẽ dễ bị chú ý bởi những dấu chân hay dấu vết trong sàn hơn.
Tina hơi ngây người một chút:
– Nhưng cách này ai mà chẳng làm được sao cậu lại cứ chắc tôi là hung thủ?
Daniel mỉm cười và nói với Tina:
– Ồ! Không! Không! Từ nãy đến giờ tôi chỉ nói có người sử dụng cách này để không để lại dấu chân chứ có nói đó là hung thủ đâu.
– Vậy thì đó là ai? – Tina không hề nao núng hỏi lại.
– Đó chính là bác tôi, Aric Redson, người đã chết trong vụ án này.
Daniel vừa nói xong và ngừng lại một chút, Tina hỏi:
– Cậu nói sao? Ông ta làm vậy để làm gì?
– Để tạo chứng ngoại phạm!
– Cậu đang nói cái gì thế? Ông ấy là nạn nhân thì chứng cứ ngoại phạm cái gì?
Daniel vẫn dõng dạc nói:
– Chứng cứ ngoại phạm cho việc ăn cắp tiền trong két sắt.
– …
– Đúng! Chính bác Aric là người đã ăn cắp tiền trong két sắt và viết dòng chữ bằng sơn đỏ ở đại sảnh.
– … – Tina không nói gì và Daniel tiếp tục.
– Chắc mọi người đều biết hai ông bác của tôi là Aric Redson và Harmond Redson không ưa nhau. Mối quan hệ của họ càng tồi tệ hơn khi Harmond cô lập Aric trong tòa tháp sau vườn đó. Là một người đàn ông tất nhiên Aric không thể bỏ qua chuyện này. Sự thù hận của ông ấy tịch tụ dần nhưng không có cách nào giải tỏa. Cho đến khi, có một kẻ đến. Kẻ này chính là hung thủ trong vụ án này. Kẻ này nói với Aric rằng “Tôi sẽ giúp ông ăn cắp một khoản tiền từ Harmond Redson” và thế là ông ấy đã đồng ý. Kẻ này chỉ cho Aric rằng hãy viết một bức thu tống tiền, sau đó, ăn cắp tiền trong két sắt, viết mấy chữ đỏ lên tường để đánh lạc hướng rồi dùng cách tôi vừa trình bày để đi vào tòa tháp mà không có dấu chân. Như vậy, mọi người sẽ nghĩ ông ấy không ra khỏi tháp khi vụ trộm diễn ra và ông ấy có bằng chứng ngoại phạm.
– …
– Tuy nhiên, Aric không ngờ rằng mình đã bị kẻ đồng sự với mình phản bội. Mà thật ra cũng không hẳn là phản bội vì ngay từ đầu hung thủ chỉ muốn lợi dụng Aric thôi. Hắn muốn lợi dụng Aric để tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình.
– Lợi dụng ông Aric để tạo bằng chứng ngoại phạm? – Tina nhắc lại lười Daniel nói. – Nhưng ông Aric chết rồi thì hắn lợi dụng kiểu gì?
– Hắn đã giết Aric từ xa mà không cần có mặt ở hiện trường như vậy hắn sẽ có bằng chứng ngoại phạm.
– …
– Đầu tiên hung thủ chuẩn bị một mảnh cao su dài và căng. Dài như một sợi dây vậy và nó chắc chắn phải rất dày không dễ gì đâm thủng được. Tiếp đó, hắn đến phòng Aric, tất nhiên là lúc đó bác tôi không có ở đó, hắn mở cánh cửa sổ phòng bác ấy ra. Là cánh cửa sổ bên phải ấy. Hắn nhét một đầu sợi dây cao su vào khe hở giữa cánh cửa và bức tường khi cánh cửa mở ra rồi thắt nút đầu sợi dây lại. Tiếp đến hắn nhét nốt đầu dây còn lại vào khe cửa bên kia sao cho sợi dây cao su ở phía bên ngoài cửa sổ. Sau đó hắn đóng cửa lại. Việc cuối cùng là hắn ra bên ngoài tòa tháp trèo lên chỗ cánh cửa mà mình vừa đóng. Hắn kéo căng sợi dây cao su của mình ra và nhét một cây giáo vào giữa sợi dây cao su và hai cánh cửa sổ. Lúc này, cánh cửa sổ, sợi dây và cây giáo trông giống như một mũi tên đã được kéo căng chỉ cần không còn cánh cửa sổ chặn ở trước là nó sẽ phóng về đằng trước ngay. Như vậy khi bác tôi mở cánh cửa đó ra mũi lao sẽ phóng thẳng vào bụng bác ấy. Có lẽ, cô cũng đã nghiên cứu kỹ độ cao phù hợp để khi bác tôi mở cửa nó sẽ đâm trúng vào phần bụng. Vị trí mà bác ấy đứng là ở trên cầu thang lại không có lan can nên khi bị “trúng tên” bác ấy sẽ lập tức rơi xuống dưới tạo nên hiện trường như chúng ta đã thấy. Còn về sợi dây cao su, do cánh cửa đã được mở lại không có gì giữ lại nên nó rơi khỏi cánh cửa sổ. Có thể nó rơi xuống khu đất phía sau nhà hoặc bị gió cuốn đi đâu đó, dù sao phía sau nhà cũng là khu đất bỏ hoang mà nếu có một sợi dây cao su ở đấy thì cũng đâu có ai quan tâm.
– Nhưng… tại sao ông ấy lại mở cửa chứ? Tôi làm sao khiến ông ấy mở cửa vào đúng lúc đó được?
– Aric mở cửa là để ra hiệu cho cô. Nếu tôi đoán không nhầm thì kế hoạch lấy trộm tiền của hai người là như thế này. Aric lấy trộm tiền trong két sắt sau đó dùng “chiếc ống” để vào nhà mà không có dấu chân như tôi đã nói nhằm tạo bằng chứng ngoại phạm mình không lấy trộm tiền. Vậy… câu hỏi được đặt ra là khi vào trong tháp rồi số tiền với “chiếc ống” đó sẽ vứt đi đâu? Chỉ có thể là ông ta ném qua cửa sổ bên trái ra ngoài rồi để kẻ đồng sự, tức là cô đấy, nhặt những thứ đó giấu đi.
– …
– Sở dĩ là ném qua cửa sổ bên trái vì cửa sổ bên trái không có khung sắt nên có thể ném được còn cửa sổ bên phải có song sắt ông ấy ném thế nào. Bởi vậy nên ông ta ném số tiền và “chiếc ống” đó qua cửa sổ bên trái sau đó định mở cửa sổ bên phải để ra hiệu cho cô, khi đó đang ở ngoài biết rằng mọi thứ đã xong rồi mau đến nhặt những thứ đó đi. Tuy nhiên, Aric không hề biết rằng cô đã cài sẵn cái bẫy ở cửa sổ bên phải. Khi ông ta mở cửa ra sẽ bị mũi lao đâm vào mà chết ngay.
– Nhưng… tại sao ông ta lại phải mở cánh cửa bên phải để làm hiệu
– Bởi cánh cửa bên trái nhìn ra là một bãi rác, thật ra đó không phải bãi rác nhưng người ta cứ hay vứt rác ở đó đấy. Nếu cô cứ đứng ở đó chờ đợi Aric ném đồ xuống sẽ có người qua đường thấy khả nghi mất. Chính vì thế cô đã nói với Aric “tôi sẽ ở một chỗ có thể quan sát được cánh cửa sổ bên phải toàn tháp. Khi ông xong việc chỉ cần mở cửa là tôi sẽ biết.” Đó là lý do cánh cửa sổ bên phải luôn được đóng và chỉ được mở ra vào đúng lúc đó. Tóm lại, cô đã tính toán hết mọi đường.
– …
– Tuy vậy, dù đã tính toán nhưng vẫn có một số việc xảy ra ngoài dự tính của cô. Điều đầu tiên chính là căn phòng kín. Vốn lúc đầu cô cũng chẳng có ý định tạo ra căn phòng kín nhưng khi thực hiện xong trộm và dùng “chiếc ống” để về phòng mà không để lại dấu chân, Aric đã cẩn thận đóng cửa lại và lên cầu thang ném “chiếc ống” và số tiền ra cửa sổ. Sau đó, ông ấy bị giết như tôi vừa nói. Vậy là sự thận trọng của Aric đã vô tình tạo ra một vụ án mạng trong phòng kín.
– Vậy vụ án mạng trong phòng kín chỉ là tình cờ? – Thomas im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng.
– Đúng! – Daniel nói. – Đó chỉ là một việc vô tình mà cô ta không dự tính trước. Tuy là không dự tính trước nhưng nó cũng chẳng gây hại gì đến kế hoạch của cô ta thậm chí còn khiến vụ án trở nên khó hiểu hơn. Việc mà tôi nói sau đây mới thực sự là vấn đề khiến cô ta lo sợ.
– Đó là gì? – Thomas hỏi.
– Đúng! Tôi đang muốn nói đến con sô “96” phát hiện trong áo bác tôi đấy.