Diệp Mông và Lương Vận An có một cuộc gặp tương đối gấp gáp, manh mối vụ án Vương Hưng Sinh bị đứt, đến nay vẫn chưa có tiến triển mới. Công an thành phố cũng đang sứt đầu mẻ trán, cục trưởng của họ phải hứng chịu mũi sào từ phía dư luận, vì quá áp lực mà không ngừng đặt ra kỳ hạn phá án. Có lẽ tiền thưởng năm nay của tất cả bọn họ đều thành số 0 rồi, vụ án này ngày càng rắc rối, không tìm được đầu mối, đến cả manh mối trước mắt nay cũng đứt đoạn.
Nay, cục trưởng của họ cũng đã khống chế được áp lực, ra lệnh nếu vụ án có thêm bất kỳ điểm đáng nghi nào thì không được vội vàng kết án.
“Đúng rồi, chúng ta nói một chút về vụ án của mẹ cô đi. Tôi vẫn luôn cảm thấy hai vụ án này có sợi dây liên kết nào đó. Xe của mẹ cô được phát hiện ở dưới dốc Cửu Môn, đúng không?”
Diệp Mông gật đầu: “Vâng. Mẹ tôi làm dâu ở Ninh Tuy, lâu lâu lại đến Bắc Kinh, phố đồ cổ để giúp người ta giám định đồ cổ.”
“Lần đó cũng là giúp người khác giám định đồ cổ?”
“Vâng, lúc đó tôi cũng đang học ở Bắc Kinh, mẹ tiện đường đến thăm tôi. Lúc đến, nhìn tâm trạng bà cũng có gì đó không đúng, nhưng vì mẹ tôi mắc chứng trầm cảm nên khi đó tôi không nghĩ nhiều. Vì bình thường cứ ba đến năm ngày mẹ tôi lại phát bệnh, khi đó tôi thấy bà uống thuốc xong cũng vội kêu bà quay về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cảnh sát tìm đến tôi, nói mẹ tôi tự sát rồi.”
“Mấy ngày hôm đó mẹ cô có đến phố đồ cổ?”
“Vâng, có sao không?”
“Là phố đồ cổ nào?”
“Phố đồ cổ ở Trấn Nam. Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe mẹ nhắc đến một lần.”
“Cô nhớ không sai chứ?”
“Vâng.”
Lương Vận An trầm tư giây lát: “Vương Hưng Sinh là khách thường lui tới phố đồ cổ ở Trấn Nam, có khi nào hồi đó ông ta tìm mẹ cô giám định?”
Diệp Mông lắc đầu, cô chưa từng nghe mẹ nhắc đến bao giờ, hoàn toàn không rõ.
*
Hôm đó, thím họ của Lý Cận Dữ lại tìm tới tận cửa. Bà ta không thèm trưng vẻ mặt lịch sự, còn giở giọng chất vấn Lý Cận Dữ: “Con vợ của cậu đâu?”
Lý Cận Dữ vừa mở cửa ra đã bị mắng, không vui vẻ gì đáp: “Có chuyện gì?”
Bà ta thở hồng hộc, luyên thuyên không ngừng: “Cao Nghĩa nhà này đi Bắc Kinh về rồi, không biết chịu phải đả kích gì mà nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, nói thế nào cũng không chịu mở cửa! Rốt cuộc con vợ của cậu đã làm gì Cao Nghĩa nhà này!”
Bà ta nói xong liền ngồi sụp xuống khóc lóc om sòm, không chịu đi, cũng không chịu để Lý Cận Dữ đóng cửa.
Lý Cận Dữ gọi điện thoại cho Dương Cao Nghĩa đến đón mẹ về. Dương Cao Nghĩa vẫn rất nghe lời, vừa cúp điện thoại là chạy đến ngay, thấy cảnh càn quấy trước mắt, cạn lời nói: “Mẹ, mẹ lại nổi điên gì vậy!”
Bà ta không quan tâm, còn lấy chân chắn ngang cửa, đanh đá nói: “Mẹ bị con ép chứ sao nữa! Mẹ tưởng con đến Bắc Kinh bị người ta bắt nạt! Nên đến đây đòi công đạo cho con!”
Mọi người bắt đầu tụ tập trước hành lang, nhà nào cũng có ít nhất một người ngó sang. Vì trận ầm ĩ này quá kinh thiên động địa, trước nhà Lý Cận Dữ cũng đã có một vòng người vây lấy xem kịch hay. Lý Cận Dữ vẫn rất bình thản. Nhưng Dương Cao Nghĩa nhỏ hơn Lý Cận Dữ đến 4, 5 tuổi, đang là tuổi đặt sĩ diện lên trên hết nên không khỏi thấy mất mặt, muốn kéo bà ta về, nhưng thím họ lại cứng đầu không chịu nhúc nhích.
Dương Cao Nghĩa tức giận, cũng làm ầm luôn cho biết. Cậu ta vứt mẹ sang một bên, nổi trận lôi đình: “Chẳng có ai bắt nạt con cả! Con biến thành người như hôm nay đều là vì mẹ!”
Thím họ sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến, con trai hiếu thuận với mình bao lâu nay hôm nay dám động tay động chân với mình!
Bà ta cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ, như mắc phải bệnh điên loạn, đứng lên điên cuồng bứt tóc mình, điên cuồng hét lên, đáy mắt như muốn bốc cháy, muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Mông: “Con đàn bà đó đã cho mày ăn phải bùa mê thuốc lú gì! Dương Cao Nghĩa, mày dám động tay động chân đánh bà!”
Cao Dương Nghĩa nhìn người mẹ không khác gì người điên của mình, cũng bất chấp tất cả hét lên: “Đúng đấy! Con bị cô ấy cho uống bùa mê thuốc lú đấy!”
…..
Dương Cao Nghĩa ở Bắc Kinh đã gây nên vài tội lỗi. Những ông chủ tham gia tiết mục đều là người lão làng, nói một câu là đánh ngay vào trọng điểm. Dương Cao Nghĩa chưa bao giờ gặp phải sóng gió, nói chuyện tự mãn, khoa trương, ánh mắt lại không đủ kiên định. Thậm chí cậu ta còn không có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống của chính mình, lúc thì nói muốn làm ở vị trí hành chính, lúc lại nói rất yêu thích công việc quan hệ xã hội. Giống như một cây cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy, nịnh hót, a dua với tất cả những ông chủ trong chương trình.
Là người điển hình cho câu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Có một ông chủ nhắc nhở cậu ta: “Chiêu này của cậu, có thể là hữu dụng ở trấn cậu, nhưng ở Bắc Kinh, là một nơi cần bản lĩnh và lý tưởng. Bản lĩnh thì tạm thời chúng tôi chưa nhìn thấy ở cậu, thế còn lý tưởng, cậu có lý tưởng không?”
Lúc đó Dương Cao Nghĩa chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nói: “Có chứ, nhà khoa học, bác sỹ, đó đều là những lý tưởng của tôi từ khi còn nhỏ.”
Xoẹt!
Cả 12 đèn đều đồng loạt tắt, không ai chọn cậu.
Kết thúc chương trình, Dương Cao Nghĩa mới nhận ra, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Diệp Mông ở phòng giám sát, xem toàn bộ chương trình trực tiếp. Dương Cao Nghĩa vừa bước ra, Diệp Mông đã nhìn thấy tâm trạng mất mát của cậu, sắc mặt vẫn như đang lơ lửng trên mây nên dẫn cậu đi ăn.
Trong phòng bao của nhà hàng, chỉ có hai người họ, nhân viên phục vụ nhiệt tình đứng ở cạnh cửa, rót nước châm trà.
Dương Cao Nghĩa bất ngờ nhận ra người phụ nữ này rất giàu, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Làn da trắng không tì vết, mơ hồ có thể thấy được tĩnh mạch màu xanh của làn da dưới cổ áo, rất gợi cảm. Dương Cao Nghĩa thấy cô như một đóa thủy tiên vậy, lúc không nói lời nào thì bình tĩnh, cao ngạo, lúc nói chuyện thì vừa thong dong, vừa rất thú vị. Lúc đầu thấy cô có lẽ là bông hoa có thể khép cũng có thể mở, trên người toát ra hương thơm hấp dẫn người khác.
Cho đến khi cô ngồi trong phòng bao, rót một ly nước cho cậu, bình thản hỏi: “Biết tại sao bọn họ đều không nhận cậu không?”
“Chị biết không?”
“Ông chủ nào cũng không thích nghe nói dối,” Diệp Mông dịu dàng đưa nước cho cậu, rồi rót một ly cho mình, nói: “Đương nhiên, bọn họ cũng không thích người quá thành thật. Có một vài người thích nghe nói dối, nhưng thảm ở chỗ, vừa nãy cậu lại nói lời thật lòng với người thích nghe nói dối, rồi lại nói dối với người thích nghe lời thật lòng. Không thể làm đẹp lòng hai bên, nên không ai bật đèn cho cậu.”
Trước mắt Dương Cao Nghĩa như mở ra một thế giới mới, cậu ta cảm thấy Diệp Mông đặc biệt, rất ít người phụ nữ thẳng thắn như vậy: “Hình như chị rất hiểu bọn họ?”
Diệp Mông cười: “Trước đây ông chủ của tôi có tham dự chương trình này, nên tôi có tiếp xúc qua với họ, không tính là hiểu.”
“Hôm nay tôi thể hiện rất tệ sao?”
Diệp Mông không nói gì. Rất lâu sau mới mở lời.
“Đơn giản mà nói thì chỉ là một buổi phỏng vấn. Không ảnh hưởng gì đến cậu.”
Đương nhiên, nếu tiết mục này bị lên sóng thì lại là chuyện khác. Sự thể hiện của Dương Cao Nghĩa trong chương trình có thể sẽ bị cộng đồng mạng cắt lại rồi tung lên weibo (1), màn tìm việc hài hước nhất năm. Diệp Mông vốn muốn bà thím họ nhận ra được bản chất của con trai mình, nhưng lại nhận ra Dương Cao Nghĩa đúng là đã bị chiều hư rồi. Vì chưa từng phải trải qua bất cứ sóng gió gì, nên quá ngây thơ, đơn giản.
Dương Cao Nghĩa ngồi không yên, hỏi cô: “Sẽ phát sóng sao?”
“Chị gái biên đạo thấy cậu còn trẻ, sẽ cắt hết mấy đoạn đối thoại đó, không gây ra ảnh hưởng bất lợi cho cậu.” Thực ra là do Diệp Mông đề nghị.
Dương Cao Nghĩa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Công phu nịnh nọt mà chưa học đến nơi đến chốn thì đừng có dùng lung tung, nếu không thì dễ nịnh lầm đấy.”
“Mỗi bước đi của con người đều muốn giẫm lên đủ thứ. Bây giờ cậu như một đứa trẻ vậy, muốn hái quả táo bên này, lại cảm thấy quả chuối bên kia cũng ngon, nếu luôn như vậy, cậu sẽ bị lạc trong vườn cây, không đi ra được. Bắc Kinh có quá nhiều cám dỗ, những ông chủ sợ nhất chính là loại người này. Kiểu người họ thích phải có mục tiêu, có sự kiên định, luôn biết mình cần người như thế nào, dù cho đó chỉ là mục tiêu rất nhỏ.”
Hai câu nói cuối cùng của Diệp Mông khiến Dương Cao Nghĩa cảm thấy rất có đạo lý.
…..
Lúc này, người vây đến xem càng nhiều, những người đi đường từ xa cũng dừng chân.
Dương Cao Nghĩa hiểu mẹ cậu ta, người khuyên càng nhiều, bà ta sẽ càng điên lên, thà không để ý bà ta, bà ta tự thấy mất mặt sẽ dừng lại. Cho nên cuối cùng cậu ta rống lên một câu: “Con bị cô ấy cho uống bùa mê thuốc lú rồi đấy! Mẹ muốn làm ầm lên thì làm đi! Tốt nhất là làm cho cả cái trấn này đều biết! Con trai mẹ bị vợ của anh họ làm cho mê mẩn rồi! Đẹp mặt chưa!”
Quả nhiên hiệu quả, nét mặt bà ta không nén được giận dữ, nhìn Lý Cận Dữ từ đầu đến cuối không thèm quan tâm mình, liền trở mình đứng dậy.
Lúc bà ta đi, còn mắng những người vây lại xem một lượt: “Nhìn mẹ tụi bây chứ nhìn, nhà không có con à?”
*
Buổi tối đồng nghiệp tổ chức liên hoan, chẳng mấy khi cả ba người đứng đầu công ty đều góp mặt khiến sự nhiệt tình được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Uống rượu một hồi, ai nấy cũng gục xuống bàn, Câu Khải lại bắt đầu nôn rồi. Trước mặt là một mớ hỗn độn, bát đũa, vỏ bia vứt lung tung, đũa còn cắm như nhang trong bát cơm.
Chỉ còn Thai Minh Tiêu là vẫn ngồi cắn hạt dưa, tám chuyện nội bộ công ty với mấy cô đồng nghiệp trẻ. Mấy cô gái nghe nhiều rồi nên cũng quen kiểu nói thật thật giả giả của anh chàng.
Chuyện lần này là về chuyến đi Pháp của anh ta và Câu Khải để tham gia đấu giá “Trường Chung Đỉnh” nay đã thuộc quyền sở hữu của Oliver, vị tri thức người Anh này còn được lên tờ tạp chí Time. Mấy cô gái nghe chuyện anh ta kể, rất không hài lòng, phản bác: “Oliver người ta là tri thức đó! Sao có thể giống lời anh kể được chứ!”
“Bịa đặt nha, sếp Thai, cẩn thận tố anh tội phỉ báng đó.” Có người dọa dẫm nói.
“Quá ngây thơ, anh đây và sếp tổng của các cô đã tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ Pháp xếp hàng vào phòng ông ta nhé, chú ý, là xếp hàng.”
“Anh có biết người ta làm gì trong phòng đâu.”
“Ok, dù gì mấy cô cũng sính ngoại. Đàn ông nước ngoài đều tốt hết, đàn ông Trung Quốc chúng tôi thì thấp lùn bé hết.” Thai Minh Tiêu cuối cùng còn tung một chiêu: “Thật chứ anh không lừa các cô làm gì, các cô không tin thì đi hỏi sếp Diệp ấy, trước đây cô ấy đi tham gia đấu giá ở Quảng Đông từng gặp Oliver đấy.”
Diệp Mông không uống rượu, đầu óc thanh tỉnh, dựa vào một góc nghe bọn họ tám chuyện, lâu lâu hút điếu thuốc, lâu lâu chêm vào một câu nói đùa, rất có chừng mực. Lúc này cũng không tiếp chuyện, thấy Thai Minh Tiêu đổ lửa lên người mình, chỉ cười nói một câu: “Anh tám chuyện của anh, lôi tôi vào làm gì?”
Thai Minh Tiêu: “Chuyện này có gì mà không nói được? Cô đừng làm ra vẻ thần bí quá, cô xem, bọn họ ai nấy cũng nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.”
Công ty Vạn Hưng này, sếp tổng và sếp phó đều không mấy thần bí. Thần bí nhất lại chính là vị sếp phụ trách quan hệ xã hội, Diệp Mông. Cô không thích nói về chuyện của mình, những gì cô nói với mọi người đều là chuyện bên ngoài, cái gì cũng được, nhưng hễ nói đến chuyện mình là cô đều nói hai ba câu để lái sang chuyện khác. Cái gì cũng bình thường, chỉ có nói chêm vào để chọc cười là cô giỏi nhất.
Cô không có cảm giác thân thuộc với Bắc Kinh, nên sống không thoải mái như ở Ninh Tuy. Ở Bắc Kinh, cô cảm thấy mình giống như Lý Cận Dữ ở Ninh Tuy, cánh cửa trong tim lúc nào cũng khép chặt lại. Đây cũng là lý do mà cô vừa nhìn đã phát hiện ra anh ở trấn, vì anh không giống những người xung quanh. Chỉ có điều, một người ở Nam, một người ở Bắc.
Cho nên cô không tin một Lý Cận Dữ sống ở Bắc Kinh từ nhỏ đến lớn nay phải rời đi sẽ có cảm giác thân thuộc khi sống ở một trấn nhỏ.
Diệp Mông cười: “Mọi người muốn hỏi gì?”
Vốn cho rằng mọi người sẽ hỏi về chuyện Oliver, ai ngờ các cô lại chỉ tranh nhau hỏi:
“Bạn trai sếp Diệp làm gì vậy?”
“Sếp Diệp có mấy mối tình rồi?” và vô số các câu hỏi cùng chủ đề này.
Diệp Mông ngây người: “Tôi chưa nói với các cô à?”
Mấy cô gái khó hiểu: “Gì ạ?”
“Tôi kết hôn rồi, chồng tôi nhỏ hơn tôi hai tuổi, đang ở quê, chuẩn bị thi công chức.”
Mọi người hoang mang, Diệp Mông càng hoang mang hơn, cô cũng không giấu gì ai, sao ai cũng như vừa mới quen cô không bằng. Lúc này Thai Minh Tiêu mới đắc ý, nhanh cơ hội này phải gây ấn tượng: “Cho nên mới nói, các cô cứ nói anh đây chuyện gì cũng bô bô, đấy, chuyện Diệp Mông kết hôn anh không để lộ một chữ, thấy anh giấu giỏi không?”
“………………”
Mọi người cùng đồng thanh kêu lên, trong đó có cả Diệp Mông: “Chuyện này thì có gì mà phải giấu!!”
Thai Minh Tiêu: “…………..”
Không khí bỗng im ắng lại.
Tiểu Khương mới vào làm nhỏ nhẹ nói đỡ Thai Minh Tiêu: “Chắc là mọi người đều cảm thấy sếp tổng không phải là người sẽ lấy chồng sớm nên đều không để ý đấy thôi.”
Thai Minh Tiêu lập tức bồi thêm: “Ầy, Tiểu Khương nói quá đúng.”
Mọi người cũng thấy có lý, đồng loạt gật đầu.
“Tôi nghĩ sếp Diệp chắc cũng phải đến 35 tuổi mới lấy chồng, dù sao thì mấy người phụ nữ ưu tú cũng toàn trung thành với cuộc sống độc thân mà.”
“Nghe sếp Thai nói, người theo đuổi sếp Diệp rất nhiều mà? Tôi cứ tưởng nguyên nhân mấy năm nay sếp Diệp vẫn độc thân là vì kén chọn quá, mạo muội hỏi một chút, là em trai nhà ai mà có phúc lấy được chị vậy?”
Không ai ngờ đến, Diệp Mông nói ra một câu khiến thế giới quan của tất cả mọi người sụp đổ hoàn toàn: “Tôi ép anh ấy đấy.”
Mọi người rất khó tưởng tượng được, một người bình tĩnh, thanh cao, nhìn trưởng thành lý trí, làm việc gì cũng có chừng mực như sếp Diệp đây, lại phải dùng chiêu ép hôn để giữ đàn ông lại bên mình.
“Anh ấy là con nhà giàu nhất trấn Ninh Tuy ạ?”
“Không, anh ấy đang sống cùng bà nội.”
Cũng đúng, con nhà giàu thì sao phải chuẩn bị thi công chức chứ. Nghe ra thì cũng là một chàng trai bình thường.
Mà lúc này, di động nằm yên ở ghế bỗng rung lên.
Là em trai ở quê.
Hai tin nhắn.
Là ảnh chứng minh thư của anh, Lý Cận Dữ chụp ảnh rất sơ sài, còn lộ cả chân vào ảnh, phía sau còn có Bình An.
Ảnh thẻ chính là tấm ảnh mà lần trước Dương Cao Nghĩa lấy để photoshop. Mặt mày sắc nét, ngũ quan thanh tú, không có gì để chê, chỉ có điều ánh mắt lãnh đạm quá, không có sức sống bằng người thật.
Kèm một tin nhắn đến.
[LCD: Có hơi nhớ em, mua vé giúp anh.]
[Mông: Hơi nhớ thôi sao?]
[LCD: Anh nhớ em nhớ muốn tê cả tay rồi, được chưa?]