Tháng ba ở Bắc Kinh, gió xuân se lạnh, bầu trời có sáng sủa hơn, mây vẫn cao từng tầng.
Diệp Mông và cảnh sát Lương gặp nhau ở câu lạc bộ của Lê Thầm, nơi đây là một nhà kho rộng lớn, chồng chất đủ loại linh kiện của ô tô, bên tường những lốp xe ô tô xếp thành từng chồng. Như nghe vang vọng cả tiếng nói chuyện.
Cảnh sát Lương nhìn không quá lớn tuổi, khuôn mặt đen gầy, lông mày rậm, mắt to. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi của cả hai, Lương Vận An như hiểu ra được nhiều điều: “Hôm qua tôi có xem qua vụ án 8 năm trước, cô cho rằng điểm chung giữa vụ án của mẹ cô và vụ này là gì?”
“Nếu tôi nói đây là trực giác, anh có cho rằng nó quá tầm thường không?”
“Không sao, nhưng cảnh sát chúng tôi điều tra thì vẫn đặt chứng cứ lên đầu.” Lương Vận An cười rất hiền từ, làn da ngăm đen làm nổi bật hàm răng trắng sáng: “Hay là cô không tin tôi? Hai vụ án này nếu nhìn từ góc độ tự sát thì không còn gì để điều tra nữa, hơn nữa vụ án của mẹ cô đã kết thúc. Đó là khó khăn thứ nhất.”
Diệp Mông mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, nhìn như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Cô dựa vào bánh xe, gật đầu nói: “Tôi biết. 8 năm trước, sau khi mẹ tôi mất, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người mắc chứng trầm cảm. Tôi phát hiện những người mắc bệnh này đều không lên kế hoạch quá cụ thể cho việc tự sát, đa số là đến giai đoạn cuối, trong đầu họ sẽ xuất hiện những ảo giác hoặc đau khổ mà họ không thể khống chế, nên mới muốn thông qua một sự đả kích mãnh liệt nào đó nhằm bài trừ cảm giác đau khổ hoặc ảo giác ra khỏi đầu. Ví dụ như đập đầu vào tường, nhảy lầu hoặc cứa cổ tay đều là một trong những cách họ nghĩ đến, rất ít bệnh nhân có thể duy trì sự minh mẫn cho đến lúc chết, có số liệu hiển thị rằng, đa số người bệnh nhảy lầu tự sát đều hướng mặt phía dưới, vì còn có khao khát được sống.”
Lương Vận An hơi đăm chiêu: “Nhưng chúng tôi cũng điều tra rồi, Vương Hưng Sinh không mắc bệnh trầm cảm, ông ta và thư ký cũng không mắc những chứng bệnh liên quan đến thần kinh.”
“Đúng, nhưng Vương Hưng Sinh là người Thượng Hải, hơn nữa còn định cư một thời gian dài ở Singapore, sao ông ta lại phải dẫn thư ký đến tận Trung Quốc để tự sát?” Diệp Mông nói thẳng: “Chuyến đi này không nằm trong kế hoạch của Vương Hưng Sinh, hợp đồng giữa ông ta và sếp tôi vốn là định để cho thư ký đến ký thay, nhưng do sếp tôi yêu cầu quyết liệt quá nên Vương Hưng Sinh mới phải đến đây một chuyến. Vương Hưng Sinh lại không mắc chứng trầm cảm, theo lý mà nói, càng không thể vì cảm xúc bộc phát mà tìm đại một nơi để tự sát? Hơn nữa, địa điểm này hẳn không phải là tìm đại, có lẽ ông ta đã trải qua muôn vàn sự lựa chọn mới chọn được một xưởng xe bỏ hoang không có camera như nơi này. Tôi đã sống ở Bắc Kinh gần 10 năm mà còn không biết ở Quán Sơn có một xưởng xe bỏ hoang. Vương Hưng Sinh làm cách nào mà trong một đêm đã tìm ra được nơi này? Ai nói cho ông ta? Hoặc có thể là, ông ta đã gặp ai đó trước khi đến đây?”
Lương Vận An hoài nghi nhìn cô: “Nhưng chúng tôi đã điều tra hết những thông tin trong di động và tất cả những ứng dụng trên mạng xã hội của ông ta, bao gồm cả nhật ký trò chuyện, đều rất bình thường, thậm chí là máy tính của ông ta ở Singapore cũng đều tra rồi. Không có bất cứ một nhân viên nào khả nghi. Chúng tôi phục hồi lại cả những tin nhắn mà ông ta xóa, toàn là những tin trêu gái bên ngoài, xóa đi vì sợ vợ phát hiện. Không có gì khả nghi.”
Lương Vận An vẫn rất thận trọng với những gì Diệp Mông nói. Dù sao đây cũng là quy định của nơi làm việc, không thể thảo luận vụ án với những người không liên quan, lần này anh ta đồng ý liên lạc với Diệp Mông cũng là hy vọng kết hợp hai vụ án xem có gì đột phá không. Cho nên anh ta chỉ có thể để lộ những tin tức mà cảnh sát đã công bố.
“Các anh đã kiểm tra camera của khách sạn hôm đó chưa?” Diệp Mông trầm tư giây lát, hỏi.
“Kiểm tra rồi, rất bình thường, trừ việc ông ta xuống lầu ăn hai lần thì không gặp bất kỳ ai.” Lương Vận An nói: “Vụ án này khó là ở chỗ, tất cả chúng ta đều cảm thấy sự tự sát của người đàn ông gốc Hoa này quá kỳ lạ, nhưng lại không tìm ra một người thứ ba nào liên quan. Nếu tuần sau còn không có tiến triển nào, sợ là cục trưởng của chúng tôi không chịu nổi áp lực.”
……
Hai người im lặng một hồi lâu, lại thấy có hai ly cốc tai đặt xuống trước mặt. Lê Thầm mặc một bộ đồ đua xe, ngồi xuống bên cạnh Lương Vận An: “Tôi tự tay pha đấy, để giúp hai vị thám tử xốc lại tinh thần.”
Hôm nay Diệp Mông mới nhận ra, hóa ra anh ta có đeo khuyên tai, hơn nữa còn cùng loại với khuyên tai của Lý Cận Dữ. Cùng là khuyên tai nhỏ hình tròn, nhìn rất phổ biến, ngoài đường đầy ra. Cô chăm chú nhìn một hồi: “Cái khuyên tai này của anh đẹp đấy.”
Lê Thầm cười mỉm, nghiêng tai nói: “Cô thích không, nhà tôi có cả đống.”
Diệp Mông lắc đầu, cười cười, có thích cũng về nhà đòi Lý Cận Dữ.
Lương Vận An ho một tiếng: “Quay lại chủ đề chính, chúng ta nói về vụ án của mẹ cô đi?”
“Xin ngắt lời một chút.” Ai ngờ, Lê Thầm bình tĩnh cười cười, bất thình lình nói: “Tôi có một thứ, hai người có muốn xem không?”
Cả hai đồng thời nhìn sang, Lê Thầm cúi đầu mở một video, vứt di động xuống bàn: “Cái camera trước cửa hư rồi nhưng tôi như ra hôm đó xe tôi dừng ngay trước cửa. Tối hôm qua rảnh rỗi nên xem lại camera trên xe cho hai người, có điều, rất tiếc là chiếc xe này tôi rất ít chạy, từ lúc mua xe về cũng chưa kiểm tra lại camera lần nào, bộ nhớ đầy rồi nên mấy ngày gần đây video cũng chỉ được có mấy giây.”
“Không có chức năng tự động quay đè lên sao?” Diệp Mông hỏi.
Lê Thầm cong môi cười: “Đây là chiếc xe cũ nát lâu lắm rồi, tôi có cài camera hành trình cho nó là tôi đã ngạc nhiên lắm rồi, tôi cứ tưởng là chiếc này không có ấy chứ. 5 giờ sáng ngày 17 tháng 3 ngày hôm đó, có đoạn tầm mấy giây, chỗ này xe qua lại ít lắm, lại còn vào cái giờ đó nữa, nên rất dễ loại ra.”
Lương Vận An nghi ngờ nói: “Không phải mấy người toàn bão xe ở phía sau Cửu Môn sao? Giờ đó thì người bão xe rất đông mới đúng chứ?”
Lê Thầm liếc mắt nhìn anh ta, tỏ vẻ công dân tốt: “Thì bị các người cấm rồi còn gì. Bây giờ ai dám đi bão để gây sự nữa. Hơn nữa anh xem, cái xe này giống dùng để đi bão lắm à? Lái được 2 km là nó lại hư luôn ấy chứ.”
“Ông chủ Lê đừng có giả vờ ngoan nữa. Tưởng rằng chúng tôi không biết thật?” Lương Vận An nhìn video, cười cười, lại xác nhận một lần nữa với Diệp Mông: “Có đúng là 3 giờ sáng ngày 17, Vương Hưng Sinh rời khỏi khách sạn không?”
Diệp Mông gật đầu. Nhưng phía cảnh sát nhận được tin báo, đến xưởng xe bỏ hoang là vào sáng ngày 18. Vì tình huống đặc biệt nên tạm thời phong tỏa tin tức. Cho nên lúc đó Diệp Mông mới không biết Vương Hưng Sinh đã tử vong ngay tại Trung Quốc, còn chạy đến Singapore cùng Thai Minh Tiêu. Mãi đến ngày 20, trên mạng mới bùng nổ tin tức, cảnh sát liên hệ với Câu Khải, họ mới biết tin Vương Hưng Sinh đã chết.
Lương Vận An cảm thấy có gì đó sai sai. Thời gian tử vong của Vương Hưng Snh là 9 giờ sáng ngày 18. Nếu ngày 17 ông ta đã có mặt ở xưởng xe thì không lẽ suốt cả ngày hôm đó, ông ta và thư ký đã ở trong xe để làm chuyện ấy. Trước khi chết muốn mặc sức vui vẻ lần cuối? Không đến mức đó chứ? Trong cơ thể của cả hai cũng không có tinh dịch của đối phương, ít nhất là trong 48 giờ trước khi chết, cả hai không phát sinh quan hệ.
*
Gió Nam thổi qua, không khí ẩm ướt hơn, trên tường bắt đầu mốc lên từng lớp rồi tróc ra, rớt xuống nhà. Trên song sắt phòng trộm của khu nhà nhỏ đã phơi đầy ga trải giường, hoa đào như trang sức của người phụ nữ, đã nở đầy che phủ cành cây khô héo, gió cũng xôn xao không ngừng.
Lý Cận Dữ dựa vào tưởng, xích chó thả lỏng trong lòng bàn tay, một tay khác đang kẹp điếu thuốc, kiên nhẫn chờ Bình An xong việc. Hôm nay Bình An tràn trề tinh lực, một lần rồi lại một lần. Phiền người ta chết đi được, đã thế còn nhìn có ý khiêu khích.
“Chắc được rồi đấy.” Lý Cận Dữ hết kiên nhẫn rồi.
Bình An nức nở sủa hai tiếng, dường như vẫn chưa hài lòng, kìm lại hai chân sau, không chịu đi.
Lý Cận Dữ ngồi xuồng, kéo kéo tay: “Lại đây.”
Bình An bỏ cuộc, lặng lẽ đi qua, Lý Cận Dữ nhìn nó, dập điếu thuốc xuống đấy, chỉnh lại xích cho nó, nghiêm túc dùng giọng đàn ông khuyên nó một câu: “Để ý đến cảm nhận của người khác một chút có được không? Vội vã như thế, mày rõ ràng chưa bước vào đời.”
Bình An liếc mắt, khinh thường: Anh thì bước vào rồi?
“Tuy tao cũng chưa bước vào đời,” Lý Cận Dữ vỗ vỗ đầu nó, khinh bỉ nói: “Nhưng anh đây nhịn giỏi hơn mày.”
Tối đó, Lý Cận Dữ đọc sách xong, điện thoại bỗng rung lên, Phương Nhã Ân bất ngờ gọi video cho cậu, trong màn hình là khuôn mặt béo tròn của Trần Giai Vũ, hai má ửng đỏ, vui vẻ gọi anh: “Anh Cận Dữ, hôm qua em làm theo cách mà anh dạy, hôm nay lên bảng đọc thuộc thơ, được thầy khen rồi!”
Lý Cận Dữ cười, giọng nói nghiêm túc mà trong veo như anh cả: “Thế phải nói mẹ thưởng cho em đấy.”
“Mẹ cho em chơi điện thoại một lát, hê hê.” Trần Giai Vũ cười vô tư.
“Ừ, phương pháp đó nhớ cất dùng một mình, đừng dạy cho ai hết.”
Trần Giai Vũ không giống Trịnh Tinh Tinh, Trịnh Tinh Tinh hiểu về phương pháp loci, cô học và luyện tập nó một cách có hệ thống, hơn nữa cô có niềm yêu thích cuồng nhiệt với phương pháp này. Nhưng Trần Giai Vũ còn nhỏ, mới chỉ học tiểu học, không thể tự mình suy nghĩ, biện giải, Phương Nhã Ân có thể hiểu, nhưng những phụ huynh khác thì không hẳn sẽ hiểu, có khi còn cho rằng cậu lừa đảo.
Trần Giai Vũ ngây người: “Tại sao ạ?”
Lý Cận Dữ nghĩ một hồi, tóc mái rũ xuống, anh ừm một tiếng thật dài, thấp giọng nói với cậu bé: “Vì nếu nói với người khác, em sẽ không đứng nhất nữa. Phương pháp này hơi kỳ quái, một khi nói với người thứ hai, người thứ nhất sẽ hết tác dụng.”
Đỉnh vậy sao, Trần Giai Vũ kinh ngạc cảm thán, lập tức che quyển vở lại, nghiêm túc thề với anh: “Em nhất định sẽ không nói cho ai hết!”
“Ngoan.”
Hai người tám chuyện một hồi, Lý Cận Dữ hỏi cậu: “Học có vui không?”
Trần Giai Vũ ra vẻ ông cụ non nói: “Em vui hay không vui thì không biết, nhưng chắc chắn là mẹ em rất vui.”
Kết quả bị Phương Nhã Ân đánh cho tơi bời, không nói gì giật lại di động, vội vã nói: “Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, cúp nha, tôi phải đi hầu hạ thằng bé ngủ đây. Đúng rồi, Diệp Mông có nói khi nào thì về không?”
Lý Cận Dữ mất tự nhiên, cuộn mình trên ghế, chậm rãi xoay bút nói: “Không có.”
“Từ từ vậy, ngày tháng của hai người còn dài mà.” Phương Nhã Ân cướp điện thoại khiến hình ảnh của Trần Giai Vũ bị rung lắc: “Chuyện của mẹ cô ấy thực ra tôi cũng không biết quá nhiều, hồi đó chỉ biết là, mẹ cô ấy tự tử ở Bắc Kinh, cả nhà liền sốt ruột chạy đến, không ngờ vụ án chưa qua được mấy ngày đã vội vã đi đến kết luận. Cô ấy ở lại Bắc Kinh nhiều năm như vậy, tôi đoán chắc là cô ấy không buông nổi chuyện của mẹ mình…”
Bên ngoài song sắt, hoa đào nở rộ, khiến sông núi ngập tràn sắc xuân. Lý Cận Dữ cúp máy, lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Điện thoại trên bàn lại rung lên một hồi lâu, anh mới nhấc máy.
“Sao mà lâu vậy,” Diệp Mông than “bảo bối, anh đang bận gì à?”
“Đọc sách.” Lý Cận Dữ lười biếng nói.
“Xạo, vừa nãy gọi video với ai?”
Lý Cận Dữ nheo mắt nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc, dựa vào ghế, thờ ơ đưa tay gạt tàn thuốc, giọng nói có hơi bất ngờ, chậm rãi “chậc” một tiếng, nói: “Thế mà em cũng biết, giám sát anh à?”
Diệp Mông thở nhẹ, dịu dàng nói: “Vừa nãy em nhấn video call, hiện lên là đối phương đang bận, chứng tỏ anh đang video call với người khác. Cái này mà anh cũng không biết hả?”
“Không biết.” Anh thành thật nói.
“Nam hay nữ?” Cô vặn hỏi.
Lý Cận Dữ ấn đầu thuốc xuống, thấp giọng hỏi: “Ghen?”
“Không đến mức đó, chỉ là tò mò thôi, anh thì có thể video call với ai chứ?”
“Chị em của em.”
“Ồ, nói gì thế?”
“Giúp Giai Vũ học thuộc bài, mấy ngày trước nó bị thầy mắng, hôm qua tình cờ gặp nhau trên đường, Phương Nhã Ân hỏi anh có cách nào không.” Lý Cận Dữ cầm điện thoại, đứng dậy ra phòng khách lấy bình nước.
Vừa dứt lời, Diệp Mông bỗng thốt lên: “Ôi mẹ ơi, có hai email của khách, em phải trả lời họ đã.”
Lý Cận Dữ thản nhiên ừ một tiếng: “Vậy cúp nhé.”
“Đừng, đừng cúp, em xong ngay. Bảo bối, chúng ta video call được không?”
Lý Cận Dữ vừa nói được xong Diệp Mông đã lập tức gọi qua, vừa vội vã gõ máy tính vừa nửa đùa nửa thật nói: “Cho em chào Tiểu Cận Dữ một câu được không?”
Một tay Lý Cận Dữ cầm điện thoại, một tay dụi dụi mắt, hồi lâu mới bật cười, mắng cô: “Một ngày không đùa nó thì em chết à?”
Lý Cận Dữ muốn tắm rửa xong rồi video call lại cho cô, Diệp Mông không chịu, một mực đòi anh để đấy, màn hình chuyển đến căn phòng nhỏ không người. Sau đó đợi anh tắm xong, ở trần tiến vào phòng, Diệp Mông cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, sảng khoái.
“Em đợi lâu như thế cũng chỉ để đợi thời khắc này đó, oa bảo bối, anh có cơ bụng kìa!”
Vốn dĩ Lý Cận Dữ có mang theo áo vào phòng tắm, mặc được một nửa rồi nghĩ ngợi hồi lâu lại cởi ra, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám đi vào. Biết ngay cô chắc chắn sẽ có phản ứng kiểu chưa bao giờ thấy thế này.
Điện thoại dựng thẳng trên bàn, trên màn hình là người đàn ông không biết vô tình hay cố ý mà chậm rãi nghiêng người tiến về phía camera.
Màn hình của Diệp Mông hiện lên những đường cong cơ thể, làn da trắng mịn khiến người khác thèm thuồng. Dáng người của Lý Cận Dữ rất đẹp, vai rộng, eo gầy, đường nét đâu ra đấy. Nhìn không gầy như vẻ bề ngoài thường thấy, còn có cả cơ bụng. Đặc biệt là hai đường cong từ bụng kéo xuống dưới thành hình chữ V.
“Bảo bối anh làm gì đấy.”
Màn hình vẫn là chàng trai quyến rũ ấy, giọng nói chậm rãi truyền đến loa ngoài: “Đóng cửa sổ.”
Cạch một tiếng, anh khóa cửa rồi, lại có tiếng loẹt xoẹt, anh đang kéo rèm.
Sau đó anh ngồi xuống, ở trần, bên dưới là chiếc quần thể thao màu xám, lưng quần chưa buộc lại. Cả người ngồi cuộn trên ghế, qua màn hình, Diệp Mông thấy rất rõ, thở dài một hơi, đêm nay chắc chắn mất ngủ.
Anh dựa ta sau, nhìn cô một hồi, bỗng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo cô hoàn hồn lại: “Nào, nói chuyện.”
“Chuyện gì? Sao em cứ có cảm giác anh đang cố ý lấy lòng em nhỉ?”
Diệp Mông đang muốn lật sổ sử dụng Lý Cận Dữ ra xem trong đó có chiêu nam nhân kế không.
“Ừ.”
Lần đầu tiên Diệp Mông thấy anh chủ động đến vậy, hồ nghi hỏi: “Bảo bối, anh có chuyện gì muốn nhờ em à?”
Lý Cận Dữ vừa tắm xong, tóc còn hơi ươn ướt, nhìn rất mát mẻ, như một phến lá xanh rõ ràng từng đường gân, nhìn rất ngon miệng. Chỉ thấy yết hầu anh hơi lăn lăn, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, thấp giọng nói: “Rốt cuộc thì khi nào em mới về?”
Diệp Mông thấy không khí có gì đó là lạ, ánh mắt anh hình như cũng đỏ lên bất thường: “Có phải anh….muốn em giúp anh làm?”
Bộ dáng anh lúc này hoàn toàn khác xa bộ dáng hồi nãy khuyên nhủ Bình An, kiềm nén “ừ” một tiếng.